#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sáng hôm sau, cơn bão đã tan biến hoàn toàn. Bầu trời trong vắt, và ánh nắng chói chang chiếu rọi khắp mặt đất phủ đầy tuyết. Cả anh và cậu đều nhận được email từ hãng bay, liệt kê đầy đủ các chuyến về Sài Gòn trong hôm nay cũng như những ngày sắp tới để họ lựa chọn.

- Anh muốn đi chuyến nào? - Cậu hỏi anh.

- Chắc là chuyến đầu giờ chiều mai đi.

- Anh không có việc gì cần về gấp sao?

Sau chút ngập ngừng, anh lắc đầu:

- Cũng không hẳn.

Sau khi ăn xong bữa sáng, anh và cậu ra ngoài đi dạo. Hàng thông trước cửa khách sạn xơ xác sau cơn bão, cành lá rơi rụng khắp nơi, nhưng không có cây nào bị gió quật gãy.

- May quá! - Anh gần như reo lên - Hôm qua anh cứ lo bọn nó sẽ không trụ được.

Liếc nhìn khuôn mặt rạng rỡ của anh, cậu vô thức mỉm cười, trái tim trong lồng ngực rung lên khe khẽ.

Tuy ánh nắng mặt trời đã trở lại, nhiệt độ bên ngoài vẫn khá thấp. Như lần trước, cậu toan tháo găng tay của mình ra đưa cho anh. Tuy vậy, anh đã ngăn cậu lại.

- Anh cần một bên thôi. - Anh nói, xỏ tay trái của mình vào chiếc găng cậu đưa.

Rồi, một cách bất ngờ và lặng lẽ, anh dùng tay còn lại nắm lấy bàn tay cậu thật chặt.

- Thế này thì cả bốn tay đều ấm nhé. - Anh mỉm cười xinh đẹp.

Tay anh khô và lạnh, nhưng bằng cách nào đó, cậu thấy lòng mình nóng đến lạ kì. Khẽ xoay chuyển để các ngón đan vào nhau, cậu cho tay cả hai vào túi áo khoác. Qua khoé mắt, cậu bắt gặp được khoảnh khắc gò má anh ửng hồng.

Rất nhiều hàng quán vẫn còn đóng cửa, họ vì thế mà cũng chẳng có mấy chỗ để ghé vào. Tuy nhiên, đối với cậu, chuyện đó không hề gì. Điều cậu muốn là được ở gần anh, kể cả khi tất cả những gì họ làm là mải miết bước đi bên nhau trên con đường đầy nắng. Nhưng đồng thời, sâu trong thâm tâm cậu lại nhen nhóm một nỗi bất an. Cậu có cảm giác như mình không còn nhiều thời gian bên anh nữa, và một khi họ về đến Sài Gòn, mọi thứ sẽ kết thúc. Đó là một nỗi bất an vô căn cứ - về lý thuyết, không có điều gì ngăn họ tiếp tục gặp nhau. Tuy vậy, chẳng hiểu sao cậu vẫn không thể ngưng bồn chồn.

--------------------------------------------

Và, dẫu cho cậu có ước ao đến mấy, ngày hôm đó rồi cũng phải khép lại. Đấy đơn giản là cách vận hành của thời gian. Ngồi tựa lưng vào giường, cậu lặng lẽ nhìn mặt trời dần buông xuống ngoài ô cửa sổ.

- Em đang nghĩ gì vậy? - Khẽ khàng đặt mình xuống bên cạnh cậu, anh hỏi.

- Chắc là - Cậu đáp, có phần vô thức - những giấc mơ.

Anh không nói gì, chỉ nghiêng đầu tựa lên vai cậu.

- Những giấc mơ ấy - Giọng anh nhẹ như một làn gió thoảng - Có anh trong đó không?

Cậu chợt nhận ra, mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc mềm của anh đã thấm đẫm tâm trí mình từ lúc nào.

- Không có gì ngoài anh cả. - Cậu nghe giọng mình như vọng về từ một vùng đất xa xôi.

Anh ngước lên nhìn cậu. Cùng lúc ấy, cậu vừa hay cũng ngoảnh mặt về phía anh. Mũi khẽ chạm vào nhau, cả hai đều cảm nhận được hơi thở có phần run rẩy của đối phương. Lực hấp dẫn. Họ đều biết, dù sớm hay muộn, đây đơn giản là chuyện phải xảy ra.

- Hôn anh. - Anh thầm thì.

Cậu muốn lao ngay đến mà thèm thuồng ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng của anh. Nhưng dĩ nhiên, cậu đã không làm thế. Thay vào đó, cậu chỉ nhắm mắt, dịu dàng đặt lên môi anh một nụ hôn ngắn và nhẹ. Xưa đến nay vẫn vậy, cậu vốn không phải kiểu người dễ dàng thả mình trôi theo dòng chảy của bản năng.

Nhưng dường như, nụ hôn ấy chưa đủ để làm anh hài lòng. Vì ngay khi cậu khẽ tách ra, anh đã lập tức ôm lấy khuôn mặt mà kéo cậu quay trở lại. Nghiêng đầu để hai đôi môi luồn vào nhau thêm chặt, anh hôn cậu một cách nồng nhiệt và đắm say. Bờ môi mềm mại của anh ngọt như đường, và sâu thẳm trong cậu, điều gì đó đã bị phát hiện ấy đánh thức.

Một tay đặt sau gáy, một tay vòng qua eo, cậu kéo anh sát lại gần mình. Mọi khoảng cách giữa hai cơ thể cần phải được loại bỏ. Siết chặt lấy thân hình nhỏ bé của anh, cậu thèm thuồng ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng theo đúng cái cách cậu hằng mong muốn. Và khi đôi môi ấy hé mở, cậu đã không ngần ngại mà tiến vào. Khoảnh khắc khoang miệng ấm nóng của anh bao bọc lấy lưỡi cậu, cảm giác trái khoáy kì lạ trước kia bỗng quay trở lại. Dường như cậu không còn là cậu, nhưng đồng thời, cậu cũng lại là chính mình hơn bao giờ hết. Cảm giác khi ấy, có lẽ cậu sẽ mãi mãi không quên.

--------------------------------------------

Đặt anh nằm xuống giường, cậu vùi môi mình vào môi anh sâu hơn. Anh cũng hối hả vòng tay ôm ghì lấy cổ cậu thật chặt. Họ muốn hòa làm một, và đang hoàn toàn bị chi phối bởi khát khao ấy. Luồn tay vào dưới lớp áo len thô ráp, cậu chạm vào làn da trần mềm mại nhưng lạnh buốt của anh.

- Hmm! - Tiếp xúc với bàn tay ấm nóng của cậu khiến anh khẽ rên lên vì bất ngờ.

Âm thanh ấy trong vắt nhưng khiêu gợi lạ kì, và nó làm cậu chìm sâu hơn vào mộng mị. Một cách thiếu kiềm chế, cậu chuyển hướng tấn công sang chiếc cổ trắng ngần của anh, để lại trên đó nhiều dấu hôn đỏ ửng. Và đúng như cậu muốn, từ đôi môi vừa được giải phóng của anh bắt đầu vô thức trôi ra những tiếng rên. Căn phòng nhỏ nhanh chóng được lấp đầy bởi đủ loại thanh âm gợi tình ướt át.

Nhưng rồi, anh bỗng im bặt. Như thể một suy nghĩ bất chợt nào đó vừa trồi lên, chặn đứng dòng chảy của cảm xúc. Nhanh chóng nhận ra điều đó, cậu lập tức ngừng lại.

- Anh sao vậy? Có gì không ổn à?

- Anh... - Anh cắn môi - Có chuyện này anh cần nói với em.

Nghe vậy, cậu lặng lẽ rời khỏi người anh, rồi kéo anh ngồi lên cùng mình.

- Được rồi - Cậu nhìn anh chờ đợi. - Anh nói đi.

Anh cúi xuống tránh ánh mắt cậu, có lẽ là để tập trung sắp xếp những suy nghĩ trong đầu mình. Sau hồi lâu lưỡng lự, cuối cùng anh lên tiếng:

- Anh đang qua lại với một người khác. - Giọng anh nhỏ và có chút khàn.

Trong một khoảnh khắc, cậu đã nghĩ biết đâu mình nghe nhầm. Nhưng đáng tiếc, không có nhầm lẫn nào ở đây cả.

- Em xin lỗi, em không hề biết chuyện này. - Trên mặt cậu, vẻ hoang mang hụt hẫng hiện rõ mồn một - Nếu biết em đã không-

- Em không phải người thứ ba đâu. - Anh vội cắt ngang - Vì mối quan hệ hiện tại của anh hơi khác bình thường một chút.

- Ý anh là sao?

- Người đó có quyền qua lại với người khác, và anh cũng vậy. Đó là thoả thuận giữa bọn anh. - Anh nhìn thẳng vào mắt cậu - Chúng ta không lừa dối hay làm tổn thương ai cả.

- Thế vì sao anh lại quyết định nói với em chuyện này?

- Anh nghĩ em có quyền được biết về sự tồn tại của người kia, trước khi bọn mình đi xa hơn.

Mất một lúc, cậu mới hoàn toàn hiểu được ý anh. Nếu anh và cậu quyết định đến với nhau, anh vẫn sẽ tiếp tục gặp gỡ người còn lại. Chính vì vậy nên việc cậu biết đến sự tồn tại của người đó mới là cần thiết. Không còn cách hiểu nào khác cho những lời anh vừa nói cả.

Một cảm giác bất lực bỗng dâng lên trong lòng cậu. Cậu không muốn thế. Nếu anh và cậu đến với nhau, cậu không muốn anh tiếp tục gặp gỡ người đó nữa. Nhưng cậu chỉ là kẻ tới sau. Cậu chẳng biết gì về mối quan hệ giữa họ, về sự hình thành của thứ thoả thuận lạ kì kia - thậm chí, chỉ mới vài ngày trước, cậu gần như còn chẳng biết gì về anh cả. Vậy cậu lấy đâu ra tư cách để yêu cầu anh từ bỏ những gì anh đang có trong tay? Điều duy nhất cậu có thể làm bây giờ là đưa ra lựa chọn cho chính mình.

- Cảm ơn anh đã nói với em chuyện này. - Cậu cố giữ cho giọng mình thật điềm tĩnh - Nhưng nếu vậy, em nghĩ có lẽ chúng ta không nên đi xa hơn nữa.

Anh mở to đôi mắt, nhìn cậu thẫn thờ. Đôi mắt đen tròn lúc nào cũng long lanh như chứa nước. Không muốn nhìn vào chúng lâu thêm nữa, cậu hơi ngoảnh mặt đi.

- Em không có vấn đề gì với người kia hay mối quan hệ giữa anh và họ. Chỉ là, - Cậu khẽ hắng giọng - Những tình huống có phần phức tạp thế này có lẽ không phù hợp với em.

Môi anh mấp máy như định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

- Không sao, anh hiểu mà. - Anh lặng lẽ cúi đầu, giọng run run - Không phải ai cũng thoải mái với một mối quan hệ như vậy.

--------------------------------------------

Đêm đó, tuy vì hoàn cảnh mà vẫn phải nằm chung chăn, cả anh và cậu đều chủ động giữ khoảng cách nhất định. Anh quay lưng về phía cậu, thu mình lại, cả người thi thoảng khe khẽ run lên. Cậu biết anh đang lạnh, và cậu muốn đến bên sưởi ấm cho anh như cậu đã luôn làm. Tuy nhiên, mọi chuyện giờ đã khác. Hơn ai hết, cậu hiểu, tiếp tục gần gũi với anh sẽ chỉ đem đến thêm nhiều rối ren.

Nhưng khi nhìn vào tấm lưng nhỏ bé trước mắt, con tim trong lồng ngực cậu lại không thể tránh khỏi những xáo trộn. Đây rất có thể là lần cuối cậu được đem đến chút hơi ấm cho anh, được đắm mình vào mùi hương dịu nhẹ trên mái tóc, được ôm thân thể mềm mại của anh vào lòng. Rất có thể, sau ngày mai họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Ý nghĩ đó làm cậu khổ sở. Cậu chưa sẵn sàng để chấp nhận cái kết đột ngột của cơn mơ.

Và khi những xáo trộn ấy vượt quá sức chịu đựng, cậu đã quyết định buông xuôi. Vòng tay ôm lấy anh từ đằng sau, cậu kéo anh sát lại gần mình. Động thái của cậu hẳn đã khiến anh sửng sốt. Anh toan trở mình để nhìn cậu, nhưng chưa kịp làm vậy thì cậu đã khẽ lắc đầu.

- Anh cứ nằm yên, đừng quay lại. - Mắt nhắm nghiền, cậu vùi mặt vào mái tóc mềm của anh.

"Như vậy sẽ dễ dàng hơn cho em", cậu nghĩ thầm.

Ngoài cửa sổ, hàng thông trụi lá đổ những chiếc bóng dài khẳng khiu trên mặt đất, im lìm đợi mặt trời lên.

--------------------------------------------

🎵

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro