Parfum

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đăng Dương và Pháp Kiều có một phi vụ ở cảng biển phía Nam, đây là nơi họ đã trao đổi hàng hoá không biết bao nhiêu lần. Những lần mua bán hàng hoá ở đây, Đức Duy luôn là người chỉ dẫn đàn em lấy hàng và hôm nay cũng không ngoại lệ.

- Đức Duy! Em đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày hôm nay chưa?

Pháp Kiều vừa chuẩn bị tiền vào vali, vừa hỏi em/

- Em luôn sẵn sàng ạ!

Em đeo bên eo mình một túi đạn nhỏ, một vài con dao. Đăng Dương kiểm tra cây súng trên tay, rồi đưa nó cho Đức Duy.

- Súng của em đây Duy! Cây súng em thích nhất.

Đức Duy nhận lấy từ tay anh lớn, rồi đeo ra đằng sau. Cả ba nhanh chân lên đường đến bến cảng. Trên đường đến đó, ba người luôn dặn dò nhau.

- Đức Duy, nếu có chuyện gì em nhớ ra ám hiệu đấy.

Đăng Dương biết em làm việc này rất nhiều lần, nhưng không có nghĩa sẽ không có nguy hiểm rình rập. Thế lực của họ mạnh như này, thì ai cũng muốn giành lấy. Chỉ cần lơ là một chút là sẽ có sơ hở ngay. Pháp Kiều nhớ ra, anh vẫn chưa gọi cho hai người nữa, nên hỏi Đức Duy đã gọi chưa.

- Mà Đức Duy em đã gọi cho Phong Hào và Hùng Huỳnh tới đó chưa?

- Em gọi rồi ạ! Hai anh ấy đang trên đường đến đó.

Pháp Kiều gật đầu rồi nhìn vào điện thoại. Phong Hào và Hùng Huỳnh cũng được hai người anh của Đức Duy đào tạo, có thể nói họ là cánh tay đắc lực của hai ngài mafia này.

Khoảng mười lăm phút sau, cả ba đã đến bến cảng. Cùng lúc đó xe của Phong Hào và Hùng Huỳnh cũng đã đến. Xe được đậu ở xa chỗ giao hàng hoá mười mét. Chỉ có Đức Duy, Phong Hào và Hùng Huỳnh cùng thuộc hạ vào trong. Nhìn thấy người quen thuộc, em liền chào hỏi.

- Chào ngài! Ngài vẫn khoẻ chứ?

- Tôi khoẻ! Nhìn thấy những xinh đẹp đang ở đây, khiến tôi không khoẻ cũng thành khoẻ.

Phong Hào chúa ghét những người thích trăng hoa như lão ta. Anh định mắng lão, thì Hùng Huỳnh nhanh hơn lắc đầu ngăn lại.

- Thật cảm ơn lời khen của ông, nhưng chúng tôi cần bây giờ là số hàng chúng tôi đã đặt.

Đức Duy không thể kiên nhẫn chờ đợi ông ta, bởi chính em cũng ngắn lão già này lắm rồi.

- Từ từ đã người đẹp. Tôi sẽ mang ra ngay nhưng em cũng phải cho tôi xem một chút " Lòng thành" của em chứ.

Hiểu ý của ông ta đang nói gì, em ra hiệu cho người lên mở vali ra. Nhìn thấy số tiền trong đó, ông ta hài lòng.

Cả hai mở ra cuộc giao dịch với nhau, kẻ trao tiền người giao hàng. Khi hàng được thuộc hạ của em cầm lấy, Đức Duy quan sát ông ta. Em đột nhiên nhìn thấy tia laser hướng về phía đàn em của mình, em nhận ra đó là súng laser nên Đức Duy nhanh chóng ra hiệu.

Tiếng súng nổ ra, viên đạn bay thẳng đến đầu thuộc hạ của Đức Duy. Cả hai bên nổ súng qua lại, Đăng Dương và Pháp Kiều cũng đã xuống xe để ứng cứu. Em nhìn thấy tia laser đang hướng về phía Hùng Huỳnh, bạn nhỏ nhảy ra đỡ cho anh. Rất may viên đạn chỉ sượt qua cánh tay, nó chỉ khiến em chảy máu một chút.

Đức Duy nhân thời cơ hỗn loạn, chạy đến tên bắn súng laser kia. Hắn bị em vật xuống sàn nhưng tên đó cũng không chịu thua mà đánh trả em. Bến cảng bây giờ rất hỗn loạn, không còn phân biệt nổi hai phe, chỉ nghe được mỗi tiếng súng nổ. Tên này là người có khả năng đấm đá khá cao, khiến em không thể hạ hắn dễ dàng được. Đức Duy không thể nhận ra hắn, vì trời lúc này tối đen, thêm việc hắn có đeo khăn che mặt. Em bỗng nhận ra mùi hương quen thuộc, nó làm em ngơ ra vài giây.

- Đức Duy!

Em nghe anh Dương gọi, thì bị phân tâm khiến tên kia nhân cơ hội đánh em rồi chạy đi. Đăng Dương lại gần kéo em và Pháp Kiều lên xe. Phong Hào và Hùng Huỳnh cũng nhanh chóng lên xe của mình.

Tất cả nhanh phóng lái xe đi. Trên xe, Đăng Dương tức giận đấm vào vô lăng.

- Mẹ khiếp! Lão già đó dám chơi xấu mình, để lấy tiền không giao hàng.

Pháp Kiều ngồi ở ghế phụ xoa vai cho chồng mình bớt giận.

- Bình tĩnh lại đi anh! Duy, em gọi thử hai đứa kia xem có lấy được hàng không?

Đức Duy nhanh lấy điện thoại gọi cho Hùng Huỳnh.

" Anh nghe đây!"

-
Mình có lấy được hàng không anh?

"Mình lấy được một nửa."

- Được rồi! Hai anh nhớ nghỉ ngơi đó.

" Em, anh Dương và anh Kiều cũng phải nghỉ ngơi đó nha."

Cuộc trò chuyện kết thúc, em thấy cũng may vì có thể lấy lại được một nửa số hàng.

- Lúc nãy em có bị trúng đạn không?

Pháo Kiều quay xuống hỏi em.

- Không ạ! Nó chỉ sượt qua cánh tay em thôi, chỉ cần băng lại để nói không bị nhiễm trùng là được.

Em trả lời xong rồi nhìn ra bên ngoài. Đức Duy đang có rất nhiều câu hỏi trong đầu, bạn nhỏ không thể nào ngừng suy nghĩ được. Em mở điện thoại lên, nhìn tên người trong danh bạ.

"Mùi hương rất quen... Không lẽ... Không! Mình suy nghĩ quá nhiều rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro