Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù rất muốn trả lời hắn nhưng Isagi lại không thể tìm về giọng nói của chính mình, tiếng khóc nỉ non của cậu như nghẹn lại nơi cuống họng nóng rực, chẳng thể nào thoát ra.

"Này?" Itoshi Rin có chút lo lắng khi người bên dưới không có dấu hiệu đáp lại mình.

Hắn hơi cúi người, dựa vào ánh sáng nhàn nhàn xuyên qua tấm rèm phòng bệnh để đỡ Isagi đứng dậy.

Cậu chàng tóc xanh run rẩy dựa nửa người vào Rin, hai chân thon dài giờ đây chẳng còn chút sức lực nào cả.

"Ngồi lên giường đi, tôi giúp cậu gọi y tá" Chỉ bằng vài động tác nhỏ, Rin dễ dàng bế bổng cả người cậu thiếu niên ấy lên cao, rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống giường.

Bị bế lên bất ngờ như vậy khiến Isagi sợ quên cả khóc, hai tay trong vô thức túm chặt lấy Rin. Nơi cổ tay rỉ máu như có như không chạm vào áo hắn, khiến màu đỏ thẫm nhanh chóng lan ra.

Có lẽ do mất máu khá nhiều, Isagi đột nhiên lại cảm thấy choáng váng, tầm mắt nhoè nước dần dà tối đi, đôi môi chỉ mấp máy được vài câu vô nghĩa rồi dừng hẳn, gục đầu bên hõm cổ của chàng trai đang bế mình...

Trong vô thức, cậu chỉ cảm thấy được hương bạc hà lạnh lẽo kia dường như rất gấp gáp mà bao phủ lấy cả cơ thể mình.

Isagi Yoichi, từ trước đến nay đều không thích mùi bạc hà lắm.

Nhưng lạ thay, thứ mùi hương cậu từng ghét bây giờ lại là thứ khiến cậu an tâm vô cùng.

...

Mãi đến khi thấp thoáng nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng của chị y tá, Isagi mới chậm rãi mở mắt.

"Nhóc Yoichi! Em không đau chỗ nào chứ?" Cô nàng y tá nhanh chóng giúp cậu ngồi dậy, giọng nói kèm theo chút run rẩy nhẹ.

"Chị xin lỗi, bên ngoài nhiều bệnh nhân nhỏ tuổi chạy loạn quá, nên lỡ quên em một mình ở đây.."

Đối diện với tầm mắt vừa mệt mỏi vừa đau lòng cho mình của cô, Isagi chỉ khẽ cười "Gì vậy, em cũng hai mươi tuổi đầu rồi chứ ít đâu, chị không cần lo lắng như thế"

"..Nhưng mà, ai đã đưa em lên giường vậy ạ?" Nghĩ đến đây, Isagi hơi ngừng lại "Còn băng cả cổ tay cho em nữa"

Chị y tá chớp mắt suy nghĩ một chút, sau đó thở dài "Lúc đó loạn quá nên chị không nhớ rõ, nhưng hình như là một chàng trai trẻ đeo khẩu trang đen"

"Cậu ấy bế em chạy ra ngoài tìm y tá, nhưng có vẻ lúc ấy mọi người đã dồn hết bệnh nhân qua toà khác có điện rồi.."

"Chị chỉ nhớ khi chị bắt gặp được hai đứa, cậu ấy thở dốc khá nhiều..đoán là bế em chạy quanh cả toà đấy tìm người giúp.."

Isagi ngơ ngẩn lắng nghe cô, sau đó tầm mắt hơi chùng xuống. Rốt cuộc là ai vậy..tri kỉ đến như thế, cậu còn chưa cảm ơn người ta đàng hoàng mà.

"Ủa nhưng..chị còn tưởng cậu ấy là người quen của nhóc cơ" Cô nàng y tá đứng dậy, vừa thay băng trên cổ tay cho cậu vừa nói.

"..Làm gì có chuyện đấy ạ, gia đình em đâu có sống ở đây"

Cô nàng dừng một chút rồi khẽ cười khúc khích "Nhưng không phải mỗi khi phát bệnh, em sẽ không bao giờ chấp nhận tiếp xúc với người khác à?"

"Vậy mà chị thấy cậu ấy bế em dễ như ăn bánh, em còn vùng vằng không chịu rời cậu ấy nữa"

Isagi:...?

Làm gì có chuyện đó chứ!! Sao cậu có thể dễ dàng ôm một người lạ, lại còn không muốn rời người ta được.

"Được rồi, trưng cái mặt không tin ra làm gì, chị có nói dối đâu" Cô nàng cắm cúi thu dọn đồ đạc, giúp cậu sắp xếp lại chăn gối đang lộn xộn rồi nói tiếp "Xong rồi đó, nhóc có thể về nhà rồi, với lại, không cần qua chỗ bác sĩ Noa nữa đâu, bác ấy có việc gấp nên ra ngoài từ nãy"

"À, nhớ là ngày này tháng sau có lịch kiểm tra tiếp nhé~"

----

Khi hoàn thành tất cả những thủ tục tại bệnh viện thì cũng đến 9 giờ sáng, Isagi mới bắt xe trở về nhà để chuẩn bị cho buổi livestream lúc chiều.

Isagi Yoichi🌷      -9:01 a.m

"Hôm nay sẽ mở live lúc 1 giờ chiều nhé mọi người~ Tầm tối tui có chút việc bận á"

320k💙      230k💬       244k share

[Sao sớm vậy anh oii, bình thường toàn tầm chiều tối mà?]

[1h chiều tui còn đang ở trên lớp:)) thôi trốn học]

[Lại đây phổ cập kiến thức nè mấy bạn mới thành BW, Yoichi thường sẽ kiểm tra sức khoẻ hàng tháng vào ngày này, nên ẻm sẽ đẩy lịch lên sớm để tối nghỉ ngơi đấy] — Isagi Yoichi đã bày tỏ cảm xúc về bình luận này

[Không sao đâu con trai, mama trốn làm để vào xem được mà~]

[Không sợ sếp mắng hả lầu trên:))]

[Sếp là cái quái gì? Yoichi của tui mới là trên hết (⁠╯⁠°⁠□⁠°⁠)⁠╯⁠︵⁠ ⁠┻⁠━⁠┻]

Isagi vừa đăng xong thông báo thì nhẹ nhàng bấm tắt điện thoại, hơi dựa người vào ghế xe mà lơ đãng ngắm cảnh bên ngoài. Thật ra cậu cũng muốn lướt bình luận của mọi người lắm, nhưng khổ nỗi cổ tay vừa cắm kim truyền nước lại có chút nhức nhối, khiến cậu đành phải cho nó nghỉ ngơi.

Nếu không kịp hồi phục cổ tay, lịch livestream chiều nay lại phải dời mất.

"Chuyển khoản rồi ạ, cảm ơn bác"

Cậu thiếu niên tóc xanh nhanh chóng bước xuống xe, trở lại căn nhà quen thuộc mang mùi hương ngọt ngào của bản thân.

Đúng như dự đoán, trước thềm cửa nhà cậu lại chất đống đồ đạc, nào là hộp to, hộp nhỏ, rồi đến túi đồ lỉnh kỉnh. Đây đều là vật dụng bồi bổ đến từ nhóm bạn thân của Isagi cả.

Nếu mọi người không biết, thì Isagi Yoichi có một nhóm bạn thân gồm năm người, trong đó chỉ có ba tên cũng đang làm streamer như cậu, nhưng về mảng khác. Còn cậu chàng Reo và anh Sae hiện đang làm giám đốc và quản lý của nhà đài Bluelock- cũng là nơi tề tựu nhiều streamer tiếng tăm nhất.

Có hội bạn thân chất lượng như vậy, đồng nghĩa với việc cậu có thế đi cửa sau mà chẳng mất chút sức lực nào đấy. Ghen tị không?

Isagi khẽ cười một tiếng, sau đó đành cúi người nhấc từng thùng hàng một vào nhà, nhưng trong vô thức lại quên mất cổ tay mình đang phản kháng dữ dội...

[Hai mầm cuti]: Bố nhận được đồ rồi nhé, cảm ơn các con

*Đã gửi một video

[Tbm đẹp nhứt]: Ship nhanh thế, đắp thử mặt nạ của tao chưa? Mùi dâu hẳn hoi đấy, đừng có nhét vào mồm là được

[Hai mầm cuti]: Nhét vào mồm mày nhé?

[Bé ong gãy cánh]: Mau mau xem thùng của tao đi Yoichi! Có bất ngờ á
(⁠☉⁠。⁠☉⁠)⁠!

Isagi chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía thùng hàng to nhất. Chẳng cần phải xem tên, nhìn sticker con ong dán chi chít trên bề mặt là đủ hiểu của ai rồi.

Cậu đem theo sự tò mò mà mở nắp hộp, sau đó bị thứ đồ lấp lánh trong thùng doạ sợ.

Leo lúc này vừa mới ngủ dậy từ trong ổ, thấy Isagi lùi ra xa thùng hàng trước mặt thì có chút thắc mắc, nhóc mập liền chậm rãi bước tới, ngó chiếc đầu nhỏ vào xem.

Sau đó, nó còn lùi xa hơn cả Isagi.

[Hai mầm cuti]: Tao mà còn nhận đồ của mày nữa thì t làm chó @Bachirameguru

[Bé ong gãy cánh]: ?

[Bạch tuộc hồng]: Mày đang mong chờ nó xúc động khi nhận cái thứ quà đồng bóng đấy của mày chứ gì

Vâng, đúng như vậy, Bachira Meguru, thiên tài của làng streamer giải trí, đã rất tri kỉ mà gói một con cá chà bặc giả 20cm màu vàng lấp lánh lại để làm quà thăm người bạn thân vừa đi khám bệnh về.

[Bé ong gãy cánh]: Ủa sao?? Tao thấy người ta review trên mạng là cái thứ này giải toả căng thẳng tốt lắm, máy massage limited đấy.

[Sae tới rồi chạy mau]: Nó có lòng tốt tặng sao chúng mày cứ hắt hủi nó thế? Không được kì thị người não nhỏ biết chưa.

*Hai mầm cuti đã gửi một ảnh được làm mờ

[Sae tới rồi chạy mau] đã kick [Bé ong gãy cánh] ra khỏi nhóm.

??? Sao bảo là lòng tốt cơ mà.

Isagi vừa ríu rít với hội bạn ngốc nghếch vừa nhanh chóng dọn dẹp đống quà thăm bệnh kia, đặc biệt là thứ lấp lánh nào đó được cậu đóng gói kĩ càng rồi tống lên nóc tủ, đừng bao giờ nhìn thấy nó là tốt nhất.

Mãi đến khi đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi, Isagi mới chợt nhận ra đã quá 12 giờ trưa rồi, sắp tới giờ livestream, mà cậu còn chưa đi mua gì ăn cho qua bữa nữa.

Cũng may sau đó cậu phát hiện anh Sae đã gửi cho mình nguyên một thùng cháo ăn liền đủ vị, chỉ cần cho chút nước vào là được, rất thích hợp với con người dở tệ nấu ăn như cậu mà.

Quả nhiên là có người lớn tuổi trong nhóm khác hẳn~

Đến gần một giờ chiều, Isagi mới ăn xong bát cháo, sau đó cậu chàng nhanh chóng mở máy tính cùng các thiết bị livestream quen thuộc lên cho kịp giờ vào phòng.

Nhưng khi cậu đang cố gắng vươn tay với lấy dây điện ở trong góc, nơi cổ tay trắng mềm lại đột nhiên nhói đau một cái, khiến Isagi lập tức rụt tay lại, đồng tử hơi run rẩy.

Chết dở..sao tự nhiên lại phát tác chứ..Hay là do mình bê mấy thùng hàng nặng lúc nãy?

Isagi cắn chặt môi, cố gắng xoa bóp thật nhẹ nhàng khiến nó thả lỏng và bớt nhức nhối. Cậu hít một hơi sâu, sau đó thầm thở dài trong lòng. Chắc là hôm nay không dùng tay phải nhiều được rồi.

Cũng may là bản thân thuận cả hai tay..

[Chào buổi chiều nhé con yêuu, mama là người vào sớm nhất nè!]

[Aaa chồng tui vẫn luôn đẹp điên đảo như théeee]

[Sao mà tui thích mái tóc xanh của ẻm quá đii, sau nó dài ra nhớ đi nhuộm tiếp nha Yochi~]

"Chào buổi chiều nha các cô nương, hôm nay tui sẽ live đến 4 giờ thôi nhé, để mọi người có thể nghỉ ngơi sớm cùng tui nè"

Isagi khẽ cười, click chuột để chỉnh lại màn hình livestream cho dễ xem nhất.

[Á, sao hôm nay lại sử dụng tẩy trái vậy bé con?]

[(⁠ʘ⁠ᗩ⁠ʘ⁠’⁠)?? Cái gì, tay phải của anh bị chấn thương sao!!??]

[Từ lúc nào thế?? Rõ ràng hôm qua vẫn còn rất khoẻ mà]

"Không bị thương, mọi người đừng lo lắng, chỉ là hôm nay tui đi truyền nước, bác sĩ dặn không nên sử dụng tay phải nhiều thui"

Isagi chớp mắt, nhanh chóng nghĩ ra được lý do thoái thác hợp lý nhất để qua mắt nhóm fan nhỏ này.

[Thôi rồi, trận đánh hôm nay chắc chắn rất khắc nghiệt đây..]

[+1]

[+1001]

...

[Sao vậy mọi người, Yoichi dùng tay trái thảm hoạ lắm hả..?]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro