Chap 29: Chuyến đi thăm Anh Quốc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tụi nó đi bằng máy bay riêng chỉ 6 người còn cả lớp thì chia nhau ra đi bằng máy bay của nhà nó. Hiện tại nó đang ngồi trên máy bay, bịt 2 tai lại, trùm quyển sách lên mặt nghe càu nhàu.

- Tất cả là tại cậu, nếu cậu không phá hỏng vở kịch thì tụi mình đâu có thua thê thảm như vậy ? - Miku trách cứ

- Trời ơi, kịch bản lãng mạng của mình, giờ thành bãi hỗn tạp - Luka than khóc.

- Thôi xin cậu đó, có phải 1 mình, mình làm đâu ? Cả Len cũng phá mà. - Nó thanh minh.

- Mình không cần biết, tất cả là tại cậu, đi chết đi - 2 cô bạn hét vào mặt nó.

- Hazzz thôi được rồi, 2 Juliet của tôi lại đây để mình hôn 2 nàng nào - Nó sáp lại 2 con bạn chu mỏ ra.

- Biến - Không chần chừ, nó ăn ngay 2 cái đạp của Miku và Luka.

- Len, tại sao anh có thể thản nhiên như thế ? Chẳng lẽ chỉ mình tôi bị mắng - Nó bất mãn.

- Tôi không biết. - Len thản nhiên, mắt gián vào quyển tạp chí.

- Thôi mà, đừng giận nữa em gái - Gakupo nịnh nọt.

- Kệ m.n, em đến khoang lái đây. - Nó bực tức bước đi

- Á đừng mà - Miku, Gakupo và Luka chạy theo cản nó lại.

- Cậu ấy muốn lái thì kệ đi, mắc gì phải ngăn cản ? - Kaito

- Anh im đi, biết gì mà nói ? - Miku cốc đầu Kaito.

Nó chẳng thèm để ý nữa ngồi bệt xuống ghế, bên cạnh Len kéo tay hắn ra và... ngủ.
- Này sao cô tự nhiên thế hả ? Con gái gì mà vô duyên hết sức. - Hắn làu bàu

- Im - Nó cầm quyển sách đáp vào đầu hắn rồi lăn ra ngủ.

Hắn nhìn nó ngủ như trẻ thơ bỗng thấy thanh thản vô cũng. Chỉnh lại tư thế nằm của nó, hắn cười nhẹ rồi tựa lưng vào ghế ngủ theo.

- Ê, 2 anh chị này suốt ngày đánh nhau sao hôm nay lại ngủ chung ? - Miku dừng cãi cọ nhìn tụi nó ngủ.

- Còn hỏi hả ? Em và Kaito đánh nhau nên nó phải xuống hàng ghế sau ngủ chứ sao - Gakupo thở dài.

- Người yêu à, tụi mình cũng ngủ chung đi - Miku bò lại gần Luka nụng nịu

- Biết rồi, qua đây đi - Luka chỉnh lại ghế ngồi, kéo Miku vào lòng và ngủ.

- Chẳng lẽ mình và cậu lại ôm nhau ngủ ? Không thể nào - Kaito hét lên

- Thế thì... làm thôi - Gakupo cười nham hiểm.

Rồi nhẹ nhàng bế Luka về ghế của mình, ôm cô vào lòng ngủ, chẳng hiểu sao cô gái nhỏ nhắn này khi ngủ lại dễ thương như thế, chẳng có chút gì là hung dữ, sao bỗng nhiên lại muốn bảo vệ, che chở cho cô bé này. Kaito nhẹ để Miku tựa vào vai mình, cảm giác ấm áp lạ thừng, trái tim như rung lên từng hồi, cô ấy ngủ ngây thơ như 1 đứa trẻ, từng đường nét trên cơ thể hoàn mĩ 1 cách kì lạ, vén mái tóc xòa trước mặt của cô, Kaito quàng tay qua vai ôm cô vào lòng như sợ cô se biến mất, như muốn chiếm lấy thứ cảm giác hạnh phúc này dù biết nó không thuộc về mình.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Cô chủ, máy bay sắp hạ cách, xin cô chuẩn bị đi ạ - Tiếng chị tiếp viên nhẹ nhàng, nó tỉnh dậy vươn vai ngáp 1 cái.

Dụi dụi đôi mắt đang ngáy ngủ, nó bật dậy nhìn quanh, chợt nhận ra nãy giờ mình đang ngủ rất ngon lành trong tay hắn nó hét lên không bình tĩnh.

- Á............ tên biến thái anh làm gì vậy ? Tránh ra đồ dê xòm - Nó hét

- Gì vậy chính cô là người lăn vào lòng tôi ngủ mà ? - Hắn tức giận, vừa mới dậy mà đã

- Tôi không muốn biết đi chết đi - Nó hét lên, co chân đập hắn bay xuống đất. Miku và Luka cũng vì vậy mới thức dậy và........ - Á sao anh lại ôm tôi ngủ ? - 2 cô hét lên.

- Bình tĩnh, cô nghe tôi giải thích đã - Kaito và Gakupo lúng túng

- Này thì nghe - Dứt lời 2 chàng bị đạp thẳng cẳng xuống sàn. Cửa máy bay vừa mở thì 3 cái xác bầm dập tơi tả bay vèo ra với vận tốc ánh sáng và hạ cánh vô cũng đẹp mắt trước sự ngõ ngàng của bao nhiêu người.

- Cô có cần phũ vậy không ? - Len phủi áo bật dậy quát.

- Đúng đó, con gái gì mà hung hăng qúa đó, vậy sẽ không có người yêu đâu - Kaito hùa theo.

- Có cần quảng tôi như rác vậy không ? - Gakupo mếu máo.

- Woa đến anh Quốc rồi, tuyệt quá - Rin hồ hởi.

- Rin tụi mình sẽ đi đâu đầu tiên ? - Miku vui không kém.

- Này đừng quên lí do tụi mình tới đây. - Lika lên tiếng nhắc nhở, dường như bọn hắn không hề tồn tại thì phải.

Duy từ đâu lao đến ôm chặt lấy Rin.

- May quá, mấy cậu đây rồi, nè tụi mình đến thăm tháp đồng hồ Big Ben đầu tiên nha, được chứ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro