Chap 23: Kí ức ngủ quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó tới lớp với khuôn mặt không thể phờ phạc hơn. Sau 1 hồi chen lấn xô đẩy chẳng khác gì mua hàng giảm giá trong siêu thị, nó đã lết được tới bàn học của mình, vừa vào tới nó đã gục luôn trên bàn. Hắn thấy thế cũng men lại hỏi thăm:

- Này, cô sao vậy ? Hay sợ mèo quá nên ngủ không nổi ? - Len cố tình chọc tức.

- Anh biến đi, phiền chết lên được, đồ dơ bẩn - Nó hét rồi chuồn nhanh xuống bàn Miku lánh nạn. Mặc kệ Len đang thắc mắc khều vai Gakupo hỏi.

- Cô ta sao vậy ? À mà sao hôm qua cậu không về nhà thế ?

- Nó à ? Bị dị ứng với mèo ý mà, hôm qua mình ngủ ở nhà Rin luôn - Gakupo

- Cái gì ? Ngủ cùng cô ta á ? - Len sửng sốt

- Có sao đâu, còn ngủ chung với Miku nữa mà - Gakupo điềm nhiên trả lời.

- Cậu nói sao ? Thích chết hả - Lần này là Kaito đang sửng sốt

- Có gì lạ sao ? Hồi nhỏ vẫn thế mà, thôi cô vào lớp rồi kìa - Gakupo liếc ra ngoài. Từ sau vụ nổ phòng thí nghiệm, ông thầy giáo khó ưa đã lặn mất tăm, thay vào đó là cô Miki, gvcn mới, cực tâm lí và xiteen. Cô vừa bước vào lớp mà nó vẫn treo hồn ngược lên tận mây xanh, bó toàn thân với nhỏ này.

- Cả lớp im lặng, nhân đây cô xin thông báo, 3 ngày tới chúng ta sẽ có kì thi tổng kết, đây là kì thi quan trọng nhất trong cả học kì, để xem kết quả học tập cả năm. Đặc biệt, kì thi lần nay sẽ cực kì khó, các em không được chủ quan. Đề cương ôn tập tất cả đều đã có rồi. Sau kì thi này trường ta sẽ tổ chức lễ hội mừng valentine. Sau đó 1 ngày là kì nghỉ tết.

Nghe đến đây nó chợt bật dậy... cái gì ? Đã sắp tết rồi á. Sau tiết 2 nó chẳng ngó ngàng đến việc học hành gì nữa mà cúp tiết ra hoa viên sau vườn chơi. Nó chẳng có tâm trạng nào để học cả, mọi thứ diễn biến quá mông lung, không tài nào sắp xếp nổi. Nghĩ đến chuyện mình cố gắng để được đến trần gian, đuổi theo Demon, rồi gặp tụi hắn nữa chứ. Thật sự hiện tại nó rất rối, nó không muốn quan tâm đến cảm giác lạ lẫm đang nảy sinh kia là gì. Bởi nó hiểu rõ, mình vốn không được phép nhận tình cảm ấy, vết xe đổ của quá khứ nó không được phép chạm vào. Nhắm mắt lại, nó nằm ngủ dưới 1 gốc cây, nghe tiếng chim hót, tiếng thầm thì của gió, cứ thế mà chìm vào thế giới mộng mị ảo tưởng của mình. Không 1 ai, không 1 ai có thể làm tổn thương mình. Nó thấy mình đứng trước biển. Lại là biển, có 1 cô bé đang khóc, cô bé có mái tóc màu nắng và đôi mắt xanh dương đang khóc. Nó từ từ tiến lại gần phía cô bé, khẽ nhíu mày, cô bé thật giống nó hồi nhỏ. Nó rất muốn dỗ dành cô bé ấy, như tự an ủi lòng mình, nhưng không được, không ai nhìn thấy nó cả, cứ như nó vô hình vậy. Và rồi, có 1 cậu bé nữa xuất hiện, cậu bé với nụ cười thiên thần, đôi mắt màu huyết chăm chú nhìn cô bé. Ấm áp quá, nó thấy thật ấm áp, họ đã cũng chơi đùa cho đến khi mặt trời lặn. Ngày nào cũng vậy, cho đến lúc nó tò mò tiến về phía cậu bé, nhưng... khi vừa chạm vào thì cậu bé ấy bỗng ta biến, như cơn gió vội đến rồi đi. Nó vội vã đưa tay ra giữa cậu lại, nhưng muộn mất rồi, tan biến như bọt biển, chỉ còn cô bé đang ngồi thẫn thờ trên bờ biển. Nhưng nó bỗng thấy tối, chỗ này tối quá, sao lại tối đến vậy, u ám đến vậy, là ai, là ai nhốt nó vào cái hộp tối tăm này ? Không ai cả, đây chính là trái tim trống rỗng, cô độc và lạnh lẽo của nó, nó có cười, nhưng là nụ cười giả dối che dấu tất cả đau khổ. Ai đó, làm ơn, kéo tôi ra khỏi bóng tối này đi, làm ơn, kéo tôi ra khỏi sự côi độc ghê rợn này đi....... Bàn tay ấm áp vô cùng, nó cảm nhận được có người đang nắm tay nó, nó vội bật dậy, mở mắt. Là Len, hắn đang làm gì ở đây ? Hắn nắm tay nó, nằm gục trên vai nó mà ngủ, chẳng lẽ cũng cúp tiết như nó ??? Nó định đá bay hắn như chợt khựng lại, nó biết hắn đẹp, nhưng không ngờ lại đẹp đến thế. Nhìn cứ như 1 thiên thần đang ngủ, yên bình vô cũng. Mái tóc màu nắng đang rối tung trong gió, xòa xuống che gần hết khuôn mặt, lông mi lại rất dài và cong, nhìn như con gái. Da lại trắng đến nỗi nó cũng phát ghen, nhìn mà thật muốn cắn quá đi. Nó cứ ngây ra ngắm hắn như thế nó bất giác đưa tay vén mấy lọn tóc xòa xuống mặt hắn thì hắn tỉnh dậy, vừa xấu hổ vừa bối rối, nó rụt tay lại quay đi chỗ khác che vẻ mặt lúng túng của mình.

- Cô làm gì vậy ? Bộ tôi đẹp trai lắm sao ? - Hắn vươn vai ngáp.

- Không đừng có mà hoang tưởng - Nó vội đáp - mà sao anh ở đây ? còn ngủ trên vai tôi, còn nắm tay tôi nữa chứ, biến thái tính lợi dụng à ? - Nó thét.

- Tại không thấy cô nên tôi đi tìm, thấy cô ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức, bây giờ thì về lớp đi. - Hắn đáp.

- Ờ, mà khoan, có thứ này hay lắm nè. - Nó níu tay hắn lại, lục lọi gì đó trong bụi rậm rồi đem cái thứ vừa tìm được ra khoe với hắn.

- RẮN ??? - Hắn thất kinh hét lên nhìn con rắn đang bò trên tay nó, 1 con rắn dài khoảng 50 cm, đang uốn lượn trên tay nó, thở phì phò.

- Dễ thương không ? Chắc lớp nào làm thí nghiệm để xổng đây mà - Nó vuốt ve cưng nựng em rắn nhỏ. Hắn vội dựt con rắn trên tay nó quăng đi.

- Cô khùng à ? Nếu nó là rắn độc thì sao ? Cô đúng là loại con gái khó ưa mà, thật tội cho ai lấy phải cô. - Hắn thét, nó sững lại khi nghe hắn nói, loại con gái khó ưa ? Thì ra vậy hắn vốn không ưa nó, mà nó cũng đâu có ưa hắn nhỉ ? Vậy sao phải buồn ?

- Phải tôi là vậy đấy, là loại con gái khó ưa, nên tránh xa tôi ra 1 chút - Nó hét lên rồi bỏ về lớp học, hắn chỉ biết nghệt mặt ra nhìn, lại nói gì khiến cho nó giận nữa ư ?!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vậy là đã đến ngày thi, đối với nó việc này chỉ là chuyện nhỏ hơn con thỏ, ỷ vào tí thông minh trời phú của mình nó chẳng thèm học, chỉ thản nhiên chơi. Cho đến khi vào phòng thi, nhận đề nó mới há mồn trợn mắt không tin nổi. Chỉ hận cậu nó đã cho riêng 6 đứa bọn nó 1 đề cực khó, làm não cả bọn phải hoạt động hết công xuất, nhưng không sao, nó vốn tự tin với thành tích học tập của mình nên thi xong rất hớn hở, chỉ có điều, kì thi này có rất nhiều người khó qua được. Đứa nào thi xong mặt cũng xám ngoét lo sợ, cả 3 con nhỏ Lihaku, Delia, Genyo lớp bên cũng đang thấp thỏm. Rin thì nhàn hạ rồi, sau khi làm bài thi xong đến phòng Hiệu Trưởng phá phách cho chán rồi về nhà ngủ ngon lành. Hazzz cứ vô tư như con nít ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro