[18] Cho em bé con (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠️ Warning: Có chứa tình tiết 18+, vui lòng cân nhắc trước khi đọc.

Quang Anh thực sự thì không phải là tức giận kiểu ghét bỏ, mà anh đang thấy bản thân bị Đức Duy coi thường.

Rõ ràng là chồng cậu, mà bị cậu vứt đi cho một người khác, rõ ràng có ai lại kêu chồng mình ngủ cùng người khác bao giờ cơ chứ.

Anh đã không còn chướng mắt cậu, đã đối xử với cậu nhẹ nhàng hơn, ít chửi mắng hơn, dù chẳng ôn nhu nhưng với anh cũng là quá giới hạn rồi, vậy thì điều gì lại khiến Duy không coi anh ra gì, chẳng lẽ cậu không có cảm giác với anh?

Trong khi đó... trong khi anh dần dần cảm thấy không thể thiếu cậu... hẳn là anh đã yêu cái con người này mất rồi.

Đức Duy mắt mở lớn, ngây người nhìn Quang Anh đang đứng sừng sững trước mắt cậu. Anh cao lớn, chắn đi ánh sáng từ bên ngoài lọt vào, lúc này đối với Đức Duy như là một sự dồn ép nghẹt thở.

Uỷ khuất cùng ngọn lửa hờn ghen trong Đức Duy khiến cậu không thể nhịn nổi khi Quang Anh xuất hiện, cậu bật khóc, nước mắt chảy dài bên má.

Cậu bước xuống giường, níu lấy vạt áo Quang Anh, trong khi anh vẫn im lặng, không một tia cảm xúc nào.

Lúc này, chỉ có một điều mà Đức Duy nghĩ, đó là muốn anh ở lại đây, Đức Duy không muốn anh ngủ với tên kia đâu.

Nhưng chưa kịp mở miệng, đã sợ đến xanh mặt vì Quang Anh đột ngột quát lớn, còn trừng mắt với cậu.

"Em khóc cái gì?"

"Em muốn tôi ngủ với người khác?"

"Em xem tôi là thứ gì thế hả?"

Tim Đức Duy đập mạnh đến mức cậu nghĩ sắp văng ra ngoài luôn rồi, Quang Anh tức giận rồi, Quang Anh nổi nóng với cậu, Quang Anh lớn tiếng mắng cậu...

Đức Duy không chịu nổi, chỉ còn biết oa oa khóc nhiều hơn, hai mắt sưng đỏ, miệng thì không ngừng vang lên âm thanh nũng nịu chỉ cậu mới có, cái mũi hồng xinh không ngừng thút thít.

Đáy lòng Quang Anh sớm đã mềm nhũn, nhưng không thể nào dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy, anh phải để cho Đức Duy thấy rằng, anh là người quan trọng đến mức nào trong cuộc đời cậu tại thời điểm hiện tại, và của sau này.

Anh định mắng cậu một vài câu, thì Đức Duy đã nức nở.

"Không muốn... Duy hức... không muốn anh ngủ... hức... với cậu ấy đâu... hức... Duy... không cố ý mà..."

Cậu tiến tới gần anh hơn, buông vạt áo anh ra nhưng rất nhanh đã nắm lấy cổ áo anh kéo kéo, Đức Duy là không muốn cho Quang Anh rời khỏi đâu.

Quang Anh nghĩ nghĩ một chút, Đức Duy nhà anh ngây ngốc như vậy, sao có thể cứng rắn chống lại lời nói của Anh Tú, hơn nữa anh cũng biết người kia tinh quái cỡ nào.

Anh liền nhận ra đó không phải là lỗi của Đức Duy nữa.

Nhìn cậu khóc thê thảm như vậy, anh cũng xót lòng, nhưng nghĩ tới người này lại mềm yếu dễ bắt nạt như vậy, mà nếu đã mềm yếu thì phải biết dựa vào anh chứ, nếu uất ức, ủy khuất thì phải mách lại với anh, phải bắt anh đòi công bằng cho mình, chứ không phải nhu thuận để người ta trêu chọc như vậy.

Anh cho rằng, nhân cơ hội lần này nghiêm túc dạy dỗ cậu một chút.

Vì vậy, mặc kệ bàn tay Đức Duy níu áo mình chặt cỡ nào, Quang Anh cũng đem nó gỡ ra, mặc kệ Đức Duy khóc đến đáng thương, cả khuôn mặt trắng nõn khóc đến hồng lựng ướt nhẹp toàn là nước, anh xoay người đi ra ngoài, còn không nặng không nhẹ bỏ lại một câu.

"Em ngủ đi. Đêm nay tôi ở phòng sách."

Đức Duy mếu máo nhìn theo bóng dáng Quang Anh đã rời khỏi, cậu vừa tức vừa thấy bản thân oan uổng vô cùng.

Nếu biết Quang Anh cũng không thích ngủ với Anh Tú, thì cậu đã không đồng ý với người kia rồi...

Rõ ràng sợ Quang Anh nghĩ mình ích kỷ, mà hiện tại lại khiến anh tức giận vì cậu quá ngốc.

Đức Duy nằm trên giường cuộn tròn cả đêm không ngủ được, thút thít đến gần sáng mới có thể chợp mắt. Không có anh ôm, cậu liền mất ngủ.

Quang Anh thì cắm đầu làm việc để giảm bớt sự tức giận, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh Đức Duy khóc thật tội nghiệp, anh càng bực hơn khi Anh Tú không việc gì làm liền đem vợ anh ra trêu chọc, cũng vì vậy mà anh cực kỳ khó chịu.

Ngày mai anh không phải đi làm, vì vậy trốn ở đây xử lý tài liệu công ty, vừa vặn dạy cho Đức Duy một bài học, bài học về việc bảo vệ quyền lợi của mình trong cái nhà này, bài học về việc phải biết giữ chồng của mình, dù sao anh cũng đẹp trai như vậy, cậu không lẽ không sợ sẽ có người cướp anh ư?

Không lẽ cậu không biết ghen?

Anh không chấp nhận chuyện đó, vì vậy lần này phải cho Đức Duy nếm mùi.

Đêm nay là một đêm rất dài...

Chỉ có mỗi mỹ nam kia là vô tư ngủ ngon lành mà thôi.


Sáng ngày kế tiếp Quang Anh không có đi làm, sau khi Anh Tú ra ngoài để làm việc riêng thì anh mới quay về phòng mình ngủ, Đức Duy đã thức từ sớm, ngồi bó chân ở phòng khách, mặt vẫn còn phờ phạc vì tối hôm qua khóc thật nhiều.

Cậu rối rắm không biết nên làm thế nào để Quang Anh không giận mình nữa...

Đức Duy không biết thật mà...

Sực nhớ tới mẹ Nguyễn, mẹ từng nói là nếu như có việc gì không giải quyết được, lập tức gọi cho mẹ, mẹ luôn ở bên Duy a.

Cậu lật đật chạy đến lấy điện thoại mà anh đã mua cho cậu, dù ít sử dụng nhưng Đức Duy cũng biết dùng nó để gọi điện mà.

Mẹ Nguyễn nghe Duy thút thít trình bày mọi thứ thì vô cùng đau lòng cho con dâu nhỏ chịu uất ức như vậy, trong lòng thầm mắng thằng con trai ác quỷ nhà mình. Sau đó nghĩ nghĩ một chút, mẹ cười tà bày ra cho cậu một kế hoạch.

Đức Duy nghe mẹ nói mà lúc thì gật gật đầu, lúc lại ngượng đến mặt đỏ rần rần, cuối cùng muốn bốc khói mà tắt máy, cậu mím mím môi, mẹ Nguyễn vừa dạy cậu làm sao để Quang Anh không giận nữa... nhưng thực là xấu hổ đó...

Nhưng mà, Duy không muốn Quang Anh giận mình nữa, cậu cũng không muốn Anh Tú cướp mất Quang Anh đâu... cho nên cậu quyết định sẽ nghe lời mẹ Nguyễn dặn dò.


Quả nhiên là Quang Anh không thèm đếm xỉa tới cậu, anh sau khi ăn xong bữa sáng thì ngồi ở sofa phòng khách chuyên tâm làm việc, Duy gấp đến độ muốn khóc, sao anh không vào phòng, anh cứ ngồi lì ở đó thì làm sao cậu thực hiện kế hoạch đây...

Cậu đều đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng tình thế lúc này khiến cậu không biết phải làm như thế nào.

Đứng ở cầu thang chần chừ, cậu muốn vào phòng cơ... nhưng mà nếu không nhanh lên, Anh Tú mà về tới, cậu sẽ không làm được mất.
Vì vậy, Đức Duy quyết định chầm chậm đi xuống phòng khách, đi đến sau lưng Quang Anh đang ngồi.

Anh nghe tiếng chân, biết là Đức Duy đang tiếp cận, nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng không quan tâm.

Ngón tay trên bàn phím vẫn đều đều gõ, cho đến khi Đức Duy cất tiếng gọi anh.

"Anh...Quang Anh..."

Đức Duy chần chừ một chút, sau đó lại đi vòng qua, muốn ngồi cạnh bên Quang Anh, nhưng anh vẫn tập trung nhìn thẳng màn hình máy tính mà không thèm nhìn cậu, chỉ có miệng là mấp máy trả lời.

"Có việc gì?"

Thanh âm trầm thấp của anh làm Đức Duy run rẩy, thấy anh còn không thèm nhìn mình, hai mắt Đức Duy lại bắt đầu hồng hồng.

Cho đến khi Đức Duy đặt tay lên vai anh kéo kéo muốn gây sự chú ý, Quang Anh mới tức tối quay đầu sang muốn mắng cậu, nhưng lời nói chưa kịp thốt ra đã phải nuốt vào cùng với nước bọt, yết hầu trượt lên trượt xuống vì hình ảnh Đức Duy trước mắt quả thực con mẹ nó câu dẫn đi.

Anh đỏ mắt khi trên người cậu lúc này là áo sơ mi của anh, nó vừa rộng thùng thình vừa vặn che qua cảnh xuân bên dưới cùng cái mông tròn cong vểnh, bên trên hơi trễ xuống, làm xương quai xanh lồ lộ vô cùng ngon lành như chờ anh nhấm nháp, cặp đùi non mềm khêu gợi đang phơi bày trước mắt hắn, Đức Duy quỳ trên ghế, hai mắt đấm lệ mông lung nhìn anh như oán trách, miệng nhỏ mím lại ngăn âm thanh nức nở, hai má đỏ bừng vì xấu hổ, Quang Anh đứng hình một vài giây, cho đến khi Đức Duy bổ nhào đến ôm lấy cổ anh dụi dụi.

Giọng mũi ngô nghê như lông vũ khều nhẹ trái tim anh.

"Quang Anh ah..."

Bình tĩnh, Quang Anh tự dặn lòng phải bình tĩnh, anh biết lúc này bản thân đang bắt đầu nóng lên, thứ bên dưới cũng rục rịch rồi, nhưng mà anh đang muốn trừng phạt Đức Duy, vì vậy đem tay cậu đang choàng trên cổ mình kéo kéo, đẩy cơ thể cậu ra, lạnh giọng.

"Không muốn làm. Em về phòng đi."

Đức Duy nghe thấy vậy liền hoảng sợ trong lòng, nhưng trước mắt không thể đi được, nếu cậu buông bỏ, thì không thể nào khiến Quang Anh nguôi giận.

Vì vậy cố chấp không chịu rời tay, Đức Duy vùi đầu vào lòng anh, vừa nức nở vừa nũng nịu.

"Không chịu... anhhh..."

"Tôi có bảo muốn làm tình với em lúc này không? Khi nào tôi hứng thì tôi sẽ làm. Còn bây giờ thì đi chỗ khác."

Thái độ cùng lời lẽ thô lỗ của anh khiến Đức Duy sụt sùi, vô cùng dỗi anh nhưng vẫn níu chặt lấy vạt áo, lúc này Duy quỳ thẳng, áp sát vào người Quang Anh, nước mắt lại nhỏ giọt, đưa tay lau đi nhưng miệng thì vẫn khẽ khàng nói nhỏ.

"Em... em... em muốn... có em bé..."

Cậu ôm chầm lấy anh lần nữa, vùi mặt thật sâu không dám ngẩng lên, cả cơ thể cậu run bần bật, xấu hổ lắm cậu mới dám nói ra câu đó, nhưng mẹ Nguyễn đã dặn, muốn Quang Anh không giận thì phải xin anh cho mình em bé, lúc đó Quang Anh sẽ liền hạ hỏa, nhưng nếu anh lại từ chối cậu, Đức Duy sẽ đau lòng đến không thể ngừng khóc mất.

"Anh... cho Duy... cho Duy bé con đi mà..."

Cậu nhỏ giọng, hơi thở thơm ngát ấm áp vờn quanh lỗ tai Quang Anh, làm lông tơ trên người anh dựng cả lên.

Như một vụ nổ BigBang vừa diễn ra trong đầu Quang Anh, anh cảm thấy sợi dây thần kinh kiềm chế bản thân vừa đứt phăng đi.

"Chết tiệt..."

Siết lấy cơ thể Đức Duy trong vòng tay, vừa vặn nhỏ bé trong chiếc áo sơ mi quyến rũ, Đức Duy trắng nõn nà như miếng mồi ngon mà Quang Anh ăn mãi không chán.

Anh muốn bản thân dạy dỗ Duy, nhưng lại không ngờ vợ nhỏ hôm nay học được chiêu này, lại chủ động câu dẫn anh.

Câu dẫn thì có thể không thành công vì anh vẫn kiềm lòng được, nhưng đến khi cái miệng xinh xinh đó thốt ra lời lẽ kia, làm Quang Anh một cỗ hưng phấn dâng lên, thực sự khó mà nhịn nổi.

"Em muốn có em bé."

"Quang Anh a... cho Duy bé con đi mà."

Lời cậu nói như văng vẳng bên tai, làm con thú trong Quang Anh như xổng chuồng, bổ nhào ra chiếm đoạt mồi ngon trước mắt.

"Hôm nay sẽ thụ thai cho em..."

Đè Đức Duy xuống sofa, anh mạnh mẽ tách ra hai chân thon thả, vùi đầu vào nơi tư mật của cậu mà âu yếm.

Đức Duy mê man vừa vui vì đã thành công, vừa xấu hổ khi bản thân hưng phấn đến độ bị liếm chảy nước, cái mông bị Quang Anh xoa nắn không ngừng tay.

Đầu lưỡi của anh ranh mãnh liếm lộng lên cửa huyệt, ác ý chọt vào những nếp gấp đáng yêu. Cố tình nong vào để tách ra vách thịt chặt chẽ, khiến tiểu huyệt mẫn cảm bắt đầu co rút, muốn hút lấy cái lưỡi tinh quái đang làm loạn.

Bên trong tiểu huyệt mang màu đỏ vô cùng gây kích thích thị giác, Quang Anh trầm mặc nâng chân Duy lên mà chăm chú quan sát lỗ nhỏ, từng cái co rút giãn nở của nó đều bị anh thu vào tầm mắt, ngay cả luồng nước trong suốt đang chảy ra từ bên trong cũng không ngoại lệ.

"Ưm... A..."

Đức Duy nhắm mắt kêu lên, khoái cảm cùng sự ngượng ngùng làm cậu như bị nhấm chìm.

"Có còn muốn có bé con không?"

Quang Anh cắn lấy môi cậu, tà ác nói.

"Ưm... A... Muốn... Duy muốn."

Đức Duy thở dốc trả lời.

Cảm thấy tiểu Quang Anh bên dưới lại trướng thêm một vòng, anh nhanh chóng cúi xuống tiếp tục mút mát, răng nanh chốc chốc lại cắn cắn lên thịt huyệt đỏ hồng mềm mại, khiến Đức Duy rên rĩ thật lớn, muốn đem đầu Quang Anh đẩy ra nhưng lại bị anh nắm lấy hai chân đem dang rộng.

Liếm đến khi tiểu huyệt đầm đìa nước bọt lẫn dâm thủy, mấp máy liên hồi và bị nong ra một chút, Đức Duy cũng bắt đầu thấy ngứa ngáy mà xoay eo, rên hừ hừ trong cổ họng, mắt ngập nước nhìn Quang Anh, anh liền lập tức đem tiểu Quang Anh căng trướng đâm vào bên trong, sau đó thở hắt ra vì khoái cảm, tràng bích nóng hổi chặt chẽ bao lấy hắn, hưng phấn tới dồn dập, Quang Anh ngửa đầu thở dốc bắt đầu luận động.

Ma sát đến mức chỗ giao hợp đỏ rực, dâm dịch vươn vãi đọng lại thành vũng trên sofa, Quang Anh đầu tóc đổ mồ hôi ướt đẫm, tóc mái rũ rượi khiến anh càng thêm hấp dẫn và nam tính, Đức Duy bị anh liên tục ra vào mà cả khuôn mặt hồng lựng, một ngón tay đang để bên môi mà cắn lấy, hai chân sắp mất đi cảm giác mà vô lực buông thông sang hai bên.

Có lẽ cuộc làm tình sẽ kéo dài từ nơi này đến nơi khác, làm đủ loại tư thế, làm đến mức dâm dịch vươn vãi khắp ngỏ ngách, đến mức tiểu huyệt của cậu mất cảm giác phải kêu khóc xin tha...

Nếu như mà từ đầu Quang Anh không quên đóng cửa, làm cho Anh Tú về đột ngột liền có thể vào nhà, và Y không chứng kiến cảnh tượng đặc sắc đó thì tâm hồn tiểu mĩ thụ nam mong manh kia sẽ không hét lên một tiếng thất thanh rồi làm cho Đức Duy giật thót, bên dưới siết chặt đến mức Quang Anh như nghẹt thở, mất tự chủ phóng thích từng luồng nóng bỏng vào bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro