Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Note của tác giả :

Rất vui vì được gặp các bạn trong shipdom rnse<3 tôi viết fic này rất gấp gáp vì tôi đã bắt đầu viết nó vào lúc 4 giờ sáng và bây giờ là 5 giờ sáng lmao... Không thể ngủ được nên đây là cuộc đấu tranh trí óc của tôi. Tôi chắc chắn rằng sẽ có nhiều kế hoạch viết fic hơn cho hai người này trong tương lai.
Hy vọng bạn thích điều này <3

_______________________________________

Ngày ngày cứ thế mà trôi, rồi vài tháng rồi nhiều năm, Rin bị mắc kẹt trong vỏ bọc của quá khứ và con người trước đây của mình – khoảng thời gian Sae còn ở bên cạch cậu.

Cuối cùng anh đã bỏ rơi cậu một cách tàn nhẫn.

Với việc bố mẹ cậu gần như không bao giờ có mặt ở nhà, họ luôn đi công tác, bỏ Rin lại với Sae ( người hiện cũng đã ra đi), ngôi nhà lúc nào cũng yên ắng, tĩnh lặng đến kì lạ.

Ngồi giữa chiếc giường đôi với hai đầu gối ép vào ngực, khuôn mặt dửng dưng nhìn những cảnh ghê rợn chiếu trên màn hình laptop, Rin đang xem một bộ phim kinh dị. Đó ngày là thứ ba—có thể là thứ tư, hoặc thậm chí là ngày cuối cùng— ngày nghỉ của họ sau trận đấu Blue Lock vs U-20.

Hai ngày đầu tiên, Rin nổi cơn thịnh nộ, đập phá tất cả mọi thứ có thể đập được trong phòng cậu. Thứ duy nhất còn sót lại là bức ảnh của cậu và Sae từ nhiều năm trước, giờ đang được cậu ôm chặt trong lòng.

Thực ra thì Rin rất sợ phim kinh dị, cậu ghét ma mặc dù cậu không tin vào chúng, nhưng Sae thường xem những thứ này cùng với Rin, những giây phút đó đã khắc sâu vào lòng cậu— để luôn nhớ về Sae—  Rin xem đi xem lại những bộ phim này, hồi tưởng về lúc anh còn ở đây với cậu—ném đi những que kem có chữ trúng thưởng và không muốn bất cứ thứ gì làm quà Giáng sinh.

Rin càng nghĩ về nó, cậu càng tức giận. Rin bấm tạm dừng trên máy tính xách tay của mình, hít một hơi thật sâu, đôi chân trần của cậu chạm xuống sàn nhà ngổn ngang, thậm chí có cả những mảnh thủy tinh. Cảm giác về sự hủy diệt lại xâm chiếm lấy Rin, cậu muốn Sae, muốn nii-chan của cậu ở đây lúc này, để Sae có thể nhìn thấy anh đã khiến cậu tan nát ra sao, chứng kiến cảnh cậu vì anh mà đau khổ thế nào.

Rin muốn Sae khen ngợi cậu, xoa đầu cậu và thừa nhận cậu. Thực sự… Sae là người rất ấm áp nhưng cũng rất nhẫn tâm.

Trước khi Rin kịp nhận ra, hai bàn tay cậu dần đã tê dại, bầm tím và chảy máu nhẹ, nhịp tim đập ầm ĩ bên tai, sự phấn khích phá hủy cơ thể cậu từ bên trong, hạ bộ cứng lên một cách đau đớn.

Mẹ kiếp. Chết tiệt! Tất cả là tại anh, Sae.

Rin ghét ông anh chảnh chọe của mình. Cậu muốn giết anh. Cậu tưởng tượng hai bàn tay mình đang siết chặt lấy chiếc cổ mỏng manh đó, hạ bộ của cậu thì vùi sâu vào hậu huyệt của anh.

"... Rin?"

Rin hất đầu về phía cửa, chắc chắn rằng cậu vừa nghe thấy gì đó.

Cậu không thể không bị thu hút bởi mọi thứ về Sae như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa.

"Anh…?" Rin nhìn Sae, như không tin vào mắt mình.

"Anh đến vì mẹ nói có một gói hàng cho anh ở trong phòng của chúng ta. Nhưng anh đoán bây giờ có lẽ em đã phá hủy nó rồi." Anh nói một cách bình tĩnh, bước một bước vào phòng, dựa vào bức tường cạnh cửa và Rin ngay lập tức lùi lại.

Tại sao? Sae chỉ giải thích lý do tại sao anh ở đây và nó không phải là vì Rin.

Rin vẫn cảm thấy thắc mắc. Khi bé Sae nói rằng anh sẽ xuất hiện ngay khi cậu nghĩ về anh.... nhưng Rin đã luôn nghĩ về Sae kia mà. Cậu cứ tưởng anh xuất hiện ở đây là vì cậu nhưng không.

“Em-em… chắc là nó ở đâu đó trong này.” Cậu lay hoay tìm kiếm.

"Là vậy sao…?" Sae nghiêng đầu với cậu trước khi quay lại. "Anh không quan tâm, dọn dẹp đống lộn xộn đi, đồ dở hơi."

Có thứ gì đó đang gào thét và cào cấu Rin bảo cậu rằng không được để Sae rời đi, và Rin sải bước về phía trước, nắm lấy cánh tay của Sae, kéo anh vào chiếc giường mà họ từng ngủ chung, hai cánh tay anh bị kẹp chặt hai lên đầu.

Thật dễ dàng để Rin có thể khóa chặt Sae, anh nhỏ hơn, nhẹ hơn, dễ dàng bị ghim vào giường.

Sae lườm Rin, cố gắng đẩy cậu ra, trước khi nhượng bộ và thở dài khi nhìn thấy khuôn mặt của Rin. "Anh thực sự không biết làm thế nào để tiếp tục" Đùi của anh ép lên giữa hai chân của Rin và Rin rất quan tâm điều đó.

“Nii-chan!…” Giật mình vì hạ bộ của mình bị chạm vào, cách cậu gọi Sae khi xưa vô tình bật ra khỏi qua môi cậu khiến mặt Rin đỏ bừng vì xấu hổ.

"Còn quá sớm để ghìm chặt anh như thế này. Bỏ anh ra ngay." Ánh mắt Sae nhìn cậu vẫn thờ ơ như mọi khi, đẹp mê hồn với mái tóc xõa trên ga trải giường trắng.

"Không... em không muốn." Rin bướng bỉnh nói trước khi cúi xuống, môi cậu ngậm lấy cổ Sae. Sau khi nếm thử làn da mềm của Sae, cậu đã hoàn toàn bị nghiện, không thể tỉnh táo được nữa. Dương vật của Rin đã rỉ ra chút tinh dịch trong quần của cậu trong lúc Rin hồi tưởng về việc lần đầu họ làm chuyện ấy và cái lỗ ẩm ướt của Sae đã từng siết chặt lấy cậu như thế nào.

"Ồn ào, chết tiệt–" Sae gầm gừ, nắm lấy tóc và kéo cậu ra khỏi cổ của mình, ngón tay đẩy vào bên trong miệng Rin khi chân anh vòng qua hai bên Rin.

"Nii-chan...? Tốt quá, đừng dừng lại–" Cậu rên rỉ và Sae trượt những ngón tay dính đầy nước bọt của mình ra, chạm vào núm vú của chính mình dưới lớp áo sơ mi. Anh xoa và kéo nó với đôi bàn tay mềm mại của mình, đôi mắt chăm chú nhìn Rin người đang run lên vì mình, là người đang nằm trên Sae cậu ghen tị với chính bàn tay của Sae lúc này, nhưng cậu không thể làm gì vì Sae quá xinh đẹp, ngay cả khi đang trêu chọc cậu như thế này.

Sae dường như đang suy nghĩ rất nhiều về điều gì đó trước khi thở dài, ngả người ra sau với hai tay chống hai bên người, để mặc bản thân.

"Em có thể đụ anh, nhưng hãy nới lỏng trước đã." Anh đòi hỏi, và Rin cực kỳ ghét việc cậu phải ngay lập tức quỳ xuống với mỗi chân của Sae được gác lên hai bên vai của mình.

Sae là một đứa trẻ hư hỏng mọi thứ phải diễn ra theo ý thích của anh, nếu không thì anh sẽ bỏ đi. Và Rin không thể để điều đó xảy ra nên cậu cúi xuống gần hơn, kéo quần của Sae xuống trước khi thè lưỡi ra và liếm hạ bộ cương cứng của anh, thích thú khi biết rằng cậu là người làm cho Sae thấy phấn khích.

"Anh cương vì em sao, Nii-chan?" Cậu ấy hỏi, hy vọng rằng cơn thịnh nộ trước đó đã hoàn toàn tan biến khi Sae đối xử với mình thế này. Cậu thực sự ghét điều đó, nhưng cậu không thể không mong muốn bất kỳ dấu hiệu tình cảm nào từ Sae. Rin đã từng bị tước mất nó nên cậu rất sợ đánh mất nó lần nữa.

“Rin… chỉ cần– di chuyển.” Sae nhắm mắt lại, cau mày trước cái lạnh của không khí sau khi được bao bọc trong khuôn miệng ấm áp và ẩm ướt của Rin.

"Em sẽ làm nhưng làm ơn hãy nói cho em biết, tại sao anh cương?" Cậu không thể nói không với anh, nhưng cậu cần anh trai mình nói với cậu rằng đó là vì cậu, rằng anh là người duy nhất dành điều này cho cậu, không phải Ryusei, không phải Isagi hay ai khác mà là cậu. Rin sinh ra là để dành cho Sae, và Sae sinh ra là để dành cho Rin.

"Ôi chết tiệt–" Sae nắm lấy tóc cậu, đẩy cậu vào hạ bộ của mình khi anh rên rỉ, "Vâng, vâng Rin. Đó là vì em. Sẽ không bao giờ có ai khác nữa."

Điều này làm cho dương vật của Rin nhảy dựng lên, cảm giác chiếm hữu được thỏa mãn trong giây lát, "Dạ, dạ Nii-chan, anh thật ngoan." Rin dịu đi.

Ngay sau đó, Rin ngậm lấy hạ bộ của Sae để miệng mình mút chặt lấy nó, để cự vật của anh đâm sâu vào cổ họng cậu. Điều đó không khó với Rin, của Sae không to đến thế, đặc biệt không là gì so với Rin, cậu nhận ra điều này, Rin chống hông xuống giường, tự hào về bản thân và cự vật đáng yêu của anh trai mình vì nó nhỏ và ngon, thật hoàn hảo. Rất vừa cho miệng của cậu.

Rin đưa tay vuốt ve phần gốc, miệng liếm và mút sạch chỗ tinh dịch như một con hổ đói, cậu cần nhiều hơn nữa để sống sót.

"Emcó thể không? Em sẽ làm cho anh cảm thấy tốt hơn nữa–" Rin hỏi, chỉ để làm Sae hài lòng thì tay cậu sẵn sàng có thể di chuyển bất cứ lúc nào.

Tay cậu trượt xuống, vòng qua vành tai mềm mại của Sae, ngước nhìn anh qua tóc mái che quá nửa mặt. Mặt anh đỏ bừng, hơi thở hổn hển phả ra từ chiếc quần nhỏ, lộ rõ ​​vẻ tuyệt vọng nhưng môi anh cũng mím chặt, cố không phát ra bất cứ âm thanh nào.

"Làm ơn, làm ơn đi Nii-chan... Hãy nói cho em nghe đi". Rin biết Sae có thể phát ra những âm thanh dâm dục như thế nào, và cậu khao khát điều đó, những ngón tay của cậu sau đó luồn vào bên trong cánh mông của Sae, nhanh chóng banh nó ra. Sae cuối cùng cũng gục ngã, những tiếng rên rỉ tuôn ra từ miệng anh gần như không thể kiểm soát được mỗi khi ngón tay của Rin di chuyển bên trong thành hậu huyệt của Sae, trêu đùa anh thật lâu.

Trong vòng vài phút, cậu đã hoàn thành, Rin bắt đầu thiếu kiên nhẫn với việc muốn vùi mình vào bên trong anh thật nhanh chóng. Dương vật Rin co giật, cậu đứng dậy, đầu gối loạng choạng trong khi cậu đang cố để chân Sae dang rộng ra, mắt cậu quan sát cách đùi anh run lên, chiều dài của Sae được bao phủ bởi tinh dịch đáng xấu hổ của chính anh.

"Nhanh lên đi." Sae trừng mắt, dần thiếu kiên nhẫn. Rất may cho anh, Rin cũng có chung tần số ấy với anh, mong muốn phá hủy và định hình lại nội tâm của anh trai mình.

Rin đặt dương vật của mình trước lỗ, làm ướt nó bằng tinh dịch của mình trước khi vùi mình vào sâu cùng một lúc. Điều này khiến Sae thở hổn hển, đầu ngửa ra sau khi anh nắm chặt vai Rin, trừng mắt nhìn. “Chậm và sâu, anh đã dạy em điều anh thích, phải không Rin?”

“Vâng– vâng anh đã–” Rin không thể kìm lại, cậu cảm thấy sự tức giận ban đầu đã có thể đã được thay thế bằng ham muốn, nhưng nó vẫn ở đó— chiếm hữu, cậu muốn để bản năng dẫn dắt mình, muốn thays Sae rối tung lên như thế nào. Nhưng cậu phải lắng nghe, Rin luôn luôn như vậy, mềm lòng trước bất cứ yêu cầu nào của Sae, Rin đều tuân theo...

"Như thế này sao, Ni-chan?" Anh rên rỉ gần như thảm hại với tốc độ chậm đến đau đớn mà mình thích thú, vừa rên rỉ vừa đánh dấu lên lưng Rin những đường đỏ rực.

"Y-ừ, chết tiệt, Rin!" Lưng anh ưỡn ra khỏi giường, và Rin thấy mình thậm chí còn bị vùi sâu hơn vào bên trong với góc độ mới, bên trong Sae siết chặt xung quanh lấy Rin, hút lấy cậu hết sức bình sinh. Không, không, Rin chưa thể đến được, trước khi khiến Sae thổn thức vì dương vật to lớn của mình. Ít nhất phải có một cái gì đó, bất cứ điều gì cũng được miễn là cậu được phép có một chiến thắng nhỏ của riêng mình.

Rin cảm thấy Sae đang cắn vào vai mình, nơi kết nối hai người họ lại với nhau cứ mút chặt lấy cậu. Rin muốn lên cơn cực khoái cùng với anh, muốn hạ bộ mình đâm mạnh hơn vào anh, đẩy chậm và sâu, dương vật của Rin bắt đầu co giật và rỉ ra nhiều tinh dịch hơn. Tay anh đẩy Rin, cố gắng đẩy cậu ra, anh đã xong việc ở đây. "Dừng lại thôi, anh phải đi ngay bây giờ."

Rin nhếch mép, rồi bật cười, anh trai của cậu thực sự rất ích kỷ. "Không, em lại cứng rồi. Em sẽ không để anh rời đi lần nữa đâu." Cậu sẽ giết anh nếu anh dám rời xa cậu, nhưng Rin đã kìm lại được. Bởi vì chỉ có một Sae, và cậu không thể sống thiếu anh. Rin muốn lấp đầy anh bằng tinh dịch của mình, để nó trào ra ngoài rồi đút trở lại vào bên trong, trêu đùa Sae vì những dấu vết mà anh để lại trên cậu, nhưng tâm trí Rin dần trở nên điên loạn hơn khi tưởng tượng về cách mà những người khác nhìn Sae- nhìn người anh xinh đẹp đáng yêu hoàn hảo của cậu. Nhất là thằng khốn tóc râu dế ấy.

"Em sẽ làm cho anh cảm thấy thoải mái, yên tâm." Sae chắc chắn ích kỷ hơn cậu, nhưng cậu cũng vậy, cậu chỉ muốn Sae là của riêng mình.

Rin lật Sae lại và đâm mạnh hết vào cùng một lúc, những âm thanh tục tĩu cùng sự ướt át và riếng da thịt va chạm vào nhau tràn ngập căn phòng. “Chết tiệt–Rin?!” Sae lườm nhưng Rin vẫn tiếp tục, đắm chìm trong niềm vui và tình dục. Trước khi cậu kịp nhận ra điều đó, cậu đã chảy nước dãi khắp lưng Sae.

“Đừng–không Rin, dừng lại, anh đau quá…” Sae rên rỉ, nước mắt lăn dài trên má. Cảnh tượng đó khiến Rin càng bị kích thích hơn.

Rin không nhớ mình đã bắn vào trong Sae bao nhiêu lần-người luôn rên rỉ, nước mắt giàn giụa trên mặt khi Rin rút ra. Tay cậu giữ mông Sae banh rộng, ngón tay cái của cậu kéo căng lỗ của anh ra và tinh dịch của Rin bắt đầu tràn ra, nhỏ giọt xuống đùi anh.

"Đẹp quá, ước gì em có thể đẩy nó vào sâu đến mức mà nó sẽ không bao giờ có thể trào ra được nữa, những phần này của anh là của riêng em." Cậu thú nhận, "Nii-chan, em yêu anh rất nhiều... anh sẽ ở lại chứ?"

Sae càu nhàu, hầu như không còn chút năng lượng nào để trả lời, "Ở bên anh không tốt cho em đâu Rin..."

Cậu không hiểu, đối với Rin, tất cả những gì cậu muốn chỉ đơn giản là được ở bên Sae. Như thế nào là không tốt? Tất cả những gì cậu cần là nii-chan của mình.

Rin không mong gì hơn là được ôm anh trai vào lòng, bế anh vào bồn tắm và một lần nữa tắm cùng anh, chăm sóc và lau chùi cho anh. Nhưng nó không còn như trước nữa.

Sáng hôm sau, giường của Rin lạnh ngắt, không có bất kì dấu vết nào của Sae ở đó, như thể đêm qua chỉ là một giấc mơ bệnh hoạn của cậu. Cậu lại bị bỏ rơi một lần nữa...

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro