Chap 37: Cơn cảm cúm dễ thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày cuối cùng của kì nghỉ tết, nó đã quyết định rồi, phải dành trọn ngày này để làm những việc mà nó thích. Một việc cao cả và vĩ đại mà tổ quốc phải nể phục, người người phải nghe theo mà con heo cũng phải cúi đầu trước nó...đó là NGỦ. Phải, dù bây giờ trời có sập hay động đất sóng thần nó cũng mặc. Người nào dám làm tổn hại đến giấc ngủ vàng, ngọc, kim cương của nó thì chuẩn bị đi bán muối. Thế mà tên ác ôn không biết điều nào mới 7h:30' sáng đã gọi điện cho nó. Nhưng, nó quyết tâm cố thủ, trùm chăn ngủ nhất định không dậy, thế mà cái điện thoại vẫn reo liên hồi. Phen này tên đó tới số rồi, nó sẽ cho tên đó vào đi băm nhuyễn. Rồi đem tên đó ra chiên, xào, hấp, luộc... cái gì nó cũng xơi tuốt.

- Tên chết bằm nào ở đầu dây bên kia thế hả ? Có biết mấy giờ không mà gọi cho bổn cô nương ? - Nó hét vào điện thoại.

- Em gái yêu quý à, vểnh tai lên cho rõ... TÊN CHẾT BẰM ĐÓ LÀ THẰNG ANH YÊU QUÝ CỦA EM ĐÂY... - Đầu dây bên kia Gakupo " nhẹ nhàng" nói.

- Anh 2 hả có chuyện gì quan trọng không, nếu không em cúp máy đây, mai gặp, tạm biệt. - Nó chuẩn bị cúp máy.

- Ấy ấy em gái, anh có việc nên mới nhờ em - Gakupo dịu giọng năn nỉ.

- Không, em muốn ngủ - Nó thờ ơ

- Từ từ đã, Len ốm rồi, anh muốn nhờ em chăm sóc cậu ấy - Gakupo vội nói.

- Ốm ? Chăm sóc ? Là sao ?

- Nó bị sốt nặng, mà hiện tại chẳng có ai chăm sóc cả, anh và Kaito hôm nay phải đến Devil Hell giải quyết vài việc, người làm thì xin nghỉ về quê hết rồi. Mà Len thì không thể để mặc không ai lo, nên anh mới phải nhờ em Gakupo năn nỉ.

- Thì mặc xác anh ta, chết thì chôn, em đâu cản – Nó vọng lại

- Em gái đừng tuyệt tình thế chứ, thôi anh phải đi rồi, em giúp anh nha. - Gakupo vội cụp máy, nó đáp điện thoại vào xó giường chùm chăn ngủ tiếp, nhưng không tài nào ngủ được nữa.

Nó uể oải đứng dậy đi vscn rồi xuống phòng ăn sáng.

- Ủa sao dậy sớm thế ? Mình tưởng hôm này cậu ngủ đến tối chứ - Luka

- Tại anh 2 bảo tên Len chết bằm đó ốm nên nhờ mình qua chăm sóc, hay các cậu đi cùng với mình nha.

- Không, anh Gakupo nhờ cậu chứ có nhờ tụi mình đâu ? - Miku

- Đồ đểu, mà bé Hawari đâu ? - Nó liếc ngang dọc

- Em đây chị - Hawari từ bếp đi ra, tay bê 1 khay bánh socola có mùi rất thơm

- Oa, ngon ghê, em làm hả Hawari ? - Nó nhanh nhảu

- Dạ, em có học làm bánh để làm cho các tỷ đấy - Hawari hớn hở.

- Ngon ghê, em làm kiểu gì vậy ? - Nó ăn ngon lành

- Thì làm theo công thức, nhưng quan trọng nhất là tình cảm dành cho người mình muốn làm tặng, em nghĩ đến các tỷ khi làm đấy - Hawari cười.

- Vậy hả. Thôi chị phải đến nhà tên Len chết bằm đây - Nó cầm áo bước ra ngoài

- Á, chị phải cẩn thận đó, nhà chẳng có ai, 1 nam 1 nữ thật đáng lo - Hawari nhắc

- Em nghĩ đi đâu vậy ? Gì mà 1nam 1 nữ chứ ? - Nó phóng nhanh ra ngoài, leo lên xe rồi phi đến biệt thự của Len.

Nơi này đúng là đẹp, không thua gì biệt thự của nó, thiết kế theo phong cách Châu Âu hiện đại, tông màu chủ đạo là trắng. Chỉ toàn màu trắng thôi, nó bước vào, cổng tự động mở sẵn, thu hút ánh nhìn ngay từ đầu chính là khônghu vườn hoa hồng xanh. Đúng là loài hoa nó thích, đây là loại hồng được ghép gien nên mới có màu xanh da trời đẹp như vậy, ở nhà nó cũng trồng đầy trên sân thượng. Tiếp đó là 1 đài phun nước lớn chính giữa cửa. Nó bước vào nhà, ngôi nhà được trang trí khá nổi bật với các vật dụng gỗ, nhưng... phòng của tên đó ở đâu ? Không lẽ bắt nó đi tìm từng phòng. Nó lần bước đi lên lầu, rồi cứ theo ánh đền đỏ chớp tắt trên tường mà đi, rồi dừng lại căn phòng to nhất ở hành lang tầng 3. Đẩy cửa bước vào quả nhiên là phòng của Len. Hắn đang ngủ, không là mê man thì đúng hơn. Nó tựa người vào cửa, phòng này thiết kế đơn giản thật, phủ 1 lớp sơn đỏ sẫm, tối màu nhìn không rõ là màu gì. Trên bàn lại để 1 bình hoa hồng xanh rất bắt mắt. Nó tiến về giường, Len vẫn đang ngủ, khuôn mặt có chút nhợt nhạt nhưng vẫn rất đẹp, thật là muốn giết người mà. Nó cứ im lặng nhìn ngắm hồi lâu.

Rồi lại thầm trách mình đúng là khùng, tự nhiên nhận lời đến chăm sóc hắn. Nó đưa tay lên vuốt hẹ khuôn mặt mĩ miều ấy. Nóng thật, sốt cao quá. Á mà khoan, hình như hắn đang tỉnh lại, làm sao đây ? Làm sao bây giờ ? Ơ nhưng sao mình phải hoảng nhỉ, đúng là con khùng.

- Sao cô lại ở đây ? - Len vừa tỉnh đã thấy nó ngồi cạnh, mặt không chút biểu cảm.

- Gakupo bảo tôi đến coi sóc anh, cứ coi như tôi trả ơn vì anh đã giúp tôi vụ Black Moon đi - Nó đứng dậy, tránh ánh mắt dò sét của Len.

- Tôi đâu có nhờ, nếu phiền thì cô về đi - Len quay qua, nhắm mắt lại.

Phiền ? Phải mình đang thấy phiền đây, đã có lòng tốt đến giúp mà còn tỏ thái độ, vậy thì đừng hòng mình giúp, đồ vong ân. Nó khó chịu đi ra khỏi phòng, nhưng nghĩ thế nào cũng không thể bỏ mặc hắn được, nó vào nhà tắm, tìm khăn lạnh đắp tạm cho hắn rồi bỏ xuống lầu. Hắn khẽ mở mắt, chỉnh lại chiếc khăn trên trán, khẽ mỉm cười rồi lại thiếp đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nó đi vòng quanh siêu thị, không biết phải mua gì, nó chưa từng chăm sóc người ốm, thế mà chẳng hiểu ăn nhầm cái gì, nó lại nhận lời giúp hắn, thật mệt mà. Nó mua 1 ít thuốc cảm theo sự chỉ dẫn của bác sĩ, rồi ra quầy thực phẩm mua trứng gà và tía tô, nghe nói ăn như vậy sẽ giải cảm. Mà cái tên này, nhà giàu vậy mà tủ lạnh trống trơn, chẳng có gì, hại nó phải tự đi mua..... Bây giờ là việc khó nhất, nấu cháo. Cha mẹ ơi, nó nấu ăn dở thế nào hẳn ai cũng biết, nhưng Hawari đã bảo, chỉ cần làm theo công thức và đặt thêm tình cảm vào là được. Nó hớn hở bắt tay vào công việc, sau 30' đánh lộn, chật vật vài phen cuối cùng cũng cho ra sản phẩm, 1 tô cháo thơm lừng, đảm bảo ngon. Nhưng có điều... 2 tay băng kín keo cá nhân rồi. Nó hí hửng bê tô cháo lên.

- Này, heo, dậy ngay, tôi nấu cháo cho anh rồi nè - Nó inh ỏi

- Cô làm gì mà ồn vậy ? Để tôi ngủ chút đi

- Không được, anh ăn nhanh rồi còn uống thuốc, nói cho mà biết, tôi chưa từng chăm sóc ai như vậy đâu.

- Biết rồi, mà có chắc ăn được không đó ? - Len nghi ngờ

- Không ăn thì thôi, ai ép - Nó giận dỗi.

- Ai bảo không ăn ? Đút cho tôi đi

- Cái gì ? Này, anh mới chỉ ốm chứ chưa có chết nhé.

-...................

- Rồi, tôi đút, khổ quá, bởi vì anh đang ốm, nếu không tôi nhất định cho anh 1 cước - Nó cầm thìa cháo đút cho hắn.

Ta thề, cả đời Rin Kagamine này, đây là lần đầu ta chăm sóc người khác chu đáo như vậy. Nhưng thật vui, nhìn hắn ăn ngon lành như vậy nó thấy hạnh phúc. Sau khi ăn xong nó giục hắn uống thuốc rồi bắt đi ngủ, cứ như bảo mẫu chuyên nghiệp vậy. Nó lôi trong túi ra 1 tệp giấy gấp hạc, đúng là nó không khéo tay. Nhưng gấp hạc là sở trường của nó vì... hồi nhỏ nó từng gấp tặng cho mẹ. Rồi nó thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh dậy thấy mình nằm ngủ trên giường, còn Len, hắn ta chạy đâu rồi ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro