Rimika

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái này ta lấy mà chưa xin phép tác giả 

Link gốc http://my.opera.com/rimika/blog/show.dml/2931574

Buồn chán.. Mukuro hiện đang rất buồn chán.

Đêm nay là đêm giao thừa, là đêm mà mọi người quây quần, sum họp bên nhau, cùng nhau tiễn đưa năm cũ và chào đó năm mới. Đúng, là cùng nhau cơ mà, thế thì tại sao ta lại phải ngồi đây một mình để giương mắt ngó hai tên thuộc hạ tò te tí với nhau kia chứ. Chẳng lẽ trong mắt chúng, ta đã trở thành một làn sương vô hình vô ảnh rồi sao? T T

-Ken, Chikura, ta chán quá T T

-...*bla bla bla* *tim bay tá lả*

-Ken, Chikusa

-... *bla bla bla* *tim tiếp tục bay*

“Path of beast: snakes summon!”

- Aaa... Mukuro-san... Á á á, thả ra, không được ngoạm mông ta ....á á á....

Chán nản và thỏa mãn (!!?), Mukuro dạo bước ra phố.

Đường phố đêm nay thật nhộn nhịp, người thì vội vã rảo bước mong nhanh chóng quay về với gia đình, kẻ thì tay trong tay dẫn nhau xuống phố mừng năm mới.

“Lũ khùng, trời lạnh thế này mà cứ thích long nhong ngoài đường hứng gió.” (-R: Ơ, hình như anh cũng đang ở ngoài đừơng đấy ạ ‘.’~ -M: Kufufu~ .... -R: Á á á *echo*)

Nhìn dòng người qua lại, Mukuro bỗng cảm thấy lạc lõng. Ai ai cũng có đôi có cặp, có nơi chờ đón họ quay về. Còn anh, anh cũng đang thèm khát một mái nhà, nơi có người anh yêu, nơi có một vòng tay, một hơi ấm chỉ thuộc về anh, làn môi ngọt ngào và cơ thể mềm mại mịn màng. Một ước mơ. 

Liệu anh có thể...

“Oya? Sao lại không nhỉ?”

Như chợt nhớ ra điều gì, anh đánh tay cái “bộp”, rồi gãi cằm, đăm chiều suy nghĩ rồi kết thúc bằng nụ cười mà bất cứ kẻ nào vô tình nhìn thấy đều không hẹn mà cùng kéo áo lại, rùng mình, nổi gai ốc. 

Tuy nhiên, đối với kẻ đang chăm chú theo dõi anh thì đó là nụ cười khơi gợi lên nhiều khát khao thầm kín.

-----------------------------------

Trời lạnh quá. Lạnh thế này sao bọn thú ăn cỏ kia cứ thích đi lăng quăng ngoài đường hứng gió thế nhỉ ? (câu này... quen quen ''~) Ồn ào, ngứa mắt. Tết nhất là cái gì chứ, chỉ là cái cớ để bọn chúng công khai tụ tập thành nhóm mà thôi, cắn chết hết cho rồi.

.

Bỏ lại chiến trường đẫm máu đầy thây sau lưng, Hibari vô tư quay bước, nếu không phải đi thu tiền bảo kê để gây quĩ cho hội thì cậu chỉ muốn ở nhà ngủ mà thôi.

“trong nhà quả nhiên là ấm nhất” 

Hôm nay, cậu cảm thấy rất mệt mỏi. Tất cả những gì cậu muốn bây giờ là được nằm- lăn- trong- chiếc- chăn- ấm- áp và đánh- một- giấc đến khi nào cậu muốn mà thôi. Sau khi cho Hibird ăn, cậu tắt đèn, đi vào phòng và ngã ngay xuống giường. Quần áo ? Mai thay. (T T)

- Ouch ! Oya, về rồi sao sẻ con?

Đội quân buồn ngủ chưa kịp hoành hành đã bị đá văng mất xác. Hibari bật dậy ngay, với tay mở cái đèn ngủ gần nhất. Và theo những gì bộ não cậu phân tích được dựa vào thông tin từ mắt truyền lên thì hắn, tên khốn kiếp Mukuro, kẻ cậu căm hận nhất, đang ở trong phòng cậu. Tại sao? Tại sao hắn vào được đây, tại sao hắn lại nằm trên giường của cậu, đặc biệt là tại sao hắn lại dám giành- cái- chăn- ấp- áp- của- cậu, tại sao hắn... (Sẻ ơi, lạc đề T T)

Trong khi trái tim liên tục nhảy vũ điệu tango cuồng loạn và gửi hàng tá câu hỏi “tại sao?” cho bộ não xử lý thì vị chỉ huy đáng kính này chỉ nhẹ nhàng gạt bỏ chúng đi, chỉ đưa lại một mệnh lệnh duy nhất : “cắn chết hắn”

- Hừ, đến nạp mạng à? Cắn cho ngươi chết luôn ! 

Đôi tonfa nhanh chóng được lấy ra. Cậu lao vào anh.

Mukuro vẫn nằm yên và không có ý định né tránh. Tại sao ? Lẽ nào cái lạnh đêm giao thừa đã khiến mọi suy nghĩ, hành động của anh bị ngừng trệ, hay anh thật sự đến đây để nạp mạng? Bất ngờ, anh lấy trong túi cái cravat- vật chôm của ai đó, trong sự kiện nào đó thì chừng nào siêng sẽ kể chi tiết (..") - anh dùng nó đỡ đòn và nhanh chóng quấn nó vào hai tay Hibari. Trước khi cậu kịp nhận thức chuyện gì đang diễn ra thì đã thấy mình bị ghìm xuống nệm, mặt úp xuống gối còn hai tay thì bị đưa lên cao, trói chặt vào thành giường, đôi tonfa bị anh hất văng ra xa. Mukuro cúi xuống, liếm một đường dài trên chiếc cổ thanh mảnh, nhẹ nhàng hôn lên tai, thì thầm:

- Oya , vẫn nóng nảy như thế sao Sẻ con bé bỏng ? Em nghĩ tôi sẽ ngoan ngõan đến đây cho em “cắn chết” mà không phòng bị gì sao? Kufufu ~ , Sẻ con của ta, sự ngây thơ này sẽ khiến em thuộc về ta nhanh thôi.

Rùng mình vì những kích thích, Hibari cố gắng vùng vẫy hòng thoát khỏi tình trạng khó nói này nhưng vô ích, tay cậu đã bị trói chặt còn cơ thể đã bị hắn bao phủ.

- Đồ khốn, ta thề sẽ cắn chết ngươi.

- Oya, Sao em nôn nóng thế? Kufufu ~ , từ từ nào, cuộc vui còn dài, chúng ta còn cả một đêm cơ mà, sau đó thì em muốn cắn chỗ nào mà chẳng được, nếu em còn có thể.

- Ngươi... đồ... umh...umh...

Thật đáng buồn là những lời đó đã bị mukuro nuốt mất trong một nụ hôn sâu. Anh mút lấy lưỡi cậu, sục sạo thật sâu, rút sạch mọi phản kháng yếu ớt còn sót lại. Dứt ra, anh cắn lên môi cậu trước khi di chuyển xuống đường cong trên cổ, để lại đó những vết hôn đỏ thẫm. Một tay anh luồn sâu vào lớp sơ mi trắng, trượt trên làn da mềm mại rồi tìm đến chiếc núm đang từ từ cứng lên. Tay còn lại tìm đến nơi nhạy cảm giữa hai chân cậu, ve vuốt.

Cậu úp mặt vào gối, cố gắng kiềm nén những tiếng rên xấu hổ cùng hơi thở gấp gáp. Cảm giác căm ghét và khoái cảm liên tục được ghi nhận khiến cơ thể cậu như muốn nổ tung. Những nơi lưỡi và tay anh chạm vào đang nóng lên. Cái lạnh lẽo ban đầu dần tan biến. Trên người cả hai, mồ hôi bắt đầu tuôn ra như tắm.

Anh lật người Hibari lại để được ngắm kĩ khuôn mặt cậu lúc này. Hai má ửng đỏ, đôi mắt khép hờ trong cái nhìn khoái lạc càng khiến cậu trở nên quyến rũ gấp bội dưới ánh đèn mờ ảo. Đôi môi mím chặt, cậu cố gắng quay mặt đi, để lộ chiếc cổ trắng thanh mảnh. Nhếch mép, anh cúi xuông, liếm và mút lấy làn da mềm mại ở đó rồi từ từ đi chuyển xuống.

“Bộ quần áo vướng víu”

Lầm bầm, anh đưa tay xé toạc chiếc áo tội nghiệp, cả quần dài, quần trong của cậu và quần áo anh cũng nhanh chóng chịu chung số phận, khi mà anh không thể chịu đựng thêm được nữa để được giải phóng cơ thể cả hai. Hibari thở mạnh khi khí lạnh đột ngột đập vào cậu. Vứt cái đống giẻ rách từng được gọi là quần áo vào một xó nào đó, mà tại sao phải để ý đến cái đống vớ vẩn ấy khi mà cậu đang hiện ra hòan tòan trần trụi trước mắt anh kia chứ.

- Đẹp quá. Em thật quyến rũ, sẻ con à.

- Ngươi...Câm đi. Ah....

Câu nói một lần nữa bị chặn đứng khi tay anh đột ngột cầm lấy “nó” của cậu và bắt đầu vuốt dọc lên xuống. Mặt cậu đỏ bừng, cậu cắn chặt môi đến bật máu, dù rất muốn phủ nhận nhưng một cảm giác thỏa mãn đang tràn đến từng tế bào. Và cậu có thể cảm thấy “nó” đang cứng lên trong tay anh. Trong khi đó, lưỡi anh đưa đẩy qua lại, quấy rối hai núm vú đang căng cứng mời gọi, rồi anh cắn vào chúng khiến cậu giật nảy lên.

- Aahh...

- Kufufu ~ đúng rồi đấy sẻ con, như thế có phải dễ chịu hơn là cố đè nén không?

- Aah... ah... ngươi... ah... ng...ngừng tay.. ah...

- Gọi tên tôi, sẻ con.

- N..nằm mơ đi. Aaahhh...... Mu- ku- ro. Aahhh....

Tay Mukuro bất ngờ bóp mạnh “cái ấy”, anh vờn quanh chiếc khe chật hẹp nơi đỉnh của “nó” khiến cậu muốn nổ tung vì khoái cảm đang theo sóng tràn bờ.

Cười đểu, có một cái cười đểu. Anh liếm nhẹ vành tai, thì thầm

- Lời trước lời sau chỏi nhau quá đấy. Để đáp lại giấc mơ em đã cho, tôi sẽ phục vụ em hết mình. Kufufu ~

Anh trườn xuống giữa hai chân cậu, liếm lên phần nhạy cảm đó, quệt lưỡi lên đỉnh “cái ấy”, và rồi, anh mút lấy cái của cậu. 

Hibari thét lớn trong cái co giật mạnh. Anh mút rồi cắn vào nó, anh đang làm cậu phát điên. Hibari vùng vẫy, ngửa đầu ra sau, nỗ lực để dừng lại những phản ứng của cơ thể. Chiếc cravat siết chặt vào tay cậu gây đau đớn, nhưng trong lúc này, cơn đau ấy hoàn toàn được chào đón. Cậu có thể tập trung vào cảm giác đau đớn thay vì những kích thích đang ào ạt gào thét trong người. 

Cậu đã không thể kiểm sóat tiếng rên của mình được nữa và điều đó đã kích thích anh rất nhiều. Anh đưa lưỡi lên xuống, rồi anh mút mạnh. Cậu bật đầu ra sau, miệng mở ra trong tiếng thét không thành tiếng khi cậu đến, lên tới đỉnh trong miệng anh. Mukuro nuốt hết, “cậu ta thật ngọt ngào”. Và ngón tay anh di chuyển, chúng vòng ra sau, tìm kiếm chiếc hang chật hẹp, anh xâm nhập cậu bằng một ngón.

-Ư…aahh… aahh…

Rồi hai ngón , ba ngón, ngón tay anh di chuyển, vào sâu hơn và kéo căng không thương xót trong cơ thể Hibari khiến cậu rung lên từng đợt, những tiếng rên đứt quãng. Rút tay ra, anh giữ chặt hông cậu, chuẩn bị cho một cuộc xâm nhập thật sự.

Chưa kịp thở, Hibari lại cảm thấy một vật to ấm chạm vào cửa mình.

-AAAHHHH…………

Mukuro đẩy mạnh, đẩy bằng tất cả khao khát. Con người anh luôn yêu đang nằm dưới anh, đang quằn quại trong những khoái lạc mà anh đã gây ra thì tại sao anh phải kiềm chế cơ chứ? Anh rút ra và rồi lại đẩy vào nhiều lần, đẩy thật sâu.

Đau, đau quá. Đau không chịu nổi. Cơ thể cậu như bị xé ra làm hai mảnh, phần giữa hai chân buốt rát, tê bại. Cái đau do chiếc cravat gây ra không đủ để át cái đau từ phần thân dưới. Mọi âm thanh đã bị cắt đứt, trong phòng chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và tiếng da thịt chà sát vào nhau. Hai dòng nước lăn dài từ khóe mắt. Cậu khóc. 

- Tôi yêu em và tôi đang phát điên vì yêu em, Kyouya. Em thuộc về tôi, sẻ con bé bỏng à, chỉ một mình tôi mà thôi. Làn môi này, cơ thể này và cả những giọt nước mắt xinh đẹp này nữa, tất cả là của tôi, Mukuro, và em cũng là người duy nhất được cùng tôi khiêu vũ điệu samba sương mù này. – anh thì thầm bằng chất giọng khàn đặc trong khi vẫn liên tục đẩy ra vào vùng da nhạy cảm ấy - gọi tên tôi đi, sẻ con.

- Mu... ah... Mu...ku..ro...

- Em có bao giờ ... yêu tôi không? 

- .....

- Một chút cũng không sao? *đẩy*

- Aah... Đồ... chết... tiệt... - dồn hết sức, cậu cố gắng nói trong hơi thở đứt quãng - Ngươi... aah... làm náo động... con đường ta... phải đi, khiến ta... aah... khiến ta mất đi... bản ngã... của chính mình. Ng... ngươi... Ahh... ta ghét ngươi.... Tại sao lại khiến ta.... nghĩ về ngươi nhiều như thế, tại sao lại.... chiếm trọn tâm trí... và trái tim ta.... AaaHhhhh......

Mỉm cười, anh lên đến đỉnh điểm, hai người hét lên một tiếng lớn và anh xuất ra trong cậu. Khoái cảm dâng tràn mọi giác quan và cậu chìm vào vô thức. Dù sao thì hôm nay cậu vốn đã rất mệt mỏi rồi. Gạt đi những giọt nước mắt vẫn đang lăn dài trên má Hibari, anh cúi xuống hôn nhẹ lên làn môi mềm.

- Anh cứ tưởng mình đã để vuột mất em trong trận đánh đó. Không ngờ em đã nghĩ về anh nhiều như thế. Ngủ ngoan nhé sẻ con bé bỏng của anh, anh mãi mãi yêu em và anh hứa sẽ không bao giờ để em vuột khỏi tay anh một lần nữa.

Trong vô thức, cậu mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng.

Tôi đến tìm lại một thứ đã bị mất trên tay tôi 

dịu dàng và mỏng manh ,tưởng chừng như tan vỡ , đóa hoa ấy chính là cậu 

-Sakura Addiction-

--------

“À, quên mất”

- Cái tên đang núp trong tủ áo kia, theo dõi ta nãy giờ chắc ngươi thấy hết rồi hả?

*có kẻ giật bắn mình*, *thò đầu ra*

- Ơ dạ, nghe và thấy rất rõ ạ, em có quay phim này, chân thực đến từng chi tiết ^.^~

- .....

kufufu ~ vậy thì ... 

chắc yên lòng mà chết rồi nhỉ *dám nhìn cả sẻ con của ta sao? * ^”^

- Ơ á, bình tĩnh anh ơi, em.....

"path of hell : nappo ‘s heaaven"

- Á Á Á a aaaa........... HỰ *có người bị nguyên trái dứa khổng lồ đè*

Thế là trong đêm giao thừa, một con chiên ngoan đạo đã bay về với dứa đàng (..”)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro