1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đức Duy đang rất bực bội và lo lắng cho anh. Bây giờ đã gần 1g sáng rồi vẫn chưa thấy mặt mũi anh đâu.

Em hiểu công việc của anh rất thường mời rượu ông này bà nọ. Nhưng mọi hôm đâu có trễ đến vậy.

Sau gần một chục cuộc gọi nhỡ, Quang Anh cuối cùng cũng chú ý đến chiếc điện thoại rung lắc nãy giờ.

- Anh đang ở đâu? Biết mấy giờ rồi không hả?

- Ưm...đợi anh...ức...anh về...liền...

Mặc dù rất bực bội nhưng trong lòng em lại thấy nhẹ nhõm khi xác định anh vẫn an toàn.

Cuộc sống của Đức Duy luôn như vậy, em là sinh viên đại học năm 3 học khá giỏi. Hàng ngày phải đối diện với một đống tiểu luận, deadline bài tập. Còn một năm nữa thôi là có thể tốt nghiệp.

Còn Quang Anh là một ca sĩ tự do. Với tài năng của mình cùng với tính cách hài hước, chân thật, anh đang trên đà phát triển rất trơn tru.

Anh có cùng vài người bạn thành lập một band tổ đội để cùng nhau làm nhạc và thu âm có tên là DG House. Kỳ thực đã cho ra mắt rất nhiều bản hit.

Gần đây Quang Anh rất được các ông lớn chú ý. Có vẻ như họ nhìn thấy được người con trai của em rất có triển vọng. Họ là những người có tiền, có khả năng lăng-xê anh, tạo ra một Quang Anh thành công hơn nữa. Thế nên mới có tình cảnh như những hôm gần đây.

Đức Duy ngồi giữa sô pha phòng khách, nhìn chăm chăm vào cánh cửa mong ngóng người nọ về.

Vừa nghe tiếng rụt rịt ngoài cửa em đã vội lao ra. Cơ thể nồng nặc mùi cồn ngay lập tức không có điểm tựa mà ngã vào lòng em.

Đột nhiên em cảm giác kỳ lạ, ngoài mùi rượu khó chịu kia còn có vết son đỏ đậm trên cổ áo. Em lập tức trừng mắt, nhăn mặt, nghiến răng đủ kiểu.

Quang Anh của em trước giờ luôn giữ khoảng cách với người khác giới. Giờ lại xuất hiện cái này đây?

- Quang Anh anh mở to mắt ra xem đây là cái gì đây?!!!

Đức Duy hét lớn vào mặt anh mặt dù biết ai kia đang không tỉnh táo.

- Ôi bé ơi...anh...ức...nhớ bé...nhớ Duy lắm...huhuu

Nói đoạn người nọ còn mếu mặt.

Nỗi lo trong lòng lập tức được xoa dịu. Ít ra trong lúc say không biết trời trăng gì, anh còn nhớ đến em, gọi tên em. Nếu lúc đó anh thay từ "Duy" thành một cái tên khác, chắc em sẽ đi đường quyền tại chỗ với anh luôn.

Sau một hồi vật vã với thân thể nặng trịch ấy, Đức Duy thành công lôi người nọ lên giường.

- Bé ơi...họ không cho...anh về...

Nghe được câu nói ấy, Đức Duy xót xa nhìn người yêu đang mơ màng, nhưng vẫn cố gắng mở mắt nhìn em sau khi được lau sơ người thoải mái.

Đức Duy cẩn thận đắp chăn cho anh, rồi mới leo lên giường, chui tọt vào trong chăn.

Giờ đã gần 2g sáng, bình thường nếu biết em thức khuya như vậy Quang Anh sẽ nhắc nhở em thôi, còn bây giờ người kia đã ngủ ngon tự lúc nào rồi.

Em quàng tay ngang bụng anh. Được một lúc lại xoay người vào tường.

Nhớ lúc Quang Anh chưa thật sự là một ca sĩ, thật là những ngày tháng hạnh phúc biết bao. Anh chỉ ở nhà viết nhạc, thi thoảng sẽ dắt em đi đây đó dạo chơi. Tuy không dư dả như hiện tại, nhưng có nhau.

Một cỗ tủi thân dâng trào. Những giọt nước từ khoé mắt không ngăn được mà trực trào lăn xuống sóng mũi cao cao.

Nhớ đến vết son kia, em xoay người nhìn ngắm anh. Khuôn mặt này, đôi mắt này, sóng mũi này, thật quen thuộc đến lạ, khiến em yêu đến điên đảo. Rồi lại quàng tay ôm anh, dụi dụi mặt vào người nọ.

- Hức...Quang Anh ơi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro