Chap 7: Oan gia tương phùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tụi nó đi chung xe đến trường và để bảo đảm an toàn tính mạng, Mikhôngu sẽ là người lái. Chưa đầy 15' sau tụi nó đã có mặt ở trước cổng trường. Vừa bước xuống xe nó vươn vai 1 cách thoải mái rồi nhìn tổng thể ngôi trường.

- School Jewel rộng thật, đi thôi nào các cậu. - Nó ngoắc tay 2 con bạn nhưng quay lại thì... 2 đứa tụi nó vẫn ngồi im trong xe.

- Ô, người gì đâu mà đẹp vậy? - học sinh 1

- Tự hỏi nàng có phải nữ thần sắc đẹp trên đỉnh Ôlimpia tái sinh không? - học sinh 2

- Khoan hình như còn 2 người nữa ngồi trên xe thì phải. - học sinh 3

Và sau đó cả đám nam sinh lao đến chỗ nó... tỏ tình. Trời ơi, tại sao bây giờ người ta nói yêu mà không biết ngại vậy? Nó phi thẳng vào trong xe để trốn.

- 2 cậu, tại sao không giữ mình lại hả ? - Nó trách móc.

- Cho chừa cái tật xớn xác, bao năm đi học mình tưởng cậu quen với cảnh này rồi. - Miku không thèm liếc nó.

- Đấy là Mĩ, còn đây là Tokyo mình đâu có ngờ... - Nó méo mặt.

Luka không nói gì phóng thẳng xe vào trong trường trước sự ngỡ ngàng của các học sinh. Tụi nó vừa đỗ xe lại chưa kịp xuống thì đã nghe tiếng hét inh ỏi của các học sinh.

- Trường này có thói quen tập thể dục buổi sáng bằng màn khởi động giọng à ? - Miku thắc mắc hỏi. Tụi nó nhìn nhau nhún vai đang định bước xuống xe thì... Rầm, xe của ai đó đã tông vào tụi nó.

- Hừ, thằng này chán sống rồi. Mắt đui hay sao mà dám đâm vào bổn cô nương? - 3 tụi nó tức giận bước xuống xe. Trời ơi, 1 lũ hám trai đang reo hò.

- Anh Len đến rồi - học sinh 1

- Anh Kaito làm người yêu em đi. - học sinh 2

- Em yêu anh nhiều lắm. - học sinh 3

- Trời đất, rốt cuộc 2 tên ấy có gì đẹp nhỉ? - Miku lầm bầm chửi rủa.

Cả 3 đưa ánh mắt nhìn về phía hung thủ phá xe của mình. Trời ơi oan gia.

- Con nhỏ trời đánh/ Tên biến thái, bệnh hoạn. - Nó/Len 4 mắt nhìn nhau, mở to hết cỡ.

- Thằng điên trốn trại/ nhỏ cà phê? - Miku/Kaito cũng bất ngờ không kém.

- Mấy cậu quen 2 tên này à? - Luka ngây ngô hỏi.

- Cô là ai vậy hả? - Kaito khó chịu

- Thì là cái tên mình gặp ở sân bay đó chứ ai. - Nó và Miku đáp. Len tiến về phía nó nói nhỏ chỉ đủ cho nó và hắn nghe. - Thím già vào nhầm nhà vs nam đây mà.

Nghe hắn nhắc lại chuyện cũ, nó thoáng đỏ mặt. Mồ cái tên nhỏ mọn thù dai dễ sợ. Nhưng Rin Kagamine này quyết không để ai bắt nạt. Nó ngửng mặt lên nhìn hắn mỉm cười tà mị.

- Ồ tưởng ai, tên bệnh hoạn, biến thái đây mà. Đúng là Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ/ Vô duyên đối diện cự om sòm.

- Cô quả là ngang ngạnh nhỏ trời đánh – Len tức giận

- Xin lỗi đã làm anh thất vọng, thứ nhất tôi có tên đàng hoàng. Thứ 2 trời cũng không đánh được tôi đâu. Thứ 3 tôi không thừa clo để nói với chuyện với những kẻ não ngắn, biến thái. – Nó mỉa mai

- Cô bảo ai não ngắn, biến thái? – Len quát

- Tôi nói mây nói gió nói c-hó gì anh? - Nó vu vơ hỏi
- Trong mây trong gió trong đó có có tôi - Hắn cự lại.

- Ồ vậy anh tự thừa nhận mình là kẻ biến thái rồi. - Rin cười mỉm

- Cô...cô .. - hắn thật không thể chịu nổi kiểu cãi ngang của nó

- Cô đây cháu gọi gì ? Trời ơi tè dầm rồi hả? Không hổ danh lớn rồi mà còn thế. - Nó giả bộ.

- Cô cứ đợi đấy - Hắn tức giận

- Hazzz cuộc đời đúng là người tốt thì nhiều mà người biết điều thì ít, xem ra anh thuộc dạng không biết điều rồi. Tôi sẽ mở mắt thật to để xem anh làm được gì. - Nó bỏ sang chỗ Miku mặc kệ hắn đang tỏa sát khí giết người,

- Đây chẳng phải công tử bột hôm nọ sao ? Lại gặp rồi. Mà tôi thật không hiểu tại sao trại tâm thần lại để xổng anh nhỉ? - Miku mỉa mai Kaito.

- Cũng đâu bằng cô, gây họa rồi bỏ chạy. Cho hỏi cô có hiểu đạo lí không vậy – Kaito ung dung nói

- Ủa, tôi tưởng với loại vi khuẩn, vi trùng thì không cần phải nói đạo lí chứ ? Ý chết, ví anh với vi khuẩn thật là tội nghiệp cho chúng. – Miku cũng không kém cạnh.

- Cô được lắm – Kaito tức giận

- Anh không phải khen, tôi biết tôi giỏi, hạng hạ đẳng như anh sao bằng được?

Nói xong tụ nó đi thẳng đến phòng Hiệu Trưởng, để lại 1 dấu hỏi to đùng cho cả trường. Các hotboy và hotgirl cãi lộn giữa trường thật mất hết hình tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro