|18|. Vạn sự đổi dời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỏi mệt chán chường của cả một ngày bốc hơi khỏi cơ thể trong phút chốc. Trạng thái tinh thần của Jung Sungchan giờ phút này không được trầm ổn như bình thường, bước chân có phần hấp tấp.

Có đôi khi tâm trạng càng âu lo gấp gáp ông trời lại càng muốn đi ngược lại mình. 

Jung Sungchan đẩy cửa bắc ngang dòng người, đèn dành cho người đi bộ nhấp nháy màu đỏ mà ánh mắt anh cứ khăng khăng nhìn về phía trước. 

Bóng hình Shotaro lớn dần thêm trong đôi mắt, nhưng vẫn chẳng thể chạm chẳng thể sờ lấy, cũng chẳng thể đến bên cạnh cậu ngay lúc này.

"Anh đi chậm thôi." Giọng nói sạch sẽ vang lên từ loa điện thoại.

Shotaro nhắc nhở: "Chú ý an toàn."

Bấy giờ Jung Sungchan mới tỉnh táo lại, vậy mà anh cứ giơ điện thoại lên như thế, không nỡ lòng cúp máy.

Đèn xanh nháy sáng, Jung Sungchan bước nhanh đến bên Shotaro, vừa cất điện thoại xong là lập tức cầm lấy túi giấy trong tay cậu. 

Anh điều chỉnh lại nhịp thở, hỏi: "Hôm nay cậu nghỉ à?"

"Hộ lầu dưới gọi tôi về nhà, ống nước trong bếp bị rò rỉ mất." Shotaro xách túi ni lông, "Xong việc thì mới nghĩ dù gì cũng xin nghỉ nửa ngày rồi, đến tối với về nên tiện ghé siêu thị mua ít đồ dùng hằng ngày."

Jung Sungchan nghe vậy nhìn vào, tám hộp hạt óc chó được xếp ngay ngắn trong túi giấy, chỗ này mà đồ dùng hằng ngày cái gì? 

Anh hỏi: "Cậu thích ăn hạt óc chó lắm phải không?"

Khóe môi Shotaro cong cong, nép vào ven đường chuẩn bị gọi xe taxi. cậu đón lấy hoàng hôn ấm áp, trả lời: "Là bác Jung thích ăn."

Jung Sungchan hơi ngạc nhiên: "Viện dưỡng lão cũng chi trả khoản mua đồ ăn vặt cho các ông bà à?"

Shotaro lắc đầu: "À không."

"Cậu tự bỏ tiền túi?" Jung Sungchan nở nụ cười, "Shotaro-ssi, cậu phóng khoáng thật."

Shotaro vô tội nhún vai: "Cũng có phải tôi mua không nổi đâu."

"Nếu có những chi tiêu thế này nữa phải nói cho tôi biết." Jung Sungchan móc bóp tiền ra, "Để tôi trả lại."

Shotaro từ chối: "Tôi không nhận tiền của anh được, đây là tấm lòng của tôi với bác. Bác đối xử với tôi rất tốt, hơn nữa cũng vô cùng tôn trọng tôi."

Jung Sungchan chợt hiểu ra suy nghĩ của Shotaro, hai chữ "tôn trọng" ấy giải thích rất rõ ràng động cơ của hành động này. 

Trong viện dưỡng lão, người già và điều dưỡng viên rất dễ xảy ra xích mích, hai bên không vừa mắt nhau, ông bà sẽ xoi mói điều dưỡng viên chăm sóc không tận tình chu đáo, điều dưỡng viên lại thiếu kiên nhẫn với ông bà, ai cũng giữ khó chịu bực bội trong lòng. 

Sự việc như thế hết sức thường gặp, hiếm mà thấy được mối quan hệ nào hài hòa được như Jung Jaehyun và Shotaro.

Anh cất bóp, di tầm mắt mình trên gương mặt thanh tú của Shotaro một vòng, cuối cùng, Jung Sungchan cười nói: "Không lấy tiền à? Vậy mình đi, tôi lái xe chở cậu về."

Hai mắt Shotaro sáng rỡ lên trông thấy, nhưng vẫn vờ như khách sáo hỏi: "Có phiền anh quá không?"

Bờ vai Jung Sungchan hơi sụp xuống, nghiêng về phía Shotaro: "Tóm lại cậu có muốn đi không đây?"

Giọng điệu dịu dàng lướt qua tai, Shotaro nói mà chẳng cần nghĩ ngợi: "Muốn."

*

Đứng bên đường một lát, chiếc Porsche màu xám bạc lái đến từ cuối đường. 

Đợi khi dừng hẳn, Shotaro thấy cửa xe bên ghế lái mở ra, cậu còn chưa kịp động đậy mắt đã ngó thấy Jung Sungchan vòng qua đầu xe đi đến mở cửa ghế lái phụ cho cậu, cằm hếch hếch lên không quá rõ ràng: "Lên xe."

Shotaro nghiêng người sang một bên, khom lưng, trên đầu có bàn tay của ai kia đỡ lấy, cậu cười: "Cảm ơn anh Jung."

Không gian trong xe sạch sẽ tinh tươm, mùi hổ phách dịu nhẹ thoang thoảng, cửa kính xe không có lấy một hạt bụi. Jung Sungchan ngồi về sau hạ tấm che nắng bên ghế lái phụ xuống, Shotaro hết nheo mắt rồi đây.

Jung Sungchan khởi động xe, mở điện thoại đưa cho Shotaro: "Định vị."

Shotaro nhập "Khu dân cư Songpa" vào thanh tìm kiếm, cách vị trí hiện tại của hai người tầm tám ki-lô-mét, thời gian đi dự tính là hai mươi phút. 

Jung Sungchan cảm thấy khá ngạc nhiên: "Nhà cậu trong thành phố sao lại chạy đi làm ngoài ngoại ô xa thế?"

Khung cảnh phố xá sầm uất giữa trung tâm thành phố nhanh chóng lọt vào tầm nhìn, dừng lại vài giây, Shotaro đáp: "Lúc tôi học cao đẳng thì bà ngã bệnh, tôi không thể chăm sóc bà mọi nơi mọi lúc được, thế là đưa bà vào viện dưỡng lão."

Jung Sungchan bật thốt: "Là Blue Wave à?"

"Ừm." 

Shotaro thoáng mím môi, nhắc đến bà, nỗi nhớ khóa kín nơi đáy lòng dồn dập trào dâng.

 "Khu dân cư tôi ở không có thang máy, nhà tôi ở tầng năm. Bà có tuổi rồi, đi lại cầu thang rất bất tiện, cứ tù túng trong nhà bệnh vặt cũng không khỏi nhanh nổi. Đến viện dưỡng lão rồi cả sức khỏe lẫn tâm trạng của bà đều chuyển biến tốt đẹp. Tốt nghiệp xong, sau này tôi xin làm điều dưỡng viên của Blue Wave để tiện chăm sóc bà."

Jung Sungchan nói: "Cậu có chính kiến riêng của mình đấy chứ."

Shotaro ngượng ngùng vân vê vành tai: "Viện dưỡng lão Blue Wave đóng phí cao lắm, bà có tiền hưu nhưng vẫn chẳng thấm tháp vào đâu, mỗi tháng tôi cũng không nhận được nhiều thế. Sau này tôi mới biết giá cả cho nhân viên có ưu đãi hơn một chút, thêm tiền lương của tôi nữa cũng miễn cưỡng đủ chi phí ăn mặc cho hai bà cháu."

Jung Sungchan nghi hoặc: "Ba mẹ cậu thì sao?"

Shotaro không định giấu giếm bất kỳ điều gì với Jung Sungchan, trả lời thẳng thật: "Năm tôi hai tuổi ba tôi ra biển làm ăn với người ta, ba năm vẫn chưa thấy về, bốn năm sau bà tôi đến chỗ cảnh sát báo án, bên đó chỉ cho câu trả lời đã mất tích. Mẹ tôi bỏ theo một người đàn ông nước ngoài, đã di cư qua đó rồi, hơn hai chục năm nay tôi cũng chưa từng gặp lại bà ấy."

Lời kể không chút gợn sóng, giọng điệu chẳng hề dao động, cứ như thể từ lâu đã hời hợt với sự vô trách nhiệm của cha mẹ. 

Giữa lúc kẹt xe, Jung Sungchan quay sang nhìn Shotaro, gương mặt người nọ tuy chìm trong bóng tối, thế mà đôi đồng tử đen nhánh vẫn sáng ngời. 

Dường như cậu chưa khi nào chán chường nản lòng, chưa khi nào mờ mịt bất định, cũng chưa từng oán than số phận, nhưng tỉnh táo dành hết trái tim cho bà, trân trọng tất thảy những gì mình có.

Xem nhẹ "mất mát", trân trọng "có được", không sa lầy vào quá khứ bất công, chỉ để tâm đến những người tốt với mình, dù chuyện gì xảy ra cũng đều giữ thật kiên định cá tính và bản chất thiện lương, đó là điều rất đáng ghi nhận.

Ra vào Blue Wave nhiều lần như thế rồi, Shotaro chỉ chuyên tâm chăm sóc một mình Jung Jaehyun. Hôm nay nhắc đến bà sắc mặt cậu đầy điềm tĩnh và thản nhiên, cho nên Jung Sungchan không hỏi bà hiện tại thế nào, hiển nhiên bà đã qua đời trước đó lâu lắm rồi.

Rẽ sang đầu phố rồi đạp ga, con đường trước mặt thông thoáng nhưng lòng lại nghẹn ứ tắc tịt, lờ mờ trộn lẫn nỗi xót xa âm ỉ. Anh đánh vô lăng lái vào khu dân cư Songpa bên tay trái, các tòa chung cư ở đây thoạt trông có phần cũ kĩ, những ngôi nhà cũ thấp lè tè mang dấu vết sương gió tháng năm đã được xây từ bao nhiêu năm nay.

"Hai năm rồi cậu luôn một mình à?" - Jung Sungchan như lơ đãng hỏi.

Shotaro "vâng" một tiếng: "Một mình."

Chiếc Porsche đỗ lại trong bãi đậu trước tòa nhà số tám, đầu xe đối diện với tòa nhà số bốn. Shotaro vừa ôm túi giấy vừa tháo dây an toàn, đang định mở cửa ra thì chợt nghe Jung Sungchan nói: "Hạt óc chó còn trên xe."

Shotaro chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cho lắm, Jung Sungchan dịu giọng: "Lát nữa tôi chở cậu về viện dưỡng lão."

"Không được đâu, xa quá, đi tới đi lui cũng mất gần hai tiếng đồng hồ." Lần này Shotaro không đồng ý nữa, "Ngày mai anh còn phải đi làm mà."

Jung Sungchan cầm được con át chủ bài trong tay, một lá khiến mọi ý đồ của anh với Shotaro đều trở nên hợp tình hợp lý: "Tôi muốn gặp ba tôi."

Đuôi mày nhướng khẽ, Shotaro cũng ngầm hiểu: "May mắn thật, có phúc đi nhờ xe rồi."

Trong túi ni lông có kha khá rau củ và trái cây tươi, Jung Sungchan xách đến trước cửa phòng chung cư nhưng không bước lên bậc vào. 

Shotaro ấn mật mã cửa, bên hông lại chẳng có ai, cậu quay lại nhìn Jung Sungchan đã dừng chân bên kia, chậm chạp hỏi: "Sungchan-ssi không định chờ tôi dưới lầu đó chứ?"

Jung Sungchan giải thích: "Tôi không quen vào nhà người ta mà đi tay không, có lẽ là lần sau khi tôi đã chuẩn bị sẵn sàng."

Shotaro đứng trên bậc thang nên cao hơn Jung Sungchan, ánh mắt cả hai chạm nhau, cậu nghiêng người hỏi: "Thế nào mới gọi là "chuẩn bị sẵn sàng"?"

Jung Sungchan nhất thời không trả lời được.

Shotaro hỏi tiếp: "Nhà tôi là "nhà người ta" sao?"

Câu nói nọ vừa thành hình, cõi lòng Jung Sungchan run lên, trái tim gợn từng đợt sóng trùng điệp. Đáy mắt run khẽ, anh thổ lộ cả tiếng lòng mình: "Không phải."

"Ban nãy ngồi trên xe anh tôi đã nghĩ xong thực đơn bữa tối nay của chúng ta cả rồi." Shotaro nói, "Bò trụng và cà ri tôm, anh cân nhắc kỹ nhé, xem rốt cuộc có muốn vào không đây?"

Vạn sự đổi dời, lần này đến lượt Jung Sungchan đáp mà chẳng cần nghĩ ngợi: "Muốn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro