Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trưởng thành, Sae Itoshi chính thức trở thành thành viên chính thức của REAL, không còn mang danh hiệu đội trẻ hay dự án nào nữa, và bắt đầu đặt chân lên đấu trường quốc tế. Rin cũng vậy, sau khi tốt nghiệp dự án "Blue Lock", rất nhiều câu lạc bộ bóng đá hàng đầu đã đứa ra những lời mời mọc cho những ngôi sao bóng đá trong dự án này, có người ra giá cao, có người hứa sẽ trực tiếp cho họ vào đội tuyển chính. những người được ưu đãi ... Tất nhiên, REAL, nơi Sae Itoshi làm việc, cũng được bao gồm.

Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể ở bên anh trai mình. ——Itoshi Rin nghĩ vậy. Tuy nhiên, Sae Itoshi lại có quan điểm khác. Anh nói với Rin rằng đừng quá dựa dẫm vào anh, điều đó không có lợi cho sự phát triển của cậu. Anh nói rằng trong sự nghiệp bóng đá, câu lạc bộ đầu tiên cậu tham gia phải là nơi khiến cậu trưởng thành hơn. Bản thân Rin cũng từng nghĩ rằng mình không thể đợi anh hai chuyền bóng cho mình mãi được.

Cậu nên tự mình dành lấy nó.

Vì vậy, cậu nghĩ về nó và cuối cùng đã đến một câu lạc bộ nổi tiếng ở Anh. Sự lựa chọn này là do cậu cân nhắc. Khi đến lượt Rin lựa chọn, cậu chạy đến khách sạn nơi anh trai mình đang ở với một đống tài liệu và nhờ anh tư vấn.

“Em muốn đến Anh.” Đó là những gì cậu đã nói.

"Cho anh biết tại sao."

"Chà, bởi vì nơi đó có trình độ cao, và có nhiều người có năng lực, em có thể học hỏi được rất nhiều ở đó..." đó là một câu nói rất bao quát, nghe có vẻ như là nói khoác. Trên thực tế, Rin biết rằng chả có gì cao cả khi cậu nếu đến Tây Ban Nha, lý do đơn giản nhất là để cậu có thể được gần Sae Itoshi mà thôi. Cũng không sao nếu họ không cùng ở chung một quốc gia hay một câu lạc bộ, nhưng chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó cậu có thể thi đấu với anh thôi cũng khiến ngọn lửa trong tim cậu thổi lên bừng bừng, kể cả khi họ sẽ không thường xuyên đối mặt.

Sae chỉ ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Anh trai cậu luôn như vậy - lạnh lùng và vô cảm nhưng lại rất cuốn hút. Những người hâm mộ anh nói rằng anh rất điềm tĩnh và thông minh, đầu óc luôn linh hoạt và có thể tạo ra những kỳ tích trên sân cỏ, những người ghét anh nói rằng anh thờ ơ, không có tinh thần đồng đội và không đáng để giao phó nếu anh không thể chơi bóng bằng đam mê. Sae không bao giờ quan tâm đến những đánh giá của thế giới dành cho anh, anh ta coi thường chúng hoặc thậm chí là phớt lờ. Đây chính là điều khiến Rin say đắm anh, sự tự tin, tư thế mạnh mẽ tuyệt đối của anh, mọi người có thể tin tưởng anh vô điều kiện. Tất nhiên, cũng tính cả sự dịu dàng của anh, sự dịu dàng chỉ dành riêng cho Rin Itoshi.

Rin đã từng nghi ngờ liệu đó có phải là sự buông thả của bản thân hay không, và sự dịu dàng của anh trai cậu sẽ không bao giờ đến nữa. 

Chỉ cậu mới có thể chơi bóng với anh, chỉ có sự phối hợp của họ mới có thể ngăn cản hàng nghìn người, và chỉ cậu mới có thể cùng anh tiến tới vị trí số một thế giới. May mắn thay, đây không phải là trường hợp đầu tiên khiến cậu phải suy nghĩ nhiều đến vậy. Dù Rin đã từng ngu ngốc đắm chìm mình trong nỗi buồn và nỗi đau bị “anh trai bỏ rơi”, nhưng may mắn thay, Sae không chỉ là người cậu ngưỡng mộ mà còn là anh trai của cậu. Dù không ai chịu nói tiếng nào khi sự việc đó xảy ra nhưng cuối cùng họ vẫn phải gặp nhau ở nhà mà thôi.

Rin vẫn còn nhớ đêm đó, khi anh trai cậu về nhà ăn tối, bố mẹ họ bảo anh không được quay lại khách sạn mà phải ở nhà sau bữa ăn. Bố nói: “Ở khách sạn không thoải mái bằng ở nhà đâu, Sae à.” Mẹ nói: “Bố mẹ và em đều rất nhớ con vì đã lâu rồi con không về nhà.” Cậu trốn sang một bên và lén lút gật đầu.

"Rin bây giờ đã cao hơn con, và chiếc giường nhỏ đó không thể chứa vừa hai đứa con được."

"Không!" Rin vội vàng phản bác, "...Cái đó vốn là giường đôi, anh không nhớ sao?"

"Rồi, rồi tối nay con sẽ ở lại" Sae đành nhượng bộ bố mẹ và em trai để họ không xảy ra bất kì cuộc cãi vã nào nữa, anh miễn cưỡng chấp nhận ngủ lại một đêm trên chiếc giường chật chội ấy.

Rèm cửa không được khép chặt, và một ánh trăng lọt vào phòng ngủ của họ, vì vậy Rin có cơ hội tận dụng ánh trăng để  ngắm nhìn tấm lưng của Sae đang nằm nghiêng trong bóng tối. Anh vừa sấy khô tóc, mùi dầu gội vẫn còn vương vấn trên những ngọn tóc. Rin thực sự muốn đưa tay chạm vào mái tóc đỏ đó, khi họ còn nhỏ, họ luôn nằm đè lên nhau khi ngủ, có khi hôm sau tỉnh dậy,  cậu còn ngậm cả tóc của anh. 

Rin nhớ trước đây anh chưa bao giờ mất bình tĩnh trước mặt cậu cả, hoặc anh chỉ đang giả vờ tức giận để dọa cậu sợ mà thôi.

Giá như anh làm cậu sợ vào đêm anh trở về nhà. Rin thở dài.

“Tại sao lại có nhiều tiếng rên rỉ và thở dài?” Giọng nói của Sae đột nhiên vang lên, Rin sửng sốt, và phát hiện ra rằng mình thậm chí còn không thể di chuyển lúc này, cho đến khi anh trai cậu quay lại, hai người bốn mắt nhìn nhau và rơi vào trầm lặng.

"Em. . . " Rin chậm rãi nói, lại không biết bẳn thân muốn nói cái gì, "Không phải anh cũng luôn thở dài giống em à."

"Thỉnh thoảng thôi."

"......"

Nhìn mặt anh, những kỷ niệm cứ đan xen và trật trào trong lòng cậu. Rin nghĩ về việc anh đã đối xử tốt với mình như thế nào trong quá khứ, anh đã mua cho cậu những món mà cậu thích ăn, đưa cậu cùng đi chơi bóng, và cho cậu giữ những chiếc cúp mà cả hai cùng giành được.

Lần đầu phải đối diện với anh khi anh mới trở về từ Tây Ban Nha, anh đã mắng cậu rất thật tệ, còn bảo cậu cút đi. Rin cảm thấy anh đã sai khi bảo cậu chơi bóng quá hời hợt nhưng cậu cũng lại cảm thấy có thể là do bản thân chưa đủ tốt. Ngay cả khi sau trận Blue Lock vs U-20, cậu vẫn không cảm thấy vui khi giành chiến thắng.

Trên thực tế, Rin chỉ muốn sự chấp nhận của Sae thôi.

Nếu Rin nói điều này với Sae, cậu chắc chắn sẽ bị mắng là một kẻ vô dụng. Khi Sae không ở trước mặt cậu, cậu có thể nghĩ ra hàng tá thứ muốn nói với anh nhưng bây giờ khi Sae ở đây, gần trong tay nhưng Rin lại không thể nghĩ được gì cả, chỉ có khao khát mãnh liệt và sự bất bình, cậu cảm thấy mũi mình hơi cay cay , muốn khóc, nhưng đôi mắt cậu lại khô đến nổi không thể nào khóc được.

"Rin, anh nhớ khi ta còn bé, em luôn luôn vô tình ăn phải tóc của anh và sáng sớm khi anh tỉnh lại, tóc của anh dính đầy nước dãi của em"

"Hmm..." Rin gần như không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

"Mà lúc anh mới đi em đâu có cao bằng anh đâu nhỉ nhưng hiện tại thì em đã quá cao nếu so với anh rồi, bờ vai cũng rất rộng nữa"

"E-em...em giảm cân."

"Anh không có xem 'BLTV'. Em nên rèn luyện thân thể nhiều một chút. Anh cảm thấy..." Sae ánh mắt có chút thất thường.

Rin cúi đầu, giấu mặt xấu hổ vào hai lòng bàn tay, không muốn anh thấy vẻ mặt méo mó và không hề "trưởng thành" chút nào của mình. Anh trai cậu không thích những kẻ rắc rối hay khóc như trẻ con. Sự tiến bộ trong bóng đá khiến Rin nhận ra rằng Sae không hẳn là bất khả xâm phạm, nhưng càng như thế, tình yêu của cậu dành cho anh càng ngày càng trở nên đen tốt hơn, cậu ước rằng cậu có thể ôm anh nhiều hơn chút nữa.

“Rin, anh đã xem trận đấu gần đây của em,”

“Em đã chơi tốt, em đã làm rất tốt, em đã trưởng thành hơn xưa rất nhiều, có vẻ như Blue Lock thực sự đã có thể tạo ra một kỷ nguyên mới cho nền bóng đá Nhật Bản."

"Anh..." Sau khi được khen, Rin ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng khi bắt gặp phải ánh mắt của Sae cũng đang nhìn mình.

"Sao em lại khóc? Rin"

"Em... Lời khen của anh có quan trọng với em không?"

“Rất quan trọng.” Rin trả lời rất chắc chắn, “Anh hai, em cần anh khẳng định một chuyện, em có phải là người đầu tiên mà anh muốn chơi bóng cùng hong...câu trả lời của anh rất quan trọng đối với em."

"Tại sao em luôn quan tâm đến những thứ không liên quan đến bóng đá? Anh nghĩ em đã trưởng thành rồi chứ..."

"Không!" Rin ngắt lời anh, "Không phải như vậy, anh-anh hai, em hiểu anh nói cái gì, nhưng anh là một người rất quan trọng trong cuộc đời của em, em không muốn quan tâm đến cái khác, e-em sẽ chơi với con người thật của chính mình, em sẽ chơi thứ bóng đá của riêng em, nhưng em vẫn cần anh cho dù thế nào đi chăng nữa!”

Rất ít khi Rin nói nhiều như vậy, Sae cũng đã rất ngạc nhiên há hóc miệng, nhưng không nói tiếp.

"Chơi bóng với anh là điều hạnh phúc nhất đối với em, nhưng không có anh ở đó thì... em chỉ, em chỉ..."

Đêm nay yên tĩnh đến lạ thường, gió ngoài cửa sổ mơ hồ xuyên qua những khe kính đóng hờ truyền vào tai hai người, theo đó là tiếng hít thở chồng chất của cả hai.

"Anh à, em chỉ là yêu anh rất nhiều, rất rất nhiều..." Cậu nhỏ giọng nói.

Khi Sae 6 hoặc 7 tuổi, anh cao hơn Rin rất nhiều, khi anh đi dạo thì Rin sẽ không thể theo kịp Sae, vì vậy cậu sẽ kéo tay áo của anh để khiến anh đi chậm hơn. Khi màn đêm buông xuống, anh cuối cùng không thể chạy trốn, vì vậy Rin đã chui vào vòng tay của Sae, đặt tay lên người anh và ngủ với anh. Vài năm sau, Rin chơi bóng với anh, cơ thể đang phát triển, không cần phải kéo áo anh để khiến anh đi chậm lại nữa, hai người luôn sát cánh bên nhau, thỉnh thoảng có người đi ngang qua và sẽ nói: "Đó là Itoshi brother à, đúng là một cặp thần đồng chơi bóng rất giỏi."

Vào buổi tối, anh sẽ giúp Rin duỗi chân và dạy cậu cách xoa bóp, giãn cơ bắp. Sau đó, anh rời đi để Rin ở lại một mình, cậu tưởng tượng rằng anh vẫn ở bên cạnh mình, lặp lại những gì anh vừa dạy cho mình.

“Anh ơi, anh ơi, anh có nhớ em không?” Rin ôm mặt Sae, và hôn má anh như cách người yêu hay làm với nhau.

Sae nắm lấy cổ áo cậu và kéo cậu lại gần hơn. Sae dường như đang có rất nhiều sinh lực, đẩy em trai ra rồi lại đè em xuống dưới, Rin sợ đến không thể cử động, mặc kệ cho em trai đang nhìn anh với vẻ mặt mất bình tĩnh — nhưng may mắn thay, cậu có thể cảm nhận được điều đó ánh mắt của anh hoàn toàn khác so với đêm họ cãi nhau trước đó.

"Mỗi ngày..." Sae cuối cùng nói, "Anh đều nhớ em rất nhiều."

Rin đã yêu thầm Sae, từ rất lâu rồi cơ, không ai biết điều đó cả, và một số người còn nghĩ rằng cậu ghét anh hoặc là cậu đang chống đối anh nữa, nhưng chỉ có Rin mới biết rằng bản thân cậu đã yêu anh nhiều đến nhường nào.

Cậu chưa bao giờ dám yêu cầu anh, ngay cả khi câu trả lời của anh đang ở ngay trước mặt cậu, cậu gọi nó là phóng hỏa tình dục không thành công. Cậu lần lượt cởi quần áo của anh ra, cơ thể quen thuộc thuở bé cuối cùng cũng thay đổi, tay anh cầm bộ phận sinh dục của cậu, vuốt ve nó lên xuống, đó là lần thủ dâm đầu tiên của cậu, được thực hiện bởi người cậu yêu nhất trần đời. Sau đó, cậu ôm lấy anh hai của mình, côn thịt cứng ngắc bị Sae kẹp giữa hai đùi cọ xát, lồng ngực gầy áp sát vào cậu, cậu khó có thể khống chế được hơi thở, anh đại khái cũng giống như vậy, thậm chí nếu chạy trên sân trong 90 phút cũng không đủ để khiến cậu thở dốc tới vậy, nhưng lúc này hơi thở của cậu rất rối loạn, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng ậm ừ như nghẹt thở. Không lâu sau, Rin đã bắt đầu rỉ ra tinh dịch, anh vẫn đang cau mày, và anh rút tay ra khi khỏi côn thịt của cậu khi cảm nhận được tinh dịch đã dính hết vào tay của mình. Tay của anh cũng được bao phủ bởi tay của cậu.

Rin cảm thấy chóng mặt, cậu chỉ muốn ôm Sae, ôm anh thật chặt và nhiều hơn nữa.

Anh đẩy cậu ra ngồi dậy, lấy ra một tờ giấy lau sạch tinh dịch trên tay của cả hai. Biểu cảm của anh lần nữa khôi phục lại sự bình tĩnh, Rin ngây người nằm nghiêng, nhìn thấy đùi của anh hai bị bào mòn, không khỏi đỏ mặt ngựng ngùng, lúc này cậu thật muốn tới gần anh hai của mình và hôn anh ấy thật nhiều...

“Rin,” anh trịch thượng nhìn cậu, “em có bao giờ trách anh không?”

Rin đã làm những gì cậu muốn làm từ nãy giờ, cúi người về phía trước và hôn lên môi anh. Sae giữ khuôn mặt của Rin trong tay và đáp lại cậu.

"Chà, tại sao anh lại buông những lời ác ý với em như vậy?"

"Đương nhiên cũng là bởi vì anh tức giận!"

"Được rồi, được rồi, em sai rồi, thực xin lỗi, anh hai."

"..." Sae nhìn ánh mắt của cậu, cong môi, "Anh cũng xin lỗi."

Sau đó, họ lặng lẽ trở thành một cặp tình nhân.

Thời gian quay ngược lại, khi Rin đến chỗ Sae để thảo luận về việc lựa chọn câu lạc bộ. Nhưng Rin không nói được gì cả, hiện tại cậu không thể nghĩ nhiều như vậy, dù sao đi nữa bọn họ vẫn là người yêu của nhau. Cậu rất vui vì Sae  vừa là anh trai cậu vừa người yêu của cậu nên Rin đã cười toe toét:

"Bởi vì em không muốn cách anh quá xa."

Cậu không biết lời thú nhận này có được người thương của cậu chấp nhận hay không, nhưng với Rin nếu nó bị từ chối thì sẽ rất khó để cậu có thể chấp nhận được việc ấy, Sae hào sản nhìn Rin một cách đầy kiêu ngạo, và đẩy đầu cậu "Đừng có trẻ con như thế, hãy nghiêm túc lên, Rin."

Khi kết thúc cuộc thảo luận, đây là kết luận của cả hai, miễn ở châu Âu là được, trình độ của những người ở Anh rất cao, điều này cũng có lợi cho sự "tiến hóa" của Rin. Bên cạnh đó, tất cả họ cuối cùng sẽ trở về Nhật Bản. Suy nghĩ của Sae cũng thay đổi rất nhiều, một mặt thành công của dự án Blue Lock đã khiến anh thay đổi cách nhìn về tương lai bóng đá Nhật Bản, mặt khác thì anh vẫn luôn muốn thi đấu cùng Rin, hai anh em họ nên đứng cùng một phía.

Trong vài năm qua, anh đã mù quáng đẩy Rin ra xa, anh chỉ đơn giản nghĩ rằng Rin cần tận hưởng thứ bóng đá của riêng cậu hoặc chí ít là chơi thì bản thân cậu thay vì trở thành một bản sao không hoàn hảo của Sae. Nhưng đồng thời, anh cũng có chút ngây thơ và tự phụ, nhưng Rin × Sae luôn là giải pháp tốt nhất của họ. Dù không muốn thừa nhận nhưng anh cũng đành phải thừa nhận rằng khi có Rin ở bên, Sae mới có thể chuyền bóng một cách tự tin và không cần bản kiềm chế bản thân.

Khi một mình đến Tây Ban Nha, anh là người duy nhất mang màu da vàng, anh không quan tâm mình có bị phân biệt đối xử hay coi thường hay không, chỉ cần anh đủ mạnh mẽ, những người đó cũng sẽ im lặng, anh sẽ không để bản thân thua kém bấy kì ai trong số họ. Dù là tiền đạo hay tiền vệ, anh đều có bản tính mạnh mẽ và sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Chỉ là... Chỉ là càng rời xa Rin, anh lại càng nhớ nhung những ngày cùng cậu chơi bóng, họ ăn ý với nhau đến nỗi sự hợp tác giữa anh với cậu không cần dùng đến lời nói nữa. Rin chỉ cần nhìn một cái, chỉ cần anh đá ra ngoài, cậu liền có thể hiểu được ý đồ của anh.

Rin nói rằng chơi bóng với anh rất vui, nhưng Sae thì không? Anh không có hứng thú với việc chuyền bóng cho những người tầm thường, trở thành một tiền đạo là sự lựa chọn tốt nhất của anh lúc bấy giờ, bóng luôn phải nằm trong tay anh thì anh mới có khả năng ghi bàn. Cho đến khi em trai anh xuất hiện, cậu bé Rin Itoshi đã đá quả bóng từ tay anh trai theo bản năng—đó là lần đầu tiên Rin cảm thấy quả bóng đẹp nhất được chuyền đi sau khi sử dụng những tính toán chính xác, và sau đó là niềm vui khi được ghi được bàn thắng hoàn hảo.

Sae đã hiểu ra, anh muốn trở thành một tiền vệ, bộ não thông minh của anh là vũ khí mạnh nhất của anh, Sae muốn sử dụng nó trên sân cỏ thế giới, anh cảm ơn em trai mình đã xuất hiện, và cũng cảm ơn khi anh có cơ hội tách ra khỏi cậu một khoảng thời gian, điều này làm cho anh suy nghĩ kĩ lưỡng hơn. Anh thậm chí còn nghĩ rằng mình có thể trở thành số một thế giới cùng với Rin.

"Vậy thì anh hãy nghĩ cho em đi," Rin xác nhận câu lạc bộ, trong nháy mắt đã đến lúc phải rời đi, cậu rời nhà sớm hơn Sae, tại sân bay, cha mẹ và anh hai của cậu đã đến để tiễn cậu.

"Nhớ gọi cho anh nhé."

“Trước đây ba người chúng ta tiễn Sae đi, nhưng trong nháy mắt bây giờ chúng ta lại phải tiễn cả Rin đi nữa.” Mẹ thở dài.

“Ừm!” Hai anh em nhìn nhau cười, giống như mấy năm trước.

Những đứa trẻ khi xưa đã lớn, và bây giờ chúng đã có thể tạm biệt cha mẹ mình để bước sang một thế giới mới. Giờ đây một trong hai người đã sang Anh, người còn lại sang Tây Ban Nha, không biết sẽ như thế nào nếu họ có thể đối đầu lại với nhau. Có lẽ bố mẹ họ sẽ không bao giờ ngờ được rằng hai cậu con trai đang được nghỉ mà lại không về thăm nhà, một bảo “tiếp tục rèn luyện”, một bảo “có việc khác”,

Thực ra họ đã bí mật sang một nước Châu Âu nào đó để tận hưởng kì nghỉ cùng nhau. Sae Itoshi không quan tâm đến bất kì thứ gì khác ngoài bóng đá còn Rin Itoshi thì không quan tâm đến những thứ khác ngoài anh trai và bóng đá. Họ muốn đi du lịch cùng nhau, trên thực tế, cả hai đã hạ quyết tâm rất nhiều. Làm thế nào để sống một cuộc sống không quá tập trung vào bóng đá?Không ai trong hai người họ là thật sự làm được điều đó, nếu không tập trung vào bóng đá thì họ chỉ có thể tập trung vào người kia mà thôi.

Rin nói rằng không có gì thú vị ở Anh cả, và Sae cũng nói rằng Tây Ban Nha đã khiến anh dần trở nên chán nản, và hai người đã thảo luận về điều đó, vì vậy họ đã cùng nhau đến Ý. Họ nghe nói rằng Ý là một đất nước rất lãng mạn với nhiều dòng sông và cung điện lộng lẫy. Trước khi lên đường, họ cũng đã thỏa thuận với nhau là không nói bất cứ điều gì liên quan đến bóng đá.

Milan, điểm dừng chân đầu tiên mà họ đến, khi họ đi không phải là mùa du lịch cao điểm, đường phố tất nhiên vẫn tấp nập người qua lại, nhưng so với mùa cao điểm đông nghịt khách du lịch thì vẫn tốt hơn nhiều. Itoshi Rin hoa mắt trước đủ loại tòa cao ốc, lần đầu tiên nhìn thấy khu phố ở nước ngoài, khi đến Anh tham gia câu lạc bộ, cậu cũng không có nhiều cơ hội đi tham quan lắm đâu. Suy cho cùng, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ 17, 18 tuổi, nắm tay anh trai và mê mẩn ngắm nhìn cảnh vật trên đường phố Milan với ánh mắt tò mò như lần đầu được đi khám phá thế giới.

"Rin," Sae siết chặt lòng bàn tay của Rin lại, "Em có muốn ăn kem không?"

Hai người dừng lại trước một cửa hàng đồ tráng miệng nghe nói đã có từ rất lâu đời, tình cờ ở đó có bán kem, Rin gật đầu cười, thế là cả hai nắm tay nhau đi vào cửa hàng, anh thì mua kem cho cả hai.

"Em sẽ giành được giải thưởng một lần nữa chứ?" Rin hỏi.

"Em tính sử dụng may mắn ở nơi này?"

"Quên đi, chỉ cần sử dụng vận may của em với anh là đủ rồi."

Điểm dừng chân thứ hai của họ là đến Venice, nơi được mệnh danh là "Thành phố nước" và oh đúng như dự đoán. Có rất nhiều con sông chảy qua toàn bộ thành phố, trong lúc họ đi dạo trên phố, Rin nắm lấy tay Sae và đút tay vào túi áo khoác của mình. Những chuyến đi của họ không có mục đích, mỗi ngày khi thức dậy, họ đi lang thang không mục đích, khi đói thì đi kiếm gì đó để ăn, khi mệt thì về khách sạn nghỉ ngơi. Chán thì họ đi đến thành phố tiếp theo. Venice, Rin thích ở lại đây, nơi có nước luôn làm cậu nghĩ đến cảnh anh hai mình thổi sáo trên bãi biển trước khi anh đến Tây Ban Nha lần đầu tiên.

Khi mặt trời lặn dần, Sae dẫn Rin ngồi bên bờ sông, hai chân đung đưa trên không, run rẩy.

“Quý khách có muốn đi thuyền không?” người chèo thuyền người Venice trên sông hỏi họ bằng tiếng Anh.

Họ cùng nhau lên thuyền. Anh đã từng một mình vượt biển, hiện tại thì đã có cả Rin, bọn họ ngồi ở trên thuyền, mặt trời dần dần khuất, vạn gia ánh đèn dần dần sáng lên, giống như pháo hoa nở rộ.

“Nếu anh rơi xuống nước thì sao?” Sae đột nhiên hỏi một cách vô nghĩa.

"Vậy em sẽ kéo anh lên."

Ở điểm dừng chân cuối cùng ở Ý, Rin đã hỏi các đồng đội cũ đã chọn câu lạc bộ ở Ý của mình để hỏi thăm mộ vài thứ, bên kia đã chỉ họ đến một ngôi làng ở Ý mà khách du lịch không thường xuyên lui tới, bên kia nói rằng nơi đó yên tĩnh và đầy nắng. Cả hai dự định ở đó từ ba đến năm ngày. Chính Sae cuối cùng đã phá bỏ giới hạn của mình, và sau bữa tối đầu tiên ở vùng nông thôn nước Ý, anh thầm nói:

"Nếu em không rèn luyện cơ bắp mỗi ngày, em sẽ gặp rắc rối đó..."

“Anh hai?!” Rin kêu lên như thể vừa tìm thấy báu vật, “Anh thua rồi!”

"Nhưng anh nói đều là sự thật! Nửa tháng không luyện tập, thể lực sẽ bị ảnh hưởng..."

"Đó không thành vấn đề" Rin đột nhiên nghĩ tới cái gì, có chút xấu hổ đỏ mặt, "Dù sao mỗi ngày vận động một chút cũng khá đủ..."

"Hừm" Shishi Sae liếc mắt một cái liền nhìn thấu cậu suy nghĩ gì trong đầu. " tập Aerobic không giúp em duy trì hay tăng cơ đâu."

Cuối cùng, hai người kết thúc chuyến đi trước thời hạn và chạy đến nhà Sae ở Tây Ban Nha. Anh hai đây là những gì anh muốn? Rin xảo quyệt nghĩ rằng cậu muốn nhìn thấy nhiều biểu cảm của anh hơn khi họ quan hệ tình dục. Thật không may, Sae đã không cho cậu làm điều đó. Lần sau khi cậu phàn nàn, anh thậm chí còn chế giễu "Chắc là do em chưa làm việc chăm chỉ thôi"

Kì nghỉ dưỡng của họ cứ thế nhanh chóng trôi đi, mọi thứ lại về như cũ.

Yêu xa thực sự rất khó chịu, may mắn thay, cả Rin và Sae đều đã qua quá quen với việc này, điều này cũng có cái lợi là "khoảng cách tạo nên vẻ đẹp", ngay cả khi các cặp đôi cũng khó tránh khỏi cãi vã chứ đừng nói đến các cầu thủ bóng đá. Một cái bất đồng thôi thì nói cái gì cũng tàn nhẫn. Rồi lại xin lỗi qua màn hình điện thoại, rồi lại hòa giải ngọt ngào.

Hai người họ chỉ nghĩ, nếu muốn tiếp tục như vậy, thì họ phải tiến lên, lúc họ có thể đứng cùng nhau và trở thành tâm điểm trong cùng một đội, họ sẽ ngày càng thân thiết hơn. Sau vài năm, anh em nhà Itoshi cuối cùng cũng có cơ hội chơi bóng cùng nhau - trên một sân cỏ đẳng cấp thế giới.

Họ tranh chức vô địch W Cup với các đội tuyển mạnh trên thế giới với tư cách là thành viên chính thức của đội tuyển quốc gia, lần đầu tiên vượt qua vòng loại khu vực châu Á. Itoshi brother được huấn luyện viên giấu kín không cho các phóng viên phỏng vấn họ.

Rin Itoshi và Sae Itoshi cùng nhau tập luyện hằng ngày, nghiên cứu lối chơi của các tuyển thủ đến từ nhiều quốc gia khác nhau, phân tích chiến thuật và háo hức mong chờ thời điểm họ sẽ thi đấu cùng nhau.

Sau đó, trận đấu chính thức của W Cup đã diễn ra, đội tuyển Nhật Bản đã gặp một đối thủ mạnh ở vòng đầu tiên, những cầu thủ xuất sắc khác đã sát cánh cùng nhau như những sát thủ trên sân cỏ xanh của thế giới, cho đến thời điểm đó - chưa một phút nào trước khi trận đấu kết thúc, khi tỷ số đã đi vào bế tắc, Sae cũng cảm thấy hơi bất lực, và làm theo bản năng của mình khi quả bóng chạm vào nơi mà bộ não của Sae không thể nói với anh mà là trái tim của anh nói với anh—

Rin ở đó, với sự tin tưởng và tình yêu tuyệt đối, và anh biết rằng em trai của anh nhất định sẽ vượt qua.

Không ai có thể nhìn thấu nó, ngoại trừ Itoshi Sae và Itoshi Rin.

Khoảnh khắc bàn thắng vang lên cùng với tiếng còi kết thúc trận đấu. Họ đã có một khởi đầu thuận lợi. Sự phối hợp tuyệt vời khiến khán giả phải đứng lên khỏi vị trí và hét lên "ITOSHI! ITOSHI!" Đó là lời khẳng định của cả thế giới về Rin và Sae. Dòng họ của cả hai được duy trì bằng huyết thống đã được sử dụng như một khẩu hiệu ăn mừng vang dội trong sân vận động vạn người, và thế giới sẽ ghi nhớ màn trình diễn thiên tài của Rin×Sae.

Và chỉ họ mới biết rằng, tiếng hò reo đinh tai nhức óc này sẽ được cặp đôi bình thường nhất thế giới này coi như lời chúc phúc cho tình yêu vĩnh cửu của họ.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro