Chap 46: Khởi đầu cho kế hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trời đã tối muộn, gần nửa đêm, nó bò dậy ghé mắt xuống tầng, xem chừng ông bố chồng tương lai này nôn nóng chuẩn bị cho đám cưới này mai quá nhỉ, nếu vậy nó cũng phải làm con ngoan chứ hehehe. Vả lại, nếu không tổ chức sớm thì cái lũ ôn thần (2 bà bạn thân) kiểu gì cũng kéo đến phá đám thôi.

Nó mở tung cửa sổ, nhảy xuống sân sau, chạy một mạch vào khu vườn hoa rậm rạp. Ở đây khá đẹp nhưng lại rất hiu quạnh, không có đèn thắp sáng, có thể đây là nơi không ai để ý tới, thuận tiện cho việc nó sắp làm. Nó đi ngang qua hồ nước, xem xét 1 hồi rồi mỉm cười thỏa mãn. Xong, nó rút ra 4 tờ bùa (chôm của Luka), đặt đều quanh hồ nước. Gió bắt đầu thổi càng lúc càng mạnh, bầu trời đen kịt tĩnh lặng bỗng xuất hiện tiếng sấm khô khốc, đánh ngang lưng trời. Nó nhắm chặt mắt, tay phải giơ lên cao, miệng lẩm nhẩm gì đó, liên tục đọc những cổ ngữ Hi Lạp. Tay trái để 2 ngón trước ngực như đọc thần chú, mặt nhăn lại, hơi thở cũng chở nên gấp gáp. Dù gió đang thổi rất lạnh nhưng người nó vẫn túa mồ hôi đầm đìa chảy ròng 2 bên thái dương. Mây kéo về thành từng tảng to rên bầu trời, che đi ánh trăng vàng mờ nhạt, yếu ớt, mặt hồ nổi sóng, xao động như cơn thủy thần ngoài đại dương. Không gian xung quanh nó bỗng sáng lên đổi màu ánh tím, nó khụy người xuống, mệt mỏi đưa tay lên nắm chặt ngực áo. Nước hai bên hồ rẽ sóng, từ ưới hồ 1 nam nhân có đôi mắt đen lạnh lão, khuôn mặt đằng đằng sát khí đi lên, tiến về phía nó. Anh tay nắm 1 tay nó, kéo lên, nó thở dốc, nghỉ 1 hồi rồi mỉm cười:

- Vương ca, đã lâu không gặp - Nó lao về người con trai trước mặt ôm chầm

- Lâu lâu cái con khỉ, muội làm gì vậy ? Đã biết không sử dụng phép được mà còn liều mạng dùng bùa chú gọi ta lên, Luka cho muội làm vậy à ? Dù ta có là Diêm Vương cũng không cứu nổi nha đầu muội đâu - Vương ca tức giận hét vào mặt nó, hazzz anh em nhà này giống nhau thật đấy, rất thích lên lớp người ta, hành hạ đôi tai bé nhỏ của nó. Nó cố nặn ra 1 nụ cười tươi hết sức có thể, níu áo Vương ca, nũng nịu.

- Ai dà, lâu lâu mới gặp ca đường mắng muội nữa mà, nếu không muội sẽ cùng Luka quay về địa phủ nghỉ mát mấy hôm đấy.

-Được rồi mà muội muội tốt, đừng nói gì với Luka, muội muốn gì cũng được, làm ơn đừng chấm dứt tháng ngày bình yên của ta - Vương ca nghe đến tên cô em gái thân thương thì sợ xanh mặt, vội làm hòa với nó.

- Được rối, em chỉ nhờ anh 1 việc nhỏ xíu thôi hà, thật ra.... Nó kéo Vương ca xuống ngang đầu mình, thì thầm, nghe xong mặt anh biến sắc, khẽ đẩy người nó ra, anh lắc đầu tỏ vẻ bất lực.

- Chuyện này tuy có nằm trong khả năng của ta, nhưng như vậy là phạm luật, ta không thể giúp muội

- Huynh ? Không giúp ? Vậy muội đi nhờ Luka nhé - Nó vênh mặt toan bước đi

- Rồi được rồi, ta sẽ giúp, con tiểu nha đầu bướng bỉnh, giờ ta đi được chưa ? - Vương ca đành ngậm miệng đồng ý.

- Tạm biệt nha Vương ca, rảnh muội sẽ về địa phủ thăm huynh. - Nó hôn gió tạm biệt, Vương ca vội ngoắc tay, 1 làn khói 7 màu lan tỏa, bao lấy người anh rồi từ từ tan biến.

- Trời ơi, bày đặt khói hồng 7 màu - Nó nguýt dài nhận xét

- Ta nhe hết đấy nhá - Tiếng Vương ca vọng lại làm nó phát hoảng co chân chạy thẳng.

Gió ngừng thổi, bầu trời trở nên êm ả hơn, mặt hồ như chiếc gương phản chiếu sự kiều diễm của ánh trăng. Ở 1 góc nào đó, tiếng lá cây im lặng, nhường chỗ cho tiếng thở khẽ của 1 người.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vậy là mọi thứ đã sắp xếp xong, 1 ngày mới bắt đầu, nó còn chưa kịp vươn vai ngáp thì đã bị 1 đám người từ đâu tràn vào, khênh nó sang phòng bên cạnh, còn chưa hiểu gì, nó đã bị xoay như chong chóng. Đúng 30' sau, mấy người kia mới dừng lại, nó cáu gắt đứng dậy định quát mắng um xùm, nhưng bỗng xững người khi nhìn vào gương, vẫn biết là mình đẹp, nhưng không ngờ đến mức này cơ đấy. Nó khoác lên mình 1 bộ váy cô dâu trắng tinh khôi, đẹp đến bất ngờ. Với cân váy xòe như công nương, vải ren bao phủ ngoài, đính thêm đá và kim tuyến. Trước ngực đeo 1 bông hồng đen quý phái, tô điểm cho bộ váy. Mặt được make up nhẹ làm tăng vẻ duyên dáng và làn da trắ bóc nõn nà vốn có. Cái cổ trắn ngần kiêu sa đi kèm với bộ đá ruby đỏ. Mái tóc vàng được tết nhẹ, uốn cong mượt mà kèm theo những viên ngọc trang trí. Nó chẳng khác gì bà hoàng với 1 đóa hồng xanh trân tay. Nó khá hài lòng về vẻ đẹp trời phú cú gào của mình. Cửa phòng bỗng bật mở, Rinto xuất hiện trước mặt nó, đẹp lạ thường, có khi sánh ngang với Len ấy chứ. Nó bỗng lắc đầu, sao lại nghĩ đến hắn nhỉ ? Mái tóc bạch kim lãng tử của Rinto có 1 mùi hương rất lạ, thơm và quyến rũ. Bộ âu phục trắng với đường may tỉ mỉ được hắn kết hợp hoàn hảo.

- Rin, hay chúng ta làm thật đi, chúng ta kết hôn luôn được chứ ? - Rinto ôm nó từ phía sau, nó thoáng đỏ mặt, dơ chân đạp Rinto 1 cái không nương nể.

- Im lặng và nghe sự chỉ đạo của tôi - Nó ra lệnh

- Xem có cô dâu nào mà thô bạo với chú rể như em không ? Mà tại sao chúng ta không thể chứ - Rinto nhìn xa xôi hỏi nó

- Vì... tôi muốn giúp cậu và... Sẽ có người phá lễ cưới này cho coi, 1 người nào đó - Nó khẽ cười, nó nhớ đến Len, nhớ cái tên biến thái với nụ cười chế giễu đáng ghét của hắn. Cậu ta hẳn sẽ đến đưa tôi đi ..................................................... ...................................................................................................... .......................................................................................
...........................................................................
.............................................................
...............................................
.................................

phải vậy không ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro