2. Yêu em một tuần [AnhDuy]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gửi Quang Anh - người em yêu,

Có lẽ khi anh đọc bức thư này thì em đang ở bên trời Mỹ xa xôi rồi. Làm sao mà có thể không xuất hiện trước mặt anh khi hai ta còn ở chung một nơi chứ. Vì vậy, em đã quyết định sang Mỹ đoàn tụ với gia đình.

Tha thứ cho em nhé vì yêu anh không lối thoát. Bố mẹ em lúc nào cũng chỉ có công việc, có lẽ cái đói nghèo thuở nhỏ khiến họ bán mình cho tư bản nhiều đến vậy. Em hiểu mà không kêu than. Nhưng anh ơi, làm sao mà chịu nổi đây khi một đứa nhóc lúc nào cũng đòi hỏi sự yêu thương. Có lẽ ông trời cũng thương hại em, đem Quang Anh đến bên đời em như một tia sáng cứu rỗi vậy. Quang Anh tốt lắm, không những chơi với em mà còn làm cho em biết bao nhiêu là đồ chơi. Em lúc nào cũng lấy cớ  hỏng để được anh làm lại cho cái khác, thật ra là em chỉ muốn ngắm anh lúc làm việc nhiều hơn mà thôi. Quang Anh những lúc tập trung đẹp lắm á. Buồn cười nhỉ, lúc đó, em chỉ đơn giản là muốn nhìn anh lâu hơn, về sau lại là muốn khắc ghi hình bóng anh trong tim em. Quang Anh đã từng bước từng bước vào trong trái tim em như thế đấy.

Bố mẹ em bắt đầu phất lên như diều gặp gió, rồi họ quyết định sang Mỹ định cư và làm ăn. Tất nhiên là cả một thằng nhóc tì như em phải đi theo rồi. Em không nỡ rời xa Quang Anh nhưng em đâu còn lựa chọn nào khác. Em nhớ Quang Anh lắm. Nhưng hối hận hơn cả là em đã bỏ đi không lời từ biệt, em lúc đó không dám đối mặt với Quang Anh. Chắc có lẽ vì lý do đó mà em phải nhận quả báo bị Quang Anh ghét nhỉ. Tha thứ cho em, anh nhé.

Sau khi đã trưởng thành hơn, em xin phép bố mẹ cho em về lại Việt Nam, được học chung trường cấp 3 với anh. Thời điểm đó thực sự khó khăn, em phải tự lập một mình, nhưng cứ nghĩ đến việc sắp được gặp anh, lòng em lại vui sướng không thôi. Em đã tưởng tượng rất nhiều viễn cảnh khi gặp lại anh, có lẽ là bao nhiêu niềm vui sướng, cũng có lẽ là những giọt nước mắt nhớ nhung. Sự thật lại trớ trêu thay...Quang Anh không nhớ ra em thậm chí còn ghét em rất nhiều. Em buồn lắm chứ nhưng em biết phải làm sao.

Cảm ơn Quang Anh vì đã cho em yêu anh lâu như vậy. Một tuần qua em cảm thấy thật vui mà cũng thật buồn. Hoá ra Quang Anh khi yêu thương một người vẫn dịu dàng như vậy, hoá ra Quang Anh khi đã ghét thì khó có thể chuyển thành yêu. Những gì em nói hôm đấy hy vọng anh vẫn nhớ, em chỉ muốn nói lại là "chúc anh tìm được người anh yêu". Còn Hoàng Đức Duy vẫn sẽ mãi yêu anh.

Tạm biệt, Quang Anh."

Nguyễn Quang Anh điên rồi.

Anh thực sự điên rồi.

Từng câu từng chữ của cậu như gai nhọn đâm thẳng vào trái tim anh, đau đớn không ngừng, hít thở không thông. Từng nỗi đau giằng xé tâm can anh, gặm nhấm nốt niềm vui còn sót lại. Trong anh giờ đây chỉ còn lại nỗi xót xa.

Giọt nước mắt tí tách rơi làm nhoè đi con chữ kia nhưng nỗi đau của anh không hề được xoa dịu. Có lẽ giờ đây chỉ có Duy mới an ủi được tâm hồn anh.

Anh không ngờ cậu bé nhỏ năm xưa anh chờ đã sớm quay về bên anh. Anh hận bản thân mình không thể nhận ra cậu sớm hơn, anh hận mình ngu ngốc mà chán ghét cậu.

Anh thích cậu nhóc đó lắm. Cậu nhóc bé nhỏ dễ thương ríu rít bên anh. Cái bóng của cậu bé đó quá lớn, trở thành chấp niệm trong lòng anh. Ngoại trừ cậu ra, anh không muốn yêu ai. Ấy vậy mà khi Hoàng Đức Duy xuất hiện mang trên mình hình bóng cậu bé măm xưa, trong lòng anh bắt đầu có những cảm xúc rung động. Anh không ngu, anh hiểu chứ nhưng anh lại chối bỏ. Anh luôn tự nhắc rằng tình cảm bản thân đã sớm trao cho cậu bé đó. Cho đến khi anh khó khăn thừa nhận tình cảm thì lại đau đớn nhận ra rằng Hoàng Đức Duy và cậu bé đó là một. Anh trách mình ngu ngốc, sao lại chưa từng nghi ngờ chuyện này dù chỉ một chút. Duy vẫn là Duy mà, chỉ là trưởng thành hơn, ríu rít hơn, bám người hơn...

Anh quỳ xuống bên giường bệnh, nước mắt vẫn cứ rơi, miệng không ngừng cầu xin cậu tỉnh dậy. Bên ngoài trời tối đen như mực, một màu man mác nỗi buồn, một khung cảnh quá đỗi thê lương.

---

Hoàng Đức Duy bị ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào làm chói mắt mà tỉnh dậy. Cậu mở mắt ra, một màu trắng xóa, còn có mùi thuốc sát trùng. Khi đã tỉnh táo hơn đôi phần, cậu cảm thấy toàn thân đau nhức, một tay còn có chút nặng. Hoàng Đức Duy cố gắng nghiêng người chống tay ngồi dậy, phát hiện mình đang ở bệnh viện. Còn có Quang Anh đang nằm đè lên tay cậu.

Hoàng Đức Duy chớp mắt hai cái, xác nhận không phải là mơ. Cậu giật mình mà rụt tay về, động một phát dễ dàng đánh thức người đang không yên giấc.

Cậu lắp bắp, "Em..em anh".

Nguyễn Quang Anh nhìn cậu một lúc rồi luống cuống tay chân chạy đi gọi bác sĩ. Sau khi bác sĩ khám qua, xác nhận cậu đang dần bình phục thì anh lần nữa thở phào. Nhưng anh có chút khó hiểu, từ nãy tới giờ cậu đều lấy tay che mặt.

Bác sĩ rời đi, anh tiến tới nắm lấy tay cậu gỡ ra thì cậu lại dùng tay kia che lại. Bị túm cả hai tay thì cậu quyết đoán cúi mặt xuống nhất định không để Quang Anh nhìn mặt cậu. Anh dở khóc dở cười nhìn cậu, "Em làm gì vậy?".

"Em..em đã hứa không xuất hiện trước mặt Quang Anh nữa...", Hoàng Đức Duy nói lí nhí mà đã làm lòng anh cuồn cuộn một cỗ chua xót.

"Bỏ đi, em đừng làm vậy".

"Dạ?", cậu có chút không hiểu ý anh.

"Ý anh là, anh không cần em thực hiện lời hứa đó", Nguyễn Quang Anh ngồi xuống giường, mặt đối mặt với cậu.

Hoàng Đức Duy có chút ngoài ý muốn, anh vừa nói cậu không cần thực hiện lời hứa đó, mà hình như cũng vừa...thay đổi xưng hô, nghe không còn xa cách như trước nữa.

"Em tính đi đâu đúng không?", anh hỏi.

Cậu bàng hoàng, chuyện này cậu chưa kể cho ai, kể cả Đặng Thành An, người bạn thân nhất của cậu. Nhưng mà anh hỏi như này là anh biết chuyện rồi đúng không?

"Em..."

Anh thở dài một hơi, "Em lúc nào cũng như vậy, bỏ đi không lời từ biệt, kể cả lúc nhỏ hay bây giờ"

Cậu mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh, "Anh anh ...em", câu từ cậu loạn hết lên.

"Anh biết hết rồi Duy", Nguyễn Quang Anh gục mặt xuống vai cậu, giọng nói nghẹn ngào, "Duy đừng bỏ anh nữa được không, một lần thôi, anh thực sự không chịu được".

"Nhưng mà Quang Anh ghét em...", Hoàng Đức Duy cũng mếu máo.

Anh ngẩng mặt lên, hai tay ôm lấy mặt cậu, dùng đôi môi để an ủi, "Quang Anh không ghét em nữa, Quang Anh yêu em".

Hoàng Đức Duy điên rồi. Hôm nay anh làm cậu bất ngờ quá nhiều, tới mức cậu tưởng mình vẫn còn đang hôn mê.

"Đây là sự thật Duy, không phải mơ, anh yêu Duy nhiều lắm, từ hồi bé rồi. Anh vẫn luôn chờ Duy mà, xin lỗi vì đã không nhận ra Duy sớm hơn", ánh mắt anh dịu dàng nhìn cậu, chân thành hết mức có thể.

Hoàng Đức Duy có chút chạnh lòng..., "Nếu anh không phát hiện ra em là cậu bé năm đó...anh có khả năng thích Hoàng Đức Duy này không...?".

"Chỉ cần là Hoàng Đức Duy, ở bất cứ bản thể nào của em, anh đều thích. Anh đã suy nghĩ rất nhiều trong những ngày qua, thế giới của anh trống vắng đến lạ thường khi không có em. Anh biết bản thân yêu em rồi nhưng anh không dám thừa nhận, anh bị Hoàng Đức Duy ngày bé che mờ. Cho đến hôm qua, anh mới can đảm để thừa nhận tình cảm thì cũng là lúc anh biết em là cậu bé đó. Em không biết anh đã vừa vui vừa giận bản thân đến mức nào đâu. Anh thực sự tạ ơn trời vì em vẫn ở đây. Anh suýt nữa...suýt nữa lại đánh mất em..."

Cậu choáng váng, nước mắt không tự chủ được mà tuôn ra, tiếng nấc nhè nhẹ vang lên trong căn phòng, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa.

"Quang Anh có biết em chờ lâu lắm không, Quang Anh có biết em phải khó khăn lắm mới được bố mẹ cho phép về Việt Nam không, Quang Anh có biết em khổ sở như nào không?", cậu ôm chặt lấy anh, từng giọt tuôn ra ướt đẫm bờ vai.

"Anh xin lỗi...", anh xoa lưng cậu, "Không sao rồi, tất cả qua rồi, giờ thì ở lại với anh nhé Duy?"

Hoàng Đức Duy ôm anh chặt hơn, gật đầu lia lịa, "Vâng".

"Anh yêu em, Đức Duy"

"Em cũng yêu Quang Anh lắm"

Anh thả cậu ra, chầm chậm lau đi nước mắt trên khóe mắt cậu rồi hôn lên đó. Rồi anh di chuyển xuống dưới, hai làn môi từ từ hòa quyện vào nhau, thứ mật ngọt chết người khiến cả hai dây dưa không dứt. Nụ hôn này rất dài, nó kéo dài cho tới khi hạt mưa chỉ còn vài giọt lác đác, khi tiếng chim buổi sáng không còn líu lo, khi đôi môi bắt đầu tê dần, khi hai trái tim đã hòa vào làm một.

Cơn mưa ngừng hẳn, sắc trời bừng sáng, một cuộc tình đẹp vừa nở ra.

---

"Hình như dép trên thế giới mòn hết rồi thì phải", Lê Quang Hùng cùng hội anh em chí cốt bước vào khi Nguyễn Quang Anh đang đút cháo cho Hoàng Đức Duy.

"Chuyện cũ mình bỏ qua đi", Nguyễn Quang Anh quay lại, trừng mắt nhìn Quang Hùng.

"Nô nô, chuyện cũ nhắc lại cho mới"

"Chuyện gì vậy anh, Duy nghe được không".

Anh quay sang xoa đầu cậu, "Duy đừng nghe, thằng Hồng nó xồn làm đấy"

"Ê ê ê, nói tiếng nữa là tao phui hết chuyện đấy nhen", Lê Quang Hùng chỉ tay hăm dọa.

"1 triệu"

"Chuyển khoản hay tiền mặt?"

Nguyễn Quang Anh nhún vai.

"Hai ông nhiều chuyện quá", Đặng Thành An bước tới chỗ Hoàng Đức Duy, "Khỏe chưa bạn yeuuuuu".

"Cũng trộm vía bình phục nhanh chóng" , cậu cười cười.

"Mạng lớn đấy, lần sau đừng liều như thế", Đỗ Hải Đăng nói.

"Trời ơi trời, nó nghe theo tiếng gọi của con tim, cản trên thì nó cũng bò dưới mà lao ra ấy mà", Pháp Kiều không nhanh không chậm nói với Đăng.

"Nào không chọc bạn", Huỳnh Hoàng Hùng đánh nhẹ Pháp Kiều.

"Thôi, chúc Duy sớm khỏe mạnh để hành thằng Quang Anh", Trần Đăng Dương đặt túi hoa quả trên bàn.

Hoàng Đức Duy bật cười, "Gồi gồi, cảm ơn mọi người đã tới thăm".

Nguyễn Quang Anh nắm lấy tay cậu, mọi người cùng cười đùa vui vẻ, khung cảnh ấm áp bình yên.

HOÀN CHÍNH VĂN.

---

Góc giải thích truyện.

Đáng lẽ có phần của Dương Kiều nhưng mà sau mấy phần của Anh Duy cái tui bị hết năng lượng, bị lười ngang á. Nên sẽ giải thích một số chi tiết nha.

Kiều thích Dương từ năm lớp 9 trong một lần đi hội chợ ở trường cấp 3 cùng với Hùng. Lúc đó Dương mới học lớp 10. Kiều cũng nhanh chóng thi vào trường đó để học chung với Dương. Ngay ngày đầu tiên nhập học thì Kiều đã gọi Dương ra tỏ tình. Dương thì bản tính khờ khạo và bị mắc bệnh không thể từ chối nên đồng ý. Hai người cứ thế quen nhau được 1 năm, Dương ít khi quan tâm tới Kiều, cũng chưa từng nói yêu cậu, bao nhiêu hành động nhỏ dành cho người yêu thì Kiều cũng chưa từng nhận được. Cậu cố gắng thay đổi anh nhưng lâu dần khiến cậu mệt mỏi muốn buông xuôi. Đó là vào đầu năm cậu lớp 11, hai người chính thức chia tay. Sau khi chia tay thì anh bắt đầu nhớ cậu, rồi hồi tưởng lại những ngày tháng bên nhau. Có lẽ anh đã yêu cậu từ lâu rồi nhưng việc cậu đang ở bên anh khiến anh không để tâm đến chuyện bày tỏ tình cảm. Dương biết mình cần theo đuổi lại Kiều, nhưng mà anh khờ mà anh cũng có kể cho ai để xin giúp đỡ đâu. Nên mọi chuyện cứ đi vào ngõ cụt. Khi anh thấy Quang Anh có hoàn cảnh tương tự mình thì có ý tốt nhắc nhở còn bản thân lại chìm đắm trong sự đau khổ. Đến mức Quang Hùng nhìn ra rồi rủ anh đi nhậu. Còn Kiều thì vẫn âm thầm quan sát anh, chia tay vậy thôi chứ Kiều vẫn còn yêu Dương rất nhiều. Hôm đó đang lén lút quan sát Dương thì bị An phát hiện nên cố tình lấy lý do cùng Hùng đi gặp người yêu. Việc tránh mặt Dương là thật, cậu không muốn xuất hiện trước mặt anh, cậu cảm thấy khó xử. Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, hai người bất ngờ cùng đi uống chung một quán bia. Men rượu khiến con người ta thành thật đến đáng sợ, Dương thì bị kích thích ngôn từ, xổ ra một tràng đòi quay lại với Kiều. Kiều thì một phần do rượu, một phần là bản thân vẫn còn thích anh. Thế là hai người quay lại, nhả cơm chó cho Hùng và An.

Còn Anh Duy thì cốt truyện ban đầu tui dự tính là Duy sang Mỹ với gia đình, khi cậu đi Anh mới nhận ra tình cảm của mình. Không thể đi tìm cậu, anh quyết định đợi cậu trở về. Vậy là sau 2 năm học nốt bên Mỹ, cậu trở về học đại học ở Việt Nam theo ý muốn của bố mẹ thì lại đúng trường anh đang học. Lần này là vô tình chung trường, anh lúc này đang là sinh viên năm 3. Lúc gặp cậu, anh bắt đầu theo đuổi, tất nhiên là công khai và nhiệt tình rồi. Sau 7749 ngày thì Duy cũng tha thứ và đồng ý yêu anh.

Trở về với cốt truyện chính, nếu mọi người có khúc mắc chỗ nào thì cứ cmt mình giải đáp cho nhé. Văn phong của mình không tốt, mình sợ truyện bị lằng nhằng khiến mọi người khó hiểu.

"Yêu em một tuần" vẫn chưa hết, cứ phải là có vài cảnh H mới vừa cái nư của tuii. Cùng đón chờ ngoại truyện nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro