15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đức Duy tắt hết báo thức, tận hưởng buổi sáng trọn vẹn cùng anh người yêu. Em dậy từ lâu rồi nhưng vẫn vương vấn cảm giác này, mùi hương này, sẽ ghi nhớ mọi thứ thật kỹ.

Em sẽ nằm đây để anh ôm cho đến khi nào anh bắt đầu đi làm thì thôi.

Quang Anh cũng chợt tỉnh giấc, chợt có cảm giác vừa quen vừa lạ, anh nhìn xuống thì vẫn thấy cục tròn tròn trắng trắng trong lòng, nhưng lại đang nhìn mình, nhìn từ góc độ này đúng là không đùa được.

- Bắt gặp Duy nhìn lén anh nha.

- Quang Anh đẹp trai mà.

Em cười cười, mắt vẫn không rời khỏi người nọ. Em đưa ngón trỏ sờ lên sóng mũi cao cao của anh, nhìn say đắm.

Hai bạn cứ vậy nằm đến trưa. Chả làm gì cả, chỉ ôm nhau như thế đến khi Quang Anh đi làm.

Em chả cần làm bửa sáng, cũng chả cần lo lắng gì về những chuyện khác. Trong đầu cả hai chỉ có đối phương, chỉ muốn thời gian ngưng lại để không phải khiến khoảnh khắc ấy trôi đi.

- Hôm nay em đi chơi với Long á.

- Duy cứ đi chơi xã stress đi, cầm thẻ này mà tiêu thoải mái.

Quang Anh đưa cho em một chiếc thẻ ngân hàng màu xanh vô cùng đẹp mắt.

Đức Duy cũng có riêng một chiếc thẻ, nhưng đó là tiền anh cho để sinh hoạt hàng ngày, không đáng là bao.

Em ít khi đi chơi lắm, nhưng lần nào đi anh cũng đưa em chiếc thẻ màu xanh này này.

- Duy đi chơi vui nha, nhớ nhắn anh.

- Quang Anh đi cẩn thận.

...

Tiễn anh đi làm cũng đã là 12g30 trưa. Em sẽ chuẩn bị thay đồ để còn cháy phố với thằng bạn thân.

Đúng 1g30 Hoàng Long đã có mặt ở nhà em, cậu đèo em đi lượn vòng vòng, nói đủ thứ chuyện trên đời. Sau đó ghé trung tâm thương mại, chơi hết gian đồ chơi điện tử, rồi đến trải nghiệm phim 3D, cậu chiều em lắm, cả hai kéo nhau đi khắp mall.

Đức Duy không muốn nghỉ tới bài vở deadline đâu, nhưng khi nhìn vào nhà sách trong trung tâm thương mại. Em lại muốn vào ngay lập tức.

Hôm nay không bận gì cả, Đức Duy có thể nói với cậu là ở đây đến tối không? Liệu cậu có la em không? Nhưng mà em thực sự rất rất thích nơi này.

- Mày muốn đống đô ở đây luôn hay gì?

Hoàng Long bực bội nhìn em. Em đã vào đây hơn 1 tiếng rồi, vẫn chưa có dấu hiệu muốn rời khỏi.

- Lâu mới có thời gian mà, tao lựa một chút.

- Hơn 1 tiếng rồi một chút dữ chưa?

Đức Duy mặc kệ cậu, vẫn cắm mặt vào cuốn sách đang cầm trên tay.

Chợt có giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ gọi tên em.

- Đức Duy?

- Hả? Em chào thầy ạ.

Chính xác là thầy Thanh Bảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro