rimoto6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hương thơm của đồ ăn tràn ngập khắp căn phòng, cám dỗ khiến miệng nàng không khỏi động đậy, nhưng nàng đè xuống cơn đói của bản thân, liếc mắt nhìn hắn: " Ngươi đi ra ngoài để bảo người làm những thứ này?"

Nơi này là thanh lâu, hơn nữa trước đó bọn họ còn chọc tức tú bà, bây giờ hắn lại nghênh ngang ra vào? Không phải là dùng sắc đẹp để dụ dỗ tú bà chứ? Hắn có ăn được bà ta không?

"Tiểu Bối Bối, thu cái vẻ mặt hoài nghi của ngươi lại, thật đúng là thiếu đòn, chỉ cần có bạc, còn sợ không sai được những người ở đây sao, lại dám nghi ngờ phẩm hạnh của ta." Cô Ngự Hàn chán nản lườm nàng, dám ghép hắn với cái mụ tú bà kia, thật sự là...

"Xì." Bối Bối bật cười, nghĩ đến mình lại đi ghép hắn với tú bà, cảm giác thấy có chút thực buồn cười, xem ra nàng ngủ nhiều đến mụ mị cả đầu óc rồi.

"Được rồi, những chuyện ở đây ngươi đều đã giàn xếp ổn thoả, vậy chúng ta mau trở về thôi." Bối Bối đứng lên, nhưng lại bị hắn kéo lại.

Hắn vươn tay ép nàng ngồi xuống: "Ăn hết những thứ này trước cũng không muộn."

"Không được, chúng ta phải mau chóng trở về tìm Tiểu Ngoan, ta sợ hắn không biết đường quay lại tửu điếm, nếu hắn lại bị người khác bắt nạt thì làm sao?" Nghĩ vậy, Bối Bối không khỏi nóng vội, đều do nàng không tốt, dĩ nhiên bỏ lại Tiểu Ngoan, hắn cũng không tốt, câu dẫn nàng!

Nghe vậy, Cô Ngự Hàn khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, hắn cau mày: "Tự hắn sẽ trở về, Tiểu Ngoan không đơn giản như ngươi tưởng đâu." Cô Ngự Hàn hàm ý sâu xa quan sát nàng, hy vọng nàng nghe lời mình nói.

Có điều, hắn phải thất vọng rồi.

Hàng mi thanh tú của Bối Bối nhíu lại, mang theo một chút chỉ trích nói: "Cô Ngự Hàn, ý ngươi là ta ngu ngốc nên mới để Tiểu Ngoan lừa sao? Ta biết Tiểu Ngoan trước ngươi, hắn có đơn giản hay không ta còn biết rõ hơn ngươi, ngươi... Ta không cho ngươi nói xấu Tiểu Ngoan. Hừ, ngươi không đi thì ta tự mình đi, ngươi cứ ở đây từ từ hưởng thụ ôn hương."

Bối Bối có chút giật dữ bỏ đi, Tiểu Ngoan mặc dù là ngốc tử, nhưng hắn không chỉ từng cứu mạng nàng, còn ... ở bên nàng khi cô đơn bất lực, nàng không thích hắn nói Tiểu Ngoan như vậy.

Cô Ngự Hàn cố gắng nhịn xuống lửa giận trong lòng, nghe thấy nàng bảo vệ Tiểu Ngoan mà nổi giận, hết lần này đến lần khác nàng còn luôn mắng oan hắn là phong lưu, từ khi gặp nàng, phong lưu của hắn chẳng biết đã chạy đi đâu hết, tiểu nữ nhân không tim không phổi này! Không cảm nhận được một chút khổ tâm nào của hắn.

Uổng công hắn tự mình xuống bếp giám sát mọi người làm đồ ăn cho nàng, nàng lại chỉ vì một nam nhân không liên quan mà náo loạn đòi phải về, cũng không thèm liếc mắt nhìn đồ ăn hắn bưng tới.

Hắn đường đường là Đại vương, chưa bao giờ phải nếm trải mùi vị uất ức này!

"Ngươi không ăn, ta nhất định không về." Hắn cũng nổi giận, cầm lấy chiếc đũa hung hăng gắp thức ăn, không thèm nhìn nàng rời khỏi phòng.

Đã đi được vài bước, thấy hắn vẫn không động đậy, bước chân của Bối Bối dừng lại một lúc, nàng cắn môi, hạ quyết tâm, tiếp tục cấp bước đi ra ngoài, sau đó dùng sức đóng sầm cửa lại.

"Rầm!" Tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc vang lên, người cùng không còn thấy bóng.

Cô Ngự Hàn nổi giận ném đôi đũa đi, quăng hết thức ăn trên bàn xuống đất, tiếng chén đĩa rơi vỡ loảng xoảng vang lên, thức ăn hoàn mĩ cả màu sắc đến hương vị cứ thế mà bị tiêu huỷ.

"Tô Bối Bối, ngươi... nữ nhân không biết tốt xấu này, tức chết ta!" Cô Ngự Hàn trơ mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, tự ép bản thân không đuổi theo nàng, nàng thích đi tìm tên Tiểu Ngoan kia thì cứ đi, hắn không quan tâm!

...

Cứng người trong phòng một lúc lâu, hai mắt hắn nhìn chằm chằm cánh cửa, mơ hồ như mong chờ cái gì.

Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, con ngươi đen của hắn xẹt qua một tia sáng, nhưng, khi hắn thấy người tới là tú bà, khuôn mặt tuấn tú của hắn đen lại trong nháy mắt, người đàn bà kia thật đúng là nhẫn tâm, không hề quay đầu lại!

"Ai nha, đại gia, thức ăn không hợp khẩu vị sao? Đừng nóng giận mà, ta lập tức bảo người chuẩn bị cho ngươi một bàn thức ăn thịnh soạn hơn, tiện thể gọi thêm mấy cô nương hiểu ý, giúp đại gia giải sầu."

Tú bà tất nhiên đã coi Cô Ngự Hàn là thần tài, bởi vì hắn chỉ vung tay là một túi tiền lớn đã vào chỗ nàng, gian phòng bị chiếm dụng bao lâu cũng không sao cả, huống chi là một bàn đồ ăn.

Cô Ngự Hàn quát to: "Không cần, ta không muốn ăn."

Nói xong, cả người hắn tản mát ra một luồng chân khí, giống như một trận gió cuốn ra ngoài, chỉ còn sót lại khí thừa, thiếu chút thì thổi ngã tú bà.

"Ôi cha, chóng mặt quá." Tú bà đứng tại chỗ xoay tròn mấy vòng, rốt cục cũng đứng vững.

Sau khi ổn định nhìn rõ, đại gia nhiều tiền cũng đã đi mất, nàng không chịu buông tha, kéo thân thể tròn vo đuổi theo ra ngoài: "Đại gia, sao ngài lại bỏ đi, đại gia,... thử nhìn qua cô nương của Phương Lai lâu của chúng ta rồi đi cũng không muộn mà, đại gia..."

Tuy nhiên Cô Ngự Hàn đã sớm không còn thấy bóng dáng, mặc cho tú bà đuổi theo tới tận cửa, cũng không thấy được người.

"Ai... Bỏ chạy cũng quá nhanh nha." Tú bà chỉ đành hậm hực quay về, tiếp tục chiêu đãi những vị đại gia mới đến.

...

Dọc theo đường đi, Cô Ngự Hàn lạnh lẽo đến khiến mọi người đều nhao nhao tránh né, có chút sợ hãi hơi thở lạnh lùng trên người hắn, cho dù các cô ngương đi ngang qua thấy hắn tuấn mĩ như vậy, lòng sinh ái mộ, cũng chỉ dám đứng xa xa nhìn, không dám lại gần.

Nữ nhân ngốc, nữ nhân ngu, nữ nhân dốt....

Con ngươi đen của hắn phủ đầy băng tuyết, trong lòng cũng lửa giận ngập trời, chỉ hận không thể đem nữ nhân kia thiêu cháy, sau đó tính tiếp.

Chương 129 : Đánh người !

Tr" sẽ chuyển qua ngược Hàn ca của mấy nàng ! chúc mừng =))! chuẩn bị khăn giấy đi là vừa rồi =))

Chương 6: cánh chim bay và cô đảo im lìm

Khi còn ở trường cấp ba ,chúng ta vẫn thường mong ngóng đợi chờ cuộc đời đại học,đến thầy cô giáo cũng khuyến khích học sinh rằng:chỉ cần cố gắng vượt qua năm cuối cấp thôi,đến lúc ngoi đầu lên được ,thì đại học chẳng thiếu thứ gì hay ho mà kể.Thế nhưng Kỉ Đình lại cảm thấy quãng đời đại học của mình chẳng nhàn nhã hơn hồi cấp ba là mấy ,một phần do chuyyên nghành cậu lựa chọn-sinh viên y lâm sàng rất hiếm có thời gian rảnh rỗi,thứ nữa là do học hành chăm chỉ một cách vô thức đã trở thành thói quen của cậu,không cần phải quất roi thúc mình phấn đấu làm gì.Cậu hiểu rất rõ đại đa số những kẻ học giỏi không phải là kẻ thông minh hơn người,họ chỉ là kẻ dành nhiều thời gian vào việc học hành hơn người khác mà thôi.

Trong đám bạn học xung quanh cậu,không ít kẻ đã quấn quít yêu đương,cả đời người có quãng thời gian nào giống như thời đại học naỳy đâu,chỉ riêng lí do đó thôi đã quá đủ để người ta kiếm tìm một người để yêu.Lưu Lý Tâmcũng bảo,"Thà yêu bừa đi còn hơn phải sống trong cô độc".Hơn nữa cậu ta còn nhấn mạnh hết làn này đến lượt khác ,rằng cậu ta thuộc dạng thứ nhất,còn Kỉ Đình thuộc dạng thứ hai.

Kết quả thi tốt nghiệp cấp ba của Lưu Lý Tâm vô cùng thảm hại,cơ hồ còn lập hẳn kỉ lục điểm thi tốt nghiệp thấp nhất từ trước đến nay'không biết ông đến bao nhiêu mối quen biết ,dấm dúi được bao nhiêu chỗ thân tình,cuối cùng lo liệu đượcmột chỗ trong khoa chính trị của Đại học G cho cậu ta. Nguyên cớ cho việc lựa chọn khoa này của cậu ta cũng không có gì khác ngoài việc ở đây tạm thời vẫn có thể nhờ cậy này nọ được ,nếu thực bí bách lúc làm bài luận hay thi cử kiểm tra cũng có thể khuếch khoác một chặp ,giảng viên nhất thời nhầm lẫn có khi lại ngỡ rằng nhừng điều viết ra ấy thật hợp lí , suy cho cùng thì tỉ lệ bị trượt của nghành này thấp hơn nghành tự nhiên rất nhiều ,cũng không đòi hỏi người ta có khả năng văn vở như sinh viên khoa văn , Lưu Lý Tâm có tính cách phóng khoáng rộng rãi , vài phần khôn vặt ,điều kiẹn gia đình lại khá giả, cứ dăm ba bữa lại tụ tập đàn đúm một phen,ăn uống rầm rĩ ,ba hoa phét lác ở mấy tiệm vỉa hè bên ngoài trường,cơm no rượu say rồi thì một mình cậu ta giành phần thanh toán, có khi lại ăn uống long trời lở đất ở ngay trong khu căng mà gia đình cậu ta bao thầu . Cứ thế nên cậu chàng rất có tiếng tăm trong đám bạn bè học cùng,đám quen biết cậu nửa kín nửa hở xưng tụng cậu ta là 'hoàng tử căng tin',cậu ta nghe thấy,cũng chỉ cười cười để đấy . Đối với cậu,cuộc đời đại học cái gì cũng thiếu thốn cả,ngoại trừ tiền bạc ,thời gian và gái đẹp. Thế nên cậu ta bảo mình vẫy vùng như cá gặp nước cũng không phải quá lời ,đến mấy nữ sinh vốn là dạng hoa khôi hạng nhất trong trường, trước sau đều theo nhau gục ngã trước đợt bắn phá bằng 'đạn bọc đường' của cậu ta .Có điều,kinh nghiệm tình ái của cậu ta tuy nhiều,nhưng cũng chẳng có gì sâu sắc,theo lời cậu ta thì,tình yêu bắt đầu từ tâm hồn,kết thúc ở xác thịt. Thế nhưng , cậu ta lại hết lòng tận hưởng cái thứ cuộc sống như vậy.

Kỉ Đình được coi là người bạn tương đối thân thiết trong tất thảy bạn bè của Lưu Lý Tâm,thế nhưng Lưu Lý Tâm lại cho rằng ,quãng đời học hành vất vả như thầy tu khổ hạnh của Kỉ Đình chính là tình cảnh của một kẻ không bình thường ,Mấy lần sau khi sang trường y tìm cậu về,Lưu Lý Tâm cứ kêu than không ngớt là nhìn thấy các nứinh viên trường y,suýt tưởng lầm là loài khủng long quay lại thống trị loài người, giờ mới hiểu tại sao Kỉ Đình lại mải miếtt học hành đến nguội lạnh cả lòng như thế . Vậy nên cậu ta thường xuyên lôi kéo Kỉ Đình đi "trải nghiệm cuộc sống đại học một cách bình thường"chẳng qua là hẹn hò đi chơi với một vài cô bạn xinh xẻo mà thôi.

Thực ra Kỉ Đình đâu có cố ép buộc mình phải sống kiểu thanh cao khổ hạnh làm vậy, chỉ là cậu cảm thấy có một vài thứ có cũng được ,mà không có cũng chẳng sao,không nhất định phải miễn cưỡng,dần dà cuộc sống chỉ còn sót lại mỗi việc học.Có lúc cậu cảm thấy mình không nên sống mãi như thế,cần phải thay đổi một chút,vạy nên thi thoảng cậu cũng đi chơi với Lưu Lý Tâm,gặp gỡ mấy cô bạn xinh xắn kia.Lúc cả đám ngồi với nhau,mấy cô nàng thường tỏ ra hào hứng với anh chàng Kỉ Đìng nhỏ nhẹ,nho nhã,cậu không phải nhân vật đình đám trong trường,thế nhưng thi thoảng cũng có những cô nữ sinh thỏ thẻ rằng trong trương Y đã gặp một anh chàng nam sinh cực kì có khí chất.Từ ngưòi cậu toát ra hơi hướm thư sinh nho nhã,chẳng làm gì cũng có thể thu hút nhưng cô gái mới gặp lần đầu,lúc mấy người nói chuyện với nhau,cậu lại là người biết lắng nghe.Ngoài miệng vẫn cười cười nói nói với tất cả mọi người,nhưng tâm tư của cậu lại cứ bay bổng đâu đâu.Bị Lưu Lý Tâm giục giã đốc thúc,cậu cũng có vài lần hẹn ăn uồng với vài cô gái mà cậu có ấn tượng tương đối tốt ,thế nhưng phong thái lịch sự cùng nụ cười không chê vào đau được của cậu hậe như một tấm luaoaí vô hình,cứ lạnh lẽo ơ thờ như thế mà ngăn cách với người đối diện đang tràn trề nhiệt tình ấy,cho đến lúc cuộc hẹn hò kết thúc.đưa cô bạn nữ sinh về kí túc xá rồi,quay đầu đi ,cậu chẳng nhớ nổi khuôn mặt kia nữa.

Vài lần như thế,Lưu Lý Tâm gào toáng là cậu ta quả thực không chịu nổi,cậu ta luôn miệng bảo,Kỉ Đình mà cứ thế này mãi thì chỉ có cách đi làm hòa thượng,rõ ràng là Kỉ Đình chẳng bị tổn thương ghê gớm gì,vậy thì cớ sao không có chút ham hố theo đuổi nữ giới thế này?Kỉ Đính chỉ nói đùa là chưa có ai hợp nên không muốn miễn cưỡng.Có lúc Lưu Lý Tâm cũng đùa đùa ôm chặt lấy ngực mình ,bảo với Kỉ Đình,"nói thật đi ,không phải cậu chỉ thích đàn ông đấy chứ?"Kỉ Đình lúc nào cũng chỉ cười,"khó nói lắm,có điều dung mạo kiểu như cậu đây thì khỏi tơ tưởng gì"

Không phải cậu không hề có cảm giác gì với con gái,tự cậu cũng biết thế.Có điều cậu sợ rằng dù có nhiều tình cảm đến đâu cũng chỉ là ngộ nhận,vậy nên tốt nhất là cứ làm ngơ.

(to be continue...)

[Oneshot] Quên

Quên

.

.

.

Nguyên tác : Quên - 忘

Tác giả : Ôn Nhu Đích Hạt Tử (wenroudexiezi) - 温柔的蝎子

Thể loại: Oneshot, ngược tâm, BE

Người dịch : Yuki (Bạch Nhật Mộng)

Vài lời từ người dịch :

- Do trình độ Trung văn có hạn nên lúc dịch còn nhiều sai sót nên mong các bạn góp ý , mình sẽ cố mang lại bản dịch tốt nhất cho mọi người .

- Điều quan trọng , vì đây là bản dịch chui nên chưa hề hỏi qua ý kiến tác giả hay xin permission . Nếu tác giả có ý kiến hay vấn đề gì về bản dịch này thì mình sẽ lập tức del nó đi.

- Làm ơn không mang fic ra khỏi Blog mình dưới bất cứ hình thức nào trừ link, cám ơn!

.

Vài lời từ tác giả :

Hạt Tử có lời muốn nói, hahaha, mọi người phải chú ý a, bài này là Hạt Tử cảm xúc tự phát mà viết nên, hahaha, không có chỗ cố ý ngược tâm đâu. Cũng có thể sau khi mọi người coi xong sẽ cảm thấy rất vô vị rất bình thường, là một bài văn không về có điểm nổi bật, hahaha, nhưng mà, đây xác thực là sau khi Hạt Tử coi xong rất nhiều thứ mới có thể viết ra được, hahaha. Bất luận ra sao, Hạt Tử muốn có một vấn đề muốn hỏi, hahaha, nếu như mọi người kiên trì xem xong văn bản này, Hạt Tử muốn hỏi, là người quên tàn nhẫn, hay là người bị quên tàn nhẫn?

Được rồi, không nhiều lời nữa, chính văn bắt đầu ......

.

.

.

Quên

.

.

.

Bốn tỉ sáu trăm triệu năm trước, trong vũ trụ bao la có một hành tinh gọi là Trái Đất;

Hai tỉ bốn trăm triệu năm trước, trên thế giới này có thứ gọi là sinh vật;

Hai triệu bốn trăm nghìn năm trước, trên mặt đất hỗn độn nhân loại xuất hiện ......

Đứng giữa biển xe qua lại như thoi đưa, dừng lại giữa đoàn người đi trong vội vã, quá nhiều người đã lướt qua ta, chỉ là liệu có bao nhiêu người nhớ được mấy giây gặp gỡ này, sau đó lại là mấy giây ly biệt ......

......

Quên, lịch sử lựa chọn quên đi những điều phổ thông không có giá trị, hoàn cảnh quên đi những kẻ yếu đuối không thể thích ứng, còn con người, quên mất rằng họ không thể khống chế tất cả sự lãng quên ......

.

.

Nếu như có thể lựa chọn, ngươi muốn chọn bị lãng quên hay là ...... quên lãng?

Nếu như có thể quên đi, ngươi có phải sẽ tình nguyện thử?

Nếu như có thể bị lãng quên, ngươi có phải sẽ cảm thấy vui?

Nếu như, nếu như, ......

......

......

Nếu như có thể, ngươi có phải sẽ đau khổ đến không muốn sống ......

......

......

Bởi vì một chữ mà khiến con người phải khắc cốt ghi tâm ......

......

......

Tình ......

......

......

.

.

.

Vượng Tử và Đào tử là một cặp tình nhân đồng tính, có người đã từng nói đùa rằng, tình yêu của bọn họ cũng giống như tên của bọn họ vậy, một người muốn chạy, một người lại muốn trói chặt đối phương, trong cuộc chạy và đuổi ấy, không thể phân biệt được đâu là yêu đâu là không.

Vượng Tử là một tên dáng vẻ cao to khỏe mạnh, mắt to mày rậm, cứ luôn cười toe toét một cách ngốc nghếch, thô lỗ nhưng cũng thông minh. Còn Đào Tử lại là một người phương Nam điển hình, dáng vẻ nhỏ nhắn gầy gò, đeo lên một cái mắt kính gọng vàng, vừa hướng nội lại thích suy nghĩ nhiều.

Lúc học đại học, hai người bởi vì hiếu kì mà tham gia một nhóm trong cộng đồng, có người hỏi qua hai người này, là nguyên nhân gì khiến bọn họ ở bên nhau?

Nhớ lại lúc đó, cả hai người đều cười, Vượng Tử cười xấc xược còn Đào Tử cười một cách ngại ngùng, sau đó hai người âm thầm nhìn đối phương một cái liền xoay người rời khỏi, chỉ để lại một đám người hiếu kì phía sau ......

Đào Tử, em nói xem, chúng ta sao lại ở bên nhau?

Anh không biết sao?

Không lẽ không phải là vì sức hút của anh sao?

Hừ, đó là bởi vì anh thật phiền phức, cho nên em đành nhận lời thôi!

A? Đào tử, anh rất phiền phức sao?

Đúng thế đấy, còn không phải là ngày nào em cũng cự tuyệt anh, cứ mỗi lần như thế qua đến ngày hôm sau anh liền lặp lại y chang vậy, hết cách rồi, đành phải tiếp nhận thôi ......

Haha, cũng đúng wow, anh chính là có cái tật này. Nhưng mà, Đào, hiện tại, em, có yêu anh không?

Đi thôi, về nhà sẽ nói cho anh biết ......

Đừng thế chứ, nói đi, nói đi ......

Không nói là không nói ......

Haha, Đào Tử, em đứng lại cho anh ......

......

......

.

.

.

Em, em có đồng ý ở bên anh không? Anh, anh thích em!

Xin lỗi, tuy rằng tôi và anh giống nhau, nhưng mà, tôi không yêu anh!

Lúc đó, Đào Tử cùng Vượng Tử học cùng một lớp, ngoại trừ việc thỉnh thoảng chào hỏi nhau trong các lớp học bắt buộc phải có mặt, tựa hồ cuộc sống của Đào Tử cùng Vượng Tử căn bản không có liên quan gì đến nhau. Sau giờ học Vượng Tử thích chơi bóng rổ, đá banh, còn Đào Tử lại thích nhốt mình trong thư viện đọc sách, hoặc là cũng chỉ trốn trong phòng nằm ngủ, nhưng chính là như vậy, Vượng Tử hôm đó đã kéo Đào Tử - người mà bản thân vốn-không-thân-thuộc - lên sân thượng, thổ lộ một cách chân thành làm cho Đào Tử hết sức hoảng hốt.

Điểm bất đồng lớn nhất của Đào Tử và Vượng Tử chính là bởi vì trong cuộc sống mọi chuyện cậu đều hết sức cẩn thận nhưng lại thiếu quyết đoán. Trong tư tưởng cổ hủ của Đào Tử thì tình yêu đồng tính trong trường là chuyện không thể chấp nhận được, cho nên, Đào Tử lúc ấy đã cự tuyệt rồi.

Cứ tưởng rằng Vượng Tử từ đây sẽ không đến tìm Đào Tử nửa, sau cùng thì tình yêu này trong xã hội ngày nay cũng không phải là thứ có thể đem đi rêu rao khắp nơi được. Nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược, ngày hôm sau Vượng Tử lại dùng phương thức giống hệt vậy kéo Đào Tử đến cùng một nơi và lặp lại những lời nói y chang, mà kết quả, đương nhiên lại bị từ chối.

Một tuần có bảy ngày, một tháng có ba mươi mốt ngày, còn một năm, có ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày đều thổ lộ, mỗi ngày đều cự tuyệt. Cuối cùng cũng có một ngày Đào Tử đã quen chờ đợi sự xuất hiện của Vượng Tử vào giờ ra chơi của tiết thứ hai, Đào Tử đột nhiên phát hiện, cậu đã yêu cái tên cố chấp này rồi.

Em, em có đồng ý ở bên anh không? Anh, anh thích em!

Được thôi, nhưng mà tôi có yêu cầu, anh có đồng ý nghe không?

Ừ!

Đó chính là không được nói cho bất kì người nào về quan hệ của chúng ta, tôi không muốn trên lý lịch của tôi có vết nhơ ......

Không thành vấn đề!

Câu hỏi trước giờ không hề thay đổi nay đã có đáp án rồi, trên mặt Vượng Tử lộ ra nụ cười như trẻ nhỏ. Đào Tử nhớ rất rõ, Vượng tử ôm cậu lăn mười mấy vòng trên mặt đất, thậm chí còn hôn Đào tử một cách cuồng nhiệt, còn Đào Tử, không có cự tuyệt.

Anh sao lại có thể kiên trì đến hỏi em trong thời gian dài đến vậy?

Về cái gì?

Chính là, chính là thổ lộ a ......

A, đó là lần đầu tiên của anh a, anh thật sự là khẩn trương muốn chết a!

Lần đầu tiên?

Đúng vậy a!

......

Đây chính là câu hỏi của Đào Tử sau lần đầu tiên mây mưa cùng Vượng Tử, mà đáp án đó làm Đào tử hết sức kinh ngạc. Cho đến sau này Đào Tử mới phát hiện, Vượng Tử bị bệnh, một loại bệnh mà y học căn bản không thể chữa trị. Vượng Tử sẽ không nhớ được những việc anh không muốn hoặc không hy vọng phải đối diện, cũng giống như việc Đào Tử cự tuyệt những lời thổ lộ trước giờ của Vượng Tử.

Lúc đối mặt với một Vượng Tử ngồi chán nản trên chiếc ghế dài của bệnh viện, Đào Tử lần đầu tiên cảm giác được Vượng Tử hóa ra cũng có lúc đau khổ, ngay cả khi nó chỉ có thể duy trì trong một ngày, bởi vì ngày hôm sau tỉnh lại, Vượng Tử sẽ lại quên hết những việc khiến anh không vui, như cũ vui vẻ sống tiếp.

Em, sẽ rời xa anh sao?

......

Em, sẽ chán ghét anh sao?

......

Sẽ vậy phải không?

Chí ít thì, bây giờ sẽ không ......

Tại sao?

Bởi vì em thích nhìn thấy dáng vẻ vô ưu vô lự của anh!

Lúc đó, Vượng Tử ở trong bệnh viện khóc thật rồi. Kì thật, Vượng Tử biết, bời vì căn bệnh này mà từ nhỏ cha mẹ của Vượng Tử đã không thích anh, nếu không phải vì di sản của ông nội để lại cho Vượng Tử thì có lẽ cha mẹ đã cùng Vượng Tử đoạn tuyệt quan hệ từ lâu rồi.

Ngày hôm đó, Vượng Tử cứ cố chấp kéo một Đào Tử đang ngượng ngùng về căn nhà nhỏ của mình. Ánh chiều tà ngả về tây nhuộm đỏ bóng hai người.

.

.

.

Đào Tử là yêu Vượng Tử a, bởi vì Vượng Tử đã từng tự hào mà nói rằng, nếu không có tình yêu, thì sẽ không có một người đàn ông nào cam tâm tình nguyện nằm dưới một người khác, cũng sẽ không có bất kì người đàn ông nào cam nguyện tiếp nhận thứ vốn không thuộc về mình, vì thế, Đào Tử là yêu anh a!

Đã từng có người cảm thán rằng, nếu như có thể được quên đi sự thật, thì có thể sẽ không tiếp tục đau khổ nữa ......

Hạnh phúc của Đào Tử cùng Vượng Tử vẫn tiếp tục cho đến khi tốt nghiệp đại học, Đào tử vào làm giám đốc Marketing cho một doanh nghiệp nhà nước, còn Vượng Tử bởi vì không muốn quay về cái công ty thối nát của gia đình mình mà lựa chọn tiếp tục nghiên cứu.

Chúng ta kết hôn đi ......

......

Lấy anh nha!

Chúng ta như vậy không tốt sao?

......

Đào Tử cự tuyệt lần cầu hôn đầu tiên của Vượng tử. Kì thật, Đào tử biết Vượng Tử muốn cho mình một gia đình, một gia đình hoàn hoàn chỉnh chỉnh, nhưng từ đáy lòng, Đào Tử không muốn cả thế giới đều biết hình tượng của mình, sau cùng thì trên thế giới này, nơi tiếp nhận đồng tính luyến ái không nhiều, hơn nữa đây lại là quốc gia đã đóng cửa khá lâu, có khả năng công việc mà mình mơ ước lâu nay cũng sẽ mất đi. Đào Tử là người nhút nhát, cậu không chấp nhận chịu đựng những rủi ro này đâu.

Ngủ đi ......

Ừ!

Cũng có thể Đào Tử đã lường trước được kết quả, Vượng Tử đã quên mất vụ cầu hôn đó. Đây vốn dĩ là việc bản thân phải ngầm vui mừng mới phải, nhưng lúc Đào Tử nhìn thấy Vượng Tử vẫn tươi cười như trước, nhìn thấy anh đem sự việc có thể làm thay đổi cuộc đời họ quên đi, trong lòng lại dâng lên nỗi bất an trước giờ chưa từng có ......

Dần dần, Đào Tử thay đổi rồi, trở nên nóng nảy hơn, cứ đòi chữa trị căn bệnh của Vượng Tử, cho nên Đào Tử ép Vượng Tử đi gặp bác sĩ tâm lý làm cho Vượng Tử nổi giận, thậm chí ép anh đi đến những góc gác bẩn thỉu tìm đủ mọi biện pháp, nhưng ngoại trừ khuôn mặt đỏ bừng của Vượng Tử thì không có gì thay đổi cả.

Cho đến một ngày, Đào Tử đi đến quán bar tìm MB, còn Vượng Tử thì nổi giận ở trong phòng dành cho khách đánh cho tên MB kia mặt mày sưng vù, thậm chí lúc quay về nhà còn cường bạo Đào Tử một cách thô lỗ, Đào Tử lúc này mới phát hiện bản thân thật sự rất quan tâm người đàn ông này, lo lắng sẽ mất đi người đàn ông này.

Đào Tử, sao lại ép anh đi khám bệnh?

Đó cũng vì muốn tốt cho anh thôi ......

Nhưng anh cảm thấy không có gì là không tốt a, chuyện tốt không quên, chuyện xấu quên đi!

......

......

......

Đào Tử, anh có thể không uống mấy thứ thuốc này được không?

Không được!

Tại sao? Tại sao anh nhất định phải uống mấy thứ thuốc vô dụng này a?

Đó cũng vì muốn tốt cho anh thôi, không lẽ anh muốn cả đời này cứ quanh quẩn trong cái thế giới quên và không quên đó sao?

Đào Tử, anh không hiểu, anh không hiểu sao em cứ muốn ép anh phải uống thuốc ......

Em chẳng đã nói là em cũng vì muốn tốt cho anh thôi sao!

......

Đó là lần cãi cọ kịch liệt đầu tiên kể từ khi hai người về sống cùng nhau, bởi vì mỗi lần cãi nhau kết quả cũng là vì Vượng Tử quên mất việc họ cãi nhau nên thôi.

Nếu như em biến thành người mà anh không muốn nữa, anh có phải sẽ quên em không!

......

Nói a ......

Đào Tử, nếu như em vẫn còn hi vọng anh nhớ đến em, thì anh sẽ không quên em đâu ......

......

Đêm hôm đó, Đào Tử cùng Vượng Tử làm tình một cách kịch liệt, điên cuồng tìm kiếm hơi ấm của đối phương, còn Vượng Tử ở bên tai Đào Tử không ngừng lặp lại, anh sẽ không quên em đâu, bởi vì em là Đào Tử mà anh muốn nhớ nhất.

Đào Tử nhớ, lúc đó anh cười rồi, qua ngày hôm sau, cậu phát hiện bên cạnh gối của mình, còn có vết nước chưa khô, còn nơi cậu đang tựa vào, chính là khuôn ngực mạnh mẽ của Vượng Tử.

Vượng Tử, đừng có quên em ......

Năm đó, Đào Tử 24, Vượng Tử 25!

.

.

.

Lúc bọn họ đã sống cùng nhau được tám năm, ngoại trừ việc Vượng Tử sẽ quên đi tất cả những việc không vui của hai người, mọi chuyện còn lại đều yên bình.

Đào Tử đã lên tới chức tổng giám đốc của công ty, còn Vượng Tử đã trở về làm cho công ty của gia đình mình.

Vượng Tử cùng Đào Tử từ một căn phòng chỉ có mấy mươi mét vuông giờ đã dọn vào ở trong biệt thự, từ sự ấm áp vĩnh viễn khi ở cùng nhau giờ thành sự bất lực khi thường xuyên chia phòng mà ngủ. Vượng Tử từng nói, bọn họ vẫn yêu nhau như xưa, chỉ là thời gian khiến chúng ta quên đi sự đam mê từng có.

Cuộc sống vốn dĩ quá bình yên sẽ không chịu được những đả kích quá lớn, việc cha mẹ của Vượng Tử ép buộc Vượng Tử kết hôn đã trở thành ngòi nổ giữa Vượng Tử cùng Đào Tử.

Lấy anh nha ......

......

Anh không muốn cưới bất kì người phụ nữ nào, anh chỉ muốn có em!

......

Tại sao em không nhận lời? Không lẽ em không yêu anh nữa sao?

Vượng Tử, không phải là em không muốn nhận lời anh, mà là vì chúng ta sẽ không được công nhận đâu, anh thật quá ngây thơ rồi, anh đã từng nghĩ đến những áp lực chúng ta phải sẽ phải đối mặt sau khi kết hôn chưa? Vượng Tử, đây không phải thế giới trong truyện đồng thoại, anh không phải là hoàng tử, còn em cũng không phải là công chúa, quan hệ của chúng ta sẽ không được người khác công nhận đâu.

Chúng ta có thể đi ra nước ngoài a ......

Không ích gì đâu!

......

......

Đây là lần cầu hôn thứ hai của Vượng Tử, Đào Tử vẫn không nhận lời. Hôm đó, hai người chia phòng mà ngủ, Vượng Tử bất mãn việc Đào Tử cứ suy nghĩ nhiều như vậy, còn Đào Tử lại nghĩ nếu Vượng Tử có thể quên đi lời đề nghị hôm nay thì tốt quá.

Cũng có thể ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của Đào Tử, Vượng tử xác thực đã quên đi sự việc của lần cầu hôn thứ hai, nhưng Đào Tử vẫn không thấy vui.

Bởi vì cha mẹ, cũng bởi nguyên nhân của công ty mà Vượng Tử đã quen biết một cô gái, cũng chính là thiên kim của đối tác làm ăn với công ty của Vượng Tử, Lục.

Lục là một cô gái hiền lành xinh đẹp chịu làm, dáng vẻ lúc cười luôn làm cho người khác cảm thấy ấm áp cùng thoải mái.

Vượng Tử, em biết anh là vì công ty nên mới cùng em gặp mặt, em cũng vậy nhưng mà, em nghĩ, em sẽ yêu anh mất thôi ......

Đây là câu đầu tiên Lục nói cùng Vượng Tử, cũng chính câu nói đó đã làm Vượng Tử có cái nhìn khác đối với phụ nữ - thứ mà trước giờ anh chưa từng có hứng thú. Lục có sự kiêu ngạo tự do của người con trai, cũng có nét dịu dàng mẫn cảm của người con gái, cũng chính phần dịu dàng mẫn cảm đó đã khiến cho Lục hiểu rõ, Vượng Tử đang yêu người khác.

Lục nhớ rất rõ tình cảnh lần đầu tiên cô bàn chuyện riêng cùng Vượng Tử, hôm đó Vượng Tử tâm trạng đầy lo lắng hẹn cô ra gặp mặt, sau đó đưa cô vào nhà khách tốt nhất trong thành phố, nhưng Lục biết Vượng Tử sẽ không cùng cô phát sinh bất kì quan hệ gì, sự thật đúng là như vậy, rất lâu sau đó Lục đã từng tự giễu cợt mình mà hỏi Vượng Tử, không lẽ em không có chỗ nào có thể hấp dẫn anh sao? Còn Vượng Tử cũng chỉ cười cho qua chuyện.

Tôi là đồng tính luyến ái, người tôi yêu là đàn ông, không phải là phụ nữ!

Vâng!

Tôi không thể ở bên cô, tôi đã có người yêu rồi ......!

Vâng! Kết quả thì sao?

......

......

Hôm đó, Vượng Tử đã hạ thấp Lục, cứ tưởng Lục sẽ ghét bỏ sẽ bài xích, nhưng không ngờ Lục lại bình tĩnh nhìn Vượng Tử, thậm chí trong ánh mắt cũng có thể cảm nhận được cái cảm giác như đó là điều đương nhiên.

Cô, không kinh ngạc sao?

Tại sao phải kinh ngạc? Kinh ngạc chuyện anh là đồng tính sao?

......

......

......

Thôi được rồi, nói thật thì, đối với chuyện hôm nay em nói không kinh ngạc thì là nói dối, nhưng mà điều em kinh ngạc không phải là việc anh là đồng tính, mà là việc anh nói cho em biết, nếu như em là cái người mà anh yêu kia, em nghĩ, em sẽ rất hạnh phúc!

Cám ơn ......

Đừng khách sáo! Vậy, em đi được rồi chứ?

......

Tạm biệt, ai, tại sao những người đàn ông tốt đều không muốn ta a?

......

......

Xin đừng làm khó cậu ấy ......

Đào Tử?

Ừ!

Vâng, em biết rồi! Tạm biệt!

Tạm biệt!

Hôm ấy Lục đã cười khi rời đi, bởi vì sự xuất hiện của Vượng Tử đều là do một tay cô an bài, còn chuyện của Vượng Tử cùng Đào Tử cô đã sớm biết tất cả. Chỉ là, cô muốn tôn trọng ý kiến của đương sự một chút, còn hôm nay, hình như đã đến lúc Lục phải thật sự buông tay rồi, bởi vì Vượng Tử là người đầu tiên dám ở trước mặt cô thừa nhận người mà mình yêu, cái sự thẳng thắn đó không thường gặp trong xã hội hiện nay, chí ít là trong cuộc sống của cô, bởi vì không có ai dám đem cuộc sống của mình ra đùa cả.

Khi Lục chuẩn bị rút khỏi sân khấu của vở kịch mà sự xuất hiện của cô là không cần thiết, thì tựa hồ ông trời - vị đạo diễn của vở kịch này lại không cho là vậy. Ông ấy để cho Đào Tử vì chuyện công việc mà lọt vào phạm vi tầm nhìn của Lục, còn để cho Lục cảm nhận được sự tức giận chưa từng có, bởi vì Đào Tử vẫn còn rất bảo thủ và lỗi thời, thậm chí là thái độ không dứt khoát trong cuộc sống của Đào Tử. Chiếu theo lời Lục nói thì thế giới tinh thần của Đào Tử và Vượng Tử thuộc về hai quốc gia khác nhau, cuộc sống của Đào Tử tràn ngập những điều dung tục, tràn ngập những điều giả dối đáng hận, Đào Tử là loại người vì người khác mà sống, vì ánh mắt của người khác mà sống ......

Anh có yêu Vượng Tử không?

Không liên quan đến cô!

Nếu như không yêu, thì hãy buông tha anh ấy đi ......

Cô không có tư cách yêu cầu tôi bất cứ việc gì!

Tôi có!

Dựa vào cái gì?

Dựa vào việc tôi đã yêu anh ấy!

......

......

Nếu như, nếu như anh ấy quên tôi, tôi sẽ buông tay!

Đó là câu nói cuối cùng Đào Tử để lại cho Lục, cũng là câu nói mà mãi đến sau này Lục mới có thể hiểu được. Chỉ là cho đến lúc đó, Lục mới vì câu nói này mà rơi lệ.

Cũng có thể ông trời đã định sẵn kết cục, cha mẹ của Vượng Tử là vì Vượng Tử lỡ lời nên biết được việc của Đào Tử. Vì danh dự, vì lợi ích mà hai ông bà gần sáu chục tuổi xông đến nhà cha mẹ của Đào Tử, thậm chí thuê người đến để phỉ báng đời sống sinh hoạt của Đào Tử là không có nhân phẩm.

Cha mẹ của của Đào Tử là những quân nhân đã về hưu, hai người họ tư tưởng đạo đức đều rất cổ hủ nên không hề do dự mà kiên quyết đoạn tuyệt quan hệ với Đào Tử. Hôm đó, là Vượng Tử cùng Đào Tử về nhà dọn đồ, còn Đào Tử từ đầu chí cuối không nói một câu nào, không một lần mở miệng.

Công việc mất rồi, nhà cũng không còn nữa, Đào Tử không có gì để làm, mang nhiên cả ngày ngẩn ngơ ở trong ngồi nhà của mình cùng Vượng Tử ......

Đào Tử là tên cuồng công việc, cậu không có khái niệm chăm lo cho gia đình như Vượng Tử. Nhưng lúc mọi việc đã dừng lại, cuộc sống của Đào Tử bắt đầu trở nên căng thằng, thậm chí còn có dấu hiệu bất thường.

Đào Tử sẽ vô duyên vô cớ không để Vượng Tử đi làm, còn Vượng Tử chỉ cười và chấp nhận.

Đào Tử sẽ suốt ngày suốt đêm tìm đến Vượng tử để làm tình, còn Vượng Tử vẫn chỉ cười và chấp nhận.

Đào Tử sẽ mỗi giờ mỗi khắc đều hỏi Vượng Tử, anh có yêu em không, còn Vượng Tử cuối cùng vẫn cười và nói yêu ......

......

Anh yêu em không?

Yêu!

Yêu sâu đậm đến đâu?

Yêu đến khi em muốn để cho anh quên em .....

Nếu như em không muốn để cho anh quên em thì sao?

Vậy anh sẽ trọn đời trọn kiếp tiếp tục yêu!

......

Nếu như em muốn để anh quên em thì sao?

......

Nếu như ......

......

......

Ngủ đi!

......

......

Vâng!

......

.

.

.

Khi công ty của Vượng Tử bởi vì những scandal của Vượng Tử mà cổ phiếu liên tục rớt giá, cha mẹ của Vượng Tử một lần nữa lại tìm đến Đào Tử. Đào Tử lúc ấy đang ngồi trên sôpha đọc sách, đọc một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, tên của cuốn sách là << Hiện thực >>.

Cha mẹ của Vượng Tử cho Đào Tử một tờ chi phiếu mười triệu, còn có một một vé máy bay đến Mĩ cùng một lá thư đề cử vào chức vị tổng giám đốc của một công ty đa quốc gia trên thế giới. Họ nhìn nhau không nói một lời, hai cặp mắt hỗn tạp mơ hồ, một đôi mắt trong sáng ......

Em sẽ không chấp nhận!

Đây là lần thứ hai Vượng Tử thét lên với Đào Tử, hôm đó, Vượng Tử về nhà sớm hơn mọi ngày, nhìn thấy trong tay Đào Tử là ba tờ giấy.

Đào Tử, nói cho anh biết, em sẽ không chấp nhận đâu, đúng không? Em yêu anh mà ......

Yêu, có thể xem như cơm để ăn không?

Không thể, nhưng anh có thể cho em a, anh có thể cho em tất cả những gì anh có thể cho!

Vậy, nếu lỡ như anh quên em thì sao? Nếu như anh không còn yêu em nữa thì sao? Em có phải sẽ chết đói bên đường không?

Không, anh sẽ không quên em đâu, anh yêu em ......

Yêu, có thể xem như tiền để xài không?

Không thể, nhưng anh có thể cho em mà ......

Không, anh không thể cho em, anh không thể cho được em thứ em cần. Em muốn có thể ngẩng cao đầu, ưỡn ngực tự tin đi trên đường. Em muốn có thể quang minh lỗi lạc sáng tạo sự nghiệp thuộc về em. Em muốn có được thế giới của riêng em, chứ không phải kí sinh dưới quyền lực của anh, anh hiểu không? Em cũng là đàn ông!

Đào Tử ...... không lẽ tình yêu không thể bù đắp tất cả những điều này sao?

Hahaha, Vượng Tử, tám năm rồi, anh vẫn ngây thơ cho rằng tình yêu có thể cho con người ta tất cả, nhưng anh căn bản không hiểu được, tình yêu không phải cơm, không phải tiền, căn bản không là cái gì cả, đối với loại người như chúng ta lại càng không!

Vậy, em chuẩn bị chấp nhận?

......

Em chuẩn bị từ bỏ?

......

Trả lời anh đi, em có phải sẽ chuẩn bị từ bỏ, có phải sẽ chuẩn bị từ bỏ tình yêu của chúng ta, nhà của chúng ta?

......

Nói a ......

Vượng Tử, đừng có ép em ......

Đào Tử, là em đang tự ép mình ......

Đúng, là em tự ép bản thân, ép bản thân ở lại bên anh, ép bản thân chịu đựng áp lực mà anh mang lại, ép bản thân chịu đựng sự bố thí của anh. Vượng Tử, anh rốt cuộc có biết em cần cái gì không?

Vậy em rốt cuộc cần cái gì, tiền tài địa vị, hay là quyền lực?

Em, em ......

Nói a ...... nếu như em cần những thứ này, anh có thể cho em!

......

Em cần không?

......

Nói a ......

Không cần, không cần, không cần, em cái gì cũng không cần, em muốn anh quên em đi, em muốn anh xem như chưa từng gặp qua em, em muốn anh buông tha em ...... Nếu như không có anh, cuộc sống của em sẽ không thành thế này, em chẳng qua chỉ là một con người muốn sống cuộc sống yên yên tĩnh tĩnh, nếu như có thể, em có lẽ còn có thể tìm được một người phụ nữ có thể chấp nhận em, một cuộc hôn nhân không bị người khác phát hiện ......

Tương đối mà nói, lúc đó Đào Tử nhớ rất rõ biểu cảm đau khổ của Vượng Tử, Đào tử biết, những lời nói lúc tức giận của cậu đã làm tổn thương trái tim của Vượng Tử. Nhưng mà, những lời nói này là thứ Đào Tử đã đè nén trong lòng từ rất lâu, thời học sinh vui vẻ là vì lúc đó cả hai còn chưa bước vào xã hội, cứ sai lầm nghĩ rằng xã hội cũng sẽ đơn thuần như trong trường học, dù có bị người khác biết được thì cũng chỉ mỉm cười rồi sau đó sẽ không gặp lại nữa.

......

......

Vượng Tử, hiện thực làm người ta quá đau khổ, em, em đã quá mệt mỏi rồi ......

......

Tám năm rồi, chúng ta đã cùng nhau tám năm rồi, em không có lúc nào là không phải cẩn thận quan sát xung quanh, em sợ em sẽ bị người khác biết được người yêu của em là một thằng đàn ông. Em không giống như anh, em không cách nào làm lơ ánh mắt của người khác, thậm chí ngay cả người giữ cửa em còn sợ bị ông ấy phát hiện em không bình thường ......

......

Em đã mệt mỏi lắm rồi. Vượng Tử, em không muốn đùa nữa, em cứ tưởng rằng em có thể miễn cưỡng bản thân chấp nhận, nhưng cha mẹ anh xuất hiện đã khiến em hiểu rằng em đã quá đề cao bản thân, em không thể chịu đựng được, em không thể chịu được ánh mắt của người khác, em nhu nhược, em tự ti ......

Là anh đã làm em đau khổ sao?

......

Là tình yêu của anh đã làm tổn thương em sao?

......

Là anh sao?

......

......

Cả hai lặng lẽ nhìn đối phương, Vượng Tử nhìn thấy trong mắt Đào tử những giọt nước mắt chực chờ rơi xuống, Vượng Tử biết, Đào Tử trước giờ không hề lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt người khác, bao gồm cả anh ......

Xoay người, Đào Tử hôm đó nhìn theo Vượng Tử thất vọng xoay người rời khỏi, vẫn là thân thể cao to, dáng người hơi khom khiến người ta đau lòng, khiến người ta không nỡ. Rất lâu sau đó có người biết chuyện đã hỏi Đào Tử, anh có từng yêu Vượng Tử không?

Đào Tử lúc đó chỉ cười khổ trả lời, đã từng yêu, yêu đến nỗi mỗi ngày đều lo lắng anh ấy sẽ quên mất mình ......

Vậy tại sao phải từ bỏ?

......

......

Bởi vì ...... bởi vì yêu quá khó, cũng quá mệt mỏi rồi ......

......

Tình yêu cũng giống như sợi dây chuyền trên cổ chúng ta, khi hiện thực bỏ rơi chúng ta, chúng ta sẽ vì sự rực rỡ, lấp lánh của nó mà tự hào, khi hiện thực chú ý chúng ta, sợi dây chuyền xinh đẹp liền biến thành sợi xích, sợi xích càng ngày càng chặt, còn chúng ta, chỉ có thể im lặng chờ cho đến khi nghẹt thở, bị tình yêu bị hiện thực siết cổ đến chết ......

......

......

Ba ngày sau, Đào Tử rời khỏi thành phố mà cậu đã sống gần hai mươi mấy năm, và trong ba ngày đó, Vượng Tử không có trở về nhà của bọn họ, còn Đào Tử, cũng chỉ đem theo một bộ quần áo của Vượng tử ......

......

Đào Tử, là yêu Vượng Tử!

......

Trong nhà bởi vì rèm cửa bị kéo lại nên trở nên tối tăm, tấm rèm cửa thường xuyên bay lên mơ hồ để lộ nỗi bi thương của sự ly biệt, cửa phòng từ từ khép chặt rồi đóng lại, khóa cửa phát ra tiếng than ca sát ca sát ......

Kí ức bao năm giờ đã bị khóa chặt lại, Đào Tử biết, cả cuộc đời này, cậu sẽ không bao giờ tìm lại được mối tình lỡ làng này nữa ......

Chiếc máy bay lạnh lùng bay đi, để lại phía sau bầu trời bị cậu rạch nát!

.

.

.

Ba năm sau

Vẫn là con đường xưa đông đúc, vẫn đoàn người đi trong vội vã, Đào Tử bởi vì yêu cầu của công việc mà trở về thành phố nơi mình đã từng sống, đứng tại ngã tư, là cảm giác vừa xa lạ nhưng cũng vô cùng quen thuộc.

Bản thân đã từng cùng Vượng Tử đứng tại ngả tư ngớ ngẩn nhìn vào mắt đối phương, đã từng trên con đường sau cơn mưa đạp lên những vũng nước một cách trẻ con, đã từng, đã từng, đã từng giữa đêm đen rộng lớn len lén nói to, " Em yêu anh ...... "

Đã từng ......

Bóng người lướt qua, Đào Tử vội quay đầu, lặng lẽ nhìn theo dáng người thân thuộc, trong mũi vẫn còn lưu lại khí vị quen thuộc kia ......

Vượng Tử, là Đào Tử a ......

Ai?

Đào Tử a, bạn học trước kia của anh! Còn là ......

Người nào?

Người đó!

Lục chỉ vào dáng người ốm yếu kia, bọn họ không có nhìn thấy Đào Tử quay đầu, chỉ là nhìn thấy một dáng người tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.

Anh rất thân với cậu ta sao?

Đúng vậy a ......

Haha, thôi vậy, cũng có thể cậu ta cũng quên mất anh rồi, không thì lúc nãy cậu ta sao lại không kêu anh chứ?

Thế là anh quên mất rồi ......

Đúng vậy a, quên mất rồi ......

......

......

Hai thân người càng đi càng xa, trái tim đôi bên đã từng rất gần gũi, một câu quên rồi, một câu khó quên ......

Từ từ rời khỏi, cho đến khi nghe thấy một câu quên rồi, Đào Tử cười rồi!

Vượng Tử, anh, sẽ quên mất em sao?

Sẽ không đâu, nếu như em vẫn còn nhớ những lời em đã nói ......

Vượng Tử, anh yêu em không?

Yêu!

Yêu sâu đậm đến đâu?

Yêu đến khi em muốn để cho anh quên em .....

Nếu như em không muốn để cho anh quên em thì sao?

Vậy anh sẽ trọn đời trọn kiếp tiếp tục yêu!

......

......

Những chiếc xe qua lại ồn ã, thổi bay những hạt cát nhỏ ......

......

......

--Hoàn--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro