Chương 20: Hội ngộ part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Note: Đăng vào giờ muộn thế này thật xin lỗi các bạn, tại có việc nên quên bẵng đi mất!

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Một người du hành qua khắp thế giới để kiếm tìm thứ anh ta cần, rồi tìm thấy nó khi trở về nhà."

-George Moore

-xxx-

Vài phần trong Sasuke vẫn không thể tin nổi. Anh vừa mới đồng ý quay trở về Konoha... cùng với Sakura.

Anh sẽ quay lại Konoha. Quay lại với Naruto và Kakashi và tất cả những người khác nữa.

Nếu nói đó không phải là một viễn cảnh không mấy tốt đẹp thì là nói dối. Liệu anh có được phép trở về mà không bị hành hình? Sasuke biết hình phạt cho bạt nhẫn rất khắc nghiệt và thường là chí mạng... thế nhưng, các bạt nhẫn nổi tiếng với việc bị lôi về làng trong tình trạng bị trói bằng xích (nếu còn sống). Nhiều khả năng việc anh tự nguyện trở về sẽ gây chút thiện cảm.

Và cùng lúc đó... vài phần trong anh cũng muốn trở về. Anh lúc nào cũng cho rằng chỉ được chọn giữa trả thù và có bạn – không thể lôi họ xuống cùng với mình. Với lại anh nợ gia đình điều đó. Thế nên anh mới làm như vậy – xóa bỏ đội ra khỏi cái đầu và trái tim mình bởi vì anh không thể chịu nổi khi nhớ về thứ chính anh đã vứt bỏ... thế nhưng anh chưa từng nghĩ mình có thể có cả hai.

Sakura chứng minh rằng anh đã sai.

Cô vẫn khẽ mỉm cười, cái miệng hơi nhướn lên làm anh nghĩ về cái cảm giác khi chạm môi mình vào cặp môi ấy.

"Này!"

Sakura quay đi, Sasuke thầm chửi Suigetsu trong bụng.

Gã tóc trắng nhanh chóng lại gần họ, bên cạnh là Karin và Juugo.

Lời Karin giải thích rằng cô ả cảm nhận được chakra của họ bừng lên không lọt vào tai anh, Sasuke còn bận để tâm hơn đến nụ cười tươi rói Sakura trao cho hai anh chàng kia.

"Chào, nhớ tôi chứ?"

Juugo nở nụ cười đầy xấu hổ, e ngại đưa cho cô chiếc túi mà anh ta vẫn mang theo. Suigetsu cười khẩy rồi nhún vai với vẻ ngại ngùng.

"Chà, tốt quá," Sakura lẩm bẩm, có vẻ cô hiểu rõ điều họ không nói ra.

"Cô không bị thương chứ?" Juugo hỏi khi cô bới trong balo để tìm chỗ quần áo bẩn được xếp vào từ lúc trước.

"Tôi sẽ sống nhăn răng ấy mà," Sakura nói lập lờ.

Không hiểu sao, cô chỉ tìm thấy quần, còn áo thì đi đâu mất.

Quá mệt để bận tâm tới sự biến mất bí ẩn của cái áo, Sakura chỉ lôi ra cái quần short rồi kéo lên người, cùng lúc ấy thận trọng chữa lành vết rạch nhỏ trên hông.

Cô đã lờ nó đi lúc còn bận la mắng Sasuke, khi nhận phải vết rạch thì nó không đau lắm, nhưng cô biết nếu cứ chạy quanh với một vết rách sâu không được chữa, và với vị trí của nó, dễ là cô sẽ khiến nó rách ra thêm. Sakura không còn lại nhiều chakra, nhưng cô vẫn muốn ngăn chảy máu. Cũng may là áo của Sasuke có màu đen nên không ai nhận thấy vết máu dần thấm ra.

Cô truyền năng lượng chữa trị từng tí một cho đến khi vết rách đóng vảy, cô không muốn đổ thêm chakra vào đó, phòng trường hợp lăn ra bất tỉnh nhân sự trên đường trở về Konoha. Thế nhưng khi rút tay lại, một cơn đau nhói lan ra khắp cơ thể cô, từng đầu dây thần kinh đang run lên.

Xem ra đến lúc cô phải trả giá cho chiêu giải độc ban nãy rồi. Thường thì phải mất khoảng một ngày thì những cơn ê ẩm, đau người và kiệt sức toàn thân là kết quả của việc ép các tế bào trong cơ thể thải độc mới xuất hiện... thế nhưng đó là chẩn đoán nếu như cơ thể chỉ chịu mỗi việc giải độc. Đằng này cô còn chữa trị, đánh nhau với Sasuke, Sakura có cảm giác cô đã đẩy cơ thể mình tới giới hạn.

Nhưng ít nhất thì cũng chỉ phải gắng gượng thêm vài tiếng nữa thôi... cho tới khi họ về đến Konoha.

Cô không ngăn nổi nụ cười khi nghĩ đến đó, mặc dù nó bị nhạt đi đôi chút sau câu hỏi tiếp theo của Juugo.

"Quần áo của cô bị làm sao thế?"

Sasuke – đang nhặt lại thanh kiếm từ chỗ Sakura đã vứt nó lại bên bờ biển – cau mặt. Mặc dù anh biết cô làm sao, thế nhưng bụng vẫn quặn lại, cả người anh lạnh toát khi nhớ lại cảnh tượng cô nằm bất động trên đất, quần áo rách tả tơi...

Sakura thở dài. "Chuyện dài lắm."

"Thế... chắc là đã giải quyết được Itachi rồi nhỉ," Suigetsu thẳng thừng nói lúc cậu Uchiha quay về chỗ cả nhóm.

Sasuke nhắm mắt trong chốc lát, có lẽ gần như đã ngần ngại, Sakura nhăn mày thay cho cả phần của anh.

"Sao thế?" Karin cau mày hỏi. "Sasuke... chuyện gì đã xảy ra?"

"Để sau đi," anh nói gọn lỏn. "Cô vẫn cảm nhận được đám ninja làng Lá chứ?"

"Ừ..." ả chậm chạp đáp. "Tại sao vậy?"

"Chúng ta sẽ ra chặn đầu họ," Sasuke thẳng thừng. "Dẫn đường đi."

Sakura không giấu nổi nụ cười.

"Có chuyện gì thế?" Suigetsu hỏi. "Muốn kêu ca gì với chúng hay sao?"

"Tôi sẽ quay về Konoha," Sasuke đáp luôn.

Sakura thở ra một hơi mà từ nãy giờ cô còn chẳng nhận ra mình đang nín thở. Công nhận là một phần nho nhỏ, đầy nghi hoặc trong cô đã lo là Sasuke sẽ đổi ý, lo anh ta chỉ nói vậy để xoa dịu cô mà thôi.

Không ngờ lại nghe được lời anh nói thẳng ý định cho những người khác... Sasuke đã quyết ý rồi.

Tuy Sakura còn đang hân hoan vì việc anh trở về, cô vẫn không hề quên rằng con đường đó còn đầy khó khăn. Sasuke là kẻ phản bội, một bạt nhẫn, và dù chưa từng công khai đối đầu với Konoha, cô biết tương lai của anh ở trong làng Lá sẽ không được bình yên.

Cô cũng thấy hơi hơi có lỗi vì đã thuyết phục anh quay về, nhưng rồi gạt phăng nó đi. Họ sẽ vượt qua thôi – dù sao thì chiến công tiêu diệt Orochimaru và việc tự nguyện trở về sẽ cho anh nhiều lợi thế.

Thế nhưng Karin có vẻ cũng rõ về những khó khăn. "Cậu không thể bảo chúng tôi cứ thế bước vào ngôi làng đã coi cậu là kẻ phản bội được!"

"Cô không cần phải đi cùng đâu," Sasuke nhẹ nhàng nói.

Cô gái tóc đỏ líu hết cả lưỡi.

"Không ai trong số các người phải đi cùng hết," chàng trai Uchiha tiếp lời.

Ban đầu, Sakura còn tưởng Sasuke đang ra lệnh đuổi những người khác đi. Thế nhưng khi cô nghĩ lại, thì chợt nhận ra anh đang để cho họ có cơ hội được giải thoát khi bảo rằng họ không cần phải đến Konoha cùng mình.

"Tôi muốn đi cùng cậu," Juugo lặng lẽ nói.

Sakura mỉm cười. Cô đã trở nên gắn bó với Juugo (và Suigetsu một cách miễn cưỡng), nên cô không khoái cái ý nghĩ phải chia tay. "Tôi cá là Tsunade-sama sẽ có cách để giúp anh đấy, Juugo – cứ chờ mà xem!"

Juugo mỉm cười ngập ngừng, hơi có phần e lệ.

Suigetsu đang đo đếm giữa các lựa chọn. Anh ta không thích theo chân một tên phản bội để vào trong làng ninja, nhưng mà... liệu có gì khác mà anh muốn làm không nhỉ? Kisame chắc sẽ sớm có một gã đồng hành khác – chạy đi tìm hắn một mình rồi đánh nhau với cả hai thì đúng là muốn đi tìm ông bà ông vải sớm.

Và nói thật, đi theo Sasuke và Sakura làm anh ta thấy vui nhất trong mấy năm gần đây.

"Mấy người chỗ cô liệu có giúp tôi đi đập Kisame không nhỉ?" anh hỏi, mắt liếc sang Sakura.

"Nếu họ quý anh... và nếu tôi rất rất biết thuyết phục," Sakura toét miệng cười.

Bởi vì Konoha sẽ rất mong được lợi dụng người đủ mạnh để đánh bại một tên Akatsuki. Chắc bọn họ sẽ coi anh ta là binh tốt – không nói điều gì có thể gây hại cho làng, chỉ sai anh ta đi đánh nhau với Kisame khi có cơ hội.

Nói tóm lại là sẽ để anh chàng đấu với Kisame. Nếu Suigetsu thắng, họ sẽ tiêu diệt được một mối nguy lớn đối với Konoha. Còn nếu anh ta thua, thì họ cũng chẳng mất gì.

Và Sakura biết lời mình nói ra rất dễ thuyết phục Tsunade. Một khi cô đã đứng ra đảm bảo, nhiều khả năng Hokage sẽ khoan dung.

Cô chỉ mong lòng khoan dung đó sẽ áp dụng cho cả Sasuke.

"Muốn làm gì thì làm," Sasuke nói gọn lỏn. "Karin, hãy chỉ hướng người làng Lá đang trên đường, sau đó cô có thể đi."

"Cho tôi xin," ả tóc đỏ lầm bầm. "Không có tôi thì chỉ có đi lạc thôi, tôi cũng sẽ đi cùng."

"Sao cô bảo không bước chân vào Konoha với người mà họ coi là kẻ phản bội?" Suigetsu cười khẩy. "Cô suy nghĩ lại quyết định nhanh phết đấy."

"Im miệng! Ta quyết định thế nào thì liên quan gì tới ngươi."

"Có liên quan nếu như thế nghĩa là ta phải ở gần một con quỷ cái như cô lâu hơn."

Sakura thở dài, day sống mũi và mắt nhắm nghiền để lờ đi tất cả bọn họ. Bây giờ cô không còn sức để xử lí vụ này, và theo như cái nhăn mày trên mặt Sasuke thì anh ta cũng vậy.

"Hai người thôi ngay!" anh nổi cáu. "Karin, mau dẫn đường."

Mặc dù đau đớn do cơn dư chấn từ việc giải độc, Sakura vẫn có thể bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro