Chap 10: Trong biển lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hahaha mình không ngờ m.n lại chạy như vịt vậy đấy. - Miku ôm bụng cười.

- Ý coi kìa, hình như tên Len còn làm gì đó trước cửa phòng thí nghiệm thì phải. - Luka nhìn khuôn mặt của Len, vẻ mặt lo lắng như đang khiếm tìm cái gì đó, thấy Luka và Miku hắn chạy lại hỏi.

- Này, con nhỏ trời đánh đó đâu ? Vụ này là các cô bày ra phải không?

- Nó hả tất nhiên là ...hum...hum - Miku đang định nói thì bị Luka bịt mồm.

- Nó hình như còn mắc kẹt ở trong đấy, phải làm sao đây ? Nó bảo phải ở lại để làm gì đó. Anh giúp tôi cứu nói với..huhu.. - Luka vờ khóc lóc, lo lắng bám lấy cánh tay hắn lay lay. Cô đá nhẹ vào chân Miku ra hiệu cho cô nàng hợp tác với mình rồi khụy xuống bất lực. Nhìn thấy sự lo lắng từ 2 con bạn thân, hắn tin liền, đôi mắt màu ngọc lục bảo hằn lên đáng sợ, bàn tay nắm chặt, sát khí tỏa ra ghê rợn. Len cứ vậy mà chạy về phía phòng thí nghiệm, mặc kệ lửa đang cháy dữ dội.

* Kết thúc hồi tưởng*

~~~~~~~~

- Là vậy đó, sao cậu thấy vui không ? Hắn mà chết thật thì lời cho cậu quá. - Luka đắc chí.

Chẳng biết nó có vui hay không nhưng nó thấy lo lắm, thấy sợ hãi bất an, sợ hắn chết, tại sao thì nó cũng không biết nữa. Nó lao vào trong lửa không do dự để tìm hắn trước sự ngỡ ngàng của 2 con bạn.

-Len anh ở đâu ? Tên ngốc, tên biến thái, tên bại não anh đâu rồi? - Lớp học đã cháy gần hết, mọi thứ ngổn ngang, hỗn độn. Nó không thấy hắn, hắn đâu rồi ? Nó chợt thấy cái áo đang cháy gần hết ở 1 đám lửa, là áo của hắn, vậy hắn đâu? không phải chết rồi đó chứ? Nó gào lên lo sợ, nó không muốn, ngàn lần không muốn lại có người chết vì nó. Ngọn lửa và kí ức chợt ùa về song song với nhau. Đau, đau lắm, quá khứ của nó nhưng tuyệt nhiên nó... không khóc. Hít quá nhiều khônghói bụi, nó dần ngạt thở, khụy xuống.

- Này, sao cô lại ở đây ? - Hắn xuất hiện từ 1 góc nhỏ trong lớp, ngạc nhiên nhìn nó.

- Tìm anh chứ ai ? Đồ não ngắn, bị lừa mà cũng không biết, IQ của anh chỉ có 1 số 0 thôi hả ? Tôi tưởng anh chết rồi chứ, cái áo của anh cháy gần hết mà, biến thái. - Nhìn thấy hắn nó mừng lắm, nhưng vẫn phải gân cổ cãi.

- Tôi mà chết sợ có người khóc hết nước mắt thôi, mà cô mới là não ngắn, cái áo bắt lửa mặc vào để tôi bị thiêu cháy à ?

- Anh mà chết tôi sẽ mở tiệc ăn mừng, vì loại bỏ được 1 tên biến thái, không biết ai ngu mà đi khóc cho anh nhỉ ? - Nó nhìn hắn bằng nửa con mắt.

- Thì tất nhiên là fan của tôi và cô chứ ai ? Gào tên người ta như bò rống ấy, bộ cô lo cho tôi lắm hả ? - Hắn dí sát mặt mình vào nó hỏi thầm.

- Ai.. ai mà thèm lo, chẳng qua tôi muốn xem anh chết thế nào thôi, mà tại sao vừa nghe tôi bị mắc kẹt là anh lại lao vào cứu, thích tôi rồi hả ? - Nó vặn ngược lại.

- Thích cái đầu cô á, chẳng qua tôi không muốn cô biến thành con heo quay thôi, phải chính tay bổn công tử đem cô đi nấu chao để trả thù. - Hắn đưa tay ra trước mặt vẻ quyết tâm.

- Anh thích chết hả ? - Nó hét lên.

- Cho con lạy mấy hồn, sắp chết cháy đến nơi còn ở đấy mà đánh nhau. Chờ xuống địa phủ mà đánh tiếp nhé. - Kaito từ ngoài chạy vào.

- Tên ngốc này, vợ chồng người ta đang bàn chuyện sau này mà anh lại phá đám. Mà Rin có xuống âm phủ thì Diêm Vương chắc cũng phải đem kiệu 8 người khiêng nó sống lại. - Miku chen vào.

- Miku, cậu chán sống rồi...- Nó hầm hầm tiến về chỗ Miku thì bỗng...- Cẩn thận... 1 thanh gỗ đang cháy rơi xuống, hắn lao đến ôm chặt nó vào lòng. Máu, máu chảy xuống từ trán nó, nhưng không phải của nó. - Này anh không sao chứ ? Tỉnh lại đi, tên khờ...- Nó hoảng hốt lay hắn, màu máu đỏ tươi quệt chặt lấy mái tóc, khuôn mặt thanh tú như thiên thần của hắn không chút phản ứng.

- Ra khỏi đây đã, nguy hiểm quá.- Kaito hét lên.

~~~~~~

Ánh nắng khẽ xuyên vào phòng, nhảy 1 điệu múa bất tận. Mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi hắn, đây là phòng y tế của trường.

- Tỉnh rồi à ? - Nó ngồi bên giường đang chăm chú gọt táo. - May cho anh là chỉ bị chấn động nhẹ, không ảnh hưởng gì.

- Ờ, mà sao cô thản nhiên vây ? Tôi đã cứu cô đấy, không cảm ơn à ?

- Ưkm, đang thất vọng vì anh không chết. Mà tôi có mướn anh cứu đâu ? - Nó thờ ơ

- Cô đang bán bổ ân nhân cứu mạng của mình đấy, vô ơn.

- Cái gì? Tôi mà vô ơn thì đã mặc cho anh chết từ lâu rồi, này thì vô ơn. - Dứt lời nó co chân đạp hắn bay xuống giường.

- Này tôi là bệnh nhân đấy. - Hắn ôm bụng nhăn nhó

- Cho chết, đáng đời. - Nó hất hàm.

Bên ngoài, biệt đội nghe lén gồm Miku, Luka, Kaito thì thở dài ngán ngẩm, 2 người này rõ ràng là kẻ thù truyền kiếp.

�(��NM��;~�郴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro