Chap 5: Đụng mặt, khởi đầu của cặp oan gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Tại sân bay

- Oa, ngồi nãy giờ mệt ghê. - Nó vừa bước xuống đã vươn vai thân ngắn thở dài. Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi thì 3 tụi nó đã bị coi là động vật quý hiếm và chở thành tâm điểm chú ý của m.n

- Woa ai mà đẹp dữ vậy? Trời ơi nữ thần của lòng tôi. - n1

- Em ơi làm người yêu anh đi - n2

- Xí, làm như thấy người ngoài hành tinh không bằng. - n3 và vân vân mây mây đủ thứ bàn tán về tụi nó. Đã quá quen với chuyện này tụi nó nhanh chóng lách ra khỏi đám người ồn ào này và ngồi lại sân bay để chờ xe đến đón.

- Hazzz đẹp đã là 1 cái tội, làm người ta mê mẩn vẻ đẹp của mình còn là tội lỗi lớn hơn. Ông trời thật bất công khi sinh ra 1 người hoàn hảo như mình. - Miku than thở ra vẻ tội nghiêp....

- Rin, mày có thấy gió ở đâu mà lớn thế không? Tao sắp bị thổi bay rồi. - Luka giả vờ đưa tay lên che mặt.

- Miku mày làm gì ở trên đấy vậy? Xuống đây đi leo cao quá ngã lộn cổ chết bây giờ. - Nó vờ ngẩng cổ lên trời gọi.

- Tụi mày.... Miku tức không nói đc gì.

- Thôi tao đi vệ sinh 1 lát, tụi mày chờ nha. - Nó nói rồi chạy mất.

KHÔNG biết do mệt vì vừa đi 1 quãng dường dài hay vì sốc với độ tự sướng của con bạn mình mà nó vào nhầm nhà vệ sinh nam. Sau khi "tâm sự" xong với em wc nó đường hoàng bước ra bồn rửa mặt. Đang say sưa tự sướng với vẻ đẹp của mình trong gương thì bỗng... cạnh, từ 1 phòng vs khác 1 nam nhân bước ra. Nó đứng hình trước vẻ đẹp của hắn, bị hút hồn bởi đôi mắt màu ngọc lục bảo. Nhưng hình như có gì bất ổn thì phải? ....- Aaaaa tại sao anh lại ở đây? Đồ biến thái, bệnh hoạn.

- Tôi hỏi cô câu ấy mới phải, đây là nhà vs nam mà. - Hắn thờ ơ đáp lại.

- Hả? Nhà vs nam á? - Nó trố mắt hỏi, cho đến khi xác thực sự việc nó liếc hắn bằng ánh mắt giết người. Dù biết mình sai nó vẫn cố cãi.

- Biến thái

- Con nhỏ không biết điều kia, cô rõ ràng sai mà còn dám chửi tôi. - Hắn gắt lên với nó.

- Tôi không cần biết, đồ biến thái - Nó vẫn cãi ngang.

- Này, con nhỏ trời đánh, cô không biết viết 2 từ xấu hổ à? - Hắn liếc nó đến cháy da.

- Tôi không phải tên này, tôi có tên đàng hoàng, mà nói cho anh biết đến trời cũng không đánh nổi tôi đâu.- Nó hất mặt ra vẻ

- Vậy sao? Thế cho hỏi cô tên gì hả con nhỏ kênh kiệu? - Hắn nhếch mép cười trêu chọc.

- Hứ, anh không đủ tuổi để biết tên của tôi đâu, đồ biến thái. - nó vênh mặt

- Nếu cô không nói thì thôi, tôi cũng không có nhu cầu cần biết, đồ trời đánh. - hắn quay lưng bỏ đi.

- Anh, anh đi chết ngay cho tôi. - Bị hắn bơ đẹp nó tức giận quát, miệng không ngừng chửi rủa.

- Cô là ai? là mẹ tôi chắc mà kêu tôi đi chết thì tôi phải nghe theo? THÍM GIÀ! - Hắn bất chợt quay lại nở nụ cười trêu tức nó rồi thản nhiên bỏ đi. Mặc kệ nó đứng đấy độc thoại 1 mình.

- Cái gì? Thím già á? - Nó im mồm khi nhận ra m.n đang nhìn mình như 1 con điên trốn trại. Một cô gái xinh đẹp quý phái lại đứng trước cửa nhà vs nam chửi bới, tự sướng thật mất mặt quá đi. Nó tức giận bỏ đi tìm 2 con bạn.


* Sau khi nó đi vài phút.

- Mày có khát không? Tao đi mua nước cho. - Miku hỏi

- Trời, hôm nay chu đáo dữ ha, nhưng mày đã có lòng thì tao cũng có dạ. - Luka cười tít. Miku nhanh chóng chạy đi và quay về với 2 li cà phê nóng hổi trên tay. Nhưng không cẩn thận nên bị vấp ngã và làm đổ 1 li nên người đối diện.

- Á xin lỗi tôi không cố ý - Miku luống cuống.

- Trời ơi, cái áo đắt tiền của tôi, con nhỏ kia mắt cô để dưới chân à? Đây là cà phê, mà còn là cà phê nóng đấy. - Cậu ta hét lên, đôi mắt màu xanh tức giận, mái tóc xanh khẽ rung chuyển. Anh Kaito nhà ta đây mà.

- Vậy anh muốn sao? Tôi đã xin lỗi rồi còn gì, đồ hách dịch. - Cô khó chịu nhìn chàng trai trước mặt, nhưng phải công nhận nhìn hắn rất đẹp.

- Đền? Cô đền có nổi không? Đây là chiếc áo độc nhất thế giới của CT thời trang P&L đấy. Tôi không cần biết, cô phải làm sao cho tôi thấy hài lòng thì thôi.

Xí, tưởng gì, đây là mẫu áo do chính tay cô thiết kế mà, muốn thì dễ thôi, đừng quên cô là con gái cưng của Phạm gia. Nhưng thật không chịu nổi thái độ của tên này mà.

- Nếu anh đã muốn vậy thì....- đôi mắt xanh của cô ánh lên vẻ ghê rợn, và... Vèo, li cà phê còn lại trên tay cô nằm gọn trên người Kaito. Cô mỉm cười khinh bỉ rồi quay lưng đi thẳng, mặc kệ Kaito đang nguyền rủa phía sau.

* Hiện tại

- Ủa Miku cậu bảo đi mua nước mà sao lâu vậy? Mà nước đâu? Còn Rin, không lẽ cậu ngủ trong nhà vs hả? Sao mặt 2 người khó chịu vậy? - Luka lên tiếng hỏi 2 con bạn.

- Im miệng - Miku và Rin đồng thanh quát.

- 2 cậu sao vậy, uống lộn thuốc à? - Luka vẫn kiên trì hỏi

- Bị chó dại cắn - Rin cộc cằn đáp

- Đụng phải thằng điên vừa trốn viện - Miku khó chịu trả lời.

Tụi nó rời khỏi sân bay sau khi quản gia Kim mang xe đến và tất nhiên nó giành lái.

E99~38

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro