Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sae sắp tròn hai mươi tuổi, mặc dù anh đã có dự định khác cho ngày sinh nhật của mình nhưng cha mẹ anh cứ khăng khăng muốn anh quay lại Nhật Bản để cùng họ đón mừng ngày quan trọng này. Phải thừa nhận rằng anh cũng đã đi một khoảng thời gian khá lâu rồi, và anh hiện tại anh cũng đang có chút thời gian rảnh rỗi nên anh đã đồng ý trở về. Họ mời Sae đi ăn tối cùng gia đình và tặng anh một chai rượu gin để làm quà.

Họ đã nói đùa về điều đó khi Sae vừa mới lấy nó ra khỏi túi quà, nháy mắt với anh và nói với anh rằng bây giờ anh đã đủ tuổi để uống rượu, đây sẽ là ly rượu hợp pháp đầu tiên của anh, và anh đã cố nặn ra một nụ cười trông bình thường nhất có thể khi nghe điều đó, mặc dù anh không thấy nó buồn cười. Tiếng cười đùa vẫn không ngơi mặc dù đó là sự thật. Sae chưa bao giờ uống và say rượu trước đây.

Không phải vì thiếu cơ hội hay vì lý do bất đạo đức nào cả. Đồng đội của Sae tổ chức tiệc hầu như vào mỗi cuối tuần, và đôi khi anh cũng có mặt để tham gia với họ. Nhưng anh không có hứng thú với rượu và anh cũng không có hứng thú với ma túy hay thuốc lá. Bằng mọi giá phải tránh bất cứ thứ gì có khả năng phá hủy hay làm hại đến sức khỏe và thể chất của anh.

Điều đó cũng không có nghĩa là anh sẽ không tò mò tại sao mọi người lại coi rượu như là một món quà của Thượng đế dành tặng cho loài người.

Khi họ về đến nhà, Sae xin phép đi ngủ sớm và đặt cái chai lên bàn. Anh ngồi xuống phía chân giường thời thơ ấu của mình và ngồi nhìn mọi thứ xung quanh. Anh quá tập trung vào những dòng suy nghĩ nên không để ý Rin đã đứng từ ngay cửa tựa bao giờ.

“Anh biết đó...Anh sẽ không say nếu anh cứ nhìn chằm chằm không vào nó như vậy” Rin nói.

Sae đã lườm Rin trước khi quay lại. "Anh biết."

Rin đang tựa vào một bên cửa, khoanh tay và nhìn Sae một cách tự mãn như thể cậu vừa bắt gặp được khoảnh khắc xấu hổ nào đó của anh vậy. Sae cũng không chắc liệu mình có đang làm điều gì đó đáng để xấu hổ hay không.

“Anh có uống hay không?” Rin hỏi.

“Anh vẫn chưa quyết định,” Sae nói.

“Em chắc chắn rằng điều tẻ nhạt nhất chính là ngồi uống rượu một mình trong phòng” Rin nói. “Và anh dành nhiều thời gian thế này để quyết định xem mịn có nên uống một mình hay không?”

“Có muốn tham gia chung với anh không?” Sae hỏi.

Đó là một thử thách. Một điều mà anh không mong đợi Rin sẽ trả lời nghiêm túc. Rin chỉ nhướn mày trong một giây, trầm ngâm suy nghĩ trước khi đẩy mình ra khỏi cửa, bước tới bàn và chộp lấy cái chai. Cậu xoay chiếc ghế bàn của Sae lại, ngã vào đó và bóc lớp nhựa bọc ở cổ chai. Sau khi vứt lớp bọc, cậu vặn nắp một cách thuần thục, tu một hơi không do dự và lấy mu bàn tay lau miệng sau khi uống xong.

Cậu đưa cái chai cho Sae. "Đến lượt của anh."

Rin đã đáp ứng thách thức của Sae. Anh cũng sẽ không lùi bước. Nói chung, sự dè dặt của anh khi đối với rượu chẳng là gì so với quyết tâm không để bị em trai đánh bại, ngay cả trong một việc nhỏ nhặt như thế này.

Anh cầm lấy cái chai, cố lờ đi mùi hương xộc vào mũi khi anh đưa nó lại đủ gần. Anh nhấc miệng chai lên môi và xoay nó lên trên, để chất lỏng chảy vào miệng. Rượu như ngàn mũi kim chích vào lưỡi, vào cổ họng của anh và tệ hơn là khi anh nuốt nó xuống, cảm giác nghẹn đến nghẹt thở cứ dâng trào trong anh. Làm thế quái nào mà Rin có thể uống thứ này một cách dễ dàng như vậy? Bằng cách nào đó, cuối cùng thì anh đã xoay sở được, mặc dù nước mắt đã hơi lưng tròng.

“Tệ thật,” Sae nói sau khi hắng lại giọng, đưa cái chai ra.

Rin nhận lấy. “Lần trước em đã kiểm tra thử và hầu hết là mọi người không uống nó là vì hương vị.”

“Anh không biết là em biết uống rượu,” Sae nói.

“Anh đi đã lâu rồi,” Rin nói, nhẹ nhàng uống thêm một ngụm nữa từ chai. “Có thể còn rất nhiều điều mà anh không biết về em.”

Sae không quan tâm đến việc tra hỏi xem điều đó có nghĩa là gì.

Rin chuyền lại cái chai. Sae cầm lấy nhưng không đưa lên miệng nữa. Anh ngẩng đầu lên, nhìn quanh phòng một chút, cho rằng mình vẫn cảm thấy ổn, và quay lại nhìn Rin.

“Anh có say không?” anh hỏi cậu. “Anh không cảm thấy gì cả.”

“Có lẽ là chưa, đồ ngốc,” Rin nói, cười khúc khích một mình. Rin đẩy chiếc ghế về phía trước cho đến khi khoảng cách hai đầu gối của họ chỉ còn cách vài inch. Cậu ngả người về phía trước trên ghế, vẫy ba ngón tay trước mặt Sae. “Nii-chan. Em đang giơ bao nhiêu ngón tay?”

Sae hất tay cậu ra. “Cút đi.”

Rin ngả người ra sau ghế, vẫn mỉm cười. "L
Đến lượt của anh."

Sae vẫn nhớ những vết chích da diết còn đọng lại trong khoang miệng, nhưng anh lại không muốn thể hiện sự miễn cưỡng của mình nên anh buộc mình phải uống thêm một ngụm nữa. Lần thứ hai nó ít khủng khiếp hơn lần trước, nhưng nó vẫn khiến nội tâm anh nóng ran và nước mắt anh trào ra. 

Anh dúi cái chai lại cho Rin. “Anh cần một phút.”

Rin nhận lấy, ngón tay họ chạm vào nhau khi anh làm vậy. Cả hai đều cảm nhận được điều đó nhiều hơn những gì họ nghĩ, nhưng cả hai quyết định giữ điều đó cho riêng mình.

Rin uống thêm một ngụm nữa trước khi đặt chai trở lại bàn. Không có chuyện uống rượu làm mất tập trung được, ở đây chỉ có hai người họ và sẽ không có sự phân tâm nào ở đây cả. Sae bắt đầu nhìn quanh một lần nữa, anh vẫn không nghĩ rằng mình đã bắt đầu thấy điều gì đó khác biệt.

“Em hơi ngạc nhiên,” Rin nói

"Anh chưa say à?" Rin hỏi. Sae lắc đầu không đáp. "Huh. Có lẽ là do anh chỉ chưa gặp ai đáng để mà say thôi.”

“Điều đó có nghĩa là gì?” Sae hỏi.

Rin nhún vai, không trả lời.

“Em chỉ đang nói lung tung vì em muốn là người chiếm thế thượng phong trong cuộc hội thoại này thôi chứ gì?” Sae buộc tội Rin, chế giễu khi cậu khi cậu làm như vậy.

Rin lại nhún vai. "Có lẽ."

“Vậy thì em có ai đáng để say?” Sae vẫn chế giễu.

Rin nhún vai lần thứ ba, rồi với lấy cái chai một lần nữa, đưa lại cho Sae. “Anh sẵn sàng để biết thêm chưa?”

Sae thách thức giật cái chai ra khỏi tay Rin. Thứ đồ uống này có lẽ là thứ tệ nhất vì dù gì nồng độ cồn của có cũng khá cao. Anh cảm thấy mình vẫn còn có lý do để chứng minh, vì vậy anh nuốt nước bọt vài lần và cố kìm cơn ho lại. Mắt anh ngấn nước, nhưng anh vẫn coi đó là một chiến thắng.

“Hãy xem ai là cậu bé lớn đang cố thể hiện bản thân mình kìa” Rin nói.

“Cút đi,” Sae nói. "Anh lớn tuổi hơn em."

Rin không nói gì về điều đó. Cậu với lấy cái chai một lần nữa khi Sae đưa nó, cúi người về phía trước vừa đủ để đầu gối của họ chạm vào nhau. Cả hai đều cảm nhận thấy điều này, và một lần nữa, họ đều không thừa nhận điều đó.

Khi Rin uống thêm một ngụm nữa, Sae lại nhìn quanh phòng. Có lẽ mọi thứ mờ nhạt hơn một chút. Anh có thể nhận ra căn phòng cũ của mình và mọi thứ trong đó, nhưng anh cho rằng mọi thứ có lẽ đang mờ đi một chút. Chiếc đèn duy nhất trên bàn trông cũng mờ đi. Anh vẫn thấy rằng đó chẳng phải vấn đề quan trọng gì.

Cho đến khi anh nhìn lại Rin. Nếu phần còn lại của căn phòng càng ngày càng mờ ảo, thì Rin lại rõ như pha lê. Từng đường nét và góc cạnh của cậu đều sắc như dao và đẹp đến chết người, đôi mắt màu xanh ngọc và vẻ hồng hào đang ngày càng làm cho khuôn mặt cậu trông như đang phát sáng. Căn phòng ít nhiều thì vẫn trông bình thường chỉ là hơi mờ ảo, nhưng Rin thì lại trông rất khác.

"Cái gì?" Rin hỏi.

“Không có gì,” Sae nói, nhưng anh vẫn không nhìn đi chỗ khác. Anh cũng không nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào em trai mình được bao lâu rồi.

"Tại sao anh lại nhìn em như vậy?" Rin hỏi.

“Em chỉ trông "khác" thôi,” Sae nói. Rin mỉm cười. Sae khá chắc chắn rằng dù sao thì cậu cũng  sẽ cười nếu anh nói điều đó.

“Khác thế nào?”

"Đẹp", đó là những gì xuất hiện trong tâm trí của Sae. Ngay cả trong tình trạng đang say xỉn, anh biết tốt hơn hết là không nên nói ra. “Chỉ "khác" thôi.”

“Ừ,” Rin cười nói. "Anh đang say rượu."

Sae có thể đã ngồi đó nhìn Rin suốt đêm cho đến khi họ nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng của Sae. Cánh cửa đã mở rộng so với cách Rin đóng nó từ lúc đầu, khi mẹ của họ bước vào, họ nhìn thấy bà và bà nhìn thấy họ. Cái loại của bà ấy, chắc chắn là sắp chúc Sae ngủ ngon với một nụ cười khi xuất hiện nhưng trái ngược với những gì họ nghĩ thì thay vào đó, miệng bà há hốc ra. Bà ấy bắt đầu thở hổn hển.

“Rin!” Bà nói, nhìn vào cái chai vẫn đang nằm trong lòng cậu.

Rin cười nhẹ. "Sao ạ?"

“Sae!” Bà nói tiếp. “Đừng để thằng bé uống!”

Mặt Sae nhăn lại và anh nhún vai, thầm hỏi tại sao tất cả những chuyện này lại là lỗi của anh. “Con sẽ không để nó làm bất cứ điều gì nguy hiểm đâu!”

“Con ổn mà,” Rin nói. “Sae-nii sẽ trông con.”

Sae ném cho Rin một cái nhìn. Rin nhìn lại anh với nụ cười giả tạo ngoan hiền mà Sae khá chắc chắn rằng anh đã không nhìn thấy kiểu cười đó kể từ khi họ còn nhỏ.

“Làm ơn hãy chăm sóc nó,” Mẹ của họ nói với Sae, chỉ vào Rin như thể cậu chỉ là một đứa trẻ ngỗ nghịch. Khuôn mặt của Sae càng bối rối hơn khi anh lại nhún vai lần nữa, anh hiện đã say khướt nên không thể tìm được bất cứ từ nào để đáp lại.

“Chúng con sẽ ổn thôi,” Rin nói.

“Hãy tự dọn dẹp nếu các con làm căn phòng trở nên bừa bộn,” Bà nói tiếp, đưa tay lên tai để tháo  chiếc khuyên tai của mình. Khi đã để nó nằm trong lòng bàn tay đang nắm chặt, bàn tay còn lại của mẹ họ mới với lấy tay nắm cửa. “Đừng ồn ào quá. Bố mẹ cũng sẽ đi ngủ.”

“Chúng con sẽ không...” Rin nói.

“Chúc ngủ ngon,” bà nói, kéo cửa đóng lại. "Yêu các con."

Không ai trong số họ trả lời. 

Nụ cười ngoan hiền của Rin đã biến mất. Một kiểu cười toe toét đã thay thế nó. “Anh có ảnh hưởng khủng khiếp đến em đó, nii-chan.”

“Mày đúng là đồ khốn nạn,” Sae nói lại. Anh với lấy cái chai. "Đến lượt của anh."

"Đưa nó cho anh!." Rin nhấc nó ra khỏi lòng và trao nó. "Vâng vâng, tất cả đều là của anh."

Giờ đây việc uống rượu đã trở nên dễ dàng hơn. Nó ít đau hơn, và nó lấp đầy Sae bằng hơi ấm râm ran mà anh không thể không tận hưởng. Nó cũng khiến anh thư giãn, không phải suy nghĩ điều gì.

Rin nhận lại chai rượu, rõ ràng là thích uống trước một ngụm nhưng Sae đã quay lại và nhìn cậu. Rin trông vẫn khác thường như vậy, và Sae không thể hiểu điều đó. Mọi thứ về Rin trông khác hẳn so với những gì mà anh nhớ. Như cách cậu vuốt tóc ra khỏi mắt. Cách môi cậu mím lại một chút khi cậu nuốt nước bọt. Cách cậu liếm chút rượu còn sót lại trên môi trên. Và cách cậu quẹt môi dưới bằng mu bàn tay khi lau miệng. Mỗi hành động dường như diễn ra trông rất chậm, và Sae cảm thấy như mình có thể xem điều đó mãi mãi.

"Cái gì?" Rin hỏi lại khi cậu bắt đầu để ý.

“Không có gì,” Sae nói một lần nữa, và một lần nữa, anh vẫn không nhìn đi chỗ khác. Tuy nhiên, anh đã nhận thấy cách trả lời của mình trông có vẻ lười biếng hơn lúc trước một chút.

Đây có phải là cảm giác khi say không? 

Rin cũng đang nhìn anh, và trong một lúc lâu, họ chỉ nhìn nhau như vậy, cả hai đều nhận ra rằng đã có điều gì đó xảy ra trong sự im lặng giữa họ, nhưng không ai trong số họ hoàn toàn nhận thức được đó là gì và làm thế nào để nói lên điều đó. Nhận thức đó ập đến với Sae trước tiên, anh không nghĩ nhiều đến việc đánh giá vẻ đẹp của Rin lắm, dù gì thì anh cũng đã làm điều đó gần như cả đời mình rồi, nhưng khi anh thấy mình bắt đầu hy vọng đầu gối của cả hai có thể chạm vào nhau một lần nữa thì...điều đó lại khiến anh cảm thấy kinh hãi.

Đó là em trai mình, anh nghĩ, trước khi rũ bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu, nhắm mắt lại và ngả người ra sau giường.

“Chết tiệt,” Rin nói, đặt cái chai sang một bên và đứng dậy khỏi ghế.

"Cái gì?" Sae nói, mở mắt ra và thấy Rin đang đứng trước mặt anh.

“Đừng bất tỉnh,” Rin nói.

“Anh sẽ không bất tỉnh đâu,” Sae ngắt lời. “Anh chỉ nằm xuống thôi.”

“Đó là những gì mọi người nói ngay trước khi họ bất tỉnh,” Rin nói.

“Chà, không phải lúc nào điều đó cũng đúng” Sae nói.

“Nếu anh vẫn còn nói được như vậy thì...” Rin nói. “Chắc anh không sao đâu.”

“Anh sẽ không bất tỉnh đâu,” Sae lại nói.

“Em sẽ nằm với anh để đảm bảo điều đó,” Rin nói.

Sae muốn phản đối. Anh biết anh không muốn Rin ở gần anh như vậy. Rin ngồi xuống cuối giường, nằm phịch xuống bên cạnh anh. Họ ở gần đến mức cánh tay của họ đã có thể chạm vào nhau, và Sae tự mình cảm nhận được hơi ấm từ mu bàn tay của Rin. Khi anh quay về phía bên kia, anh thấy Rin đang nhìn anh.

“Không phải anh mới là người theo dõi em sao?” Sae nói.

“Tất cả những gì anh đã làm cả đêm nay là theo dõi em” Rin nói.

Chết tiệt, Sae nghĩ. Rin đã chú ý đến điều đó.

“Trông em "khác" quá,” Sae lại nói, lạng đi chủ đề khác.

“Anh là người tự đề cập đến điều đó trước” Rin nói.

Sae đã không thực hiện bất cứ nỗ lực nào khác để biện minh cho mình nữa. Anh cũng không thể nói gì khác để biện minh cho điều đó. Anh muốn nhắm mắt lại, nhưng anh nghĩ mình sẽ bỏ lỡ cảnh nào đó nên anh chỉ chờ đợi và nhìn Rin, đợi cậu quay đi.

Nhưng Rin không làm. Cậu vẫn ở đó và nhìn thẳng vào anh.

“Trông anh cũng khác,” Rin nói.

Có gì đó trong cách mà Rin đã nói. Sae đã có ý nghĩ này khi cậu vừa nói điều đó-Rin đã ném lại từ "khác"đó cho anh như thể từ đó là một mật mã cho thứ gì đó khác? Sae phải mất một lúc để cân nhắc xem có lẽ là như thế thật? Bởi vì anh thực sự nhớ rằng anh đang sử dụng "khác" thay cho từ "đẹp" trong lúc nói chuyện với cậu từ nãy tới giờ.

Sae tự hỏi liệu khoảnh khắc đó có bị đóng băng không, vì đó hầu như là tất cả những gì mà họ đã làm trong một khoảng thời gian dài vô hạn này. Anh say sưa tự hỏi liệu mình có chết theo cách nào đó và định mệnh sẽ dừng lại ở đó mãi mãi trong khoảnh khắc ấy hay không. Anh chỉ được đưa trở lại căn phòng khi anh cảm thấy bàn tay của Rin, đang đặt trên lưng anh, di chuyển và quấn lấy Sae. Đó là một chuyển động chậm rãi, có thể dừng bất cứ lúc nào nếu Sae tỏ ý kháng cự, nhưng anh không làm gì cả. Sae để nó xảy ra, và tệ hơn là anh thích điều đó.

Anh muốn nhìn xuống bàn tay của họ, nhưng lại lo lắng rằng nếu anh làm thế, cơn say khiến anh  dễ chịu sẽ bị phá vỡ và anh sẽ kinh hãi điều đang xảy ra. Vì vậy, thay vào đó, anh chỉ nhìn Rin, người nãy giờ vẫn đang nhìn anh, mặt họ chỉ cách nhau vài inch.

"Cái gì?" Rin hỏi.

Không có gì, Sae định nói lại, nhưng không phải là không có gì. Và nó không giống như những lần Rin đã hỏi trước đây. Rin đang tìm kiếm điều gì trong câu trả lời của anh? Rin đang đợi anh làm gì à?

“Anh phải đứng dậy,” Sae thì thầm mà không nói thẳng ra.

"Tại sao?" Rin hỏi, không nhúc nhích.

“Bởi vì anh sẽ...” Sae nói.

Điều quan trọng trong suy nghĩ lúc này của Sae là anh nghĩ rằng mình đang cực kỳ tế nhị. Điều quan trọng cũng không kém trong suy nghĩ của Rin là Rin biết chính xác những gì Sae định nói nhưng lại không nói vào lúc nãy.

"Anh định làm gì?" Rin hỏi.

“Anh sẽ làm điều gì đó tồi tệ với em,” Sae nói.

“Anh định làm gì em hả, nii-chan?”

Sae nhìn xuống miệng Rin, cái đã bao bọc lấy miệng chai khi họ uống rượu ban nãy, cái mà Rin dùng để mút liếm những giọt rượu còn sót lại khi anh quan sát cậu ban nãy, thứ có lẽ vẫn còn đọng lại chút vị rượu. Đó là một lời thú nhận. Nhưng trong tâm trí say khướt của Sae, đây không phải là một lời thú nhận bởi vì anh không thực sự nói ra. Đó là cách nghĩ riêng của riêng anh.

Đây là điều tôi sắp làm. Làm ơn dừng lại cho tôi.

Đó là một lời thú nhận mà Rin cần. Cậu đợi Sae nhìn vào mắt mình một lần nữa trước khi ánh mắt cậu rơi xuống khuông miệng Sae, cằm Rin nghiêng về phía trước.

Sae hiểu, nhưng anh không... Anh quá choáng váng để thực sự hiểu.

Rin định hôn tôi sao?

Anh im lặng không hỏi ai. 

Sau đó, tôi sắp hôn Rin?

Sae bị sốc với bản thân vì những suy nghĩ chạy quanh tâm trí anh lúc này, anh biết bản thân muốn điều đó. Và trong trạng thái tê liệt đó, một câu trả lời đã vang dội trong tâm trí anh, nó to hơn cả bất cứ nỗi sợ nào.

Vâng là tôi.

Trong cùng một chuyển động, Sae hất cằm về phía trước. Khi môi họ gặp nhau, Sae có thể cảm nhận được Rin cũng đang hôn đáp lại anh, một luồng điện chạy dọc sống lưng anh. Sae lăn về phía Rin, bàn tay còn lại của anh đưa lên chạm vào mặt em trai mình, kéo cậu lún sâu vào như thể đang cố nếm từng chút cuối cùng của cậu. Thứ mà anh hằng mong muốn.

Anh muốn em nhiều biết bao.

Sae không chắc có điều gì đó đã thay đổi hay không, nhưng có điều gì đó đã xảy ra, và nỗi kinh hãi cứ thế dâng lên hàng đầu, dày đặc và châm chích những việc anh đang làm với em trai. Anh lùi lại, mặt anh nhăn nhó, tay anh bị mắc kẹt trong lòng bàn tay Rin.

Sae nhìn em trai mình, lần này là qua một lăng kính khác, chắc chắn rằng anh đã đem những suy nghĩ đó thể hiện lên trên mặt. Mặc dù vậy, Rin trông không hề kinh hãi. Rin trông vẫn...đẹp như trước.

“Đừng nghĩ về nó,” Rin thì thầm. "Chỉ cần làm điều đó một lần nữa."

Bằng cách nào đó, Sae cũng đã tin theo lời của Rin.

Sae đã làm hết sức mình để làm theo lời khuyên. 

Đừng nghĩ về nó. Chỉ cần làm điều đó một lần nữa. 

Lúc sau, anh không có vấn đề gì với suy nghĩ đó nữa. Anh mạnh dạn áp môi mình lên môi Rin. Điều đó diễn ra dễ dàng hơn so với lần đầu.

Cảm giác thật tuyệt làm sao. Trước đây Rin chưa bao giờ phạm phảm sai lầm khi say rượu, và bây giờ cậu cũng không biết liệu bản thân có đang phạm phải sai lầm hay không.

Cả hai đều nằm nghiêng, vẫn nắm chặt tay nhau, sử dụng bàn tay còn lại để giữ chặt lấy đối phương. Chỉ đến khi Rin đẩy vai Sae xuống và lăn lên người anh, nỗi kinh hãi lại bùng lên. Sae dứt nụ hôn của họ và quay đi, nhưng Rin vẫn không nản lòng. Cậu cứ tiếp tục hôn lên mặt Sae ở bất kì đâu mà môi cậu tiếp xúc.

“Chúng ta không thể làm điều này, phải không?" Sae nói.

Bởi vì họ không thể, phải không? Chắc chắn đây chỉ là một trò đùa hay một sai lầm khi cả hai đang say rượu thôi mà phải không, họ sẽ thức dậy và thấy ghê tởm với những gì họ đã làm đêm nay...phải không?

“Tất nhiên chúng ta có thể,” Rin nói, điều mà Sae tin ngay lập tức khi Rin vừa nói ra, chẳng vì lý do gì cả. “Hãy nhớ rằng, nii-chan, anh phải chăm sóc cho em.”

Sae không trả lời. Anh chỉ nhìn về phía cánh cửa đóng kín, lớp gỗ mỏng ngăn cách họ với phần còn lại của thế giới và hậu quả cho hành động đêm nay của họ. Rin có vẻ không bận tâm về hậu quả cho lắm.

“Chúng ta sẽ không ồn ào đâu,” Rin nói. “Và nếu chúng ta làm căn phòng trở nên lộn xộn, chúng ta sẽ dọn dẹp.”

Rin không cho Sae thời gian để đáp lại trước khi hôn anh lần nữa. Không phải là anh không biết mình nên nói gì nếu được lựa chọn. Điều duy nhất mà Sae làm là phản kháng nửa vời với nụ hôn của Rin.

“Nào, nii-chan,” Rin nói. “Em muốn đụ anh quá đi mất.”

Phải mất một lúc Sae mới nhận ra chính xác những gì Rin vừa mới nói. 

Em muốn đụ anh quá đi mất.

“Em say rồi, Rin,” Sae nói tiếp.

Rin lùi lại, đủ xa để họ có thể nhìn nhau. “Không hẳn.”

Sae ném cho Rin một cái nhìn nghi ngờ. Nhưng Sae chỉ mất nửa giây để nhận ra rằng anh không nghi ngờ mà là anh đang hy vọng. Hy vọng Rin sẽ nói, không, thực sự, em không.

Hoặc thậm chí, chúng ta hãy làm điều đó.

"Vậy thì sao?" là những gì Rin đã nói. “Điều đó không có nghĩa là em không muốn đụ anh khi em tỉnh táo.”

Khi vừa nghe điều đó, Sae quyết định rằng điều đó đã là điều tốt nhất so với những gì anh mong đợi, và nó xua tan mọi do dự hay dè dặt còn sót lại trong anh.

Anh kéo Rin trở lại, hôn cậu mãnh liệt hơn cả ban nãy. 

“Em sẽ làm điều đó thật tốt” Rin nói, kéo áo Sae qua đầu. Sae, khó chịu vì họ phải ngừng hôn để làm như vậy, Rin đã làm mọi thứ có thể để giúp đẩy nhanh quá trình này. "Anh sẽ thích nó."

“Thêm nữa đi,” Sae nói một cách trơ trẽn. “Nói cho anh biết thêm đi.”

Rin không nói thêm gì nữa. Anh hôn Sae nhiều hơn và tiến tới cởi quần của cả hai. Họ rời ra với âm thanh ướt át, dù đang trong tình cảnh khiến người khác phải ngại ngùng này, anh chỉ bận tâm đến việc Rin có thích nó không, thích nó đến mức nào.

“Em cần được nếm thử anh,” Rin nói, di chuyển đến phía dưới, quỳ dưới chân giường.  

Em cần được nếm thử anh.

Sae ngạc nhiên khi bị lời nói làm cho kích thích. Rin trở nên thô tục như vậy từ khi nào vậy? Sae cho rằng cậu đã đúng khi nói rằng có rất nhiều điều Sae có thể không biết về Rin sau khoảng thời gian anh đi xa. Rin vòng một cánh tay qua mỗi một bên đùi của Sae, kéo anh lại gần và vùi mặt mình vào nơi ẩm ướt của Sae.

Sae hoàn toàn không kiểm soát được âm thanh phát ra từ cổ họng mình. Rin bắt đầu khiến anh  xấu hổ với cách anh rên rỉ ngay khi cậu liếm vào nơi ẩm ướt của anh.

Sau một thời gian, cậu đứng dậy, tay điên cuồng di chuyển để cởi bỏ phần quần áo còn lại của mình một cách nhanh chóng. Sau khi xong việc, cậu trở lại giường và nắm lấy mặt Sae.

“Anhngon quá,” Rin nói, mặt họ gần đến mức Sae có thể nhìn thấy chất dịch ướt của anh đang chảy ra từ miệng của Rin.

Rin kéo họ lại với nhau, nhét ngay chiếc lưỡi của mình vào khoang miệng của anh trai. Sae sẽ không nghĩ quá nhiều về điều này nếu trong trường hợp bình thường, cậu ấn phần hông mình xuống, cạ vào phía dưới của Sae, thể hiện mình thích nó và Sae cũng thế. Anh rất vui khi được Rin chia sẻ hương vị của mình, khi Rin lấp đầy miệng Sae bằng chính chiếc lưỡi của mình và những âm thanh khoái cảm chưa dứt.

Rin lùi ra để đưa môi mình đến tai Sae. "Em biết anh là người nhạy cảm, dễ bị kích thích và rên rỉ."

“Lại đây,” Rin nói, kéo đầu gối Sae, kéo hai chân anh ra.

Sae chống cự, giật mình ngồi dậy để anh có thể chạm vào dương vật của Rin. "KHÔNG. Hãy để anh làm cho em.

“Không,” Rin nói, đẩy Sae ra sau một cách dễ dàng như khi cậu kéo anh về phía chân giường. “Em cần phải đụ anh.”

Lại có từ đó. Nó là nhu cầu của Rin chăng?

Rin sử dụng từ đó theo cách có vẻ như nó thực sự là một nhu cầu. Một cái gì đó cậu rất cần để tiếp tục sống. Khi Rin sử dụng nó như vậy, làm sao Sae có thể từ chối? Anh cần phải đáp ứng nhu cầu này. Anh cần phải là điều mà Rin cần.

Sae để Rin kéo chân mình ra mà không có thêm sự kháng cự nào. Rin quỳ giữa hai chân anh và bắt đầu nhìn Sae từ trên xuống dưới, chậm rãi và thèm thuồng, quan sát từng inch trên người anh với sự cân nhắc và tỉ mỉ. Cuối cùng khi cậu quay lại đối mặt với Sae, Rin đột nhiên trở nên vô cùng đau đớn.

Đến lượt Sae hỏi, “Cái gì vậy?”

Rin nuốt khan và mở mắt ra. “Anh không biết em đã đợi bao lâu để làm điều này đâu.”

"Bao lâu?" Sai hỏi.

“Rất nhiều năm rồi,” Rin trả lời.

Rin cụp mắt xuống và cậu quan sát khi bắt đầu đưa cự vật của mình vào trong Sae. Cậu chậm rãi nhưng điều đó chẳng bù đắp được gì so với kích thước đồ sộ của Rin. Sae cố gắng chịu đựng, dù sao thì anh cũng thấy mặt mình bắt đầu nhăn nhó và người thì co rúm lại.

Sae phát ra một âm thanh mà anh chắc rằng Rin sẽ gọi đó là tiếng rên rỉ. "Ah..chậm nữa."

“Xin lỗi, nii-chan,” Rin nói qua hơi thở căng thẳng. Nghe có vẻ hối lỗi, cho đến khi cậu lại nói thêm, “Nhưng em không thể.”

Rin đâm nốt phần còn lại của mình vào Sae.

Toàn bộ cơ thể của Sae cong và căng lên trong sự khó chịu rõ rệt, nhưng anh vãn có thể chịu đựng được nhờ tiếng thở phào nhẹ nhõm mà Rin phát ra. Ở khoảnh khắc đó, không cần nói cũng biết đây thực sự là thứ Rin cần.

"Anh không cản thấy tốt sao...chết tiệt?" Rin nói vào cổ Sae.

Cụm từ này là khoảng dừng duy nhất mà Rin cho Sae trước khi cậu lùi lại và bắt đầu chịch anh một cách liều lĩnh. Cơn đau kéo dài, nhói lên theo từng cú đâm, Sae đang cố gắng chống lại nó và xua tan nó đi, anh biết nó đang ập đến và đang được thể hiện trên gương mặt anh.

“Đừng lo, nii-chan,” Rin trấn an anh. “Chỉ cần vượt qua nó. Sớm thôi rồi anh sẽ cảm thấy sướng"

Không được trang bị gì ngoài ý chí để tin tưởng Rin, Sae đã cố gắng chịu đựng điều đó. Anh nhắm mắt lại và chờ đợi, nhưng sự thôi thúc được nhìn Rin khi cậu thở hổn hển, khi nước dãi chảy ra từ miệng cậu, khi cậu cố gắng giữ cho mắt mình nhìn thẳng, còn hơn cả nỗi đau. Cuối cùng, cơn đau cũng giảm bớt. Cự vật của Rin mở rộng Sae ra và lúc anh đang thực hiện lời hứa đó thì Rin đột nhiên rút ra, cậu hoàn toàn rút nó ra khỏi anh.

“Đợi đã,” Sae nài nỉ.

“Em cần một phút,” Rin xấu hổ nói, lắc đầu khi cố thở ra một hơi thở nặng nề, trước khi quay trở lại chân giường.

Sae không chắc liệu Rin có làm tốt những gì cậu đang làm hay không, nhưng cậu trông đã rất háo hức, và Sae gần như mất trí vì điều đó. Rin rất điên cuồng và thèm khát hương vị của Sae, giống như đó là nguồn thực phẩm duy nhất giúp cậu  sống sót vậy. Rin cẩu thả, hung hăng, thô bạo  đến mức Sae không chắc liệu nơi ẩm ướt phía dưới kia là của Rin hay của anh.

Sae đã làm điều gì đó mà bản thân anh chỉ biết đó là rên rỉ khi Rin lùi lại, Rin đã đẩy một ngón tay vào miệng Sae khi cậu trườn lên người anh.

“Suỵt,” Rin nói với anh. “Chúng ta đã nói là sẽ không ồn ào.”

Sae thậm chí còn không hiểu Rin đang nói gì. Anh chỉ kéo cậu lại vào người mình, tiếp tục rên rỉ. Anh nhắm mắt lại và nắm lấy bất kì chỗ nào mà anh tiếp xúc trên cơ thể Rin, sử dụng nơi anh đang giữ để kéo cậu lại gần hơn, để mặt anh chạm vào bất cứ đâu của Rin.

“Phải,” Sae nói, từ đó nghèn nghẹn trên da Rin. Anh không chắc đó là niềm vui hay sự xác nhận hay điều gì khác.

"Cái gì?" Rin hỏi, làm chậm tốc độ của mình.

“Đừng dừng lại,” Sae nói. “Anh không muốn dừng lại.”

“Anh chưa xong?” Rin nói.

“Ừm” Sae làm rõ.

“Tốt hơn là anh nên nói vậy,” Rin nói.

“Anh biết,” Sae nói. "Anh hứa."

“Em thích anh đeo bám thế này,” Rin nói.

“Anh thích em ,” Sae đáp lại.

Rin cười phá lên. “Em cần chuốc cho anh say thường xuyên hơn.”

Anh chưa bao giờ nghĩ về điều này trước đây. Dù sao thì mọi thứ cũng không nên đi xa đến mức này. Nhưng anh cảm thấy rượu là chất xúc tác chứ không phải nguyên nhân. Anh không biết liệu mình có hối hận về điều mà anh cho là đúng lúc này hay không.

“Anh yêu em,” Sae nói để đảm bảo với Rin.

"Cái gì?"

“Anh yêu em,” Sae vẫn nói một lần nữa.

“Không, không, không, không,” Rin nói, chỉ một từ duy nhất và lặp đi lặp lại.

Anh nhắm mắt lại và ngừng cử động. Điều này đã trở thành một khoảnh khắc khủng khiếp đối với Sae. Ảo mộng về hạnh phúc sau này của cả hai tan vỡ.

“Anh xin lỗi,” Sae cố gắng nói.

“Không,” Rin nói, nghiêng người về phía trước và vùi mặt vào cổ Sae. "Em xin lỗi."

Trong sự tĩnh lặng này, Sae nhận ra Rin đang dịu đi, và đó cũng là lúc anh nhận ra chuyện gì đang xảy ra vào lúc này.

“Ổn rồi, ổn rồi” Sae nói, sự nhẹ nhõm lấp đầy anh với sự ngây ngất giống như Rin.

“Em muốn làm điều đó với anh thật tốt” Rin nói theo cách gần như rên rỉ. Rin lùi lại, áp mặt mình lại gần mặt anh, mắt họ dán chặt vào nhau. "Anh hiểu nó hông?"

“Vâng vâng,” Sae nói.

“Em cũng yêu anh,” Rin nói và hôn Sae lần nữa.

Nhẹ nhàng và nhanh chóng. Sae quay lại, ngưỡng mộ vẻ đẹp của Rin khi cậu ôm lấy anh, thậm chí nó còn được khuếch đại hơn khi giờ đây anh đã hoàn toàn rối bời và mệt mỏi. Khi đó anh biết rằng đây cũng sẽ là một phần của đêm nay và anh hy vọng đến mức tuyệt vọng rằng mình sẽ không bao giờ quên mọi chuyện đã xảy ra vào đêm nay.

“Em sẽ làm nó tốt hơn vào lần tới,” Rin nói.

Lần tới. Những lời đó khiến Sae mất bình tĩnh.

“Tốt hơn hết là em nên nói vậy,” Sae nói.

“Em biết,” Rin nói. Anh lại hôn cậu. "Em hứa."

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro