Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày Ichika bị lạc trong rừng, một trong những việc đầu tiên họ làm là thuê thêm người hầu. Không quá nhiều nhưng đủ để giúp đỡ xung quanh trang viên và để mắt đến cậu ấy, đảm bảo cậu không trốn thoát được.

Lúc đầu, cậu còn có được một chút riêng tư cho đến khi một trong những người hầu gái bước vào, vung vẩy chiếc gối của cậu như thể đó là một thanh kiếm hai tay. Ichika quá ngạc nhiên đến nỗi vô tình thả nó ra, làm đổ bộ ấm trà mà người giúp việc đã vào dọn dẹp.

Cậu bị mắng từ đó và từ đó trở đi, phải có 1 người ở trong phòng trông chừng cậu.

Người giúp việc được giao tới, Shiori, ít nhất cũng không đến nỗi tệ. Cô ấy trầm tính và chu đáo nhưng cũng có phần nghiêm khắc. Cô ta rất nghe lời dì Iyo và chắc chắn dì đã nói với cô ấy điều gì đó vì nếu Ichika cố gắng làm bất cứ điều gì cậu muốn, cô ta sẽ ngăn anh ấy lại. Về cơ bản, cậu phải ngồi yên, đọc sách, học tập hoặc ăn uống.

Thật chán quá.

Cậu muốn làm thứ gì đó khác. Cậu thậm chí còn không được phép vào khu vườn nữa! Dì Iyo thực sự không tin tưởng cậu khi cậu hoàn toàn sẽ ổn.

Cậu sẽ không bị lạc trong rừng nữa.

Ichika úp mặt xuống giường và rên rỉ. Cậu có nên ngủ không? Cậu đã học xong trong ngày và không cảm thấy muốn học. Có vẻ như anh ấy không có được kiến ​​thức trước đó của Ichika dù biết đọc và viết một chút. Nó vẫn ở trình độ của một đứa trẻ nhưng việc học cách viết bằng một ngôn ngữ mới vẫn còn khó khăn. Đồng thời, anh cũng mừng vì không phải đối mặt với chữ hiragana, katakana và kanji cùng một lúc. Ít nhất thì họ cũng có những cuốn sách như Hiệp sĩ và Khiên thánh, Thanh kiếm vĩ đại và Đôi cánh rồng để giúp thực hành ngôn ngữ và nó giúp anh hiểu rõ hơn về những câu chuyện trên thế giới này.

Có tiếng gõ cửa nhưng Ichika không cử động.

"Ichika." Giọng của dì Iyo vang lên. Anh quay đầu về phía cửa và nhìn cô bước vào, Shiori cũng cúi đầu nhẹ khi cô làm vậy. Dì Iyo đang mỉm cười, trên tay là một mảnh giấy, "Con có một lá thư từ Cung điện Hoàng gia."

Ichika từ từ ngồi dậy, không quan tâm đến mái tóc rối bù của mình. Dì Iyo ngồi trên giường cạnh cậu và đưa cho cậu ấy chiếc phong bì trước khi lấy chiếc lược trên bàn trang điểm để chải tóc cho cậu. Ichika mở nó ra và nhíu mắt, cố gắng mò ra nét chữ cẩu thả. Ngay cả khi cậu biết cách đọc ngôn ngữ, cậu chắc chắn rằng mình sẽ không thể đọc được nỗi lá thư này.

"Gửi...Quý cô...Ichika Isagi..." Ít nhất thì cậu cũng có thể nhận ra tên của chính mình. "Bạn đã...được— vinh hạnh? Được mời đến dự sinh nhật của h-hoàng tử Rin Itoshi, n-ngôi sao thứ hai của Orentia, người tổ chức sinh nhật?"

Note: chữ của rin xấu quá, chữ celebration mà nhìn sang celebrine.

"Ngày sinh nhật."

"Ngày sinh nhật." Ichika tự sửa lại. "Nó sẽ...được tổ chức...vào ngày 9 tháng 9. Tôi hy vọng được...thấy bạn có mặt tại nơi đó. Bạn của cậu, Rin Itoshi."

Dì Iyo vỗ tay mặc dù cậu không chắc đó là vì việc cậu có thể đọc được chữ viết khủng khiếp của Rin hay vì do lời mời.

"Con đã được đích thân mời đến dự vũ hội sinh nhật của ngài ấy!" Vì vậy, đó là cái sau. "Chúng ta phải chuẩn bị một món quà cho hoàng tử. Dù sao thì hai các con là bạn nên phải có một món quà đặc biệt! Thật không may, chúng ta lại không có mỏ vàng hay đất đai nào để cho..." Dì Iyo đặt tay lên cằm, "Có lẽ là một con ngựa? Hmm, nhưng có lẽ ngài có những con tốt nhất trên mặt đất. Món quà phải thực sự hoành tráng và chỉ Ichika mới có thể tặng được!"

"Như cái nào, thưa dì?" Ichika hỏi. Xậu không thể đi ra ngoài và không có bạn bè cùng tuổi. Có vẻ như cậu không biết thứ gì phổ biến. Và Rin là một hoàng tử nên dù thế nào đi nữa cậu cũng phải có được mọi thứ mình muốn.

"Có lẽ là chân dung của con?" Dì Iyo mỉm cười gợi ý. "Con có muốn một bức chân dung của những người bạn thân nhất của mình không?"

Ichika nhìn chằm chằm vào cô ấy.

"Không hẳn ạ."

Cậu có thể hiểu dì Iyo sẽ đi đâu với việc này. Rõ ràng là cô ấy đang cố gắng sắp đặt họ với nhau, cho bức chân dung của cậu có vẻ giống như một cử chỉ lãng mạn nhưng vô ích. Đầu tiên: Rin sắp bước sang 4 tuổi. Giống như cậu ta có một ý gì về tình cảm.

Thứ hai: việc đưa cho ai đó một bức chân dung của chính họ có vẻ là rất kì cục. Đó là điều mà Rin sẽ không bao giờ thích thú, đặc biệt là với tính cách của cậu ta. Trẻ em rất tham lam và tự cho mình là trung tâm. Cậu ta sẽ không bao giờ thích một bức chân dung không phải của cậu ta cả.

Thứ ba: Ichika đang cố tránh đính hôn với cậu ta. Cậu phải tránh bất kỳ món quà nào được coi là lãng mạn theo bất kỳ nghĩa nào. Bạn bè chỉ nên tặng những món đồ thân thiện.

Nhưng món gì sẽ phù hợp? Liệu Rin có nhớ bất cứ thứ gì Ichika đã đưa cho cậu ta khi cậu ta lớn hơn không? Có lẽ thứ gì đó sẽ hữu ích và bảo vệ được cậu ấy. Cậu ta là hoàng tử thứ hai nên phải có nỗ lực trong cuộc sống của cậu ta. Rin đã trải qua rất biết bao khó khăn khi lớn lên trong tiểu thuyết.

"Còn thứ gì đó có phép thuật thì sao?" Ichika hỏi. Nụ cười của dì Iyo trở nên cứng ngắc khi bà từ từ quay đi.

"C-Có lẽ là không. Những thứ đó có thể khá tốn kém và dì chắc chắn rằng Nhà vua đã có rất nhiều vật phẩm ma thuật rồi!"

Các vật phẩm ma thuật khá hiếm và đắt tiền. Nếu cậu nhớ lại trong tiểu thuyết, các pháp sư rất khó tìm và dù sao cũng chỉ bán vật phẩm thông qua người ủy nhiệm ở thủ đô. Chỉ những người vô cùng giàu có mới có thể mua được những món đồ như vậy và Ichika, thừa nhận rằng tử tước không có nhiều, thậm chí là không thể chạm vào chúng. Đó chắc chắn là một thứ xa xỉ mà gia đình Isagi rất muốn có nhưng ngay cả với mức chi tiêu cắt cổ của họ, nó sẽ khiến họ mắc nợ nhiều hơn sau khi cố gắng trả hết khoản nợ gần đây.

Cũng thật thắc mắc làm thế nào họ có thể đủ khả năng chi trả cho những công nhân mới trong trang viên nhưng rõ ràng, chú Issei đã xử lý công việc kinh doanh của bá tước đủ để mang lại một chút lợi nhuận.

Vì vậy cậu không thể cho Rin bất cứ thứ gì thực sự đắt tiền nhưng dù gì cậu ta đã có mọi thứ mình muốn.

Thật là khó khăn.

Cậu phải nghĩ về Rin trong tương lai. Hắn ta đã trải qua nhiều rắc rối nhưng phần lớn nó liên quan đến tính cách độc tài của hắn. Mục tiêu cai trị của hắn đã làm che mờ mọi thứ khác và dẫn đến cái chết của mọi người. Giá như Ichika có thể cho hắn ta thứ gì đó để không trở thành bạo chúa như một lọ thuốc; thứ gì đó khiến hắn ta không đi theo con đường đẫm máu của mình—

"Hmm," Ichika nhíu mày và dùng ngón tay che miệng suy nghĩ.

Cậu có một ý tưởng nhưng anh ấy không chắc liệu đó có phải là một món quà tốt hay không. Có thứ gì đó tốt hơn nhưng không đời nào cậu có thể đưa thứ đó cho Rin, đặc biệt là khi cậu ta còn nhỏ. Đi theo con đường này có vẻ hợp lý hơn, đặc biệt là đối với một đứa trẻ, và hy vọng Ichika có thể giải thích được điều đó.

"Con đã có ý tưởng gì đó rồi ư?" Dì Iyo hào hứng hỏi, nhìn cậu chăm chú.

Ichika chậm rãi gật đầu.

Nó có thể giải quyết được.

-----------------------------

Cung điện được trang trí lộng lẫy, khu vườn nở rộ những bông hoa đầu mùa thu và những cây cối đang dần chuyển từ màu xanh tươi sang màu cam dịu, tạo nên màu sắc độc đáo cho khu vường. Chuyến xe ngựa qua cung điện rất chậm vì có nhiều người xếp hàng nhưng Ichika không bận tâm, vẫn đang tận hưởng khung cảnh.

Những chiếc đèn lồng bay lên khi mặt trời bắt đầu lặn. Cậu cho rằng chúng là ma thuật và nếu đúng là như vậy, nó chắc chắn khiến cậu nhớ đến sự chênh lệch giữa vị tử tước tội nghiệp của họ và hoàng gia. Tất nhiên đó là điều đương nhiên nhưng những chiếc đèn lồng đó có thể dễ dàng kiếm được một trăm đồng vàng mỗi chiếc, nếu không muốn nói là có thể nhiều hơn.

Đột nhiên, cậu không còn cảm thấy tự tin về món quà của mình nữa.

Sẽ ổn thôi. Dù sao thì cậu cũng là một đứa trẻ nên có lý do để giải thích tại sao nó không được sang trọng. Dì và chú của cậu cũng có một món quà nên đó là món quà thật. Cậu chỉ tặng cho Rin một món quà vì về mặt lí thuyết thì cậu là bạn của cậu ta.

Ngoài ra, đây còn là một món quà tuyệt vời dành cho trẻ bốn tuổi!

Xe ngựa đã đến trước cửa cung điện. Những người phục vụ có mặt ở đó để hỗ trợ họ, đầu tiên lấy ra những chiếc hộp lớn dành cho Rin, sau đó hướng dẫn người đánh xe đến nơi họ để xe ngựa. Họ giúp dì Iyo và Ichika ra ngoài và dẫn cả gia đình vào cung điện. Sau khi đưa áo choàng của họ cho những người phục vụ, họ đi đến cửa phòng khiêu vũ và chú Issei đưa lời mời cho người canh giữ ở đó. Người canh giữ nhìn lá thư, gật đầu, rồi nhanh chóng trả lại.

Cậu quay mặt về phía phòng khiêu vũ, nơi có thể nghe thấy tiếng mọi người đang trò chuyện.

"Chào mừng Lãnh chúa và Quý cô Rusaia, Tử tước Issei Isagi, Nữ tử tước Iyo Isagi và Quý cô Ichika Isagi!"

Tiếng trò chuyện lắng xuống khi họ bước vào khi mọi người quay lại phía họ. Ichika lo lắng bước xuống cầu thang khi mọi ánh mắt đang chăm chú nhìn họ. Suy cho cùng, đây là lần xuất hiện trước công chúng đầu tiên của Ichika sau một năm và của chính cậu kể từ khi đến thế giới này. Cậu chỉ ở lại trang viên và có một lần họ đi gặp hoàng gia. Cậu thậm chí còn không được đi mua sắm ở chợ chứ đừng nói đến thủ đô.

Dì Iyo đã rèn luyện cậu ấy khả năng trông chừng bước đi, chú ý đến cách cư xử nhưng cũng phải giữ được phẩm giá phù hợp với cái tên Isagi. Hầu như tất cả những điều đó dường như đã tan biến mất vì trái tim đang đập thình thịch của cậu là điều duy nhất cậu có thể tập trung vào.

Cậu đi theo dì và chú của mình đi sâu hơn vào phòng khiêu vũ nơi vua Akhiro ngồi. Ichika tưởng cậu sẽ ngồi ở giữa nhưng thay vào đó, Rin lại ở đó, trông thật nhỏ bé so với chiếc ngai lớn. Sae ngồi ở phía bên kia và mặc dù chỗ ngồi nhìn có vẻ nhỏ hơn nhưng trông cậu ấy vẫn còn tương đối nhỏ.

Ichika có thể thấy đầu Rin ngẩng lên khi họ đến gần, làm cậu mỉm cười.

"Xin chào mặt trời và các vì sao của vương quốc," chú Issei nói. Dì Iyo và Ichika cũng làm theo. "Và chúc mừng sinh nhật Hoàng thân, Hoàng tử Rin."

"Chúc mừng sinh nhật ngài, Hoàng tử Rin." Dì Iyo và Ichika cùng nói. Họ đứng lên khi nhà vua cho phép.

"Cảm ơn vì đã tham dự," lời phát biểu của Rin nghe trôi chảy và không căng thẳng như Ichika mong đợi. Hơn nữa, cậu ta được nuôi dưỡng như một hoàng tử nên chắc chắn cậu ta đã phải chịu đựng nhiều sự huấn luyện hơn cậu. Cậu ta trông có vẻ tự tin nhưng có chút ánh sáng trẻ con trong mắt anh ấy khi nhìn Ichika. "Xin hãy làm bản thân mình thoải—ờ ờm..."

"Thoải mái."

"-thoải mái..." Má Rin đỏ bừng sau khi Sae thì thầm với cậu bé. Ichika mỉm cười nhưng không cười phòng trường hợp đầu của cậu bị chặt vì làm hoàng tử xấu hổ, "...và hãy tận hưởng."

"Cảm ơn vì lòng tốt của ngài. Chúng tôi chúc ngài có một buổi tối tuyệt vời và tận hưởng, thưa hoàng tử," chú Issei vừa nói vừa cúi đầu. Dì Iyo và Ichika cúi chào rồi tránh đường cho nhóm quý tộc tiếp theo chào đón họ. Ichika bắt gặp Rin đang nhìn cậu nên cậu vẫy tay nhẹ với cậu ta khiến cậu ta ngượng ngùng đáp lại trước khi quay lại.

"Thật không may, các hoàng tử trẻ phải bận rộn với việc chào hỏi đến lát sau," Dì Iyo giải thích với Ichika. Chú Issei đã bắt đầu trò chuyện với một người mà cậu có thể nhận ra. "Nhưng vì đây là bữa tiệc của Hoàng tử Rin nên họ bố trí một phòng riêng để con cái của các quý tộc có thể đến chơi. Đây sẽ là cơ hội tốt để con kết bạn thêm."

"Được rồi." Ichika gật đầu. Cậu khá tò mò muốn biết những đứa trẻ khác có hoạt động như thế nào ở đây. Cậu đã hy vọng rằng họ kiêu ngạo và thô lỗ như Sae và Rin nhưng họ vẫn còn trẻ nên sự trung thực và ngây thơ của họ.

Nhưng cũng...

Liệu cậu có thể chịu đựng được một căn phòng đầy con nít như vậy không?

"Xin chào Nữ tử tước Isagi và Phu nhân Isagi," Ichika quay lại phía giọng nói quen thuộc và thấy Ngài Kunigami đang cúi đầu. Bên cạnh chú là một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp mà cậu nghĩ đó là vợ của chú ấy. Cô ấy cúi chào và bằng một tay, dường như đang điều chỉnh thứ gì đó từ phía sau váy của mình. "Tôi là Rentarou Kunigami, Chỉ huy Đội Cận vệ Hoàng gia. Tôi đã gặp Tiểu thư Isagi lần trước khi cô ấy ở cung điện."

"Xin chào ngài Kunigami," Dì Iyo cúi chào đáp lại. Giọng cô khàn khàn, đôi mắt hơi nheo lại. "Cảm ơn cậu đã chăm sóc Ichika lần trước."

"Niềm vinh hạnh là của tôi." Ngài Kunigami nói với một nụ cười. "Đây là vợ tôi, Kyoko, và con trai tôi, Rensuke. Đây là lần đầu tiên Rensuke tham dự những sự kiện này nên tôi đã hy vọng rằng tiểu thư Isagi sẽ sẵn lòng làm quen với cậu bé."

Ichika đã có thể hiểu được lý do tại sao phu nhân Kyoko lại chỉnh lại váy của mình trước đó. Một cậu bé có ngoại hình cực kỳ giống Ngài Kunigami đang nắm lấy váy của cô ấy và nhìn Ichika. Đôi mắt màu nâu vàng của anh mở to và sợ hãi khi cậu ta cố gắng trốn đằng sau người mẹ của cậu ta lần nữa.

"Tôi xin lỗi. Rensuke chỉ hơi nhút nhát thôi." Giọng của Kyoko nhẹ nhàng và tử tế. Bà quay sang con trai mình, cố gắng dẫn dắt cậu bé tiến về phía trước. "Tất nhiên, nếu tiểu thư Isagi không muốn, chúng tôi sẽ không ép cô ấy làm bạn với con trai tôi."

Rensuke, Rensuke...

Cái tên đó có vẻ quen quen.

Ichika phải suy nghĩ một chút trước khi tìm ra cậu nhóc đó là ai. Lẽ ra cậu đã đoán ra điều đó ngay lần đầu tiên gặp Ngài Kunigami nhưng với cái tên Rensuke Kunigami, cậu đã nhận ra điều đó.

Rensuke Kunigami là đội trưởng đội cận vệ của Rin trong tương lai và nổi tiếng với lòng trung thành không lay chuyển. Cậu ta luôn ở bên cạnh Rin và làm hầu hết những công việc bẩn thỉu của hắn, giết tất cả mọi người theo mệnh lệnh của Rin cho đến khi cuối cùng cậu ta bị giết. Bất chấp sự tận tâm đã cam kết với hắn, Rin thậm chí không thể tin tưởng Rensuke.

Nhưng cậu bé trước mặt cậu không hề giống người đàn ông mà cậu ta sẽ trở thành vào tương lai.

Ichika mỉm cười rạng rỡ và bước về phía trước. Cậu và Rensuke có chiều cao tương đương nhau mặc dù Rensuke có vẻ thấp hơn khi cậu cúi xuống, dựa vào váy của mẹ mình.

"Xin chào, cậu Kunigami," Ichika vui vẻ chào hỏi. "Tên tôi là Ichika Isagi. Tôi hy vọng chúng ta có thể là bạn bè!"

Rensuke không đáp lại, thay vào đó, cậu vùi mặt vào váy mẹ và ôm bà. Kyoko và Ngài Kunigami nhìn nhau lo lắng.

Ichika vắt óc nghĩ xem mình đã làm gì dã làm Rin cởi mở hơn. Lần cuối cùng họ gặp nhau là hơn 1 tháng trước.

'À, thì ra là vậy!'

"Lần trước tôi gặp Ngài Kunigami, chú ấy đã dạy tôi cách cầm kiếm," Ichika bắt đầu. Điều này dường như đã thu hút sự quan tâm của Rensuke. "Chú ấy thật tuyệt vời! Chú ấy biết tất cả những gì sai và sửa tư thế cho tôi. Và tôi đã được xem chú ấy luyện tập và chú ấy chắc chắn là người mạnh nhất!"

"...tất nhiên rồi." Rensuke trả lời lặng lẽ và ngập ngừng. "Cha tôi là một anh hùng."

Trẻ con thật dễ đoán.

"Cậu thật may mắn. Cậu có thể thấy bố cậu tập luyện mọi lúc," Ichika cười toe toét. "Điều đó có nghĩa là cậu có thể tận mắt nhìn thấy một anh hùng mỗi ngày!"

Rensuke gật đầu, tay nắm váy của mẹ nới lỏng hơn. "Đ-Đôi khi, tôi được phép chạm vào kiếm và áo giáp của cha tôi!"

Ichika giả bộ ngạc nhiên nhưng có vẻ như người lớn không nhận ra điều đó. "Cậu đã được chạm vào một thanh kiếm thật?! Và áo giáp của Vệ binh Hoàng gia?! Nó có cứng như người ta đồn chứ?

"Chà, chắc chắn là cứng rồi. Tôi thậm chí không thể làm trày được nó! Nó cũng nặng thật đấy..."

"Điều đó có nghĩa là Ngài Kunigami thực sự rất mạnh nếu có thể mặc nó hằng ngày!" Ichika nói với vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn lên người đàn ông được nhắc đến. Anh ta gãi đầu phía sau đầu một cách ngượng ngùng. "Tôi muốn mạnh mẽ như Ngài Kunigami! Còn cậu thì sao?"

"Tất nhiên rồi!" Rensuke kêu lên, sự ngượng ngùng đột nhiên biến mất và đôi mắt của cậu bé sáng lên. "Tôi sẽ trở thành anh hùng giống như bố tôi!"

"Chắc chắn bố của cậu đã dạy bạn rất nhiều về đấu kiếm!"

"K-Không nhiều lắm. Bố tôi nói bây giờ tôi còn quá nhỏ nhưng tôi đã theo dõi ông ấy! Tôi biết mọi hành động của ông!"

"Vậy cậu có thể dạy tôi, phải không?"

"Ichika."

Cậu sững người trước giọng cảnh báo của dì Iyo. Cậu cười lo lắng và ngước lên nhìn vào đôi mắt nghiêm nghị của dì mình.

"Tôi có thể dạy cho cậu những gì tôi biết!" Rensuke phớt lờ cuộc trao đổi giữa Ichika và dì Iyo. "Đầu tiên bạn phải whooshh, sau đó bạn phải fwah và sau đó bạn phải bam!"

"Rensuke."

Lần này, Rensuke cứng người trước giọng nói của mẹ mình. Cả hai người phụ nữ đều nhìn họ với khuôn mặt tươi cười giống nhau, ánh mắt không giấu được cảm xúc thực sự mà họ đang cảm thấy.

"Nói chuyện thì được nhưng vì chúng ta vẫn còn đang ở bữa tiệc của hoàng tử nên chúng ta không nên gây rắc rối." Ngài Kunigami giải thích nhanh chóng, cố gắng dập tắt cơn giận của những người phụ nữ. "Hãy nghĩ xem Đức vua sẽ buồn đến thế nào nếu các con vô tình làm tổn thương ai đó."

"Vâng thưa ngài." Cả Ichika và Rensuke đều cùng lúc trả lời, trông có vẻ thất vọng.

"Các con là những đứa trẻ ngoan," Ngài Kunigami vừa nói vừa xoa tóc Rensuke. "Sao các con không đến phòng tiếp khách để gặp những người bạn khác? Rensuke, bố chắc chắn Mika đã đến đó rồi"

"Được rồi," Ichika gật đầu nói nhưng cậu tự hỏi Mika được nhắc tới này là ai. Cậu liếc nhìn Rensuke, người đột nhiên lại tỏ ra ngượng ngùng và tự hỏi liệu mình có định bám lấy váy của mẹ mình một lần nữa hay không.

Chà, ít nhất cậu có thể cố gắng giúp đỡ.

Ichika đưa tay ra, khiến Rensuke phải nhìn cậu. Cậu nở một nụ cười trấn an cậu nhóc kia.

"Đừng sợ, cậu Kunigami!" Ichika nói với nụ cười toe toét. "Các anh hùng không sợ gặp người mới, phải không?"

"Đ-Tất nhiên là đúng rồi!" Rensuke vừa nói vừa ưỡn ngực. Mặc dù vậy, cậu nhóc ấy vẫn nắm chặt tay Ichika. "Anh hùng có rất nhiều bạn bè!"

"Vậy ta đi kết bạn với mấy người nhé!" Ichika tuyên bố khi cậu kéo cậu bé kia đi.

Một người phục vụ được gọi tới để hướng dẫn họ đến phòng. Họ rời phòng khiêu vũ và Ichika cố gắng giữ nụ cười để đảm bảo với Rensuke rằng mọi thứ đều ổn.

Rốt cuộc thì điều tồi tệ nhất có thể xảy ra khi gặp một đám con cái nhà quý tộc ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro