give me a baby

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dự báo thời tiết bảo hôm nay trời mưa, sẽ không phải một ngày tốt để có một buổi đi chơi toàn vẹn nhưng Rin đã phớt lờ nó đi để bây giờ phải đứng dưới cơn mưa tầm tã chờ đợi một người.

Từng đợt gió lạnh lùa vào bộ quần áo ướt sũng, nó vẫn đứng bên bờ hồ chờ đợi mặc cho nó sẽ bị sốt cao sau hôm nay. Trái tim nặng trĩu khi từng giây, từng phút trôi qua, nó đã đứng đây gần một tiếng. Đường phố vắng tanh không bóng người, cơn mưa ngày càng nặng hạt.

"A... Rin!"

Nó nghe thấy ai đó đang gọi mình, là Isagi Yoichi, tên đàn anh chết tiệc đã để nó leo cây gần một tiếng dưới cơn mưa lớn. Isagi với bộ quần áo ướt sũng hệt nó, tay cầm một hộp bánh chầm chậm tiến về phía Rin, bàn tay lạnh của em chạm nhẹ lên bờ vai run rẩy của nó. Đôi mắt tràn ngập sự lo lắng, em dùng chất giọng khàn khàn của mình gọi nó.

"Rin, em giận anh sao? Xin lỗi..."

Isagi cuối đầu xuống, tự trách mình đã hẹn người ta đi chơi trước mà lại để họ chờ đợi cả tiếng dưới cơn mưa. Trong lòng cảm thấy tội lỗi khó tả, chỉ mong tên đàn em này sẽ tha thứ cho mình.

"Á."

Rin bực mình hất mạnh tay em ra, do thể chất Isagi yếu và bị cơn sốt dày vò suốt mấy ngày, em mất đà ngã cái phịch xuống vũng nước mưa. Cái áo khoác trắng tinh bị bùn đất vấy bẩn.

Em ngồi trên đất hoang mang nhìn Rin rồi lại nhìn cái bánh trên đất chẳng còn nguyên vẹn, nước mưa khiến nó nhão nhoẹt. Một thứ gì đó vừa vụt khỏi tay em, rơi xuống vũng nước mưa đục ngầu. Isagi nhanh chóng tìm lại chiếc kính của mình, quỳ xuống vũng nước mà bắt đầu tìm kiếm mặc cho quần áo lấm lem.

Rin dùng ánh mắt khó chịu nhìn em, tặc lưỡi buông lời khó nghe.

"Anh đúng là tên ngốc, có thế cũng chẳng xong."

Nhưng ít nhất anh đã đến.

Rin quay người bỏ đi nhưng chỉ được vài bước thì dừng lại, liếc nhìn Isagi vẫn đang mãi mò tìm thứ gì đó.

"Thấy rồi..."

Em tìm thấy rồi, từ dưới vũng nước xám xịt, một cặp móc khóa đôi được em nhấc lên. Đôi mắt vui vẻ nhìn nó, em ngước lên nhìn Rin, chẳng thấy người đâu. Có vẻ em đã chẳng để ý lúc nó rời đi, trong lòng trống trải một cách kì lạ.

Isagi xoay người dọn hộp bánh đã nát bét, dù sao để lại thì mất thẩm mỹ và cực cho mấy cô lao công lắm. Em đưa cặp móc khóa lên nhìn ngắm, chỉ đơn giản là hai chú gấu bông nhỏ đang ôm nửa hình trái tim nhưng bẩn mất rồi, chắc em sẽ mua cái mới tặng Rin sau.

"Ái chà... Cái kính..."

Em tháo chiếc kính xuống, nhìn vào tròng kính bị vỡ một bên. Chị chủ tiệm kính sẽ mắng Isagi mất! Hôm qua vừa đem sửa gọng kính xong mà bây giờ tới tròng kính, chắc do lúc nãy nó đập vào cục đá nào rồi.

Một bàn tay lớn vòng qua lấy một cái móc khóa trên tay em, Isagi ngơ ngác nhìn lại, là Rin. Nó đưa chiếc móc khoá lên xem xét, lòng thầm khinh bỉ.

"Anh đi mua cái thứ sến sẩm này à?"

"Cái đó bẩn rồi, để anh mua cái mới cho em."

Em giơ tay lên muốn lấy lại nhưng nó đưa tay cao hơn như muốn trêu đùa với em.

"Không, tôi sẽ giữ nó."

"Bẩn rồi, em không cần cố chấp đâu."

"Anh mới chính là người cố chấp đấy."

Rin cúi thấp người, hôn lên mái tóc xanh đen ướt đẫm. Đôi mắt dịu dàng nhìn Isagi, nó lại hôn lên mí mắt đối phương rồi giắt tay em tìm chỗ trú mưa dù cả hai đã ướt như chuột lột.

"Theo sát tôi, anh bị cận đi lỡ vấp té thì phải làm sao?"

"Thì đứng dậy."

"?"

Nó dẫn em đến máy bán nước có mái che và ghế, Isagi lấy chiếc điện thoại trong túi áo khoác ra, bấm vài cái.

"Hỏng rồi... Nãy gấp quá quên mất cái điện thoại."

Em để điện thoại sang một bên, ngửa đầu thở dài đầy buồn rầu.

"Của anh."

Rin đưa một chai sữa dâu lạnh cho em, còn mình thì uống cà phê lon sẵn.

"Hắt xì!"

Nó liếc ngang Isagi, thấy mặt em dần đỏ lên, đôi mắt lim dim muốn gục đến nơi. Rin thấy không ổn liền đỡ em dựa vào người mình, trán áp trán.

"Sốt rồi!?"

"Không không, anh chỉ bị cảm thường thôi."

Mặc kệ Isagi nói gì, nó bế cả người em lên chạy về nhà. Đêm hôm đó Itoshi Rin thức trắng để trông người yêu.

•••

"Nhìn cô ấy đẹp quá Rin ha?"

Isagi trỏ tay vào bài báo trên điện thoại mình, về một nữ minh tinh đại diện cho hãng thời trang nổi tiếng, cả ba vòng đều đủ tiêu chuẩn. Rin nhìn sang em, vẻ mặt không mấy tốt đẹp.

"Anh định ngoại tình?"

"Hả?"

"Ngoài tôi ra thì anh không được qua lại với bất cứ ai."

Rin dẩu môi ấm ức nhìn Isagi mong được sự an ủi, em chỉ cười hì hì tay nhéo hai bên má của nó.

"Em ghen à."

"Gì? Ai thèm ghen cho một tên chán cơm thèm phở như anh."

"Chán...?

Isagi nghiêng đầu nhìn nó, chán gì chứ hả? Thật chẳng hiểu nổi mấy cách dùng từ của giới trẻ, Isagi già thật rồi. Rin nhìn gương mặt ngáo ngơ kia cũng biết em không hiểu gì.

Tiếp thu kiến thức mới đi ông cụ non Isagi.

Cả hai ngồi dưới gốc cây anh đào, hoa nở cả một vùng trời, gió cuốn những cánh hoa đào bay phất tạo nên khung cảnh thơ mộng tưởng như tranh vẽ. Ánh nắng len lỏi qua từng cánh hoa chiếu rọi trên gương mặt của cậu trai hai mầm đang ngủ say. Rin ngồi bên nhìn em, nhẹ nhành đặt lên mu bàn tay nhỏ một nụ hôn.

•••

"A... Rin!"

Isagi bị Rin ép vào cửa kính ban công, cự vật bên trong lớn hơn một vòng làm em hoảng sợ, đưa đôi mắt xanh ập nước nhìn nó qua hình phản chiếu của mặt kính như sự cầu xin.

"Rin— đừng mà..."

"Yên tâm, tôi sẽ làm nhẹ nhàng..."

Hơi thở nóng hổi phả sau gáy, Rin thúc từng nhịp chậm rãi nhưng không quá mạnh tạo cảm giác lâng lâng khó nói trong Isagi. Bàn tay thô ráp xoa chiếc bụng đang tồn tại một sinh linh nhỏ bé chưa chào đời.

"Yoichi, sinh cho tôi thêm hai đứa nữa."

Nó rúc đầu vào hõm cổ Isagi, em bị tóc của nó chọc vào cổ cho phát ngứa, miệng mấp máy môi thều thào như tiếng mèo kêu.

"Không... Mệt lắm— ức!"

Rin để lại một vết răng sâu hoắm trên bờ vai nhỏ, đưa tay bóp cằm Isagi bắt em đối mặt với mình. Em chủ động đớp lấy môi của nó, nước bọt không tự chủ được mà chảy dài xuống cằm. Dù là người chủ động nhưng Isagi chẳng thể nào theo kịp tốc độ của đối phương, tình thế đảo ngược, Rin trở lại thế chủ động.

"Khụ...khụ."

Sau khi rời môi, nó thúc dần mạnh hơn, em nức nở gục mặt vào tay để kiềm nén sự lo lắng. Sợ rằng nó lại mất kiểm soát.

"Anh...sinh cho tôi hai đứa nữa."

Isagi phải cảm thán, thấy Rin cứ cọc cằn khó ưa thế thôi chứ nó thích trẻ con lắm và bây giờ nó muốn nhà nó cũng thật nhiều trẻ con.

"Ừ ừ! Em chậm lại đi, c-con trong bụng."

Nó cũng dần giảm nhịp lại nhưng lại nhấp rất sâu, lần nào cũng cố tình trượt ngang điểm gồ bên trong em. Isagi quằn mình xuất tinh hai lần, thở không ra hơi nhìn nó.

Rin bế em lên đặt nhẹ nhàng lên giường. Nhìn các vết đỏ chói trên làn da trắng nõn, kéo dài từ xương quai xanh đến ngực, dừng lại ở bụng.

Nó áp tai lên bụng nhỏ như đang lắng nghe nhịp tim của đứa con ba tháng tuổi trong bụng mẹ.

"Yoichi hứa rồi đấy, hai đứa nữa."

"Ớ? A-anh hứa gì đâu— á!?"

Rin ngồi dậy, vuốt tóc mái của mình lên, gương mặt vô cảm nhưng đôi mắt hiện lên đầy sự khẳng định.

Kétt

Cả hai đều hướng mắt về cánh cửa phòng vừa được mở ra. Một cậu nhóc bé tí mặc bộ đồ ngủ dài, tay ôm một cái gối nhỏ, mắt lim dim muốn khép lại.

"Ba ơi, con muốn ngủ với mẹ."

________

"R-Rin!"

"Á ư— Rin ơi!"

"Rin ơi a-anh..."

Rin đè vợ mình ra bàn ăn, liên tục thúc mạnh vào điểm nhạy cảm bên trong hậu huyệt ấm nóng. Dâm thủy và tinh dịch trộn lẫn vương vãi khắp sàn nhà, Isagi mặt đỏ lừ, chân run rẩy chẳng đứng vững nổi.

"Rin ơi! Hức— chậm thôi Rinn!"

Em khóc nấc lên, tay nắm chặt lấy cạnh bàn làm điểm tựa. Nó vẫn liên tục thúc sâu vào trong, không để tâm mấy lời cầu xin của em. Rin cắn mạnh vào vành tai đỏ ửng, Isagi vì đau mà khóc càng dữ dội. Tay quơ quào lung tung cố tìm chỗ giải toả cơn đau.

Nó lật người em lại, để em ôm lấy tấm lưng to lớn của nó rồi tiếp tục nhấp đều. Isagi cắn mạnh vào vai nó đến nổi cảm nhận vị rỉ sắt trong khoang miệng, tay không ngừng cào cấu lên tấm lưng trần.

"Rin— a...anh sắp ra..."

Nó nghe thế thì nhấc cao đôi chân đầy vết cắn đỏ, để em nằm trên bàn ăn, thúc càng ngày càng mạnh. Isagi đau đớn hét lên lại bị Rin tấn công bằng một nụ hôn sâu, em uất ức đưa đôi mắt ngập nước nhìn đứa con gái 5 tuổi đang nấp bên góc cầu thang.

Cảm nhận được hơi nóng bên trong, em cũng thả lỏng bắn tinh lần cuối, tinh dịch nhiều đến nỗi tràn theo mép đùi ra bàn. Rin nhấc cả thân thể em mềm oặt lên ôm vào lòng, hôn nhẹ lên bầu má đỏ ửng, thậm chí còn có cả dấu răng. Nó dùng chất giọng trầm ấm ghé sát bên tai.

"Sinh thêm một đứa nữa cho tôi, Yoichi."

Lại nhận được chất giọng khàn khàn nói không thành tiếng của Isagi đáp lại.

"R-Rin...con...con gái."

Nó nghe thế thì giật mình quay đầu lại nhìn đứa con gái nhỏ đang ôm gấu bông, đứng lấp ló sau cánh cửa, đôi mắt ngây thơ nhìn bố mẹ mình.

_____________

=)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro