3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đức Duy!!! sao em cứ không chịu nghe anh nói vậy!? "

" Quang Anh!? chuyện đã rành rành rồi, anh còn muốn gì nữa "

" nè nhá, tôi chán ngấy cái cảnh em cứ không chịu nghe tôi nói lắm rồi đấy "

" nếu em không chịu được tính của tôi thì chia tay mẹ đi!! "

" anh!? ok, anh muốn thì chia tay! "

Quang Anh vừa dứt câu, em đã quay lưng bước đi mà không ngoảnh mặt lại, bỏ hắn 1 mình giữa ánh đèn đường lớn

" ơ!? đi thật đấy à?? "

hắn ngơ ngác, ánh mắt nhìn theo bóng dáng dần khuất trong đêm của em. không ngờ em bình thường ngoan ngoãn như vậy mà giờ nói chia tay cái là đồng ý liền

bình thường khi cãi nhau, hắn hay nóng giận như vậy. dù có nổi điên đến mấy thì em vẫn luôn là người xin lỗi và cầu xin hắn đừng chia tay trước mà

hắn cứ nghĩ mình lỡ lời, nhưng vẫn sẽ được Đức Duy dỗ dành lại lần nữa thôi. vậy mà giờ lại đồng ý, không lẽ em đã đem lòng thương người khác rồi sao!?

" hức.. Hoàng Đức Duy đáng ghét, dám bỏ mình!! "

hắn không kiềm chế được nữa, bật khóc ngay dưới ánh đèn đường đang cố rọi sáng đường đi đêm hôm ấy. tiếng khóc hắn xé tan sự im lặng của đêm đen, nơi mà bây giờ chỉ còn 1 mình hắn rồi

sự uất ức của hắn cứ theo 2 dòng nước mắt đang rơi xuống gò má mà tuôn trào hết ra, cứ như thế mà hắn lủi thủi đi bộ về nhà

đương nhiên, đêm đó là đêm không thể ngủ của hắn

từ sau khi chia tay, không có ngày nào hắn ổn. mắt hắn không còn độ long lanh mà thay vào đó chỉ còn là 1 màu đen thẳm, lại còn sưng hết ngày này đến ngày khác

không chỉ thế, hắn còn nhịn ăn cả ngày, lâu lâu còn ném đồ ném đạc, 2 cánh tay chi chít bầm tím lẫn vết thương vì tự hành hạ bản thân. trông hắn mất sức sống hẳn, giờ đây không thể dùng từ gì ngoài tội nghiệp để miêu tả Nguyễn Quang Anh này nữa

không còn " liều thuốc chữa lành " bên cạnh, hắn không thể vui vẻ như trước nữa rồi. giờ đây trông hắn cứ như người bị bạo hành, thảm kinh khủng khiếp

mà đúng thật, con tim hắn đang bị kỷ niệm của em và hắn trước giờ bạo hành mà, hành 1 cách tàn nhẫn luôn ấy

Quang Anh và em quen nhau rất lâu, 2 năm rồi. thế nên kỷ niệm của em với hắn đâu phải được tính theo số ít. tình cảm 2 năm, thắm thiết với nhau như vậy mà giờ lại kết thúc chỉ vì chuyện cãi nhau lãng xẹt

vì sự nóng giận, hắn mới lỡ nói như vậy. chỉ là lỡ lời thôi, không phải hắn cố ý. vậy mà em lại bỏ hắn đi luôn, chắc là em nghĩ hắn thật sự muốn chia tay nên mới đồng ý để buông em đây mà

.. * reng rengg *

" alo? ai đấy "

" Quang Anh đấy à! mấy ngày nay sao không thấy mày? nhắn tin thì đếch trả lời, gọi điện thì giọng bơ phờ khàn khàn thế hả!? không lẽ mày với bé Duy chia tay hay sao?? "

" .. ừm, bọn tao dừng lại rồi "

nghe đến đây, đầu dây bên kia khựng lại 1 lúc rồi lại lắp bắp mãi mới thành câu truyền qua đầu dây bên Quang Anh

" à-à thế à.. t-t-thôi! mày cứ nhốt bản thân trong nhà như vậy làm gì?? tối 7 giờ 30 đi nhậu với anh em đê, mày đéo qua bọn tao qua đập cửa nhà mày đấy "

" ừ "

" lạnh lùng quá. thôi bố mày tắt đấy nhé! "

vừa dứt câu, bên kia đã tút tút báo hiệu đã cúp máy. Quang Anh nhìn lấy chiếc điện thoại vẫn còn để hình nền em và hắn ôm nhau, 2 làn má áp vào nhau, trông thật dễ thương làm sao nhỉ

nhưng tiếc quá, Đức Duy đã không còn ở đây để hắn được ôm, được áp má như vậy nữa

" nhớ mùi của em ấy thật.. "

" xin lỗi em nhiều lắm, Hoàng Đức Duy.. anh lại nhớ em rồi "

rất nhanh trời đã dần chuyển tối. Quang Anh vừa lấy đồ tính đi tắm thì nhìn thấy sticker nhỏ nhỏ mà trước đây Đức Duy dán lên góc gương nhà tắm

nó có hình 2 chú thỏ nhỏ ôm trái tim khá lớn ở 2 bên trái phải, tuy bảo lớn nhưng độ dài cánh tay 2 chú thỏ vẫn đủ để chạm tay nhau

" nhìn nè nhìn nè, sticker này giống 2 đứa ghê haa! "

" em sẽ để đây, coi như đánh dấu chủ quyền đây là nhà em, chủ nhà này cũng là của em nha! nhớ để không gỡ đó "

" ahaha, chiều em bé vợ hết!! "

nghe vui nhỉ, nhưng giờ hắn đã không còn là của em bé dễ thương Hoàng Đức Duy rồi

giờ mà gỡ sticker đấy xuống thì sẽ phụ lòng em, mà để thì khiến hắn lại nhớ về kỷ niệm. khó thật..

hắn nhìn khuôn mặt tàn tạ, đầu tóc bù xù trong gương mà nhăn nhó, lấy khăn lớn che phủ hết cả gương cho rồi. vừa che được sticker vừa không nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của mình

ừ thì.. hắn đâu đi tắm bình thường vậy được

nỗi nhớ dần lớn hơn, lòng hối hận cũng từ đó mà lớn theo. đến lúc không thể chịu nổi nữa, hắn lại tự giải toả mọi thứ bằng cách hành hạ bản thân

Quang Anh hối hận, rất rất hối hận. hối hận vì để em luôn thiệt thòi trong 2 năm trời như này. thật sự không biết nên làm cách nào để 2 đứa có thể như trước nữa, hắn vẫn còn yêu em lắm cơ mà

mãi đến gần 8 giờ tối, Quang Anh mới tới chỗ hẹn anh em cùng nhậu. vì quán nhậu này là quán quen, còn ở ngoài trời, chỗ anh em hắn lại ngồi gần bãi đỗ xe nên hắn vừa lái xe tới là anh em rần rần lên liền

" Quang Anh!! tao lại tưởng mày bùng kèo, tính qua đập cửa nhà mày đây này "

" trời đất Quang Anh, trông mày tàn canh quá vậy?? "

" má nội ơi, thằng Quang Anh đây à?? tao lại tưởng thằng nào bị bạo lực gia đình chứ??? "

" chậc- chúng mày câm con mẹ chúng mày hết hộ bố mày đi, bố để chúng mày mình ên ở đây bố đi về đấy " - hắn nhăn nhó gằn giọng mắng cả lũ rồi móc dây mũ lên xe

" người anh em bình tĩnh! tụi tao rủ mày đến đây để mày giải toả mà "

trong suốt buổi nhậu, hắn chỉ uống chứ không nói gì nhiều. anh em hỏi thì hắn mới trả lời, nhưng cũng qua loa lắm

" ê mà Khang, mày tán bé Duy sao rồi cu "

" uizz, thằng bé khó dính quá mày ơi. tao tặng quà cho thằng bé mà thằng bé cứ từ chối mãi, tao phải ăn vạ mới chịu nhận "

nghe đến Duy, Quang Anh đang uống cốc bia đầy thì khựng lại, đặt cốc xuống cái rầm quay sang hỏi, không quên liếc hết chúng nó

" Duy? "

" ừ, Hoàng Đức Duy. người yêu cũ mày ý "

trong số đám anh em của hắn, có thằng tên Khang là người lên tiếng trả lời, nó cũng là người đang tán Đức Duy

" uizz Quang Anh ơi, nhường thằng bé lại cho tao đi, dù sao thì chúng mày cũng chia tay rồi. có lườm tao cũng chả được gì đâu "

Khang vừa nói vừa khoác vai hắn, không quên để cốc bia nó cụng cốc hắn. hắn không nói gì, chỉ cầm lên uống sạch ly rồi im lặng

mặc dù còn yêu em, nhưng thôi thì nhường em cho người mới cũng được. thằng Khang nó cũng là anh em chí cốt, chơi với nó bao năm rồi nên hiểu tính nó tốt. để em bên thằng Khang có lẽ sẽ tốt hơn, em đỡ thiệt thòi hơn...

nhưng có chắc là như vậy không? sau này sẽ rõ thôi

cụng bia tâm sự 1 hồi, các anh em cũng bắt đầu thấm cồn. riêng Quang Anh vẫn ngồi tỉnh bơ nhìn anh em. vì tửu lượng của Quang Anh có thể nói là tốt nhất trong đám anh em nên trong khi anh em đã say bí tỉ thì hắn cũng chỉ cùng lắm say ngà ngà, vẫn còn đủ tỉnh táo

đồng hồ điểm 12 giờ đêm. quán cũng đã dần vắng, mọi người cũng đã dần về hết, chỉ còn đám anh em của Quang Anh vẫn đang hát hò

tuy ngày mai có tiết, nhưng phải đến chiều mới bắt đầu nên anh em mới chơi quẩy sung như vậy

Quang Anh thì không thích ồn ào bây giờ nên thanh toán bàn cho chúng nó rồi về trước, để chúng nó lại với loa kẹo kéo và micro đang quẩy tung sức trong cơn say

mấy ngày sau, ngày nào cũng có tiết. thằng Khang thì cứ canh Đức Duy đi học là tặng quà cho em. nào là đồ ăn, hoa, lúc thì vòng lúc thì sữa, nói chung là tặng đủ thứ

còn Quang Anh thì chỉ đứng từ xa nhìn em mỉm cười nhận quà của nó. nhìn chạnh lòng chứ, nhưng không dám đi đến xin lỗi em, vì sợ em không còn yêu thì có năn nỉ cũng vô ích. thà đứng từ xa nhìn em còn hơn lại gần em, để rồi em lại né tránh hơn

Đức Duy thì được thằng Khang tán tỉnh, còn Quang Anh thì chỉ lặng lẽ theo dõi từ xa, cứ như vậy liên tục

bạn bè 2 bên xung quanh cũng khuyên bảo Quang Anh ngỏ lời xin lỗi em đi, nhưng hắn cũng chỉ lắc đầu. vì hắn sợ em thấy hắn sẽ càng ghét hắn mà né hắn hơn nữa

với cả.. khuôn mặt thì thất thần, 2 con mắt thì sưng húp, cả tay lẫn chân đều chi chít vết thương vết bầm vì self-harm, phải luôn mặc áo quần dài để lên trường. thêm cả giọng cũng khàn vì khóc quá nhiều. trông hắn tàn tạ như vậy, sao có thể gặp em được chứ

nhưng kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra thôi

hôm nay đám anh em hắn lại rủ đi nhậu, nhưng hôm nay lại đi quán mới chứ không phải đi quán quen như trước

bàn bạc 1 hồi, cả đám mới chốt quán đầu hẻm lớn cho gần, có gì nhậu nhẹt xong về luôn, khỏi cần thuê khách sạn nhà nghỉ cho tốn tiền

quán này mặt bằng rộng hơn nên đương nhiên đồ ăn, bia rượu cũng sẽ có giá nhỉnh hơn. nhưng với đám anh em Quang Anh thì chả là gì cả, toàn nhà giàu mà

như mọi hôm, Quang Anh vẫn là người đến trễ nhất. vì phải xử lý đống vết thương đủ hết trên tay lẫn chân, tránh để bị hở nên cũng hơi lâu

vì vừa tới nhưng lại có cuộc gọi nên hắn vào nhà vệ sinh nghe máy, mấy anh em cũng không để ý. nhưng vì hướng bàn cả đám ngồi ngược với nhà vệ sinh, nên khi hắn ra cả đám không hề biết trừ khi hắn đến chỗ

" ê Khang, thằng Duy sao rồi? "

" dạo này nhận quà nó cười với t nhiều hơn rồi, nó sẽ đổ tao sớm thôi "

" hahaha, bạn tôi cua nhanh phết đấy. nhưng chưa chắc đâu, có khi đến cuối bạn lại thua cược đấy bạn. nhớ nhá, thua là 30 triệu "

" không có đâu, mày chuẩn bị nôn 30 triệu cho tao đi là được "

" ê nhưng lỡ thằng Quang Anh nó biết thì sao? nó đấm đau đấy "

" đéo sợ, thằng chó đó ngu lắm, không biết đâu. nó coi mấy anh em mình là chí cốt nên tao lợi dụng nó thôi, mấy cái chầu nhậu này để nó trả vẫn đỡ tốn tiền hơn hết "

thằng Khang nói hết suy nghĩ của nó mà không hề hay Quang Anh đã nghe được hết. ồ wow, mọi sự việc đều được khui bày trước mặt Nguyễn Quang Anh đây. mọi kết quả cá cược, mọi âm mưu khốn nạn đều đã được đưa ra công khai rồi

nhưng tất nhiên, ai làm lớn chuyện này ngay nơi công cộng thì đó là thằng ngu. nếu nó đã xem thường hắn như vậy, hắn sẽ cho nó thấy hậu quả

" chúng mày bàn tán gì rôm rả vậy " - Quang Anh đi đến chúng nó, vẫn giọng điệu khàn khàn như mọi ngày

" à, bọn tao bàn xem sắp tới giảng viên giao bài chủ đề gì ấy mà "

hắn không nói gì, chỉ uống ít hơn, lặng lẽ nhìn chúng nó quậy tưng bừng với loa kẹo kéo như mấy lần dạo này. chúng nó vẫn uống nhiều đến say rồi khoác vai nhau hát hò la hét

hắn móc điện thoại ra, gửi tin nhắn ẩn danh cho Đức Duy bảo muốn gặp ở sân sau vào giờ nghỉ trưa. ngay sau đó em đã phản hồi thư rằng đồng ý gặp mặt. nhất định Quang Anh sẽ không để em phải lọt vào tay đám giả tạo này

về phía Đức Duy, em cũng trở nên thất thần hơn nhiều sau chia tay. tâm trạng lẫn thể xác em cũng tệ hơn khi không còn thấy Quang Anh đi học dù lớp có tiết mấy ngày trước, nhưng sau này hắn đi học lại thì em đỡ hơn rồi

về quà của thằng Khang. ngày nào nó cũng tặng em, em đưa hết cho đứa bạn cũng thích nó. em không hề đụng vào bất kỳ đồ gì nó đưa kể cả 1 tý đồ ăn. đơn giản vì em không thích nó, thậm chí còn thấy nó phiền

em cũng còn yêu hắn, vẫn luôn thầm lặng theo dõi hắn. lúc nghe tin có thư ẩn danh gửi đến em, dù đã nghi ngờ là hắn nhưng em vẫn không dám khẳng định nên đã đồng ý gặp để xem danh tính

sắp có chuyện hay xem rồi đây

ngày hôm sau, cả Đức Duy lẫn Quang Anh đều có tiết cả ngày nên thường thì cả 2 sẽ ở lại ăn trưa, đến chiều học xong về luôn

đến lúc nghỉ trưa, Đức Duy đã đến đúng giờ ở chỗ hẹn. sân sau trường có khá nhiều hoa và ghế đá, khá phù hợp cho các bạn ra đây ăn trưa hoặc hẹn hò

ngồi trên ghế đá 1 hồi, em cảm thấy làn má mình có hơi lạnh. quay sang thì thấy có người cầm lon sữa chocolate lạnh để gần má em. em quay lên nhìn, quả nhiên là Quang Anh đang đứng nhìn em

" anh Q-Quang Anh!? "

" Đức Duy.. lâu rồi không gặp nhỉ "

" anh là người hẹn em ra đây hả? "

" dạ "

hắn ngồi xuống bên cạnh em, em lại vô thức né sang 1 bên xíu. hắn để ý chứ, nhưng không làm gì mà chỉ đưa lon sữa cho em

nhìn đôi mắt đã thất thần còn đang có chút sưng lên, em cảm thấy xót vô cùng, đến độ mắt đã dần nhoè đi vì nước mắt sắp rơi rồi. để ngăn việc đó, em đã bật lon sữa hớp 1 lần nửa lon

cả 2 bên từ nãy đến giờ vẫn im lặng không nói 1 lời. Quang Anh thì vẫn luôn nhìn Đức Duy, còn em thì chỉ nhìn xuống đất. hắn thấy em không để ý liền xích gần lại em

tay áo hắn khá rộng nên lúc này em mới để ý bên trong tay áo là chằn chịt băng gạc, có mấy chỗ còn dính cả vùng máu đã đông chuyển sang màu nâu

trước đó khi qua nhà hắn, em cũng có chứng kiến việc hắn tự hành hạ bản thân mình bằng vật dụng như dao, tự cấu tự cào nên giờ nhìn phát em cũng hiểu nguyên nhân

em thương hắn quá. không biết khi em đi, hắn đã cảm thấy tội lỗi nhường nào mà lại có thể hành hạ bản thân đến mức như vậy

" anh Quang Anh.. "

" dạ? anh nghe "

Đức Duy nhìn lên hắn, lúc này đôi mắt hơi sưng hắn đã rưng rưng rồi. nhưng hình như không muốn em thấy nên hắn liền quay đi chỗ khác khi cảm nhận được em đang nhìn mình

" Nguyễn Quang Anh, nhìn em này "

hắn vội lau nước mắt, ngoan ngoãn làm theo lời em. đôi tay em ôm chầm lấy hắn, để mặt hắn úp vào bờ vai của mình. bàn tay em nhẹ nhàng xoa lấy đầu tóc bù xù của hắn, xoa dần từ trên đầu xuống dưới lưng

2 tay hắn ôm lấy eo em, cảm nhận hơi ấm từ người mình yêu, đã lâu lắm rồi mới được ôm em như thế này

hắn nhớ em, nhớ giọng ngọt ngào của em, nhớ hơi ấm của em, nhớ những cái ôm em, nhớ nhiều lắm. tâm lý hắn thường mạnh mẽ lắm, vậy mà giờ đây lại trở nên yếu đuối mà bật khóc nức nở trên bờ vai của em

" hức- Đức Duy.. anh xin lỗi vì đ-đã nóng giận với em.. hức "

" Quang Anh ngoan nhá, giờ em đây rồi, em xin lỗi anh vì em đã bỏ anh đi trong lúc tâm trạng anh bất ổn.. "

" a-anh với em quay lại được không.. hức- a-anh nhớ em lắm "

" dạ được dạ được, không xa nhau nữa nhá. Quang Anh chỉ được khóc lần này nữa thôi nhé, khóc lần sau nữa là em đánh đòn Quang Anh đó "

đầu em dựa vào vai hắn, bàn tay mềm mại của em vẫn xoa đầu hắn đều đều. quả nhiên, em bé Hoàng Đức Duy vẫn luôn dịu dàng với hắn như ngày nào

thoả mãn được nỗi nhớ trong lòng cả tháng nay, hắn cũng dần đỡ khóc hơn.

" em bé "

" dạ, em nghe nè "

" anh thương yêu lắm. anh hứa anh sẽ không như vậy nữa, anh không muốn yêu của anh thiệt thòi nữa đâu "

" rồi rồiii, người yêu em ngoan không khóc nữa nha! "

" dạ "

ngồi kể chuyện, giỡn với nhau qua lại 1 hồi cũng đã đến tiết học của cả 2. chỉ còn cách tiếc nuối chào tạm biệt để về lớp học thôi

" liều thuốc chữa lành " của cả 2 đã quay lại rồi thì tất nhiên tâm trạng cả 2 không còn tệ nữa, dần trở lại niềm vui tươi trên khuôn mặt cả 2 rồi. buổi tối 2 đứa đứa cũng đi ăn, đi chơi đến gần sáng mai mới về

nhưng có vẻ như thằng Khang lại không biết chuyện này

chiều hôm sau, nó vẫn như thường lệ mà đem quà đến tặng cho em

" nhóc Duy, tặng em hộp chocolate nè "

" à.. em k- "

" yêu ơii! thì ra yêu ở đây, anh tìm yêu nãy giờ " - Quang Anh từ đằng sau nhào đến, tay hắn ôm gọn cái eo thon gọn mà bao người mơ ước có được của em

" Q-Quang Anh?? "

" ô, thằng Khang đấy à. mày lại tặng gì cho em bé yêu của tao đấy? "

mặt thằng Khang xuống mood rõ khi nghe câu " em bé yêu của tao ". chắc hẳn nó đã rất bàng hoàng khi biết tin 2 đứa quay lại rồi

tay hắn vẫn còn ở eo em liền kéo em lại sát bên, giọng mỉa mai lấy hộp chocolate từ tay nó rồi cười khinh. còn em thì chỉ im lặng mà nhìn hành động của hắn

" cảm ơn vì món quà. giờ thì đừng tìm đến em bé của tao nữa nhé bạn cũ ~ "

" cái- "

hắn nhếch mép, hả hê quay lưng kéo Đức Duy đi. em cũng không chống đối hay hỏi han gì, vì em thấy nó phiền mà

thằng Khang sau đó thì thua cược, mấy đứa kia đòi tiền nhưng nó không có để trả nên anh em quay ra cô lập nó, cho nó cút khỏi nhóm. những người quen nó cũng biết vấn đề này nên tẩy chay, thế là vài tuần sau không thấy nó nữa. chắc trốn rồi

tháng ngày sau này cũng yên bình. Quang Anh với em vẫn yêu nhau, thậm chí là mặn nồng hơn trước. đám anh em hắn thì vẫn chơi với hắn bình thường

Đức Duy cũng dọn hẳn qua nhà hắn ở, chăm sóc vết thương hắn cũng như lo việc sinh hoạt, nên vết thương của hắn cũng nhanh chóng lành hết, hắn không còn hành hạ bản thân gì nữa

ba mẹ 2 bên cũng quen biết nhau, cũng như biết việc 2 đứa yêu nhau nên ông bà ở 2 bên hay gửi đồ ăn cho bồ con mình rồi bảo là gửi con dâu/rể. lắm lúc ba mẹ 2 bên cứ chọc làm 2 đứa ngại mặt đỏ bừng nữa cơ

nhưng đâu phải đời nào dễ dàng như vậy

vài tháng sau, cả 2 đứa đã tốt nghiệp đại học. Quang Anh tìm được công việc ổn định với lương khá cao, cũng đã có ý định rước yêu của mình về dinh. hắn quyết định ngay hôm sinh nhật em sẽ cầu hôn

trước đó 1 tuần, hắn đã dần chuẩn bị mọi thứ. nào là nhẫn, quần áo, cả văn cầu hôn nữa. tất nhiên là Hoàng Đức Duy không hề biết việc này

mọi thứ vẫn cứ trôi qua bình thường, cho đến đúng ngày sinh nhật em

sáng hôm đó, hắn đã dậy sớm hơn thường ngày. tuy không biết quá nhiều về nấu ăn, hắn vẫn lăn vào bếp, loay hoay chuẩn bị đồ ăn sáng em thích

hắn vội vàng là vì em sẽ dậy mà thấy hết, vì thường em dậy rất sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho 2 đứa. hắn đang chuẩn bị bất ngờ cho em mà

loay hoay mãi mới xong, cũng vừa đúng lúc yêu của hắn dậy rồi

" ưm.. anh yêu đâu rồi, sao nay anh dậy sớm thế.. "

Đức Duy giọng nói nũng nịu cùng gương mặt thẫn thờ, nửa tỉnh nửa mê ôm gối ra tìm hắn. đầu tóc em xù lên, em mặc đồ sơ mi bộ em thích. áo thì hở 1 cúc trên làm cổ áo lệch ra tới vai của em vì lúc ngủ em cử động

trông em bây giờ có khác gì em bé nhỏ đâu chứ, đáng yêu thật sự

đáng yêu như vậy, sao hắn lại có thể cưỡng lại được

hắn chạy đến ôm lấy em bé của hắn vào lòng, xoa nhẹ đầu em. em cũng theo phản xạ mà vứt gối vào phòng, 2 tay để lên cổ ôm rồi úp mặt vào vai hắn

" yêu của anh luôn dậy sớm như mọi ngày nhỉ. thôi yêu đi đánh răng rồi ra ăn sáng này "

em nghe 2 từ ăn sáng thì liền bừng tỉnh, nhìn ra bàn phòng bếp đã có 2 dĩa đồ ăn sáng được trang trí đẹp mắt, bên cạnh còn có 2 chiếc cốc in hình đôi với nhau. cảnh tượng trước mắt đã làm em há hốc cả mồm luôn

" yêu đi đánh răng rồi ra ăn nào. hay để anh đánh giúp yêu? "

" t-thôi.. để em "

cứ như vậy, cả 2 vẫn sinh hoạt với nhau suốt cả sáng đến trưa

tới chiều, hắn phải đi lấy nhẫn hắn đã đặt riêng ở tiệm trang sức, sẵn có việc trên công ty nên đã bảo em có việc gấp, để em ở nhà. trước khi đi, em vẫn như thói quen bước ra cửa để tiễn hắn đi

" tối 7 giờ anh về. yêu thay đồ rồi anh chở đi ăn nhé "

" dạ, anh đi cẩn thận " - hắn hôn nhẹ lên trán em rồi quay đi, để lại em đang nhìn theo bóng lưng khuất dần của hắn

7 giờ tối, em đã tắm rửa thay đồ xong xuôi

outfit của em khá đơn giản. đầu tóc đỏ kiểu 2 mái 5/5 cùng chiếc áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài là chiếc sweater xanh tay dài có chút sọc vàng và chiếc quần dài jean phủ xuống cả đôi giày boots đen của em. phụ kiện là chiếc khăn choàng cổ xám hắn tặng em đợt trung thu năm ngoái.

ngoài ra trên khăn choàng cũng có thứ khá đặc biệt, đó là nút bấm nhỏ. chỉ cần em nhấn vào sẽ lập tức tạo ra tiếng bíp, lúc đó hắn sẽ nhận ra em đang ở đâu

tuy nó là thứ có thể tách rời với khăn choàng, nhưng em vẫn luôn mang theo phòng trường hợp 2 đứa bị lạc

trời đang trong thời tiết lạnh, chỉ mới 6 giờ đã tối thui. nhiệt độ trên đất thành này tháng trước còn đang 30 - 31° mà qua tháng này đã tụt nhanh chóng xuống chỉ còn 18 - 20°. trời lạnh như vậy, em mà không mặc đồ dài chắc hắn mắng em té tát mất

nhưng ngay khi hắn thấy em rồi, hắn tính chạy xe đến chở em thì bỗng dưng có chiếc xe hơi màu đen chạy đến chỗ em, 1 cánh tay trong xe lôi em vào xe rồi nhanh chóng vọt đi

cái đéo gì thế này?? tự nhiên lôi Đức Duy lên xe vậy?? hắn nổi điên, ngay lập tức vặn ga xe máy đuổi theo xế hộp bí ẩn kia, nhưng 1 hồi lại bị mất dấu. hắn tức đến đập tay vào tay ga xe, bốc máy gọi cho anh em

" chậc- khốn kiếp, Đức Duy bị thằng chó điếm nào bắt cóc rồi!! "

" gì?? để bọn tao báo công an "

15 phút sau, hắn và anh em đã ở trên đồn công an. cũng may lúc nãy hắn nhớ được biển số xe nên hắn sốt ruột kể lại hết bên chiến sĩ công an rồi khai báo biển số xe

" được rồi, anh đợi chút. chúng tôi sẽ tìm ra vị trí của chiếc xe đấy ngay "

" chiến sĩ công an nhanh giúp em! "

" anh cứ bình tĩnh, vị trí của chiếc xe sẽ được tiết lộ sớm thôi "

cả đám ai cũng sốt ruột mà đợi kết quả của bên công an. thằng thì ngồi vò đầu bứt tai, thằng thì đi qua đi lại. nhưng trong đám, tất nhiên người lo cho Đức Duy nhất chính là Quang Anh

mặt hắn nhăn nhó nhìn xuống đất, căng thẳng đến mức đổ mồ hôi hột. 2 tay hắn không ngừng cào cấu vào nhau đến đỏ ửng, sắp rách da ra rồi. nhìn thôi cũng đủ biết hắn lo cho em cỡ nào

ngày sinh nhật em là ngày mà hắn luôn mong chờ nhất trong năm, giờ ngay ngày trọng đại thì lại xảy ra chuyện này. nếu không tìm được em, hắn biết sống thế nào đây

" đã tìm ra được chiếc xe!! "

cả đám như thấy ánh sáng loé lên, ai cũng ngước lên đưa ánh nhìn về hướng người báo thông tin. công an chỉ trên màn hình chấm đỏ đang trong 1 vùng vắng vẻ trên bản đồ

" chấm đỏ này là vị trí của chiếc xe có biển số cậu này đã nói. cách đó 2 - 3 km có vùng chỉ toàn công trình, nhà bỏ hoang. các cậu cẩn thận, ở đó nguy hiểm đấy. khi nào tìm ra bọn bắt cóc phải lập tức gọi cho chúng tôi nhé! "

không dám chần chừ, cả đám chỉ gật đầu rồi lập tức lên xe đến vị trí nơi có xe biển số đó. nhưng khốn nạn 1 cái là ở đó rất xa, chạy từ đồn công an đến đó cũng phải nửa tiếng

giờ đang là 7 giờ 30, nhất định không được chậm trễ dù chỉ 1 giây!

về phía Đức Duy, em đã bị chích điện đến ngất khi vừa lên chiếc xế hộp đen bí ẩn kia. khi tỉnh lại, em thấy mình đang ngồi trên ghế gỗ cũ, tay lẫn chân đều bị trói

em nhìn xung quanh xem xét vị trí của mình hiện tại. căn phòng này rất rộng, nhưng lại khá tối. phòng chả có đồ đạc gì, bụi bặm cũng nhiều, có lẽ bị bỏ hoang khá lâu rồi

" chậc- đây là đâu thế này?? "

" ồ, bé Duy. tỉnh rồi sao? ~ "

nghe giọng quen quen, cách ăn nói cũng vậy. dù nghe quen, nhưng em vẫn hầu như không thể nhớ là ai. suy nghĩ mãi chả nhớ, em bắt đầu nổi quạo hét toáng lên

" mày là ai? xuất đầu lộ diện đi!! "

" kìa, vội thế nhóc con? "

từ đằng sau góc tường, bóng người gầy dần bước gần cậu. khi đã bước vào nơi có ánh sáng, thì ra đó là thằng Khang. trông nó bây giờ gầy gò hơn trước, trên người cũng có nhiều vết sẹo lẫn vết thương chưa lành. trên tay nó còn có cả con dao găm nhỏ

" Khang?? "

" lâu rồi chưa gặp nhỉ? ây dà, trông cưng vẫn đáng yêu như ngày trước nhỉ ~ "

" thả tôi ra!!! "

" đâu có được? thả cưng ra, cưng lại đi méc thằng chó Quang Anh kia thì sao? "

em bắt đầu sôi máu rồi, còn nó thì cười khinh rồi sáp lại gần mặt em, tay giơ con dao găm bên cạnh

" nhóc Duy à, cưng biết gì không? cưng đáng yêu, tao thích cưng lắm nên mới đồng ý cược với tụi chó kia. thế mà thằng bồ cưng lại phá tao, để bọn kia đòi tiền tao như tao nợ dai lắm luôn ấy "

" gương mặt cưng nhìn bầu bĩnh, đáng yêu thật đấy. nhưng nếu có vết thương thì không biết thằng đấy sẽ thế nào nhở? để xem.. chắc là quỳ xuống cầu xin tao đấy ~ "

" tao muốn nó phải đau khổ, phải cho nó biết hậu quả của việc huỷ hoạn hết danh dự của tao!!! "

nó quẹt dao qua làn má em khi vừa dứt câu. dao rất bén nên dù quẹt nhẹ má em vẫn rách mà chảy máu, máu chảy dần xuống gò má em

cũng vừa lúc đó, em nghe được ai gọi tên mình rất nhỏ, có vẻ là từ xa. nhưng tai nó không thính nên hầu như chả nghe gì, chỉ đi xung quanh em rồi luyên thuyên đủ thứ

trong lúc nó không để ý, em lấy nút bấm nhỏ trong khăn choàng. tất nhiên tiếng khá lớn nên nó đã phát hiện

nó lôi chiếc khăn choàng ra quăng xuống đất, giẫm lên nút bấm rồi giẫm luôn cả khăn choàng đến bung cả chỉ

đúng lúc đó, Quang Anh đập văng cả cửa xông vào cùng với đám bạn đằng sau. thằng Khang lúc này bắt đầu hoảng rồi, chạy ra đằng sau em kề dao sát cổ em

" mấy lũ chó!! chúng mày đứng yên đó làm theo lời tao, nếu không tao cho thằng này chết!!!! "

tất nhiên, mạng sống của Hoàng Đức Duy bị liên luỵ thì không thể manh động được. cả đám chỉ có thể đứng nhìn thằng Khang đang muốn làm hành động phạm vi pháp luật bên kia

" thằng chó Quang Anh, mày bước ra đây "

hắn không còn cách nào khác ngoài việc làm theo. nó khoái chí, chạy đến đấm hắn ngã lăn quay ra đất. anh em tính vào cản nó nhưng nó lại giơ con dao găm lên chỉa vào hướng Đức Duy thì cả đám lại chùn bước

nó không nói gì, tiếp tục đấm Quang Anh đến phun cả máu. cơn điên loạn ngày càng lớn, nó cười lớn 1 cách khinh miệt rồi giơ con dao lên tính đâm hắn, tiễn hắn sang thế giới bên kia

" tất cả đứng yên, công an đây!!! "

rất may là công an kịp lúc đến ngăn chặn mong muốn giết người của thằng Khang. Quang Anh chầm chậm đứng dậy, lau máu đang chảy dọc xuống miệng rồi đi cởi trói cho em, mặc cho thằng Khang la hét dữ dội

" eo ôi, nó đấm đau thật đấy. phun con mẹ nó cả máu "

" ư.. anh Quang Anh.. "

em vừa được tháo trói đã ôm chầm lấy hắn, nhìn hắn giờ đây mà nước mắt em chỉ muốn tuôn ra hết. máu và nước mắt trên gương mặt hoà quyện vào nhau, tạo nên mớ dung dịch hỗn loạn trên khuôn mặt đáng yêu của em

1 tay hắn ôm lấy em, tay còn lại khẽ xoa đầu tóc đỏ lúc nãy đã được em vuốt keo tỉ mỉ. hắn chỉ xoa nhẹ thôi, vì sợ hư nếp tóc em lắm

" yêu ngoan, đừng khóc. anh đâu có chết đâu mà sao yêu của anh khóc dữ vậy hảa "

" nhưng vì em mà.. ức- "

" yêu không khóc nữa, anh thương. yêu khóc anh cũng biết xót yêu mà "

hắn ngồi xổm xuống, giơ tay lau nhẹ nước mắt và máu trên mặt em, sau đó lại lấy băng keo cá nhân trong ví hắn đã mua từ lâu rồi dán lên vết thương ấy

hoàn thành xong, Đức Duy chạy đến nhặt chiếc khăn choàng vừa nãy đã bị nó giẫm nát. Quang Anh bế em lên, vì em rất nhẹ nên hắn bế lên cái 1. lúc này cũng đã 9 giờ 20, cả 2 đã rất đói rồi

nhưng thay vì đi nhà hàng như cả 2 có dự định ban đầu, Đức Duy đã lên sáng kiến mua đồ ăn rồi xuống biển ngồi. dù sao thì bộ dạng thế này của 2 đứa mà vào nhà hàng chắc người ta tưởng 2 đứa mafia giang hồ đồ quá

vòng vòng tầm 15 - 20 phút, 2 đứa cũng đã mua xong đồ ăn. Quang Anh còn mua thêm cả bánh kem vị chocolate mà em yêu thích để em được đón sinh nhật

cả 2 đứa thống nhất là ngồi ngay rào đá lớn bờ biển. em và hắn ngồi 2 bên, ở giữa là tý đồ ăn 2 đứa đã mua. hắn lấy bánh kem từ trong hộp ra, đốt nến rồi vừa vỗ tay vừa hát chúc mừng em

" happy birthday to you, happy birthday to you.. "

" yêu ngoan của anh sinh nhật vui vẻ nhé. thế là yêu đã qua thêm tuổi mới rồii "

" em cảm ơn anh lắm luônn "

" dạ không có gì đâu "

nụ cười trên môi em trở lại rồi. nụ cười của Hoàng Đức Duy bé bỏng này thật dễ khiến bao người cảm thấy xao xuyến vì em mà

hắn nhìn lên bầu trời đen đầy sao, ở giữa là trăng sáng loá chiếu xuống mặt biển, làn gió mát của biển thổi nhẹ sóng vào cát. cảnh tượng này đúng là thơ mộng thật, pha lẫn chút lãng mạn nữa

" hôm nay đúng là ngày sinh nhật đáng nhớ nhất từ đó tới giờ luôn ấy "

" thế á? " - Quang Anh phì cười, chuyển hướng ánh mắt sang yêu nhỏ của hắn. em vẫn cứ giữ chiếc khăn choàng em đã xếp ngay ngắn, dù đã bung chỉ hư hỏng khá nhiều, nhưng em lại không vứt đi mà vẫn luôn giữ lại đến bây giờ

làn má mịn màng của em giờ đây đang phồng lên 1 bên vì em đang nhai đồ ăn, còn ngồi đung đưa chân nữa. đáng yêu thật sự, cứ như em bé kiểu gì ấy

" yêu ơi "

" dạ? em nghe "

hắn trèo xuống hàng rào đá, lấy từ trong túi ra chiếc hộp vải đỏ nhỏ, bên trong là chiếc nhẫn nhỏ làm bằng bạc lấp lánh

" yêu đồng ý kết hôn với anh nha? anh sẽ không để yêu phải đau khổ như thế này nữa đâu "

giờ mới để ý, nước mắt em lại tuôn ra nữa rồi. nhưng lý do không phải là lo lắng, đau khổ nữa. mà là ngạc nhiên, xúc động

em không trả lời, chỉ xoè bàn tay về hướng hắn. hắn mừng lắm, đeo nhẫn vào ngón tay cho em rồi nhấc bổng cả em lên mà cười. nhìn nụ cười thật sự hạnh phúc của hắn, lòng em cũng cảm thấy yên bình hơn nhiều

dưới đêm trăng sáng lấp loá chiếu xuống mặt nước biển êm đềm, đôi tình nhân ấy nói cười với nhau suốt. sau bao nhiêu gian khổ sóng gió, cuối cùng Quang Anh cũng đã có tư cách hô to với cả thiên hạ rằng sẽ bên cạnh Đức Duy suốt đời, trên danh nghĩa vợ chồng.

---

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro