31;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ê cho đổi 98km thành 38km th nha😇
chứ giờ đọc lại thấy quá trớn rồi=))))

thông cảm i nhỏ tg bị khìn á, đầu thì 38 mà tay thì bấm 98 :)))))

bảo ngọc xin lỗi 💔

----

hắn đánh em không một chút thương xót, không hiểu vì sao nữa nhưng hình như tên này có vẻ bệnh hoạn, em vô tình nhìn qua khe hở của chiếc tủ gần đó thì thấy vài túi m.a.t.u.y...

em ngất lịm đi vì quá đau, mắt em tuy nhắm nhưng lệ vẫn rơi, làm ơn có ai đó đến cứu em đi mà...

thấy em ngất thì hắn cũng dừng tay, lôi em lên phòng khách còn hắn thì về phòng của mình.

một lúc sau, bảo châu đã về, thấy em ngất trên sofa, người thì chi chít vết thương, châu cũng biết em bị gì rồi.

nhưng châu lại mặc kệ em nằm ở đó mà bỏ lên phòng, hình như ả cũng sợ hắn ta nên không dám nói.

một lúc sau em cũng đã tỉnh lại, cơ thể em toàn là vết bầm tím, có chỗ còn chảy rất nhiều máu, ngay từ lúc này em đã biết mình đi vào hang cọp rồi.

em vẫn giữ bình tĩnh đi tìm đồ băng bó, nói là giữ bình tĩnh vậy thôi chứ trong lòng em hoảng lắm, em nhớ đến cảnh tượng lúc nãy, từng cây roi quật xuống người em không thương tiếc, em cầu xin thế nào hắn cũng không nương tay.

cảnh tượng đó đã ghì chặt vào tâm trí em, tâm lý em yếu lắm, dễ bị ám ảnh bởi những điều xấu, dễ nghĩ đến những thứ không tốt, tay chân em run, băng bó cho bản thân rồi cố gắng đi đến phòng khoá cửa lại, ngồi ôm đầu thút thít trong đó.

trong căn phòng nhỏ, một bóng dáng nhỏ bé ngồi ôm đầu nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, đến giờ em vẫn còn hoảng, vẫn còn run, vẫn còn ám ảnh lắm.

có lẽ nó đã ghi sâu vào tâm trí em thật rồi.

trước kia em đã có một ký ức không tốt, nó đã làm em ám ảnh suốt mười mấy năm qua, nay lại còn bị đánh đập như thế, có lẽ tương lai của em sẽ phải chịu đựng rất nhiều thứ tồi tệ đây...

em bây giờ như một người mất kiểm soát, em đập đồ, vò đầu bứt tai, dòng ký ức kia lại hiện về, làm em rối loạn hơn nữa, em lên cơn đau đầu dữ dội.
phải rồi, lúc nãy hắn có đánh vào đầu em, nãy giờ nó chảy máu nhiều lắm nhưng em không để ý.

em ngồi sụp xuống ôm đầu, tại sao chuyện xấu cứ đổ dồn vào em thế?

em tưởng em được hạnh phúc rồi mà...

ông trời sao bất công với em vậy?

em mỉm cười, trước kia em luôn dạy mình phải mỉm cười với tất cả mọi thứ, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp. nhưng nụ cười vào lúc này đối với em nó chỉ thêm đắng cay, chua chát thôi. em đã đau giờ lại còn thêm đau, mọi chuyện cứ như là vết dao găm đâm nát trái tim em vậy.

ngay lúc này thứ em cần nhất là một cái ôm, em muốn về với quang anh, muốn anh chạy đến ôm em và nói "không sao đâu, có anh đây rồi, anh sẽ bảo vệ em" như cách anh thường làm.

giá như lúc này em được nghe anh hát, giá như em được thấy anh vỗ về em sau những chuyện tồi tệ, giá như được thấy anh dịu dàng với em, giá như được nghe anh tâm sự, giá như em được cùng anh đến công ty, giá như em được anh đưa đi học, giá như em với anh sẽ ở với nhau và yên bình đến cuối đời.

mọi thứ sẽ rất hạnh phúc, nếu như không có từ "giá như"

lệ em rơi, từng giọt rơi xuống làn da hồng hào của em, ước gì ngay lúc này anh ở đây và mắng em không được khóc thì tốt biết mấy.

em nhớ anh nhiều lắm.

nhớ cái cách anh ân cần chăm sóc em, nhớ những buổi đi chơi đầy tiếng cười của chúng ta, nhớ những lần anh xoa dịu em bằng cách ôm em thật chặt rồi nói yêu em.

------

em ngủ một giấc đến khuya, giờ nhìn em tàn tạ hơn bất cứ lúc nào, người thì đầy rẫy những vết thương, khuôn mặt thì xanh xao, môi thì tái nhợt, mắt thì sưng tấy lên.

"ha, trông mình thảm hại thật"

em bật điện thoại lên, giữa bóng đêm, ánh sáng nho nhỏ từ điện thoại chiếu thẳng lên mặt em, em bấm vào group của em với đám bạn, soạn một dòng tin rồi gửi đi giữa đêm.

anh em cây sung
đụng là trụng

nếu sau này t không còn nữa, hãy
sống cho thật tốt, đừng quên thằng
bạn này, không được buồn, không
được khóc, nhớ học cho tốt vào, đem
cái bằng đại học về nhà, không cần lo
lắng cho t đâu, à mà nếu t có chuyện
gì thì hãy nói với anh quang anh là
em yêu anh lắm, xin lỗi vì đã rời đi, em mong anh sẽ không giận em, ngủ ngon.

thanhbao:
dcm m gửi địa chỉ cho bố

nguyentrunghieu:
duy ơi đừng làm t sợ mà, khuya
rồi

hoanglong:
m nói cái gì vậy duy?

mai_thanh_an:
khuya rồi duy ơi, đừng làm
t sợ nha

đừng lo lắng quá, t không sao đâu

hoanglong:
k lo cái cc mày đang ở đâu

nguyentrunghieu:
ngoi lên trả lời bọn t coi

buitheanh:
đừng đùa duy ơi t sợ

thanhbao:
duy?!

dcm m

hoanglong:
ngoi lên đưa địa chỉ cái đi rồi
muốn làm gì làm nè

@hoangducduy t không giỡn
nha

thanhbao:
ditme

thanhbao đã thêm nguyenquanganh vào nhóm.

thanhbao:
th duy đang đâu??

nguyentrunghieu:
dm ngoi lên @nguyenquanganh

nguyenquanganh:
gì v mấy ba??

đang ngủ ngon

thanhbao:
giờ này m còn nằm đó ngủ
được à?

thấy th duy nhắn gì không

nguyenquanganh:
t mới dc add vô mà dcm

mai_thanh_an:
đã gửi một ảnh*

nguyenquanganh:
má nó, duy của tao !!

hoanglong:
nó đang ở đâu?

lẹ lên không có thời gian vòng
vo đâu

nguyenquanganh:
t không biết, lúc sáng chị duy
có lại tìm rồi đưa duy về, không
nói địa chỉ

buitheanh:
bây bình tĩnh đi, sồn sồn lên cũng
có làm được gì đâu

mai_thanh_an:
m không cài định vị vào điện
thoại nó à?

nguyenquanganh:
có, nhưng điện thoại t cài bị
hư mất mẹ rồi, đang sửa ngày
mốt mới lấy được

thanhbao:
đm

hoanglong:
cái quái gì đang diễn ra vậy
trời

duy ơi đừng doạ tụi t

đùa không vui đâu nha

buitheanh:
giờ này mà m còn nghĩ nó
đùa được à?

ai rảnh đâu mà đi đùa kiểu
này

nguyenquanganh:
mẹ nó

bây qua nhà t, điều tra cho
bằng được chỗ duy đang ở!

all đã xem

-

vậy là trong đêm, thanh bảo, thế anh, thanh an, trung hiếu và hoàng long tức tốc chạy ngay đến nhà anh, mọi người lúc này trong lòng ai nấy cũng như lửa đốt, ai cũng hiểu duy không chuyện gì là không dám làm, lại còn đang trong gian đoạn điều trị bệnh tâm lý nữa nên nghe duy nói vậy ai cũng hoảng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh để tìm ra chỗ ở của em.

không lâu sau, tất cả đều đã có mặt ở nhà quang anh, họ bắt đầu công cuộc tìm kiếm địa chỉ của em.

cũng may là trong nhóm có thanh an siêu giỏi mấy việc tìm kiếm này, lại còn đậu vào ngành công nghệ thông tin nữa nên chuyện tìm kiếm chỗ của em khá dễ dàng đối với an.

"thấy rồi!"

câu nói thốt ra từ miệng thanh an khiến cả nhóm ai cũng vui mừng, họ nhìn vào màn hình máy tính đang đánh dấu chỗ ở của duy mà nhẹ nhõm hẳn.

nhưng ở đó cách đây tận 38km, giờ lại là 2 giờ sáng nên việc đi đến rất nguy hiểm, họ đành phải chờ đến sáng mai mới đi đến đó được.

"bọn tao về nha, sáng sớm ngày mai nhất định phải đến đó để xem thằng duy có chuyện gì, tao sẽ bầm nát thịt của mấy đứa dám đụng đến bạn tao ra". thanh bảo

"ừm, đi cẩn thận" quang anh

thế là 5 người họ cũng đi về, chỉ còn mỗi quang anh trong căn phòng đầy sự sầu bi này.

"liệu ngày mai anh đến thì có muộn không?"

"em có ổn không duy?"

"hic... anh nhớ em"

phải, anh đang khóc, anh lo cho em lắm, anh sợ em có mệnh hệ gì, anh cũng không biết phải sống sao nữa. động lực của anh là em, nguồn sống của anh cũng là em. em như mặt trời của anh vậy, không có mặt trời, trái đất sẽ không còn sự sống.

cả đêm đó đương nhiên là anh không ngủ, làm sao có thể ngủ được khi biết người mình yêu đang gặp phải tình huống xấu chứ. anh thức cả đêm để cầu cho em vẫn an toàn, sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra với em cả.

em đợi anh nhé, anh sẽ đến đó và ôm em vào lòng, vỗ về em. anh sẽ cho họ biết cái giá khi động vào người của nguyễn quang anh này.

-------

chuyện gì sẽ xảy ra với duy đâyy😭

hồi sáng có 1 bạn ib qua acc manga của tui giục tui ra chap mới á =))))))

thấy mí bạn iu thưn đứa con này của tui vui lắm luon áa🤸🏻‍♀️

nhưng mà tui viết hong có được okela lắm, tui chỉ viết theo cái khả năng của tui thoi nên có gì mong mng bỏ qua cho tui nhaa yeuu💋

gọi em là người tình của nắng
còn anh là người tình của elmm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro