7. #mâyvànúi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hè tháng bốn vẫn là ngày nắng tưới vàng phố nhỏ. Mặt trời vô tư lự treo giữa đỉnh trời trong. Mặc những tán cây chao nghiêng rợp bóng xuống con đường, mặc người vội vã chạy trốn ánh mặt trời thiêu đốt, nắng vẫn vô tư chan đầy mái tóc xanh. Gió bỗng dưng lạc mất, để lá xanh lặng lẽ chẳng buồn reo. Ve rủ nhau rền rã khúc ca hè, cho nắng hạ tô thêm màu nhức nhối.

Rồi khi mặt trời thong thả ngả về tây, trời chẳng còn trong mà thay màu xám ngoét. Gió từ đâu về rào rạt khuấy loạn tán lá xanh. Dông kéo đến sau tầng mây dày đặc. Vài hạt mưa buông lơi. Người lại vội vàng lẩn trốn mưa mùa hạ.

Phố lên đèn, mưa cũng rào rạt rơi. Lá oằn mình đón hạt mưa nặng trĩu. Đèn vàng vọt xuyên mưa heo hắt sáng. Phố không người bong bóng nước vỡ tan. Hít một hơi hương mưa hòa hơi đất. Người bồi hồi chợt nhớ bóng hình xa xưa.

Một ngày hạ ba năm trở về trước, người giấu chặt niềm thương vào tầng sâu ký ức, quay lưng bỏ mặc em giữa muôn trùng mưa tuôn. Tia đau thương đôi mắt em trao người, khóe môi cong khoe nụ cười rạng rỡ. Anh cứ đi, xin đừng quay đầu lại. Không níu kéo cũng chẳng hỏi vì sao, em cứ thế để người ngoảnh mặt đi nhẹ bẫng.

Em đứng đó quạnh quẽ nơi ngõ nhỏ. Mưa rũ nhẹ rèm mi, ướt khóe môi cay nồng. Mắt dõi theo tấm lưng người nhạt nhòa, bao thổn thức em nuốt ngược vào tim mặn đắng. Em yêu người, yêu quặn thắt con tim. Người lạnh lùng, chưa một lần đáp trả. Vạn lời yêu em trao, triệu lần người hờ hững. Rồi người đành lòng đi, để lại em ngẩn ngơ ôm mảnh tim nứt vỡ.

Người chẳng thuộc về em, nhưng em ngây ngô ngỡ em thuộc về người. Với trái tim trinh nguyên, em một lòng yêu người tha thiết, mơ một ngày người nán lại bên em. Nhưng mây trời tự do, em chẳng thể nào níu giữ, đành ngập ngừng buông tay, thả vạt mây về trời. Ngày mây theo gió bay, cũng là ngày hồn em đổ nát.

Nhưng em nào có biết người yêu em đậm sâu. Yêu mái tóc em nâu, thơm lừng hương gỗ ấm. Yêu đôi mắt em trong, bừng sáng ánh thái dương. Yêu khóe môi em hồng, nụ cười tan vào nắng. Yêu cả tình yêu em trao người, ngây thơ đầy vụng dại. Người yêu em, yêu vạt rừng xanh nơi đỉnh núi.

Ích kỷ ôm em vào lòng, nhưng chưa một lần người dám nói lời yêu. Người cố hữu là mây, chẳng thể bên em mãi. Rồi sẽ có một ngày, mây khát tự do bay xa. Và người cũng nhận ra, mây che lấp vầng dương ấm áp. Mắt em thôi không còn trong và nụ cười đã thôi không rực rỡ. Rừng xanh úa tàn dưới tầng mây âm u.

Và người quyết ra đi, rời xa mảnh rừng xanh người yêu chưa trọn vẹn. Vì em, vì người, vì tình yêu người ích kỷ chẳng chịu trao đi. Ghim chặt bóng hình em vào đáy sâu con tim, người bước đi dưới mưa giăng muôn trùng. Để từng hạt mưa quất vào da rát buốt, át đi cơn đau nơi trái tim lạnh căm, lấn lướt những rạn nứt trong tâm hồn, dập tắt đi tình yêu em đang hừng hực cháy.

Ngờ đâu mây lạc mất, chẳng thể tìm về áng rừng xưa.

=====================================================

không nhớ đoạn này từ đâu ra, đọc lại chỉ thấy ủa ai viết zãy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro