Chap 70: Chuyện nhảm của hai đứa cô đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Len mở tủ lạnh ra cũng may là còn đồ ăn sống, nhìn cho kĩ, là đồ ăn sống chứ không phải đồ ăn sẵn nha. Nghĩ là phải từ thân vận động, có làm thì mới có ăn mà. Hắn lấy miếng thịt tươi rói trong tủ ra, thuận tay lấy thêm một túi hành lá ra đáp cho nó, miệng ra thánh chỉ, bắt nó rửa sạch rồi cắt sẵn hành. Nó hậm hực đem túi hành ra rửa, sau đó liên tục mạnh tay chà đạp, dẫm nát những chiếc lá hành mỏng manh yếu ớt. Miệng không ngừng nguyền rủa cái tên ôn thần, mắc dịch đã thương thì thương cho trót lại còn bày đặt thương nửa vơi nửa đầy. Bắt nó nhặt hành. Nó lén lén liếc mắt sang nhìn Len, mà chính cái hành động nhìn trộm không xin phép ấy khiến nó suýt rơi răng. Hắn ta đứng thẳng, tay cắt từng miếng thịt bò mỏng dính, vừa vặn nhanh nhẹn không phạm một lỗi, dáng người hoàn hảo như bà nội trợ của gia đình, rồi điêu luyện nên ướp gia vị, nó nhìn chất lỏng rượu vang vàng quánh đổ vào tẩm ướp mà muốn chảy nước miếng. Nhưng trong đầu lại bùng nên suy nghĩ muốn khiêng hắn về nhà bắt hắn nấu cho mình ăn suốt đời. Trời ơi, lúc ấy tha hồ được ăn ngon. Nó mon men bê rổ hành đã được rửa sạch sành sanh ra trước mặt hắn, vẻ ngây thơ khoe công

- Cô.... đã làm gì với chỗ hành cuối cùng trong tủ lạnh hả ? - Len nuốt nước bọt hỏi

- Thì rửa sạch sẽ kĩ lưỡng đó

- Rửa sạch, cô bị ngu à, cần tôi bổ đầu cô ra xem bên trong có cái gì không hả ? Ai đời nhặt hành lá mà vứt hết lá hành đi, chỉ giữ lại mấy củ bé tí như này hả - Len bất mãn hét vào mặt nó, đúng là không thể trông mong gì mà. Nó ấm ức nhìn hắn, rồi nhìn vào nồi thịt bò đang tẩm ướp

- Anh làm thịt bò sốt vang ?

- Chứ không đem cô ra sốt vang à ?

- Tên bại não này, bò sốt vang đâu cần hành tươi hả ? - Nó nổi khùng đập một phát vào đầu hắn

- Thì tôi thấy cô rảnh tay nên kiếm việc giúp mà. Mà cô muốn ăn cà ri gà không ? - Hắn cười gượng rồ vờ đánh trống lảnh. Mà nó bây giờ đói lắm rồi, có gì ăn là tốt lắm, đòi hỏi gì nữa. Vậy là để không làm phiền đại sự của hắn, nó bỏ ra ghế ngồi ngoan ngoãn, chăm chú nhìn hắn dành lấy cái bếp. Nơi vốn không dành cho những nữ nhi mang danh hoa hậu... đậu như nó. Nhưng mà ngồi im là một chuyện, cái bụng nó réo inh ỏi lại là chuyện khác. Nó mò ra tủ lạnh, quả nhiên là ngoài đồ sống chẳng còn gì, may thay vẫn còn 2 quả xoài vừa chín tời. Cơ mà dù có ăn cũng chẳng đủ thỏa mãn. Nghĩ vậy nó quyết định sẽ làm sinh tố. Cái này dễ, nó thấy Luka làm rồi. Vậy là nó lục tung căn bếp chỉ để truy tìm thủ phạm máy xay sinh tố. Sau khi phát hiện cái máy xay sinh tố nằm chễm chệ trên cái tủ cao gấp đôi mình. Nó chẳng có cách nào với tới. Nếu bây giờ lấy ghế ra trèo lên, để Len nhìn thấy đúng là mất mặt, vậy là nó cứ liên tục nhảy loi choi để với cho được cái cánh tủ

- Lùn mà còn bày đặt - Len vòng 1 tay ôm eo nó kéo sang bên, tay kia mở cánh cửa tủ lấy đồ cho nó.

Dám nói nó lùn ? 1m 55 mà gọi là lùn hả chẳng qua là thua hắn 30 phân chứ mấy. Nó cáu kỉnh giựt lấy cái máy trên tay hắn, không thèm đếm xỉa. Chẳng nói câu gì, áp dụng chiêu thức, im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ đối với hắn. Quay trở lại bàn, nó lấy dao, gọt nham nhở, rồi thả quả xoài và một ít sữa đặc vào máy, xong vui vẻ nhấn nút. Sau đó nó chỉ nghe tiếng hét kinh hoàng của Len và một cơn mưa xoài xối xả chẳng kém gì ngoài trời. Ra là nó chưa đóng nắp máy xoay sinh tố. Bây giờ nhà bếp nhầy nhụa, nhơ nhớp, người nó cũng lấm lem chẳng kém. Len đứng xa nên may mắn tránh được những tự vong đáng tiếc. Hắn ôm đầu kêu khổ

- Cô đúng là nữ hoàng sinh tố

- Sao, tại tôi làm ngon lắm hả ?

- Không, vì cô là người phụ nữa có khả năng làm người ta kinh hoàng với món sinh tố - Len cười đểu, nó cứng họng.

Anh em nhà này nói câu nào chết người câu ấy mà. Nó chu mỏ giận dữ. Len chỉ biết phì cười, hắn bỗng tiến lại gần nó, đôi mắt ngọc lục bảo trở nên mê hoặc, quanh người toát ra một loại hương vị quyến rũ khó tả lại thêm mái tóc vàng nam tính hơi rủ xuống khiến nó bất giác lo sợ, không tự chủ lùi lại, cho đến khi tựa người vào tường. Hắn ta vẫn dùng vẻ mặt dâm đãng, tà mị ấy nhìn nó thích thú. Đẩy nó ép vào tường, hai tay chống vào tường không cho nó có cơ hội thoát. Tư thế này, không phải định cưỡng hôn nó chứ ? Nó thủ hai tay trước ngực, nhắm tịt mắt lại, run run cảm nhận hơi thở của hắn, môi mím chặt như thể cương quyết không vì miếng ăn mà giao nụ hôn thứ 2 này cho hắn.

- Anh... muốn làm gì. Có tin tôi đá chết anh không hả ? - Nó đe dọa, nhưng Len căn bản là không để ý lời nó nói, từ từ nâng cằm nó lên, cúi thấp xuống, và nhẹ nhàng... liếm vết sinh tố bị rây trên mặt nó.

- Ngọt đấy chứ - Len xoa cằm bình phẩm, còn nó nãy giờ đứng chết trân, vẫn chưa tiêu hóa nổi hành động của hắn. Vậy mà hắn còn cố tình cười vào cái biểu cảm thái quá của nó chứ.

- Cô đang nghĩ cái gì bậy bạ vậy hả ?

Nó đỏ bừng mặt, nghiến răng trèo trẹo, mất công hắn làm nó liên tưởng đến toàn suy nghĩ đen tối. Nếu không phải nồi thịt bò và món cà ri gà quá hấp dẫn kia chưa bay vào bụng nó, nó nhất định băm hắn làm nghìn mảnh cho thỏa lòng.

- Anh đánh răng chưa mà dám liếm má tôi ? Mất vệ sinh - Nó đưa tay lên chà chỗ má vừa bị hắn liếm qua, vẻ căm tức.

- Xem cô kìa, chẳng lẽ không được tôi hôn nên thẹn quá hóa giận ?

- Ai mà thèm chứ, anh nên biết....ưm..ưm... - Nó chưa nó hết câu, đã bị hắn áp đôi môi ấm áp mềm mại vào làn môi cánh đào của mình.

Nó cũng chẳng nhớ đây là lần thứ bao nhiêu mình bị cưỡng hôn rồi. Rõ tức mà, môi nó chứ có phải kẹo bán miễn phí đâu mà ai thích thì ăn thế. Nó mở tròn mắt, nhìn tình thế dở khóc dở mếu của mình. Nhưng Len cũng nhanh chóng buông ra, chỉ đơn giản là cái chạm môi, và lướt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước có ý bỡn cợt với nó. Nhưng cũng đủ làm nó đỏ mặt rồi. Người nó run lên, hai tay không tự chủ, nắm chặt. Không phải run vì xúc động đâu, run vì giận đấy. Nó vơ ngay cái muôi sắt ở gần đấy, không thương tiếc phang thẳng vào cái mỏ vừa cưỡng đoạt nó.


- Tên bại não này, đi chết ngay đi cho sạch đất, nếu không tôi thề tôi chôn sống anh. Đồ biến thái chết tiệt, trêu hoa ghẹo nguyệt, anh có tin tôi cho anh tuyệt đường sinh sản không hả ? - Nó quát inh ỏi lên, chẳng thua gì mấy bà bán cá ngoài chợ, cứ nhè cái mặt Len mà phun mưa nhả... nước bọt.

Còn hắn mặt tốt sầm lại. Mới "ăn" được của nó một tí, mà bị nó cho dập mỏ, thử hỏi lời hay lỗ ? Nó đùng đùng bỏ lên nhà đi tắm, để mặc hậu quả do mình gây ra cho Len dọn. Trong lòng quyết tâm tuyệt thực nhân tiện tuyệt giao với hắn. Nhưng ngồi nghĩ kĩ lại, hắn ăn đậu hũ của nó, vậy mà nó lại ôm cục tức nhịn đói, thật thiệt thòi, vả lại hiện tại nó rất đói, vậy là gạt phăng cái danh dự gái nhà lành đi, nó men theo tiếng gọi của cái dạ dày, mò xuống bếp. Nhà bếp được dọn dẹp sáng bóng. Cà ri và bò sốt vang cũng sắp ra lò, mùi thơm muốn chảy nước miếng, kích thích vị giác và cơn đói cồn cào của nó.

- Len, cho tôi thử một miếng nha - Nó bám tay hắn nũng nịu. Hắn nhìn nó nghi ngờ, nó vừa không tiếc lời nguyền rủa hắn, mà bây giờ lại bày ra bộ dạng đáng thương này sao ?

- Không - Hắn quả quyết đáp

- Đi mà, một miếng nhỏ thôi

- Chút nữa là có rồi, không được mè nheo

- Anh là đồ kiết xu, bủn xỉn keo kiệt không đáng mặt đàn ông - Nó phun một câu đả kích

- Vậy bây giờ cô muốn gì ?

- Muốn quyết đấu như 2 người đàn ông

- Cô là đàn bà mà

- Không quan trọng, nói chung là quyết đấu, nếu tôi thắng, anh phải cho tôi ăn trước, nếu tôi thua thì tí nữa mới được ăn bây giờ thể lệ thi đấu là.. oẳn tù tì...

-................................. cho hỏi đây là trò mà 2 thằng đàn ông nên làm à ? - Len ôm bụng cười sằng sặc. Rồi vỗ đầu nó an ủi, trò con nít này bảo hắn tham gia không phải là sỉ nhục hắn sao. Nó ở phía sau không ngừng la lối, chửi rủa

- Cái đồ nhát gan, đồ con rùa rụt cổ, đồ yếu sinh lí anh quay lại đây cho tôi. - Hình như đói quá nên đầu óc nó cũng bị chập cheng. Len hầm hầm tức giận quay lại liếc nó cháy da.

- Cô nói cái gì ? Mà thôi, để thỏa lòng con nít ranh như cô, tôi chấp nhận thi đấu, nhưng không phải oẳn tù tì mà là đua xe.

- Được, dù sao cũng ngớt mưa rồi, chúng ra sẽ đua...

- Xe đạp - Len lôi trong kho ra 2 chiếc xe đạp màu xanh lam và hồng rực, nó nhìn mà muốn ói. Oản tù tì là trò con nít, thế đua xe đạp là chuyện mà dân giang hồ như nó và hắn không bị mất mặt chắc.

- Nhảm nhí, anh cứ ở đấy mà ôm mấy cái xe lưỡng tính của anh đi - Nó mỉa mai

- Hế, chứ không phải tại cô không biết đi à ?

- Ai.. ai nói tôi không biết đi chứ, chẳng qua chưa từng đi thôi. Tôi thử cho anh xem.

- Cô nên biết nhiệt tình cộng với ngu si sẽ thành phá hoại, cô nên thừa nhận đi

- Anh bảo ai ngu hả cái tên não ngắn hơn tóc kia

- Não tôi dù ngắn cũng nhiều nếp nhăn hơn đồ não phẳng như cô

- Anh.... - Nó nghẹn họng vì tức, quyết định phóng xe ra ngoài ăn, cùng lúc ấy thì rào....rào.... lại mưa.

Ông trời thật khéo bỡn cợt. Nó nghiến răng, ngửa mặt lên trời, không kiêng nể mà quát tháo, chửi rủa, liên hồi, Len phải vội kéo nó vào, chứ nếu không bệnh viện tâm thần lại có thêm bệnh nhân đứng giữa mưa làm Chí Phèo thì khổ. Nó hậm hực bước vào. Len cũng không có ý định trêu trọc nó thêm, liền bê đồ ra. Nó ăn như hổ đói, không để ý đến hình tượng thục nữ của mình. Xong xuôi vỗ bụng thỏa mãn. Người ta nói căng da bụng, trùng da mắt, sau khi ăn no, nó lăn luôn ra bàn ngủ hết sức vô duyên. Hắn chỉ khẽ cười rồi dọn dẹp, sau đó chẳng hiểu nghĩ gì, hắn ôm nó ra phòng khách rồi... cùng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro