Revive One Love [Chap 3-1], Jeti

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

REVIVE ONE LOVE

CHAP 1

Giữa những màn sương mông lung,mờ mịt,có một khu rừng rộng lớn đang yên tĩnh ngủ say.

xa xa có vài tiếng chim kỳ lạ làm tăng thêm vài phần bí ẩn.

Trung tâm của khu rừng có một cái hồ,mặt nước màu xanh ngọc lấp lánh dưới ánh trăng sáng ngần.

ngàn vì sao sáng trên bầu trời bao la kia như càng tô điểm thêm vẻ huyền ảo,quyến rũ cho cảnh vật nơi đây.

Đột nhiên từ giữa hồ có một dáng người trồi lên,phá vỡ sự yên tĩnh này. Dựa vào chút ánh sáng yếu ớt,ta có thể thấy đây là một cô gái.

cô ta lướt nhẹ nhàng xung quanh ,một lát sau đó dựa vào bên thành hồ nhìn lên bầu trời thở dài .

Một gương mặt xinh đẹp với những đường nét sắc xảo khiến ai nhìn vào một lần là không sao quên được nhất đôi mắt .

nó long lanh như nước và sáng rực hơn cả ngôi sao.

nhưng lúc này,trong đôi mắt ấy lại đượm nét buồn của mùa thu mang mác,chất chứa những muộn phiền giấu kín.

Trong rừng vang lên tiếng ồn ào,cô gái thắc mắc nhìn về hướng phát ra tiếng động ấy,vuốt cắm tự hỏi.

Một bóng người bay ra,phải là bay chứ không phải đi đang tiến về phía cô gái.

Chân mày khẽ nhíu,cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào bóng người kia.

Cùng lúc đó,như cảm nhận có ánh mắt đang quan sát mình,bóng đen quay lại, từ từ đáp xuống trên mặt nước,có vẻ ngoài ý muốn hỏi

" không ngờ lại có người sống ở đây,cô từ đâu tới thế?"

".........."

Cô gái bên hồ vẫn không trả lời

" câm điếc sao? Đáng tiếc thật !"

Nói rồi bóng đen kia định rời khỏi.ai ngờ nghe được có tiếng hừ lạnh đằng sau.

bị câu nói đó níu lại,bóng đen bước trên mặt nước ,lại gần ngồi xuống bên cạnh cô gái

" cô không lạnh sao?"

Một câu hỏi chẳng liên quan gì cả....làm cô gái kia có chút sững sờ nhưng trong nháy mắt liền bình tĩnh lại, rời khỏi hồ rồi chạy đi.

" này,cô tên gì thế,sao lại ở đây, tôi tên Jessica..ê..đứng lại đi chạy làm gì thế"

Nương ánh trăng ,ta có thể nhìn thấy hình dạng của bóng đen kia,cũng là một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng óng ả.

có điều bộ trang phục khá lạ mắt ,một cái áo choàng màu trắng có cổ rộng lớn bao quanh khắp người cô ta,trên đó thêu rất nhiều hoa văn kỳ lạ .

nổi bật nhất là một hình hoa tuyết lớn ở chính giữa.

tay cô ta còn cầm một quyền trượng bằng thủy tinh được điêu khắc tinh tế,đầu quyền trượng là một con phượng hoàng đang giương cánh với chiếc đuôi uốn quanh thân trượng.

Cô gái tên Jessica nói không ngừng còn cô gái kia lại chẳng thèm để ý.

Bực mình,Jessica lẩm nhẩm vài câu gì đó,cây quyền trượng bỗng phát ra một tia sáng làm cô gái kia rơi trở lại vào hồ.

Nhếch miệng cười Jessica thầm nghĩ coi lần này cô ta dám mặc kệ mình nữa không?

Nhưng sự thật chứng minh là có,cô gái từ trong hồ đi ra rồi lướt qua mặt như thể Jessica là không khí vậy.

Có người tự dưng lẽo đẽo theo sau .

" bệnh thần kinh"

Đó là câu đầu tiên Jessica nghe được từ miệng cô gái kia.

Có chút khàn khàn ,không sao vì nó rất êm tai và ấm áp...keke.

tại sao Jessica lại cười, cô không giận chút nào,đây là lần đầu tiên có người dám mắng cô .quả nhiên rất thú vị.

" ít nhất cũng phải cho tôi biết tên chứ,chẳng lẽ cứ kêu ê,ê sao?"

Cô tiếp tục hỏi,đối phương lại im lặng.

" nếu không nói thì tôi sẽ luôn đi theo cô,có thể ngắm người đẹp miễn phí mà...chậc dáng người không tệ nha"

Một người dù mặt dày cỡ nào,nếu bị người khác nhìn chằm chằm người mình thì cũng không thoải mái...

" rỗi hơi"

Hai chữ tiếp theo được phun ra từ đôi môi mềm mại đó

" tôi là Jessica còn cô?"

Dựa vào thân cây một cách tùy tiện,Jessica lặp lại câu hỏi

Sau một lúc trầm mặc,thấy Jessica chưa từ bỏ ý định.cô gái buộc phải nói ra một cái tên

" Tiffany"

Tiffany...chưa từng nghe qua.nó làm Jessica tò mò,bởi một người bình thường chắc chắn không thể nào vào được khu rừng tử vong này.

Ngay cả cô ,một học viên xuất sắc của học viện pháp thuật Genie cũng chỉ có thể vào đây sau khi đạt tới danh hiệu pháp sư cấp 7 mà thôi.

Lại có tiếng động vang lên,sắc mặt Jessica trở nên khó coi.

" Jessica "

Là giọng nói của con trai,Tiffany nhìn về phía Jessica đang lắc đầu cảm thán

" trời ạ,sao đuổi theo nhanh vậy chứ? Không được mình phải đi mau thôi"

Chưa kịp hành động thì chủ nhân của tiếng nói kia đã đến trước mặt 2 người.

Đó là một thanh niên khá cao lớn và điển trai.ánh mắt của cậu ta cứ dán vào Jessica không rời.

" Jessi à,sao em cứ trốn anh hoài vậy"

Giọng điệu tha thiết đến nổi cả gai óc

" Jimy, rốt cuộc là anh thích tôi ở điểm nào chứ? Nhưng có điều rất rõ ràng là tôi không thích anh..vậy nên làm ơn đừng theo tôi nữa,được chứ?"

" sao có thể,chúng ta cùng nhau lớn lên ,anh rất thích em mà Jessi..sau này chúng ta còn phải lấy nhau"

"dừng dừng..ai muốn lấy anh chứ? ..."

".............."

Tiffany nhìn hai người đang cãi nhau trước mặt mình,không nói được lời nào.đang chuẩn bị quay đi,lại bị Jessica nắm lấy góc áo. Cô lạnh lùng

" buông ra mau"

" không buông..tại sao cậu lại có thể vứt bỏ mình như vậy?"

Jessica làm ra một bộ mặt đáng thương cùng giọng nói nũng nịu với Tiffany.

Trong lúc giằng co chiếc áo sơ mi cũ của Tiffany bị rách một mảnh lớn.cô trừng mắt nhìn kẻ phá hoại kia.

" xin lỗi,mình chỉ không muốn cậu đi thôi"

" cởi ra"

" cái gì?"

Theo tầm mắt của Tiffany,Jessica chợt hiểu ra .cô ấy muốn lấy áo khoác của mình .một ý nghĩ bỗng xẹt qua trong đầu Jessica.

" Fany ,nơi này còn có người..cậu làm vậy mình ngượng lắm!"

Hai người còn đang tiêu hóa những lời này,thì Jeesica đã ôm chầm lấy Tiffany,làm bộ xấu hổ không dám nhìn ai.

Chàng trai tên Jimy kia há hốc mồm nhìn động tác thân mật của họ..lắp bắp nói

" các người ..các người..."

Jessica gật đầu tươi cười

" người tôi yêu chính là câu ấy "

" em gạt tôi Jessi ..không thể nào..không thể"

Jimy còn nói thì Jessica làm ra một dấu im lặng.tay cô len theo vạt áo rộng mở vào bên trong người fany.

thậm chí ,Jessica còn hôn dần từ cổ lên môi cô ấy. mà fany vẫn đứng im khộng phản kháng mặc cho Jessica muốn làm gì thì làm.

" Jessica.. em thích con gái sao..trời ạ...tôi không tin"

Không chịu được đả kích Jimy bỏ đi thật nhanh.

" cuối cùng ôn thần cũng đi!"

Jessica thở phào nhẹ nhõm.lúc này ,cô mới buông ra Fany ra,nhưng là Fany vẫn không thể cử động,cô ấy đứng yên như tượng.

nhớ ra điều gì,Jessica giơ quyền trượng lên thì thầm vài câu Fany mới trở lại bình thường

" xin lỗi,mình phải dùng chút pháp thuật đông cứng với cậu để đuổi tên kia đi,đừng giận nha"

" Tôi chỉ cần sau này cô tránh xa tôi ra là được,cô nghe rõ chứ?"

Fany cực kỳ tức giận.nghĩ tới những hành động vừa rồi của cô ta mà cô chỉ ước có thể giết người ngay lập tức.

nhưng cô ta biết pháp thuật còn cô chỉ là người bình thường.

Nên chỉ còn cách không hẹn ngày gặp lại với cô ta mà thôi.

" không được"

" cô lại muốn gì nữa đây"

" Fany à,cậu không biết anh ta đáng sợ như thế nào đâu,Jimy đã đuổi theo mình suốt cả năm trời,muốn trốn cũng không được..

mình sợ lắm..làm ơn giúp mình đi mà"

Jessica năn nỉ

Fany chỉ muốn đạp cho cô ta vài phát..chuyện này thì có liên quan gì đến cô cơ chứ?

" không bao giờ..."

" đừng nhẫn tâm vậy mà.."

Rettttt!!!

Tiếng động quen thuộc .do sự mạnh tay quá trớn của Jessica mà cái áo duy nhất của Fany trở thành giẻ rách khi không thể mặc được nữa

" J.E.S.S.I.C.A"

Bão tố sắp nổi lên

"mình không..không cố ý"

Jessica chống chế...

" phải cô chỉ cố tình thôi"

Xúi quẩy thật sao mình lại có thể gặp một kẻ điên thế này...Fany cắn răng suy nghĩ

" mà hình như cậu không thể đi ra ngoài như thế này được...thôi đi cùng mình đi..mình sẽ cho cậu mượn quần áo"

Ai đó hớn hở nói

" tốt nhất là cô nên chết đi,đồ xấu xa"

Fany rít gào,cô không thể giữ được bình tĩnh nữa.Jessica làm cô phát điên lên

" keke sao cũng được...vì bây giờ chúng ta sẽ là bạn đồng hành của nhau.."

Chap 2

Cùng Jessica đi dọc theo con phố.Tiffany càng thêm xác định đây không phải thế giới nơi cô sinh ra và lớn lên,

không phải một nơi được mang tên là Trái đất.

Vì ở đây tồn tại những thứ mà tưởng chừng chỉ có trong sách vở hay thần thoại - đó là phép thuật.

Nó mang không khí của Châu Âu thời trung cổ,người dân thì có đủ màu tóc và màu mắt khác nhau,nhưng tóc đen và mắt đen thì lại rất hiếm.

cho nên Tiffany thu được nhiều sự chú ý từ xung quanh.

Jessica nói với cô rằng pháp sư có địa vị rất cao trong xã hội,đơn giản vì không phải bất cứ ai cũng có thể trở thành một pháp sư thực thụ...

nó đòi hỏi tư chất, tiềm năng , sự chăm chỉ luyện tập từ bé.

Thông qua những học viện phép thuật, họ được đào tạo để trở thành những nhân tố quan trọng trong các vương quốc trên lục địa soshi.

Tiffany chán nản,cô biết rằng cô không thuộc về nơi đây,điều làm cô quan tâm nhất là làm cách nào để trở về nơi cô đang sống-thành phố NewYork của thế kỷ 21.

" nói cho mình biết làm sao cậu vào được khu rừng tử vong,đối với một người không biết chút phép thuật như cậu thì đó là một điều không tưởng...

này có nghe mình nói không đấy.."

Jessica lên tiếng đánh thức người luôn yên lặng từ nãy giờ. Tiffany lắc đầu khó hiểu

" tôi không biết...khu rừng tử vong là gì cả?"

Phản ứng của Tiffany làm Jessica ngạc nhiên tột bậc...bởi không ai trên lục địa này lại không biết đến khu rừng tử vong.

Đây là một khu rừng tràn ngập những thần thoại và truyền thuyết. nơi tồn tại những cây cối,dược liệu và nhũng con ma thú cấp cao...quý hiếm và độc nhất...

những thứ mà con người thèm muốn.

tuy nhiên như ý nghĩa của cái tên,chính sự nguy hiểm làm cho nó trở nên nổi tiếng nhất lục địa và điều gì cũng có cái giá của nó...

nếu bạn không có thực lực thì nó sẽ chào đón bạn bằng sự tử vong.

trong khu rừng này có một báu vật mang tên " Nước mắt nữ thần"

,đó là một báu vật có thể thỏa mãn mọi ước nguyện của người nào có được nó.nghe đồn,gần đây có nhiều tin tức về nơi cất dấu báu vật...

chẳng lẽ Jessica nhìn chằm chằm vào Tiffany..chẳng lẽ cậu ấy tới đây vì nó.

" có phải cậu tới đây vì " nước mắt nữ thần" phải không?"

" nó có tác dụng gì?"

Thấy Tiffany rất muốn biết nhưng lại làm một bộ không thèm quan tâm,Jessica trêu chọc

" mình...mình cũng không biết.."

Nhìn cái vẻ mặt kiêu ngạo kia...Tiffany quay đi,đúng là sai lầm khi nhờ vả một kẻ xấu xa như cô ta.

" thôi không cần... để tôi đi hỏi người khác còn nhanh hơn"

" từ từ..để mình kể cho nghe.."

Jessica vội đuổi theo.

Sau khi nghe hết câu chuyện,tiffany dường như thấy được một chút hy vọng lóe lên

" nó đang ở đâu?"

" cậu có nguyện vọng gì à? Sao không nói ra có thể mình giúp được đấy?"

Người bên kia lại không trả lời...Jessica không đùa giỡn nữa...cô nhìn ra Tiffany có rất nhiều bí mật che dấu..điều đó làm cô tò mò .

ấn tượng đầu tiên khi cô gặp Tiffany là kì lạ..con người kỳ lạ,quần áo kỳ lạ cách cư xử cũng lạ luôn.nhưng nó lại thu hút cô.

Cả hai ngồi nghỉ tạm dưới tán cây rậm rạp.trong khi Jessica đang minh tưởng,một hình thức giúp khôi phục dần pháp lực tiêu hao thì Tiffany nhắm nghiền mắt lại..

có quá nhiều tin tức cô vừa biết được,cô cần phải sắp xếp lại chúng nếu không muốn đầu óc nhanh chóng nổ tung.

cô cũng không biết tại sao mình tại ở đây...cô cứ luôn nghĩ nó là một giấc mơ..

nhưng sau nhiều lần tỉnh dậy mọi thứ đều không hề thay đổi ...thì cô biết đây là sự thật,và cô phải học cách chấp nhận nó để sinh tồn.

plashback

NewYork một ngày hè nóng bức...

Sau khi vừa ra khỏi sân bay,Tiffany đón một chiếc taxi đến SIG tập đoàn. Tuy mệt mỏi vì những chuyến bay dài nhưng cô rất vui.

hôm nay là sinh nhật bạn trai cô,cô đã bí mật trở về mà không báo cho ai biết để tạo sự bất ngờ cho anh ấy...

Cả hai yêu nhau gần 5 năm rồi và chỉ còn nữa tháng thôi là họ sẽ cùng nhau xây đắp một gia đình hạnh phúc...

Max là người chu đáo ,luôn săn sóc cô..trên hết anh ấy rất yêu cô,còn nhiều hơn cô yêu anh ấy nữa.

Hôm qua trong điện thoại,Tiffany đã giả vờ tiếc nuối

" max à,sinh nhật anh em không thể trở về được..làm sao đây?"

Đáp lại cô là một nụ cười ấm áp

" không sao,chúng ta còn cả cuộc đời để bên nhau và cùng chúc mừng sinh nhât...cố gắng công tác và giữ gìn sức khỏe ! Anh đợi em đấy"

"nè, anh không được lén phén với ai trong lúc em đi vắng nhé!"

" làm gì có ai hơn được người yêu bé nhỏ của anh đâu chứ?"

"....."

Khẽ vuốt ve món quá cô cất công lựa chọn từ rất lâu,Tiffany mỉm cười hạnh phúc ,để được ở bên nhau họ đã phải đấu tranh với gia đình rất nhiều...

bao khó khăn ,cách trở cũng không thể tách cô và max ra..và cô tin chúa đã giúp cô tìm được một nữa của mình.

Xuống xe,cô bước vào đại sảnh...nhân viên tiếp tân thấy Tiffany liền lắp bắp sợ hãi.

Cô ra dấu cô nàng kia đừng lộ ra gì cả rồi bước vào thang máy chuyên biệt.

Nó đi lên tầng cao nhất của tòa nhà,là phòng làm việc chung của cô và Max.

Đinh!

Thang máy dừng lại,cô đi ra nhìn về hướng văn phòng không thấy thư ký riêng Tyna của cô đâu cả. quả là thời cơ tốt...

Tiffany rón rén đi tới cửa rồi nhẹ nhàng mở ra.

Cô hé vào nhìn để rồi đứng yên tại đó.

Cô thấy được Max chồng sắp cưới của mình đang ôm hôn,vuốt ve thư ký riêng Tyna.

Món quà rơi xuống đất...nghe tiếng động hai người kia quay lại nhìn...Tyna vội vả chạy đi còn Max lại sững sờ tại chỗ.

" Fany...em không..không phải nói mai mới về..hay sao?"

Có chút mờ mịt cùng tan nát,Fany nở nụ cười quen thuộc...max từng nói thích cô nhất khi cô nở nụ cười...

" Max hôm nay là sinh nhật của anh,em định cho anh một bất ngờ...nhưng sự thật chính em lại phải nhận nó..."

" anh..anh"

Max không biết phải giải thích ra sao...anh ta luống cuống

Fany cúi xuống nhặt món quà lên đưa tận tay Max

" em chỉ có hai điều muốn nói thôi. Đầu tiên,sinh nhật vui vẻ Max..còn điều thứ 2.."

Bốp!!!

Một cái tát thật mạnh vào gương mặt ấy,gương mặt cô từng yêu tha thiết nhưng nay...

" điều thứ 2 chúng ta chấm dứt tại đây..anh là một tên khốn! may mắn là tôi đã nhận ra bộ mặt thật trước khi lấy anh."

Fany chạy ra khỏi phòng,cô muốn chạy trốn..cô cần tìm một chỗ để suy nghĩ..lòng cô quá rối loạn.

Max vẫn đuổi theo phía sau,cô chỉ nghe loáng thoáng

" fany ..em đứng lại! chúng ta nói chuyện"

Càng nghe cô càng chạy nhanh hơn,nước mắt nhạt nhòa khiến fany không nhìn rõ gì cả.. cô bước hụt và té xuống cầu thang.

Rầm!

Cảm giác đau đớn tràn ngập,trước lúc ngất đi..trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ

Tất cả đều là giả dối! mình thề sẽ không bao giờ tin vào tình yêu và sẽ không cười như một đứa ngốc nữa.....

Sau đó ,khi tỉnh dậy Fany đã phát hiện mình đang nằm cạnh cái hồ trong khu rừng tử vong....cô không có bất kì vết thương gì và quần áo vẫn như cũ...

không có cách ra khỏi nên cô đã ở đó một thời gian trước khi gặp Jessica.

Endback.

Fany giật mình thức giấc...trời đã sáng ,những tia nắng bắt đầu len lõi qua những tán cây.

nắng chiếu vào người Jessica càng làm cô ấy tỏa sáng rực rỡ...một cảnh tượng thật đẹp

Nhưng sao cô chỉ cảm thấy nặng trĩu và tăm tối thế này....CHAP 3-PART 1 trả nợ từ từ...mai cố gắng ra chap hôn ước và gia sư...

Bước vào một thị trấn cách khu rừng tử vong không xa,nó có vẻ nhộn nhịp hơn bình thường...

có rất nhiều người đến đây vì tin đồn nơi cất dấu báu vật.

giống như con thiêu thân lao vào lửa.dù biết có nguy hiểm rình rập nhưng vẫn mặc kệ...bởi tham vọng của con người là vô tận...

Jessica và Fany ghé vào một quán ăn,nó khá là ồn ào và đông đúc may thay vẫn còn chỗ trống cho hai người.

Tất cả sự chú ý của Fany lúc này là bàn thức ăn trước mặt.có thực mới vực được đạo..ăn trước rồi tính ...

" không chờ mình ăn chung sao? Uổng công mình mới ra ngoài mua cho cậu quần áo khác,thực nhẫn tâm mà"

Jessica than thở,chép chép miệng.fany ngẩng đầu lên nhìn một chút rồi cắm cúi tiếp tục xử lí thức ăn...

" cậu keo kiệt lời nói với mình đến vậy à?"

Jessica hỏi

"đối với một số người thì nó là sự lãng phí"

" cậu thật là..."

Đúng lúc này, có một đám người bước đến bên cạnh bàn của hai người.

họ mặc những bộ áo giáp sáng loáng,sau lưng đeo những thanh kiếm không lồ.

đó chính là kiếm sĩ-một nghề được khá nhiều người lựa chọn khi mà không có thiên phú về phép thuật.

Nhưng những kiếm sĩ cấp cao thì cũng không thua kém pháp sư là mấy.vì khi đạt đến cấp 7 trở lên.

họ có thể sử dụng một loại gọi là đấu khí...

nó mang thuộc tính của các nguyên tố trong tự nhiên kết hợp với tốc độ và khả năng cận chiến...

những kiếm sĩ có thể trở thành đối thủ đáng gờm của pháp sư .

quay trở lại,vẻ mặt của đám người này không mấy thiện chí lắm!

" các người muốn gì?"

Jessica lạnh lùng lên tiếng

" chúng tôi muốn hai người nhường chỗ..."

Một tên trong số đó đáp lại

"chỗ này là bọn tôi đến trước ..lấy quyền gì mà bảo nhường"

" ...tốt hơn là nhanh biến đi..."

Tên đó chợt cười cợt khi nhìn rõ mặt của Jessica và Fany

" hay hai cô em muốn ngồi cùng cũng được"

Những tên còn lại cùng cười hùa theo.xung quanh tò mò,nhưng không ai dám xen vào vì bọn chúng khá đông khoảng 10 tên cao lớn.

" chẳng lẽ ở đây không có luật pháp hay sao?"

Fany lên tiếng

Điều này khiến bọn chúng cười to hơn

" nắm đấm chính là luật,cô em ngây thơ ạ..cho dù chúng tôi có bắt hay làm gì hai người cũng chẳng có gì đặc biệt?"

" fany cậu tránh xa ra một chút"

Jessica dặn dò...rồi quay lại nhìn đám người kia

" nói nhiều vô ích ..muốn đánh thì cứ việc lên.."

"đúng là rượu mời không uống..nhưng đừng lo bọn tôi thương hương tiếc ngọc lắm...sẽ không giết cô em đâu"

Nói rồi bọn chúng rút kiếm ra xông vào.Jessica cười lạnh,đứng yên nhìn bọn chúng

" cẩn thận"

Fany thốt lên khi nhìn thấy những thanh kiếm to đùng ấy sắp xé nát thân hình bé nhỏ kia.

Bỗng quanh người Jessica xuất hiện một vòng tròn bảo vệ bằng nước,nó ngăn chặn không cho bất cứ thứ gì đến gần .

một tay cầm quyền trượng đang tiếp tục duy trì vòng bảo vệ,tay còn lại của jessica giơ lên hơi nước trong không khí nhanh chóng tụ tập lại .

" băng kích!!"

Cô la lên,những hơi nước ấy đông cứng lại thành mũi nhọn lao về những tên đó.

Nó xuyên qua thân thể của từng người.

kỳ lạ là không có giọt máu nào chảy ra mà chỉ có 10 bức tượng bằng băng đang đứng sửng sờ.

chốc lát sau,những bức tượng băng ấy hóa thành những bông hoa tuyết rồi tan biến vào không khí,không hề để lại dấu vết gì.

Jessica hài lòng thu hồi quyền trượng rồi đi đến trước mặt fany.người vẫn đang ngơ ngác trước những thứ vừa nhìn thấy.

" không làm cậu sợ chứ fany!nơi này là vậy, chỉ cần có thực lực thì cậu luôn luôn đúng,nó khắc nghiệt và tàn nhẫn nhưng lại là cách tồn tại....

yên tâm đi mình sẽ bảo vệ cậu ."

Fany không nói gì,cô biết đây không phải là thế giới của mình, nó có những quy tắt riêng mà cô buộc phải tuân theo.

cô chỉ đang suy nghĩ sau này phải làm sao...Jessica không thể bên cô mãi...và cô ấy cũng không đơn giản như cô nghĩ.

động tác thành thạo,cách giải quyết gọn gàng,dứt khoát...bình tĩnh đến lạnh lùng khi đánh nhau và cả giết người.

Một bộ mặt khác mà cô chưa từng thấy ..thật lạ cô lại thích Jessica như vậy hơn.

" Fany..."

Jessica lên tiếng khi thấy fany vẫn không trả lời mình.

" này có phải thấy mình rất cool không? Mình biết nên cậu không cần tỏ vẻ ngưỡng mộ như vậy..nó làm mình ngượng đấy?"

Răng rắc!

ấn tượng tốt đẹp vỡ tan...fany bó tay với người này..thật là

" ba hoa ,tự sướng"

Cô bỏ lên phòng nghỉ,chắc là mình nhìn nhầm rồi...

" chờ mình với"

Jessica đuổi theo với nụ cười bí ẩn trên môi.

......................

Trong lúc chờ tin tức của báu vật,họ vẫn đồng hành cùng nhau.

Jessica luôn quấn quýt lấy Fany,còn Fany vẫn vẻ mặt không thèm để ý tới.

cô chỉ thắc mắc một điều,rõ ràng cả hai ở hai căn phòng khác nhau mà sau mỗi sáng thức dậy cô luôn thấy gương mặt Jessica chỉ cách mình vài cm.

phản ứng ư?

Tự nhiên là có..la mắng,cảnh cáo,hăm dọa...cái gì cũng làm nhưng vẫn vô ích...

và nó dần trở thành thói quen...một thói quen nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro