19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ vẫn còn sớm nên Quang Anh đưa em đi ăn trước rồi mới về nhà. Vẫn là chỗ ăn quen thuộc Hadilao, hai người đã trở thành khách quen ở đây rồi.

Lúc vừa nổi tiếng Đức Duy rất thường được anh dắt vào đây ăn. Cũng coi như là ăn Hadilao từ lúc pre-debut đến giờ.

Ăn xong cả hai về nhà, em phải soạn lại ít tài liệu, tắm rửa thoải mái rồi mới đi.

Vừa đỗ xe xong, em vừa bước xuống lại trùng hợp thấy Hoàng Long cũng đỗ xe kế bên.

- Tài liệu sách vở đồ đâu?

Đòi đi học cùng mà xách mỗi tấm thân thôi hả?

- Ờ ha, tao quên, chắc xem chung với mày được rồi.

Hoàng Long nhận ra mình sơ suất quá, thì chủ yếu là hóng thôi chứ có tâm trí học hành gì đâu mà nhớ.

Quang Anh vẫn còn ngồi trong xe, nhìn em vừa thấy bạn liền quên luôn mình thì lên tiếng.

- Duy học vui nhé.

- Vâng ạ.

Đức Duy vẫy vẫy tay tạm biệt người yêu, rồi xoay người đi vào trong. Ngoài này cậu vẫn chưa vào, thấy anh vẫn chưa đi liền lên tiếng.

- Giữ kỹ vào, coi chừng mất khi nào không hay đó.

Nói xong còn liếc liếc vào trong quán.

- Ý gì?

Cậu không trả lời, chỉ nhún vai một cái. Nói xong cũng nối gót theo em vào trong quán.

Quang Anh nhận ra điều gì đó, câu nói của cậu vẫn luôn bên tai suốt đường về nhà. Hoàng Long thì anh biết quá rõ rồi, là người bạn thân duy nhất của em. Vậy người thầy kia của em có vấn đề gì sao?

Suốt đường về nhà cứ sao chuỗi lại những việc liên quan đến y, hình như là có vẫn đề thật.

...

Phía bên Đức Duy vẫn rất nghiêm túc, chăm chỉ. Lâu lâu có hỏi y một vài câu hỏi, cũng chỉ liên quan đến việc học. Cậu chán chết đi được, sao không như cậu nghĩ nhỉ? Nên từ đầu buổi đến cuối buổi cứ dán mắt vào điện thoại.

Thú thật có sự hướng dẫn của y mọi việc đều trở nên đơn giản, rất nhanh đã hoàn thành xong hết nhiệm vụ hôm nay. Em xoay cổ vài cái, hoàn thành deadline sớm rất thoải mái.

- Em đi vệ sinh ạ.

Trong lúc em vắng mặt, Hoàng Long nhìn nhìn y một hồi rồi quyết định lên tiếng.

- Thầy quan tâm Đức Duy quá nhỉ?

Nghe được giọng nói nãy giờ vẫn luôn im lặng, y ngạc nhiên nhìn cậu. Y vẫn không trả lời, nhíu mày một chút ra vẻ khó chịu rồi cúi mặt tiếp tục nhấn nhấn bàn phím.

- Thầy quan tâm nó một cách kỳ lạ luôn đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro