9-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(9) Kayako vs. Sadako (1)

"Ù uôi —— "

Bước ra khỏi cửa, Quý Chu Hoa như nhặt lại được cái mạng, hắn ôm cái túi cơm chiên chạy bước nhỏ về phía trước, lúc này mới đưa tay lên quệt mồ hôi trên mặt, "May mà còn sống đi ra, hồi nãy suýt nữa là tôi són ra quần."

Tả Huyền vỗ vỗ tay, "Vừa hay tôi cũng định hỏi hai người, ăn xong một bữa cơm này, hai người có ý kiến gì không?"

"Thịt rất ngon, cơm cũng thơm nữa." Quý Chu Hoa vẫn chưa ngộ ra ý đồ, "Tôi thích nhất là món cà tím xào, ờm, gà kho cũng không tệ? Chủ nhà rất nhiệt tình."

Tả Huyền bỏ qua hắn, chuyển sang Mộc Từ, "Còn cậu?"

"Tôi không nói ra ngay được," Mộc Từ lắc lắc đầu, "Nhưng thái độ của bọn họ rất kì là, làm cho người ta thấy sợ."

Lâm Hiểu Liên cầm lấy điện thoại ra khỏi túi xách quơ quơ, nói với Tả Huyền, "Nhiệm vụ hoàn thành."

"Tốt lắm." Tả Huyền dường như không ngạc nhiên chút nào gật đầu một cái, xoay người định rời đi.

Nhìn thấy một màn này, Mộc Từ rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân Lâm Hiểu Liên đột nhiên "bị đau bụng", ngọn lửa được đè ép trong lồng ngực lại lần nữa sục sôi, cộng thêm cơn giận từ việc bị nhằm vào châm chọc buổi sáng lúc này đã chất chồng thành ngọn núi, cậu níu tay Tả Huyền lại lạnh lùng nói: "Chờ đã, cuối cùng là có chuyện gì vậy? Anh không tính giải thích với bọn tôi gì sao?"

Tả Huyền nhìn cậu, vẫn là dáng vẻ không có gì đáng quan trọng đó: "Cậu muốn tôi giải thích cái gì?"

"Anh —— " Bình thường Mộc Từ trông đã khá dữ, lúc cậu thật sự nổi giận còn kinh khủng hơn.

"Mộc Từ, cậu mau buông tay." Lâm Hiểu Liên thấy bầu không khí không ổn, vội ngó quanh bốn phía, may mà trên đường không có ai, cô nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Chúng ta là một nhóm, có gì thì từ từ nói chứ đừng động tay động chân, trông khó coi lắm."

Quý Chu Hoa nhanh chân chạy tới ôm lấy Mộc Từ, giọng cũng lạc đi: "Thả lỏng đi, đi theo tôi nhanh lên, hít thở sâu, phiền não u sầu quên hết đi, hít thở sâu nào —— "

"Một nhóm? Tốt nhất là vậy." Mộc Từ căn bản không để ý lời hai người họ nói, cận kề cái chết khiến cho lòng cậu vẫn còn sợ hãi, có người đi cùng dĩ nhiên rất tốt, nhưng nếu như bạn đồng hành không có ý muốn hợp tác, thì cậu cũng không cần bọn họ miễn cưỡng ở chung một chỗ với mình.

Mộc Từ nhìn ba người một lượt, chậm rãi buông tay, cậu đã sớm không còn là tên nhóc chỉ biết đánh đấm để đạt được mục đích nữa rồi, cho nên cậu chỉ cười khẩy nhìn Tả Huyền: "Nếu không muốn lập tổ thì thôi, đừng lãng phí thời gian của người khác. Theo ý mấy người, tôi sẽ hành động một mình."

"Đứng lại." Tả Huyền hơi loạng choạng, đột nhiên gọi cậu, "Thay vì cậu lòng đầy căm phẫn chỉ trích người khác, không bằng cậu thử nghĩ coi vì sao cậu chỉ giải thích chuyện vé tàu mà không kể xem ngày hôm qua mình đã vượt qua chuyện kia như thế nào?"

Mộc Từ dừng bước, xoay người lại nhìn hắn, không nhịn được lên tiếng mỉa mai: "Quan trọng lắm à? Chỉ cần tôi nói ra thì anh sẽ hợp tác đàng hoàng sao?"

Quả nhiên Mộc Từ vẫn còn nhớ rất rõ những gì đã xảy ra, ánh mắt của Tả Huyền tối sầm lại, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười mềm mỏng đầy thân thiết, nụ cười y hệt như của mấy thằng lừa đảo: "Trao đổi công bằng mà."

"Đừng có mà gài bẫy tôi, làm sao tôi biết được công bằng của anh là cái gì, vẫn là không được."

"Được chứ sao không."

"..."

Thế là một nhóm bốn người đi tìm một lề đường ngồi xuống, Quý Chu Hoa tốt bụng đưa một điếu thuốc lá tới để giải tỏa thì bị Mộc Từ khoát tay từ chối, cậu chuẩn bị tâm lý một chút rồi mới lên tiếng, "Trước khi ngất đi tôi đã nghe thấy tiếng của Ninh Ninh, nhưng thật ra tôi cũng không chắc chắn lắm."

"Ninh Ninh?" Quý Chu Hoa mờ mịt hỏi, "Là ai?"

"Là con gái của ông chủ nhà trọ, hôm qua chúng tôi có gặp." Nhớ lại khoảng thời gian đáng sợ kia, cảm giác hít thở không thông lại lần nữa ập tới, Mộc Từ rụt cổ vào trong cổ áo chầm chậm lấy lại hô hấp.

Lâm Hiểu Liên nhíu mày, cẩn thận nhớ lại: "Con gái? Bọn tôi có thấy đâu."

Thảo nào. Tả Huyền trái lại biết được cô nhóc này từ Hạ Hàm, híp mắt nhịp ngón tay lên đầu gối, lúc ăn sáng hắn đã để ý Mộc Từ vẫn luôn quan sát ông chủ, hóa ra là vì Ninh Ninh.

Tiếng rơi của kim loại tựa như còn đang vang vọng bên tai, Mộc Từ khó khăn nặn ra âm thanh, "Lúc tôi sắp bị thứ đó siết chết, con bé đột nhiên chạy vào, gọi nó là... Mẹ, Ninh Ninh gọi mẹ, tôi không biết, thật sự không biết, tôi không xác định được..."

Cậu phiền não vò tóc: "Không chừng đó chỉ là ảo giác thôi."

"Ảo giác? Cậu mới gặp Ninh Ninh lần đầu ngày hôm qua mà." Giọng của Tả Huyền không giống như đang nói bậy nói bạ nữa mà toát ra sự lạnh lẽo chân thực, cảm giác áp bức cũng theo đó tăng lên: "Con bé đã làm cái gì khiến cho cậu trước khi chết sẽ cảm thấy như là nó đang gọi mẹ?"

"Tôi không biết nữa."

"Dưới sự sợ hãi tột độ, con người rất dễ bị ảnh hưởng bởi tiềm thức dẫn đến sai lệch trong trí nhớ, cậu không dám xác định nhưng lại rất thận trọng..." Tả Huyền dừng lại chốc lát, nghiêng đầu nhìn Mộc Từ, "Có thể cậu cũng không nghĩ như vậy, chỉ là cậu đang sợ, rằng sở dĩ hôm nay con bé không xuất hiện là vì nó đã chết thay cậu."

Nói trúng rồi.

Mặt mũi Mộc Từ ảm đạm, thế nhưng cậu không tiếp lời Tả Huyền mà vực lại tinh thần rồi đòi lấy "phẩn thưởng" xứng đáng: "Tôi nói của tôi rồi, tinh thần hợp tác của anh đâu?"

"Một tin rất quan trọng đấy." Tả Huyền suy tư chốc lát rồi thẳng thắn nói ra, "Mấy lần bà chủ suýt nữa là tiết lộ rồi, lần nào cũng bị chồng mụ gượng gạo cản lại, không thể hỏi được chuyện ngoài thôn thì cũng không nên để chuyến đi này là tốn công vô ích, cho nên tôi mới quyết định nghĩ cách để Lâm Hiểu Liên tách bà chủ ra, hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với ông chủ nhà trọ."

"Mặc dù vẫn chưa xác định được vấn đề, nhưng với tình hình hiện tại, sợ rằng cả thôn này đều có chuyện rồi, nói không chừng trong ngoài thôn này không chỉ đơn giản là nằm chung một khu vực."

Âm cuối của hắn nghe vừa nghiêm túc lại vừa kiên định kích thích cho ba người còn lại nổi hết da gà.

Mộc Từ hỏi: "Tại sao?"

"..."

"Trong bán hàng, hậu mãi (2) rất quan trọng", Mộc Từ có lý chẳng sợ, "Nếu như tôi nghe không hiểu thì anh phải giải thích cho tôi hiểu chứ, nếu không thì sao tính là trao đổi công bằng được?"

Tả Huyền thở dài, xoa mi tâm, "Tôi hỏi cậu một câu đơn giản này, nếu như có người trông như một kẻ lập dỉ điển hình cố tình đứng trước nhà cậu bắt nạt chó cậu nuôi, rồi sau đó bô bô cái miệng như tàu hỏa chạy, nói mình đã đụng phải ma quỷ, cậu sẽ nghi ngờ hắn ta bị bệnh thần kinh hay là vui mừng hớn hở nghênh đón hắn vào nhà mời cơm?"

"Ờ ha." Quý Chu Hoa hiểu ra gì đó, "Hồi nãy tôi còn nghĩ bây giờ giáo dục ở nông thôn được phổ cập đỉnh ghê cơ. Cái thôn này lạc hậu và bài trừ mê tín phong kiến còn hơn cả chúng ta nữa."

Tả Huyền cạn lời nhìn gã: "Tối hôm qua người bị bóp đến nỗi não thiếu dưỡng khí thật ra là cậu đúng chứ?"

Bây giờ thì Mộc Từ đã hiều được rồi: "Ý của anh là có khả năng bọn họ có quan hệ với quỷ, hoặc bọn họ chính là quỷ!"

Lâm Hiểu Liên nhíu mày, cô mở ứng dụng thu âm trên điện thoại ra rồi đưa tới: "Các anh nghe xem, có cái này rất lạ, cả gia đình này lẫn ông chủ đều rất không đúng —— "

Tả Huyền nhận lấy tai nghe nhét vào lỗ tai: "Ninh Ninh chính là một manh mối mới, chúng ta phải đi xác nhận xem rốt cuộc là con bé còn sống hay đã chết, trở về nhà trọ đi, thu âm vừa đi vừa nghe."

Không còn là sự khách sáo lúc hàn thuyên trước mặt nhau, nội dung có ích trong đoạn thu âm chỉ rất ngắn gọn:

"Cô nói Vương Tài Phát sao, cái thằng đó chính là một kẻ khinh người, năm đó, khi mẹ hắn chết, hắn đã đem người yêu của mình về nhà, hai người làm bộ tới khóc tang, thực chất chính là ham muốn chút tiền của cha mình, trưởng thôn đáng thương không còn bạn già, con trai cũng không hiếu thuận. Tôi cũng không có nói bừa đâu, lúc đó Vương Tài Phát mới vừa tốt nghiệp được mấy năm, cô thấy sao, ha, cất một cái nhà trọ lớn, tiền này hắn lấy ở đâu ra? Còn chẳng phải là tiền mà trưởng thôn dành dụm được hay sao."

"Cái nhà trọ này lớn tâm cũng lớn, mỗi ngày đầy kẻ đến người đi, không ít những cô gái xinh đẹp như cô cũng lui tới, nghe nói nhà của cô vợ hắn có tiền nhưng quản rất nghiêm, chỉ là đàn ông có tiền thì trở nên xấu xa, không chừng đã làm ra bao nhiêu chuyện tệ bạc rồi. Chỉ là tôi phải nói thôi, vợ hắn cũng rất đáng đời, tuổi còn trẻ như vậy mà không biết giữ chừng mực, hình như vẫn còn đang đi học đã kết hôn rồi, chậc chậc chậc."

Khó có thể tưởng tượng được người đàn bà ở trước mặt bọn họ hết sức hiền hòa lại có thể chanh chua cay nghiệt như vậy, chỉ là sau khi trò chuyện ngoài lề xong, mụ ta lại khôi phục thái độ ban đầu, thậm chí hết lòng đề nghị Lâm Hiểu Liên thuyết phục bạn bè khác của cô đến nhà mình chơi.

Sự nhiệt tình quái dị này làm mọi người nổi da gà, càng không cần phải nói rốt cuộc Lâm Hiểu Liên lúc đó đang lừa gạt bà ta có bao nhiêu áp lực.

"Tôi nghĩ mụ ta chỉ là đang gièm pha người khác thôi." Lâm Hiểu Liên cảm thấy khó khăn, "Có lẽ là do thật sự có thù, hoặc là mụ ghen tị với ông chủ vì gã mở nhà trọ kiếm được nhiều tiền. Nhưng Ôn Như Thủy và Mộc Từ đều bị tấn công khi đang ở trong nhà trọ. Phân tích như vậy há chẳng phải hai bên đều có vấn đề hay sao?"

Thôn dân nhiệt tình quá mức, thực hư chuyện ông chủ nhà trọ sát hại vợ mình, cả hai bên đều vừa kì quái vừa không vừa mắt lẫn nhau.

"Hình như tôi đã từng xem bộ phim này rồi." Mộc Từ lẩm bẩm, "Tên là Ma nữ đại chiến."

***

Chú thích:

(1) Ma nữ đại chiến (貞子 vs. 伽椰子: Sadako vs. Kayako) là một phim kinh dị siêu nhiên năm 2016 của Nhật Bản do Shiraishi Kōji đạo diễn. Đây là một giao thoa của hai loạt phim Ju-on và The Ring. Bộ phim ban đầu là trích đoạn ý tưởng cho một trò đùa Cá tháng Tư vào ngày 1 tháng 4 năm 2015, nhưng sau đó được xác nhận vào ngày 10 tháng 12 năm 2015 là một phim thực sự. Phim đã được phát hành vào ngày 18 tháng 6 năm 2016 tại Nhật Bản, Bắc Mỹ phát hành vào ngày 26 tháng 1 năm 2017, stream trên Shudder.

(2) Thuật ngữ hậu mãi (nghĩa đen sau bán), chính sách hậu mãi hay dịch vụ hậu mãi được hiểu như là những hoạt động sau khi bán hàng, là một loại hành vi cung cấp dịch vụ và là một khâu không thể thiếu trong quy trình Marketing của nhà sản xuất hay cung ứng dịch vụ. Hậu mãi và hậu mãi tốt là thể hiện sinh động của quan niệm marketing hiện đại: "không chỉ quan tâm đến giao dịch mà phải quan tâm đến quan hệ với khách hàng" và "giữ khách hàng cũ còn quan trọng hơn có khách hàng mới".

Dịch vụ hậu mãi thường bao gồm việc hướng dẫn sử dụng, kiểm tra miễn phí sản phẩm, bảo dưỡng định kỳ, duy tu, sửa chữa, tặng miễn phí cho khách hàng những vật tư, linh kiện, vật liệu liên quan đến sản phẩm và các phục vụ miễn phí khác.

Nami: Mình không biết tên tiếng Trung của hai con ma nữ kia, thế là copy tên đi search, search ra xong chầm cãm một đêm luôn các bạn ạ =))))))))))))))))

(10) Nghi thức văn minh

Nhà trọ vẫn còn mở cửa, ông chủ thấy bọn họ về thì vẫn niềm nở như thường, không nhìn ra nửa điểm đau khổ vì mất đi con gái. Chỉ là rất khó nói, nếu như gã thật sự giết vợ mình thì hiển nhiên cũng sẽ không quan tâm đến chuyện con mình chết thôi.

"Mấy vị khách quan sao lại về sớm như vậy? Chơi mệt rồi à?"

"Vâng... Đúng vậy." Mộc Từ nuốt nước bọt cái ực, quay đầu nhìn Tả Huyền, đối phương chỉ lẳng lặng thúc giục cậu, trong bốn người thì cậu là người duy nhất từng gặp Ninh Ninh, câu hỏi chỉ có thể do cậu hỏi, chỉ là lời đến khóe miệng lại không thể thốt ra, cậu lùi bước hỏi, "À thì, mấy người bọn tôi thấy hơi đói, ông chú có thể làm bốn phần lót dạ giúp tôi được không?

Tâm tình của cậu rất phức tạp, cậu không chắc là mình muốn nhìn thấy Ninh Ninh hay là không muốn gặp con bé nữa.

"Được chứ sao không." Ông chủ sững người, gã nhìn thời gian thấy đã qua buổi chiều một lúc bèn điềm đạm hỏi: "Các vị còn chưa ăn trưa à, nếu không tôi nấu vài món nhé?"

Tả Huyền đạp Mộc Từ một cước tỉnh bơ, suýt nữa là cậu bật lên tiếng kêu thê thảm, may mà nhìn được, sau đó thuận thế tựa vào trên quầy: "Không... Không cần đâu, nhắc mới nhớ, sao hôm nay không thấy Ninh Ninh vậy."

"Ninh Ninh à..." Ông chủ ngẩn ra rồi lại vui cười trả lời, "Con nít ham chơi mà, chắc là lại chạy đi đâu nghịch rồi."

"Vậy con bé đã đi đâu chơi?"

"... Cậu cũng quan tâm đến nó quá nhỉ." Ông chủ nhà trọ phát hiện sự kì lạ, chỉ cười ha hả, tất nhiên sẽ không giải đáp câu hỏi của cậu.

Mộc Từ không nói nên lời, ngay lúc này, Lâm Hiểu Liên bỗng bước lên chắn trước mặt cậu, sắc mặt đầy phiền muộn: "Tôi nói rồi mà cậu có nghe đâu, người ta là cha con cơ mà, cậu còn lo lắng cái gì, tối hôm qua có xảy ra chuyện gì cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta cả, suốt cả đường đã nói đi nói lại rồi, thật là phiền người khác quá đi, chưa chơi đã gì hết!"

Quý Chu Hoa chậm chạp đuổi theo tiết tấu, hoàn hảo đóng vai một người bạn đồng hành mặt đầy khiếp sợ: "Đúng... Đúng rồi đó, Mộc Từ, đừng có nhiều chuyện nữa, chúng ta đi thôi."

"Ông chủ, đừng hiểu lầm, mặt bạn tôi trông hổ báo vậy thôi, chứ thật ra hiện tại cậu ấy đang làm việc cho tổ chức phúc lợi trẻ em." Tả Huyền cũng tiến tới tựa lên quầy, lộ ra nụ cười hiền hòa: "Cậu ấy nói tình trạng của Ninh Ninh không được ổn lắm, dù có là cha mẹ, nếu như có hành vi bạo hành con cái thì vẫn phải ngồi tù thôi."

Cửa phòng đột nhiên mở toang, Ninh Ninh vội la to lên: "Không muốn ngồi tù!"

"Ninh Ninh... Không phải ba đã nói với con..." Ông chủ ôm lấy Ninh Ninh đang lao tới, "Đừng sợ, ba sẽ không phải đi tù."

Bốn người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, Lâm Hiểu Liên vẫn giữ nguyên khuôn mặt ghét bỏ: "Cậu xem kìa, cô bé không phải vẫn khỏe mạnh hay sao? Tôi nói này, chắc là cậu làm việc nhiều quá nên suy nghĩ nhiều thôi, đi du lịch là để cho đầu óc cậu thoải mái mà."

Con ngươi vô thần của Ninh Ninh chăm chú nhìn quanh khiến cho da đầu của mọi người tê dại, cũng may cô bé đã nhanh chóng nghiêng đầu úp mặt vào lòng của ông chủ nhà trọ.

Tả Huyền quan sát bím tóc của Ninh Ninh, bỗng nhiên bật cười: "Ôi trời, hình như chúng tôi đã xen vào việc của người khác rồi, xin lỗi ông chủ, bạn tôi bị bệnh nghề nghiệp, quan tâm ắt sẽ loạn, hy vọng ông đừng chê bai. Mộc Từ, cậu còn không mau nhận lỗi với ông chủ đi kìa."

"Tôi xin lỗi." Mộc Từ gãi đầu, mượn lừa xuống dốc, "Ông nhìn tôi này, tính tình nóng nảy quá, bình thường cũng vì nó mà gây biết bao chuyện đấy, lần này đã hiểu lầm ông chủ rồi."

"Không sao đâu." Ông chủ vội vàng kêu Ninh Ninh trở về phòng, "Mọi người cũng có lòng tốt thôi mà."

Nào ngờ lúc này Tả Huyền đột nhiên lên tiếng phụ họa, hắn nghiêng người đến nhìn Mộc Từ, trên mặt viết đầy chữ "hài hước": "Ông chủ chớ có xuôi theo cậu ta, tên nhóc này lúc nóng lên là bất chấp, liều lĩnh chết người, tự tung tự tác, mấy người bọn tôi ăn khổ không ít, đáng thương biết bao nhiêu. Còn ông chủ đây là người tốt, bụng Tể tướng có thể chèo được thuyền, người lớn thì lòng bao dung lớn, không tính toán so đo, cậu nói xem có đúng không hả, Mộc Từ?"

Là đang tính toán chuyện lúc trước sao. Lâm Hiểu Liên nhìn Quý Chu Hoa.

Nhất định là đang tính toán chuyện lúc trước! Quý Chu Hoa tiếp thu sóng điện não một cách hoàn hảo, lặng lẽ gật đầu một cái.

Gân xanh trên trán Mộc Từ giật giật, cậu nghiến răng: "Vậy là tôi phải cảm ơn anh, tên bạn cáo già ở bên cạnh tôi còn nối giáo cho giặc."

Sau khi chắc chắn Ninh Ninh không xảy ra chuyện gì, Mộc Từ vô thức thở phào nhẹ nhõm, ba người qua quýt mượn cớ rời khỏi nhà trọ, còn Tả Huyền thì nán lại một chút, hắn hỏi: "Đúng rồi ông chủ, tối muốn hỏi có thể mua thuốc lá ở đâu?"

Ông chủ ngẩn người: "Ở bên cạnh có một tiệm tạp hóa, vừa ra cửa là nhìn thấy ngay, loại thường thường thì có đấy, nhưng nếu muốn mua loại đắt tiền thì chắc không có đâu."

Tả Huyền "Ừ" một tiếng, lúc này mới từ tốn đi ra, ba cười ngoài cửa đang cười đùa vì màn biễu diễn sứt sẹo và sự hợp tác tạm thời của mình.

Mộc Từ không nhịn được lắc đầu: "May mà đây không phải là đi casting thật, nếu không bốn đứa mình rớt chắc."

Lâm Hiểu Liên đang vuốt ngực, trái tim đang khẩn trương của cô hình như sắp nhảy ra ngoài tới nơi rồi.

Còn Quý Chu Hoa thì gần như không thở nổi, liếc thấy bóng dáng của Tả Huyền bên cạnh thì lập tức bùng cháy: "Tổ chức phúc lợi trẻ em, ha ha ha! Trời ạ —— Tả Huyền ơi anh nghĩ gì vậy, anh nhìn mặt Mộc Từ xem, chỗ nào giống như nhận viên làm việc ở tổ chức phúc lợi trẻ em chứ hả, bảo cho vay nặng lãi tôi còn tin!"

"Cậu có ý gì!" Mộc Từ đánh lên bả vai của gã một cái, cả giận, "Chưa từng nghe "kim cương nộ mục, Bồ tát đê mi" à!"

Lâm Hiểu Liên cười muốn tắt thở, sợ hãi vẫn luôn quanh quẫn trong lòng mọi người rốt cuộc nhờ lúc này mà tiêu tán đi chút ít.

Tả Huyền chờ bọn họ cười xong mới lên tiếng: "Theo tôi." Nghĩ tới tính tình của Mộc Từ, hắn lại chêm vào một câu, "Đi rồi sẽ giải thích cho mấy cậu."

"Tả Huyền!" Thật ra Mộc Từ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, "Anh xem, không phải chúng ta hợp tác rất ổn sao?"

Tả Huyền xoay người, hai tay trong túi quần thả lỏng, hắn nhướn mày cười khẽ như ám chỉ, "Ý cậu nói phi bạo lực và không hợp tác là ổn?"

Mộc Từ giả điếc bước nhanh đến bên cạnh Tả Huyền, mắt lom lom nhìn hắn, "Phải, chúc mừng cho lần đầu tiên hợp tác của chúng ta, bắt tay đi."

"Không muốn." Tả Huyền dứt khoát cự tuyệt, "Tôi không thích tiếp xúc không cần thiết."

Vậy mà trước kia còn dựa gần tôi như thế. Mộc Từ tàn nhẫn mắng hắn trong lòng.

"Có sao đâu, ngại gì chứ, tôi còn không ngại anh đã từng sờ chó." Dù cho Tả Huyền có nói thế nào, Mộc Từ vẫn kiên quyết tóm lấy tay của "bạn tốt" họ Tả: "Tóm lại, sau này xin được nhóm trưởng giúp đỡ nhiều hơn, tôi cũng sẽ cố gắng kiểm soát bản thân mình."

"Tôi phải đi rửa tay đây." Tả Huyền nhấn mạnh, muốn rút tay về, sau khi phát hiện không lấy tay ra được thì cau mày một cái, "Cậu mới vừa nói rằng cậu sẽ kiểm soát hành vi bạo lực của mình."

"Đây là nghi thức văn minh." Mộc Từ khí phách đáp lời, "Nào phải bạo lực."

Tả Huyền nhận ra đối phương sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định đành thỏa hiệp, "Tôi sẽ bắt tay, cho nên cậu buông đi."

"Ờ..."

Sau khi buông tay, quả nhiên Tả Huyền chủ động bắt tay hai người còn lại, Quý Chu Hoa và Lâm Hiểu Liên đều có chút được chiều mà sợ.

Tả Huyền thu tay về rồi nhìn Mộc Từ: "Bây giờ cậu thấy thỏa lòng chưa?"

Mộc Từ bị hành động hợp tác bất ngờ của hắn làm cho chấn kinh không nói nên lời, mãi một lúc mới ngơ ngác phản ứng: "Nhưng anh có chủ động bắt tay với tôi đâu."

"..."

Tóm lại, sau khi ba người đi sát bên Tả Huyền tới nơi hắn muốn, Quý Chu Hoa đột nhiên kêu thảm: "Chờ đã! Chờ đã! Tay sờ chó... Thịt gà... Bảo sao mấy người không thèm gắp miếng nào, sao không nhắc tôi! Ọe —— "

Tả Huyền và Mộc Từ vô thức bước nhanh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damy