Riêng ta một cõi đất trời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thường nói, tuổi trẻ đi xa là để trở về. Nhưng đối với anh, khắp chốn nhân gian này đều là mái ấm.

Biển cả xanh, cánh rừng biếc,
Hoa đào xuân non, chút nắng đông tàn,
hạ về nghiêng ngả, thu tràn mắt nai
Tất cả nhờ người mà tươi màu đẹp đẽ.

Tất cả của anh, là dấu chân in dáng đất trời, là nhiệt huyết đam mê vi vu không biết mỏi mệt, là bốn mùa luân hồi dời chuyển trên tinh cầu nhỏ xoay nghiêng.
Là mái tóc nâu vương mùi của nắng, là ánh mắt ai nhung nhớ những lần cách xa, là môi hôn và vòng tay ấm suốt những đêm bất tận đuổi theo hình hài nguyên thuỷ.

Kim Taehyung đã chu du không biết qua bao nhiêu vùng đất mới lạ. Nhưng Thượng Hải sẽ không quyến rũ yêu kiều đến thế, biển Hy Lạp nước sẽ chẳng còn xanh màu shappire, và những đêm trắng trời Nga cũng thôi huyền ảo diệu kì, nếu đằng sau anh không có một Jeon Jungkook dang tay nhẹ nhàng ôm lấy.

Đã có ai hái trộm những vì sao trên ngân hà, vụng về bọc gói nhưng lại vô tình làm rơi hết vào đôi mắt em? Để một ánh mắt của người thôi, đã đủ ấp ôm anh suốt những năm dài mê mải.

Họ gọi anh là kẻ si tình. Nên trong mắt anh em vạn ngàn xinh đẹp.

*

Taehyung nhớ một đêm Lucerne phập phồng trong tuyết trắng, cả thị trấn nhỏ tựa mái đầu bạc phơ đang run rẩy vì gió lạnh đầu đông. Dưới lớp tuyết dày phủ trên những mái nhà kiểu cũ, lấp ló ẩn hiện trong màn đêm đen, là những ô cửa sổ nhỏ lấp lánh sắc cam hồng. Đứng từ cây cầu gỗ cổ kính xa xa, đứa con của Thuỵ Sĩ thoạt nhìn trông như một dải ngân hà thu nhỏ.

Mà trong cái thế giới bé xíu ngập sắc hồng cam ấy, cậu nhà thơ của anh đang ngồi loay hoay với những dòng chữ mới. Còn anh chỉ phóng tầm mắt xa xăm, đóng chặt lại cửa sổ không để gió lùa, và chạy lại chùm lên người cậu thêm một tấm chăn lông cừu dày cộp.

"Em đừng viết nữa, quan tâm tới anh này."

"Anh lúc nào cũng hay gây chuyện, Tae."

Người nọ mắng yêu một câu rồi lại hí hoáy tiếp tục. Và Taehyung biết đó là thời điểm tuyệt vời để anh đặt lên má cậu phớt nhẹ một nụ hôn.

"Anh muốn xem mấy dòng thơ em viết."

"Nhưng em đã viết được gì về Lucerne đâu."

Một đêm đông ở Trung Âu, cậu không say ngắm cảnh khuya ngoài cửa sổ, mà thơ thẩn gieo thơ.

"Em muốn từ đằng sau ôm anh bằng ánh mắt,
Em muốn trong tay người vui bước khắp muôn nơi.
Và em biết bên người, đông dài thôi chới với,
Ước định ấy một đời, mặc kiếp số lông bông...

*

Có lúc, Taehyung trong nhịp sống vội vã đã chợt hoài niệm về những ngày họ còn ở Hàng Châu. Không biết thời gian đã trôi qua chính xác bao lâu, nhưng dòng nước xanh của thuỷ trấn thiên đường vẫn còn ở trong tâm trí anh êm đềm chảy mát.

"Vọng hải lâu minh chiếu thự hà,
Hộ giang đê bạch đạp tình sa.
Đào thanh dạ nhập Ngũ Viên miếu,
Liễu sắc xuân tàng Tô Tiểu gia." (*)

Cậu dang tay ôm vào lòng cả nàng xuân tươi duyên của miền đất cổ, nói rằng muốn tan ra trong từng ngụm khí xanh lục biếc của của đất trời Hàng Châu. Khi đó, anh đã ôm cậu rất lâu, để chẳng gì có thể mang cậu đi xa mất.

Dưới những chùm pháo hoa rực rỡ chào năm mới, người nọ từng thì thầm vào tai anh.

"Xa xa liễu rủ bên bờ,
Ngắm người ánh mắt xuôi dòng tháng năm.
Nhịp nhàng sóng nước lăn tăn,
Xuân về thuỷ trấn, chờ mong bóng hình."

*

Và trong sớm tinh mơ nay khi mặt trời vừa ló rạng, Sa Pa hãy còn ẩn mình dưới lớp chăn sương. Dấu yêu ở ngay đây, trong vòng tay anh yên bình say giấc. Hàng mi dài tĩnh lặng, cánh môi đào hé mở xinh xinh, sắc cảnh thiên đường bất chợt rơi vào đáy mắt của kẻ say tình.

Những năm qua, dấu chân hai người đã in lên muôn trùng trời biển. Anh phía trước gửi nhiệt huyết đến dải chân mây, cậu đằng sau hoạ nên thơ ươm vào trang giấy.

Taehyung ngồi dậy, cặm cụi miệt mài viết lách. Chốc chốc, lặng ngắm nhìn nắng đã tràn xuống những ngọn đồi, bao phủ rừng thông bằng thứ sắc màu tựa bạc, và xa xa kia, những chấm điểm tươi tắn rạo rực của mấy khóm hoa thược dược, lay-ơn...

"Em, nhiều năm rồi anh viết tặng em đấy..."

*

Sải bước dài qua châu Âu hoa lệ, ném tuổi trẻ xa vạn dặm đại dương, ngụp lặn trong những cánh đồng vàng dậy mùi hương lúa... cuối cùng bọn họ đã quay lại vạch xuất phát của bao chuyến hành trình. Hàn Quốc, đất mẹ, dang tay đón họ trở về như những đứa con xa xứ.

Xuân qua hạ tới, nắng hát gió nghe. Tình đầu dư vị, khó ai ôm ấp trọn vẹn suốt đời. Kiếp này ta may mắn, được cùng người chạm tới mốc son đầu tiên của chặng đường đề hai chữ mai sau.

Trong lời reo vui hoan hỉ và những ánh nhìn chúc phúc,

Họ hôn nhau. Nồng nàn. Êm ái.
Những ngày vi vu khắp chốn nhẹ nhàng chảy trôi trong nỗi nhớ, trong cả niềm hạnh phúc ắp đầy, đê mê.

"Và Jeon Jungkook, Cha có một bất ngờ dành cho con."

"Chồng con, Kim Taehyung, đã viết tặng con một bài thơ nhỏ."

Cậu ngỡ ngàng nhìn người đàn ông trước mắt, anh chưa bao giờ đặt bút làm thơ trong trí nhớ của cậu. Đôi tay cậu cầm tờ giấy thơm ngát, mở ra, cả dải thiên hà rơi vương trong làn nước ấm.

Kim Taehyung mỉm cười nhìn cậu, yêu chiều lau đi giọt lệ trên khoé mi kia.
Anh áp hai tay mình lên đôi má ai ửng hồng, dịu dàng thủ thỉ.

"Cảnh vật xung quanh luân hồi biến đổi,
Nhưng ngàn năm nữa sóng vẫn vỗ, mây vẫn trôi.
Ước được cùng em trăm năm dưới bầu trời vời vợi
Như sóng như mây, riêng ta một cõi đất trời."

*



Những dòng thơ bao lâu rồi mình mới phiêu theo để viết. Những vùng đất lạ ấy mình mong mải miết được đặt chân.
Nhưng tất cả đẹp đẽ xin dành trọn cho hai trân quý Kim Taehyung và Jeon Jungkook, như sóng như mây an ổn một đời.

@maichinn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro