Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



#### **Đối Mặt Với Thử Thách**

Lại họp tiếp nha

Sau cuộc họp căng thẳng với gia tộc Boreas, Rimuru cảm thấy tình hình đang trở nên phức tạp hơn. Những nghi ngờ từ **Philip**, **Sauros** và cả **Paul** đều đã rõ ràng.
Dù cậu đã trả lời thỏa đáng, nhưng vẫn có những điều khó lòng che giấu mãi được.
Việc quan trọng bây giờ là tìm cách duy trì sự cân bằng giữa sự thật và những gì cậu muốn mọi người tin tưởng.

Một buổi tối, Rimuru đang ngồi trong phòng, ngẫm nghĩ về những bước đi tiếp theo. **Ciel**, như thường lệ, không bỏ qua cơ hội để lên tiếng châm chọc:

- **Ciel**: "Ngài nên cẩn thận hơn. Nếu mọi người biết ngài không phải là một Miko thực sự, thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn."

Rimuru nhắm mắt, thở dài.

- **Rimuru**: "Ta biết chứ. Nhưng vấn đề không phải là việc họ biết ta không phải là Miko, mà là họ sẽ nghi ngờ ta có liên quan đến thế lực nào khác."

- **Ciel**: "Vậy ngài định làm gì tiếp theo? Ngồi yên và để họ tiếp tục dò xét ngài sao?"

Rimuru mở mắt, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi.

- **Rimuru**: "Không. Ta sẽ không để họ có cơ hội tiếp tục nghi ngờ. Ta sẽ củng cố thân phận **Azathoth** của mình, và biến nó thành một sự thật không thể chối cãi."

Ciel im lặng một lát trước khi nói với giọng châm biếm:

- **Ciel**: "Vậy ngài định làm điều đó như thế nào? Bằng cách đe dọa họ sao?"

Rimuru đứng dậy, bước tới cửa sổ và nhìn ra khoảng không tối đen bên ngoài.

- **Rimuru**: "Không. Ta sẽ không cần phải làm điều đó. Ta sẽ để họ thấy sức mạnh thực sự của **Azathoth**, nhưng không theo cách họ mong đợi."

Ciel không nói gì thêm, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự tò mò trong giọng nói của cô.

---
#### **Kế Hoạch Bí Mật**

Sáng hôm sau, Rimuru bắt đầu luyện tập một số phép thuật đặc biệt trong khu rừng gần nhà. Cậu hiểu rằng để củng cố thân phận **Azathoth**, việc chứng minh sức mạnh là điều cần thiết. Tuy nhiên, cậu không muốn gây ra quá nhiều sự chú ý, vì thế cậu chỉ sử dụng những phép thuật đơn giản nhưng lại đầy ấn tượng.

Khi đang tập trung vào việc tạo ra ngọn lửa đen huyền bí, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

- **Rudeus**: "Rimuru, ngọn lửa đen đó... nó thật kỳ lạ. Em chưa từng thấy ai sử dụng loại phép thuật này."

Rimuru quay lại, nhìn thấy Rudeus đứng đó, đôi mắt cậu bé lấp lánh sự ngưỡng mộ và tò mò. Cậu không muốn giải thích quá nhiều về sức mạnh của mình, nhưng cũng không muốn lừa dối Rudeus.

- **Rimuru** (nhẹ nhàng): "Đây là một loại phép thuật cổ xưa mà ta đã học được. Nó mạnh mẽ, nhưng cũng rất nguy hiểm nếu không biết cách kiểm soát."

Rudeus gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo ngọn lửa đen trước mặt.

- **Rudeus**: "Em thấy có gì đó khác lạ trong ngọn lửa này... Nó không giống với phép thuật bình thường."

Rimuru khẽ cười, nhưng không trả lời. **Ciel**, trong lúc này, lại chọc ghẹo:

- **Ciel**: "Ngài định tiếp tục gây ấn tượng với một đứa trẻ sao? ngưỡng mộ quá."

Rimuru chỉ im lặng, tiếp tục tập trung vào việc luyện tập của mình.

Ngày hôm sau, một bức thư từ gia đình Boreas gửi tới nhà Greyrat, mời Rimuru đến tham dự buổi họp mặt tại dinh thự của họ. **Paul** nhận bức thư với vẻ mặt không mấy thoải mái, nhưng cuối cùng ông cũng đồng ý để Rimuru đi cùng.

- **Paul** (nghiêm túc): "Ta không biết họ đang có ý đồ gì, nhưng tốt hơn hết là ngươi nên cẩn thận."

Rimuru gật đầu, chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ tiếp theo. Khi đến dinh thự của Boreas, cậu được đưa vào một phòng họp lớn, nơi **Philip**, **Sauros**, và một vài thành viên khác trong gia tộc đã chờ sẵn.

Philip đứng dậy, bước tới trước Rimuru với vẻ mặt nghiêm nghị.

- **Philip**: "Rimuru, ta đã hỏi rất nhiều người về cái tên **Azathoth**, nhưng không ai biết đến nó. Ngươi có thể giải thích rõ hơn về nguồn gốc của cái tên này không?"

Rimuru giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng biết rằng đây là thời điểm quan trọng để khẳng định vị trí của mình.

- **Rimuru** (lạnh lùng): "Azathoth là cái tên thuộc về một thời đại đã qua. Nó không tồn tại trong lịch sử hiện tại, nhưng sức mạnh của nó thì vẫn còn nguyên vẹn."

Sauros, người vẫn ngồi im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói của ông già nua nhưng đầy uy quyền:

- **Sauros**: "Nếu cái tên này mạnh mẽ như ngươi nói, tại sao không có bất kỳ ghi chép nào về nó?"

Rimuru nhìn thẳng vào mắt ông, không chút do dự.

- **Rimuru**: "Có những thứ không cần phải được ghi chép lại để tồn tại. Azathoth là một thực thể vượt qua mọi giới hạn của thời gian và không gian. Nó không cần danh tiếng, chỉ cần sức mạnh."

Philip và Sauros nhìn nhau, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Rimuru. Nhưng trước khi họ có thể hỏi thêm, Rimuru tiếp tục:

- **Rimuru**: "Nếu các ngươi muốn bằng chứng, ta có thể cho các ngươi thấy sức mạnh của Azathoth. Nhưng hãy nhớ, sức mạnh không phải lúc nào cũng là thứ nên bị lạm dụng."

Cả phòng im lặng trước lời tuyên bố đầy thách thức của Rimuru. **Ciel**, trong đầu cậu, cười khẩy:

- **Ciel**: "Ngài thực sự biết cách khiến người ta chú ý đấy, Azathoth."

Sau cuộc họp với gia đình Boreas, Rimuru quay trở lại nhà Greyrat. Cậu biết rằng từ nay, cậu sẽ phải hết sức cẩn thận để tránh những rắc rối không cần thiết. Tuy nhiên, cậu cũng biết rằng thời gian không còn nhiều, và cậu cần phải tìm cách để về lại thế giới cũ.

Đêm đó, khi mọi người đã ngủ say, Rimuru ngồi trong phòng, suy nghĩ về những bước tiếp theo. **Ciel** lại lên tiếng, lần này giọng cô trầm hơn, có phần nghiêm túc hơn:

- **Ciel**: "Ngài biết rằng việc tìm cách trở về không hề dễ dàng. Thế giới này không giống với nơi mà chúng ta đã từng ở."

Rimuru gật đầu, mắt vẫn nhìn ra khoảng không đen tối bên ngoài.

- **Rimuru**: "Ta biết. Nhưng ta không thể ở lại đây mãi. Dù thế nào đi nữa, ta cũng phải tìm ra cách."

Ciel im lặng một lúc trước khi nói:

- **Ciel**: "Có lẽ đã đến lúc ngài sử dụng sức mạnh thực sự của mình. Nhưng hãy cẩn thận, vì điều đó có thể gây ra nhiều hệ lụy mà ngài không thể lường trước được."

Rimuru mỉm cười nhạt, nhưng trong lòng cậu đã quyết định. Cậu sẽ bắt đầu hành động, nhưng mọi thứ phải thật bí mật, không để ai biết được mục tiêu thực sự của cậu.
---

#### **Tìm Kiếm Manh Mối**

Sau cuộc gặp với gia tộc Boreas, Rimuru đã nhận ra rằng dù thân phận **Azathoth** của cậu có phần đã gây ấn tượng, nhưng nó vẫn không đủ để dập tắt sự nghi ngờ từ Philip và Sauros. Họ là những kẻ có tư duy sắc bén và biết cách nhìn vào điều mà người khác không nói ra. **Paul** cũng ngày càng cảnh giác hơn với Rimuru, đặc biệt sau khi ông nhận ra sức mạnh mà cậu đang sở hữu

Một buổi sáng, Rimuru quyết định ra ngoài thành phố. Cậu không có mục đích rõ ràng, chỉ là cảm thấy cần phải tránh xa mọi sự chú ý trong một thời gian để tập trung suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo. **Ciel**, luôn ở trong đầu cậu, lên tiếng với vẻ châm biếm như thường lệ:

- **Ciel**: "Ngài đang lo lắng điều gì? Hay là ngài đang cố gắng bỏ trốn khỏi mọi người?"

- **Rimuru** (mỉm cười): "Không phải. Ta chỉ muốn có chút thời gian suy nghĩ. Nếu cứ tiếp tục ở lại nhà Greyrat, mọi người sẽ càng nghi ngờ hơn. Và điều đó sẽ gây rắc rối cho Rudeus."

**Ciel** im lặng một lúc trước khi phản ứng, giọng nói của cô có chút thản nhiên:

- **Ciel**: "Ngài đúng. Nếu để mọi thứ tiếp diễn mà không có kế hoạch rõ ràng, ngài sẽ bị bao vây bởi những nghi vấn. Nhưng thực ra... chẳng phải ngài có thể dùng sức mạnh của mình để áp đảo họ sao?"

Rimuru lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc.

- **Rimuru**: "Ta không muốn đi theo con đường đó. Ta đã nói với ngươi rồi, ta sẽ chỉ ra tay khi thật sự cần thiết. Và bây giờ, vẫn chưa phải lúc."

Trong khi Rimuru đang đi dạo trên con đường vắng vẻ gần biên giới thành phố, cậu cảm nhận được một luồng ma lực mạnh mẽ đang tiến đến từ xa.
Không kịp phản ứng, một bóng đen từ trên trời đáp xuống trước mặt cậu. Đó là một con rồng với bộ vảy đen bóng loáng, và đứng trên lưng nó là một người đàn ông bí ẩn trong bộ áo choàng tối màu.

- **Rimuru** (ngạc nhiên): "Ngươi là ai?"

Người đàn ông ấy không trả lời ngay lập tức, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý. Hắn nhảy xuống từ lưng rồng và tiến lại gần Rimuru, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên tia nhìn lạnh lùng.

- **Người đàn ông**: "Ta là một trong những kẻ đã từng nghe đến cái tên **Azathoth**, nhưng phải nói rằng... ngươi không giống với những gì ta tưởng tượng."

Rimuru giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cậu biết rằng người này không phải là một đối thủ tầm thường. **Ciel** trong đầu bắt đầu phân tích thông tin, nhưng giọng nói của cô lần này không còn châm biếm như trước:

- **Ciel**: "Cẩn thận. Tên này có thể đã biết được điều gì đó mà chúng ta đã ngờ tới. Ngài không thật sự cần để tâm"

Rimuru nheo mắt, sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào. Cậu giữ giọng bình tĩnh và hỏi lại:

- **Rimuru**: "Ngươi biết về Azathoth? Ngươi có thể giải thích rõ hơn không?"

Người đàn ông ấy cười khẽ, rồi trả lời:

- **Người đàn ông**: "Azathoth không phải là một thực thể ngẫu nhiên. Nó là một phần trong lịch sử bí ẩn của thế giới này, nhưng hầu như không ai còn nhớ đến nó. Đó là lý do tại sao khi ta nghe đến cái tên này, ta không thể không tò mò... và bây giờ, ta muốn biết sự thật. Ngươi thực sự là ai?"

Rimuru cảm nhận được rằng đây là một tình huống mà cậu không thể né tránh. Dù thân phận **Azathoth** đã được cậu và **Ciel** tạo dựng lên một cách cẩn thận, nhưng rõ ràng, có những kẻ biết nhiều hơn những gì Rimuru tưởng.

- **Rimuru** (bình tĩnh): "Ngươi có thể gọi ta là Azathoth, nếu điều đó khiến ngươi thấy hài lòng. Nhưng ta không có nghĩa vụ phải giải thích cho ngươi về thân phận của mình."

Người đàn ông bật cười, nhưng trong tiếng cười ấy có gì đó đáng ngờ.

- **Người đàn ông**: "Tốt thôi, ta không cần lời giải thích từ ngươi. Chỉ cần biết rằng từ bây giờ, ta sẽ để mắt đến ngươi, Azathoth."

Rimuru nheo mắt, nhưng cậu không thể làm gì hơn khi kẻ lạ mặt quay lưng và leo lên lưng rồng của hắn.
Trong tích tắc, cả người đàn ông và con rồng biến mất trong không trung, để lại Rimuru đứng lại một mình giữa không gian vắng lặng.

- **Ciel**: "Tên đó không đơn giản. Nhưng chúng ta cũng không cần quá chú ý."

Rimuru gật đầu, rồi lặng lẽ quay trở lại thành phố. Trong đầu cậu đã bắt đầu vạch ra những kế hoạch mới để đối phó với mối đe dọa sắp tới.

---

#### **Bí Mật Của Ciel**

Khi Rimuru về đến nhà Greyrat, cậu nhanh chóng nhận ra rằng mọi thứ dường như vẫn bình thường. Tuy nhiên, trong lòng cậu vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. **Ciel**, sau khi phân tích mọi thứ, quyết định lên tiếng:

- **Ciel**: "Ngài có muốn ta điều tra về tên vừa rồi không? Có vẻ hắn đã biết quá nhiều về ngài."

- **Rimuru** (suy nghĩ): "Không cần. Nếu hắn đã biết về Azathoth, hắn chắc chắn sẽ tự quay lại sớm thôi. Điều ta cần bây giờ là chuẩn bị cho mọi tình huống."

**Ciel** trầm ngâm, rồi bất ngờ lên tiếng với giọng điệu khác lạ:

- **Ciel**: "Ngài có bao giờ tự hỏi tại sao ta biết quá nhiều về thế giới này, về cả những điều mà chính ngài chưa từng nghe đến?"

Rimuru hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của **Ciel**, nhưng cậu chỉ cười nhẹ:

- **Rimuru**: "Ngươi là một phần của ta. Đương nhiên là ngươi biết nhiều hơn ta rồi. Với lại nếu ta đoán không lầm thì cũng như mấy lần trước thôi đúng không, đại khái ngươi đã dùng hình dạng vật lý của mình du hành qua đây rồi."

**Ciel** im lặng một lát, rồi lại nói:

- **Ciel**: "Cũng không hẳn. Có những điều ta không thể nói với ngài. Nhưng hãy nhớ rằng, sức mạnh của Azathoth không chỉ là phép thuật và sức mạnh vật lý. Nó còn bao gồm sự hiểu biết vượt qua mọi giới hạn của thế giới này. Ngài sẽ sớm nhận ra điều đó."

Rimuru nheo mắt, cảm thấy có điều gì đó mơ hồ trong lời nói của **Ciel**, nhưng cậu không hỏi thêm.

Một vài ngày sau, Rimuru quyết định sẽ không nhắc đến cuộc gặp với người đàn ông lạ mặt cho **Paul** hay bất kỳ ai khác. Cậu không muốn gây ra quá nhiều sự nghi ngờ hoặc rắc rối không cần thiết. Thay vào đó, cậu tiếp tục cuộc sống bình thường với gia đình Greyrat và bí mật lên kế hoạch cho những điều lớn hơn.

Tuy nhiên, Rimuru biết rằng thời gian của mình trong thế giới này không phải là vô hạn. Cậu sẽ sớm phải đối mặt với những kẻ thù mạnh mẽ hơn và những bí ẩn sâu thẳm hơn.

Cuộc hành trình của **Azathoth** – Rimuru – vẫn đang tiếp tục, và cậu sẽ phải sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước, dù khó khăn đến đâu. Nhưng với **Ciel** luôn bên cạnh và trí tuệ của cậu ngày càng phát triển, Rimuru biết rằng mình sẽ không bị đánh bại dễ dàng.

---

**Kết thúc Chap**.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro