Chương 25: Tử Đằng_ Thế giới của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 27:

Bữa tiệc ra mắt đêm qua thành công vang dội, nhãn hiệu thời trang Glycine đã lọt top 100 thế giới chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, và dự kiến sẽ còn vươn lên đến top 50 trong vòng 1 năm tới. Các công ty khác tranh nhau kí hợp đồng, công ty người mẫu Vulgaris trở thành nhà hợp tác bậc nhất của Glycine. Gia tộc Esmeé coi như đã là một cái tên đình đám trong ngành thời trang, Glycine tái xuất, dự định sẽ khôi phục lại nhãn hiệu nước hoa đầy hoài niệm "Glycine de chin" khi xưa.

Đối với những chuyện đó, Chu Tử Đằng thân là người điều hành nên thấy vui, nhưng lòng lại trĩu nặng. Có cái gì đó cứ chèn ép cô, day dứt tràn lan, sợ hãi lấn át cô làm cô trăn trở suốt đêm qua.

-- Chị xinh đẹp, chị đi chậm quá!
-- Đúng vậy! Chị cực kì xinh đẹp không thích đi với tụi em nên mới biểu hiện không vui có phải không?

Tiếng Andrew và Andreis ngây ngô vang lên đánh thức Chu Tử Đằng khỏi dòng suy nghĩ. Cả ngày hôm qua cô mải mê công việc nên bỏ bê tụi nhóc cho Lưu Ly, may là Andrew và Andreis rất ngoan, không khóc đòi mà còn lại chơi đùa với Mạc Lưu Ly rất vui nữa. Hôm nay cô cùng Lưu Ly hẹn dắt hai đứa đi tới trại sinh hoạt thiếu nhi chơi, Andrew và Andreis háo hức là thế mà cô lại trưng ra cái bộ mặt ảo não này thật không phải mà.

-- Chị xin lỗi Andrew và Andreis nhé! Chị Wisteria thật đáng trách phải không nào, để tối nay chị dắt hai đứa đi Nhà hàng Orchid bù đắp nhé!

-- Vâng ạ!!!

Trẻ con cứ ngây thơ, vô lo như thế thật là thích. Cô đưa hai đứa trẻ đến khu sinh hoạt, gặp bạn đồng trang lứa, Andrew và Andreis phấn khích hòa nhập được ngay. Chu Tử Đằng cũng yên tâm rời đi đến quán cà phê Lilac hẹn với Mạc Lưu Ly. Quán cà phê yên tĩnh ít người nhẹ nhàng phát những bài nhạc nhẹ những năm 90. Cô thoáng thấy cô bé Lưu Ly tươi tắn ngồi ở phía bàn cuối, liền sải bước đi tới.

Lưu Ly thấy Chu Tử Đằng thì nở nụ cười rạng rỡ, tình chị em chân thật không chút giả tạo khiến lòng cô cũng nhẹ nhõm.

-- Bây giờ mới có dịp chị em trò chuyện nhỉ.

-- Đúng vậy, em để chị một lần leo cây nên lần này em trả nợ nhé! Chúc mừng chị đã trở thành "người phụ nữ độc thân hoàng kim" đầu tiên.

Chu Tử Đằng nghe Mạc Lưu Ly hâm mộ nói vậy thì cũng bật cười. Cái con bé này như vậy là muốn cô lấy chồng sớm sao. Chu Tử Đằng mỉm cười nhìn khuôn mặt tươi trẻ của Lưu Ly thì thấy trong ánh mắt cô bé ánh lên vẻ ngưỡng mộ mà cũng chất chứa ưu tư. Chu Tử Đằng vốn biết nỗi khổ tâm của cô bé nên lòng cũng không khỏi thương cảm, Lưu Ly, em xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

-- Em có chuyện gì muốn trải lòng với chị sao?

-- Chị có thể thông cảm sao?

-- Chị có thể lắng nghe.

Lưu Ly nghẹn ngào nhìn Chu Tử Đằng, đã lâu rồi cô chưa tâm sự với một ai, đơn giản là vì họ sẽ chỉ trích câu chuyện của cô. Đôi khi, cô chỉ cần một người im lặng lắng nghe cô nói mà thôi, đó là đủ rồi...

-- Chị có thể buông tay. Em rất ngưỡng mộ chị. Chị biết không, em đang ấp ủ một tình yêu được sinh ra trong tuyệt vọng. Em cảm thấy ghê tởm chính mình, nhưng giá như em không biết, thì có khi em sẽ không cảm thấy khổ sở như lúc này.

-- Em yêu Lãnh Dịch Khiêm sao?

Mạc Lưu Ly nước mắt đã đọng trên khóe mi nhìn Chu Tử Đằng. Lần đầu tiên có một người nói cô như vậy, thay vì chê cô ngu ngốc, cố chấp. Nhưng rồi em sợ chị sẽ giống họ, khi nghe đến hết câu chuyện sẽ sỉ vả em...

-- Đúng vậy. Anh ấy là Lãnh Dịch Khiêm, là người đã có hôn thê, là người biết bao danh gia vọng tộc mong muốn gả con gái vào,... Còn em chỉ là kẻ hầu.

... Và còn là người em gái cùng cha khác mẹ với anh ấy.

Nhưng dĩ nhiên, những lời này Mạc Lưu Ly sẽ không đời nào nói ra. Thà để Chu Tử Đằng nghĩ cô dằn vặt vì yêu người đã có hôn ước còn hơn là sửng sốt đến ghê sợ cô khi biết cô đã yêu anh trai mình. Tuy nhiên, Mạc Lưu Ly không cần phải giấu Chu Tử Đằng cũng đã biết trước. Chỉ là cô không muốn bộc lộ mình đã phát giác bí mật tày trời của cô bé, bí mật mà Lưu Ly có thể sẽ mất mạng nếu Mộc phu nhân phát hiện được.

Mạc Lưu Ly khổ sở nói xong liền buồn bã liếc nhìn Chu Tử Đằng chờ nghe câu trách móc từ cô. Nhưng Chu Tử Đằng vẫn im lặng ngồi đó nghe cô nói làm lớp tường phòng bị của Mạc Lưu Ly bao năm nay tan vỡ. Mắt cô cay cay, từng lời đứt quãng vang lên:

-- Anh ấy vẫn giữ em bên mình. Em không dứt khoát rời xa anh ấy, anh ấy cũng chẳng quyết tâm muốn đuổi em đi. Em và anh ấy cứ dùng dằng mãi như thế thì chỉ tổ làm phí thời gian của nhau mà thôi.

Cô xác định rõ ràng, trái tim cô dành cho Lãnh Dịch Khiêm là yêu. Cô yêu từng con chữ anh viết, cô muốn con người lạnh lùng với bộ mặt nghiêm nghị kia sẽ được cười, cô khao khát anh được là chính mình như ngày xưa - cái ngày anh có thể tự do viết những gì anh cảm thấy trong lòng ra thành lời thơ, lời ca. Cô đỏ bừng mặt mỗi khi anh nhìn chằm chằm vào cô, cũng vui sướng đến mức muốn nhảy cẫng lên khi anh nhẹ nhàng xoa đầu cô. Trái tim cô đập liên hồi mỗi khi anh ghé sát vào, nếu như cô coi anh như người anh trai, thì có khi cô có thể tự do cãi tay đôi với anh chứ chẳng phải ngượng ngùng đỏ mặt như vậy.

Nhưng chắc gì Lãnh Dịch Khiêm cũng cảm thấy thế. Với người sống trong Thế giới ngầm, nơi không bị Pháp luật trói buộc, thì mọi thứ đến với anh đều chỉ là một trải nghiệm thú vị mà thôi.

-- Em hãy cầm cái tách này đi. Nên nhớ, hãy giữ chặt đừng để nó rơi.

Nói đoạn Chu Tử Đằng đưa cho Mạc Lưu Ly một cái tách không, Lưu Ly không biết dụng ý của Chu Tử Đằng nhưng vẫn cứ làm theo. Xong rồi, Chu Tử Đằng nhấc ấm phin cà phê lên, từ từ rót đầy tách cho đến khi chúng tràn ra ngoài vẫn không dừng lại. Cà phê nóng tràn khỏi tách vấy lê tay Mạc Lưu Ly, ngón tay bị nóng phỏng lên, cô vội thu tay lại xuýt xoa làm tách cà phê vỡ đổ lênh láng mặt bàn. Chu Tử Đằng đặt ấm cà phê xuống, nhẹ nhàng nói:

-- Em rõ ràng là buông tay được. Tại sao phải chờ đến khi thương tổn thật đau mới chịu buông tay?

Mạc Lưu Ly nghe Chu Tử Đằng nói vậy thì người không khỏi khựng lại. Chu Tử Đằng thấy Lưu Ly trầm ngâm thì lại cất thêm lời:

-- Nếu em yêu ai, em nên tôn trọng quyết định của người đó. Nhưng em cũng phải tôn trọng chính bản thân em. Yêu là yêu, không là không, đừng dây dưa. Ngay cả yêu mà cũng không có can đảm công khai thì tình yêu đó chẳng thể đảm bảo cho em sự lâu dài. Em có thể yêu một người đàn ông nghèo khổ rách nát, nhưng đừng yêu một người hèn nhát.

Mạc Lưu Ly nghe vậy thì trợn tròn mắt, đúng vậy, Chu Tử Đằng cô vừa mới mắng Lãnh Dịch Khiêm là đồ hèn nhát đấy! Nếu anh ta cảm thấy không thể cho cô bé một cuộc sống hứa hẹn, thì hãy kiên quyết lên đi. Chẳng phải đã là thiếu chủ thì phải quyết đoán sao? Nếu chuyện này bị vạch trần, anh ta có cơ ngơi địa vị thì chẳng ai xử nổi anh ta, nhưng Lưu Ly thì sao? Anh ta có dám chắc anh ta có thể vừa bảo vệ cô bé vừa bảo vệ danh vị của mình không? Anh ta không dám một lòng với Lưu Ly vì luyến tiếc Giả gia của Giả Tư Lộ, nhưng anh ta cũng không đam xua đuổi Lưu Ly vì lưu luyến xúc cảm khi ở gần cô bé. Bỏ hôn thê cũng không dám mà bỏ nhân tình cũng không dám, vậy chẳng phải hèn nhát thì là gì?

Chu Tử Đằng thở dài, cô hướng ánh mắt nhìn xa xăm. Chuyện tình bi kịch của Lưu Ly, thật khiến cô đau đầu. Họ tuy tạm xem là tình nhân, nhưng Lãnh Dịch Khiêm hoàn toàn không có ý định đụng chạm xác thịt với cô bé. Vì trong tiềm thức của Lãnh thiếu, anh ta trân trọng Lưu Ly, chỉ là anh ta không biết, và cũng chẳng bao giờ anh ta biết. Chính Lãnh Dịch Khiêm cũng lừa mình dối người nghĩ rằng sở dĩ anh ta không muốn xảy ra quan hệ với Lưu Ly là vì không có hứng thú, mà không hay rằng điều đó xuất phát từ một tình yêu chôn giấu mà anh ta một mực phủ nhận: Lãnh Dịch Khiêm với cương vị là chủ nhân của Lãnh gia, sẽ không bao giờ cưới một cô hầu như Mạc Lưu Ly, mà đã vậy, ah ta không muốn hủy hoại đời con gái của cô bé, để cô bé có đường lui, có một cuộc sống tốt hơn.

Còn Lưu Ly, con bé đương nhiên sẽ không quá phận, dù sao thì tâm lí loạn luân vẫn luôn ngăn cản Lưu Ly tiếp xúc thân mật với Lãnh Dịch Khiêm.

-- Những lời chị nói sẽ như một vết dao găm vào em. Nhưng chị cũng biết với một trái tim đã luôn bị cào xé như em thì lời của chị sẽ chẳng giúp ích được gì. Chị không thể ngăn cản em, cũng không nỡ quay lưng với em. Nhưng chị sẽ đỡ em. Chị sẽ không bỏ mặc em đâu, Lưu Ly.

Mạc Lưu Ly nghe cô nói vậy rốt cuộc cũng òa lên khóc nhào vào lòng Chu Tử Đằng.

-- Em cảm ơn chị,.... Tử Đằng, cảm ơn....!

-- Được rồi, được rồi, cô nhóc mít ướt. Andrew và Andreis chỉ thích các cô gái xinh xắn hay cười thôi, em qua đón tụi nó giùm chị đi, chị sẽ đi lấy xe.

-- Được ạ. Vậy em qua đón tụi trẻ đây!

Mạc Lưu Ly lau đi nước mắt ướt nhòa trở lại vẻ an nhiên thường ngày.

Cô bé tung tăng đến khu sinh hoạt của hai nhóc tì quậy phá kia còn cô thì rẽ hướng đi lấy xe. Bỗng chợt có một kẻ lao vụt tới thành thạo bịt miệng cô lại rồi đập vào gáy cô khiến cô không kịp phản ứng mà bất tỉnh. Ra tay nhanh nhẹn thật dứt khoát mà không có ý định đả thương cô, không phải là cướp, mà là một loại đáng sợ hơn... Ý thức Chu Tử Đằng dần dần tắt lịm đi, cô không còn biết chuyện gì xảy đến với mình nữa..

Chu Tử Đằng khó nhọc mở đôi mắt ra, cô bị trói nằm trong một chiếc xe hơi. Chuyện gì đã xảy ra, kẻ bắt cóc cô có mục đích gì, cô phải làm thế nào để bảo đảm mình an toàn, Chu Tử Đằng lòng đầy hoảng loạn vẫn đang bấu chặt vào tay mình ép bản thân phải tỉnh táo. Cô tập trung phát huy hết mọi khả năng của giác quan, đưa tai lắng nghe xung quanh, cô nghe thấy có tiếng nói chuyện:

-- Các người nghênh ngang như thế xâm phạm địa phận của Bạch gia. Còn lớn mật ăn bớt đơn hàng, bòn rút biết bao nhiêu tiền của, là đang chống đối Bạch lão đại sao? Không ra mặt trừng trị, các người càng coi trời bằng vung!

-- Haha! Đám Bạch gia các người mới không biết vuốt mặt nể mũi. Các người chèn ép chúng tôi lâu nay, tôi chịu đủ rồi! Tiền vào được miệng các người sao không thể nuốt vào bụng chúng tôi. Bạch gia chẳng qua cũng chỉ là lũ ăn quàng gắn cái danh "lão đại" mà thôi!

-- Lão đại, bọn chúng càng ngày càng xấc xược rồi. Ngài nên ở đây kết liễu chúng luôn làm gương cho các anh em ở đây.

Chu Tử Đằng nghe mà không khỏi rùng mình. Là chuyện trong giới Hắc đạo, có thể thản nhiên nói tới chém giết man rợ như vậy, thật đáng sợ! Kẻ bắt cóc cô có mưu đồ gì, lúc nãy có nhắc tới Bạch gia, là muốn đem cô ra uy hiếp Bạch lão gia sao? Không, không phải! Kẻ lăn lộn trong giới Hắc đạo giỏi nhất là biết tính toán giá trị của một người, họ sẽ không ngu ngốc đến nỗi chỉ bằng cô mà khiến Bạch lão gia phải nhượng bộ.

Chu Tử Đằng tim đập mạnh, cô cố nhích tới nhìn qua khe hở dò xét động tĩnh bên ngoài, dây thần kinh cô căng cứng, tay cô run lẩy bẩy. Dính dáng tới Mafia, cô thật khóc than cho số phận mình. Bên ngoài sự im lặng rùng rợn kéo dài trong chết chóc, lát sau, một tiếng nói đầy uy áp và lạnh lẽo vang lên làm vạn vật xung quanh như đông cứng lại:

-- Tiêu Khiết, không nhiều lời. Muốn chết, ta không tiễn.

Bạch Dĩ Hiên! Chu Tử Đằng còn chính tai nghe tiếng súng được lên đạn. 'Pằng, pằng, pằng', không có lấy một tiếng la hét, chỉ nghe tiếng người đổ rạp xuống nền đất ngập máu. Có... có người... đã chết.

-- Mày... mày dám... Mày dám động vào người của Chương gia!

-- Chương gia thì sao? Bạch gia mới là vua. -- Tiếng Bạch Dĩ Hiên kiêu ngạo vang lên truyền đến tai cô. Đó là một ngữ điệu khác, rất đáng sợ, khác hẳn với giọng nói trầm ấm khi cô gặp anh ta ở Pháp. Đây mới là con người thật của hắn!

-- Chương gia là gia tộc mấy mươi thế hệ thống trị Hắc đạo. Thằng nhãi mới tập tành vào như mày đã dám giễu võ dương oai! Ngươi là một kẻ ngạo mạn!

-- Kẻ làm vua có quyền ngạo mạn. -- Bạch Dĩ Hiên nói rồi nhếch môi, dí súng vào cổ họng hắn.

-- Mày dám bóp cò sao?

Chu Tử Đằng tim đập loạn xạ như muốn nổ tung khỏi lòng ngực, còn nghe thấy tiếng cười lạnh của gã kia, cô còn đang hoang mang thì từ cửa xe bất thình lình tự động mở ra, Chu Tử Đằng hốt hoảng hét lên một tiếng rồi ngã chúi xuống trong sự kinh ngạc của mọi người trừ cái gã đang cười ngạo nghễ quỳ dưới kia.

Bạch Dĩ Hiên thấy cô thì động tác bóp cò bỗng khựng lại, sao cô lại ở đây. "Chết tiệt, lúc nãy chủ quan không cho người kiểm tra kĩ hết các xe", anh thầm mắng trong lòng. Tôi không muốn lưu lại trong em là hình ảnh tôi vấy máu. Bạch Dĩ Hiên nội tâm đang chống chọi dữ dội, hơi thở anh như ngưng trệ, ngón tay vốn dĩ chỉ có thể giật một cái là tước đi mạng sống của hắn ta lại không thể cử động. Gã mặt đầy máu me quỳ phía kia bỗng cười phá lên:

-- Hahaha! Sao nào "lão đại"? Cái hơi ấm ngươi đang cố gắng níu giữ kia đang ở trong tay mày, tính mạng của tao cũng đang ở trong tay mày. Mày muốn buông cái nào, "Bạch lão đại" sẽ không vì một ả đàn bà mà làm thất vọng đông đảo anh em ở đây chứ? Bóp cò đi, Bạch lão đại, như cha của mày! Hahaha!

Bạch Dĩ Hiên nghe hắn cười nhạo mình thì đôi mắt toát lên vẻ khủng khiếp như Tử thần, nhất là khi nghe hắn nói tới cha anh, bàn tay anh siết mạnh lại nhưng vẫn không bóp cò, nghe thấy tiếng răng rắc nhỏ của xương anh. Tất cả đều ở trong tay anh, anh sẽ buông cái nào, danh tiếng của một vị Mafia, hay là em, một người tôi chỉ vừa mới biết? Tiêu Khiết ở bên thấy chủ nhân mình đang do dự thì không khỏi lo lắng, ở đây có rất nhiều nghi trượng trong tổ chức, anh đường đường là người đứng đầu mà lại hạ súng xuống vì một người phụ nữ ắt sẽ làm họ không phục anh! Nhận ra điều đó, gã ta càng cười to hơn:

-- Nào, làm đi, cho đôi mắt cô gái đứng kia nhìn thấy "sự uy nghiêm" của ngươi, cho cô ta biết thế nào là Lão đại của tổ chức Mafia nhất đẳng La Nostre.

Bạch Dĩ Hiên nghe hắn khiêu khích thì sát khí tỏa ra tứ phía làm gã kia cũng thụt đầu lại. Anh miễn cưỡng nhìn về phía Chu Tử Đằng, xin em,... Chỉ thấy đôi mắt đẹp của cô nhìn anh, ánh mắt ấy không phải là ghê tởm, là kinh sợ, mà là chấp nhận một lẽ hiển nhiên.

Rồi đôi mắt đó, từ từ nhắm lại, anh do dự vì đôi mắt này đang nhìn anh, vậy cô sẽ nhắm nó lại, chỉ cần không nghe, không nhìn là được chứ gì. Bạch Dĩ Hiên có chút ngạc nhiên nhìn hành động của cô, lòng anh không khỏi dâng trào một thứ xúc cảm kì lạ. Gã kia thấy vậy thì không khỏi lắp ba lắp bắp sợ hãi, đây là một biểu hiện của một cô gái nhìn thấy cảnh tượng chém giết sao? Cô không la, không hét, không mở lòng từ bi tới cứu người, chỉ nhắm chặt đôi mắt lại coi như chưa hề thấy gì. Sao có thể!?

Không suy nghĩ được nhiều, chỉ nghe đoàng một tiếng dứt khoát, gã kia thét lên thê thảm rồi ngã vật xuống đất. Sau đó, là một khoảng không gian im ắng không một động tĩnh. Chu Tử Đằng chìm trong một mảng tối đen không thấy gì nên càng hoang mang, sợ hãi, cô nghe thấy tiếng bước chân đến gần mình, cô theo phản xạ lùi bước xuống nhưng đụng phải chiếc xe ban nãy. Đôi mắt nhắm chặt, đôi môi run rẩy, chỉ cảm nhận được có một bàn tay đột ngột kéo cô vào lòng rồi xiết cô thật chặt, Bạch Dĩ Hiên gục đầu vào cổ cô, như đang muốn giữ lấy hơi ấm này:

-- Tử Đằng, tôi ở đây.

Chu Tử Đằng mở đôi mắt nâu nhìn Bạch Dĩ Hiên, ánh trăng phủ lên người anh làm bóng dáng anh thêm to lớn, ôm trọn cô trong vòng tay riêng của mình. Bạch Dĩ Hiên nhìn cô, tay chạm nhẹ lên khuôn mặt đã lạnh đi vì sương đêm của cô, khẽ nói:

-- Tôi ở đây, em khóc được rồi.

Rõ ràng, sự việc đáng sợ cũng qua đi rồi, nếu là cô thì cô cũng không khóc đâu. Nhưng chẳng hiểu sao, cái cơ thể này, khi nghe những từ đó thì nước mắt bỗng ứa ra. Như thể nó đã mong chờ được nghe câu nói đó để khóc vậy.

-- Không phải tôi khóc! -- Cô thật sự cảm thấy mất mặt quá đi mất, không phải cô khóc đâu! Cô không phải đứa mít ướt như thế, cũng không phải là không lường trước những sự việc phức tạp thế kia xảy đến với cô.

-- Ừ, tôi biết. -- Bạch Dĩ Hiên chiều theo ý cô trả lời một cách giả dối. Biết cái đầu anh!

Anh vẫn ôm cô, mặc cho những người khác đang nhìn. Tiêu Khiết - người thủ hạ thân cận vừa nãy đứng bên cạnh Bạch Dĩ Hiên tặc lưỡi một cái, chậc, người bên ngoài đẹp trai bên trong giàu có có khác, đa tình lúc nào cũng được. Nghĩ thế, không làm gián đoạn giây phút hưởng thụ mỹ nhân của thiếu chủ, Tiêu Khiết vội xua tay bảo anh em trở lại vị trí.

-- Ở lại bên tôi đi, Chu Tử Đằng. -- Bạch Dĩ Hiên ghét sát vào tai cô, khẽ nói bằng giọng điệu trầm ấm như lúc họ gặp nhau lần đầu. Anh ta với người ban nãy cầm súng kiêu ngạo bảo mình là vua thật sự có phải là 1 không vậy?

Lúc nãy khi tên kia nhắc đến cha, lòng Bạch Dĩ Hiên bỗng nhớ lại những chuyện thật tồi tệ. Thế nên khi vớ được cái gối ôm là cô thì liền tận dụng luôn đó hả?

-- Em đã nói sẽ không xuất hiện trước mặt tôi, nói được mà không làm được.

-- Cái gì!??? -- Chu Tử Đằng đẩy mặt Bạch Dĩ Hiên ra. -- Rõ ràng tôi bị bắt cóc mà?

-- Thế thì càng phải ở bên cạnh tôi, không ai dám bắt cóc em nữa.

Bạch Dĩ Hiên không thể khắc chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng, nhìn cô không rời, anh cúi người kề sát đôi môi cô, vẫn không quên thì thào: "Ở lại bên tôi, Chu Tử Đằng." Chu Tử Đằng ý thức được anh muốn làm gì, liền đẩy Bạch Dĩ Hiên ra, cố gắng giữ mình tỉnh táo: " Không thể, anh tìm người khác đi! Đừng có nổi hứng như thế!"

Đôi bàn tay đã ôm cô, giờ trống rỗng, Bạch Dĩ Hiên hụt hẫng nhìn cô đang tránh xa mình. Có phải vì chuyện mới nãy mà cô đã bắt đầu ghê sợ anh rồi không?

-- Sao lại "không thể"? Cũng chẳng phải là "không được". Tôi không phải người tuỳ tiện, Chu Tử Đằng.

Nói rồi Bạch Dĩ Hiên không áp chế nổi cảm xúc đang cao trào liền bước tới nắm chặt tay cô, Chu Tử Đằng thấy người nặng trĩu, bước chân lảo đảo như đang lệch khỏi con đường này. Trong tiếng gặng hỏi đầy lo lắng của anh, cô ngất xỉu. Nếu có thể, hãy để tôi ngủ say một chút đi. Thế giới này, 7 tỉ người, thật chật chội, thật mệt mỏi...

Không thể....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro