#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rin đã nhìn thấy Sae trong giấc mơ của mình hàng triệu lần, cảm giác chơi bóng đá trên một sân bóng lớn ở Tokyo  trông ra sao. Tại một trong những sân vận động nổi tiếng nhất ở Tokyo. Cùng với Sae. Sae trong bộ đồng phục Samurai Blue của Nhật Bản, số 10, và Rin cũng vậy nhưng số 11. Sẽ thật hoàn hảo. Rin đã nhìn thấy nó đủ nhiều trong giấc mơ của mình đến nỗi nó như thật.

Nhưng, lần đầu tiên Rin ở sân vận động đó là trong bộ đồng phục Blue Lock, và Sae trong bộ đồng phục U-20, có vẻ như Sae chỉ tham gia chỉ là để kiểm tra họ. Sae là như vậy. Không bao giờ bị cám dỗ bởi tiền bạc, chỉ bị cám dỗ bởi bóng đá.

Sae không trở về nhà ngay sau trận đấu. Anh ta nói với Blue Lock rằng anh muốn mượn Rin một chút và sau đó đưa Rin đến thẳng khách sạn mà anh đã ở khi ở Tokyo. Thực sự thì trên thế giới này rất ít người có thể nói không với Itoshi Sae.

“Tại sao anh lại rủ tôi đi cùng, ông anh chết tiệt?” Rin nhu mì hỏi và chịu thua khi cậu bắt đầu tháo giày của mình ở genkan,  xếp thẳng hàng với giày của Sae. Rin đặt chiếc túi của mình vào một góc phòng khách sạn và nhìn quanh.

“Anh cần phải có lý do à?” Sae lạnh lùng hỏi. Anh ta đến gần Rin và hít một hơi, "Tốt rồi."

Rin cảm thấy rất bối rối, cậu tức giận, thất vọng và khó chịu với Sae, nhưng chỉ cần một cái nhìn từ anh hai của cậu thì đã có thể tập hợp hết tất cả những khao khát, tình yêu của cậu dành cho Sae. Rin để Sae kéo cậu qua phòng khách sạn, qua bàn ăn, qua tivi, qua ghế sofa và cuối cùng là vào phòng ngủ.

"Hãy trở thành một chàng trai tốt ." Sae nói khi trượt vào giường và kéo Rin theo cùng.

Rin để Sae kéo mình. Toàn bộ khoảng thời gian đó, cậu ấy chỉ nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của Sae. Trông thật dễ thương. Rin không ngờ rằng Sae sẽ kéo mình lên giường. Cậu cảm thấy hoài cổ. Như thể họ đang trở về lúc trước, lúc mà Sae chưa đi Tây Ban Nha, khi họ vẫn ngủ chung giường vào mỗi tối.

“Ngày mai anh sẽ trở về nhà của chúng ta nên tối nay anh cần một giấc ngủ ngon.” Sae thở dài và lê bước trên giường một chút.

“Anh à , tôi cần quay lại Blue Lock.” Rin thẳng thừng tuyên bố.

“Không phải họ đã nói với em rằng em sẽ được nghỉ hai tuần sao?” Sae quay sang một bên để anh đối mặt với Rin, "Anh không nghĩ rằng em có thể học được bất cứ thứ gì ở đó." Sae thở dài mãn nguyện khi vòng tay quanh Rin và kéo Rin lại gần.

“Nii-chan?” Rin bối rối và lúng túng khi cậu không biết nên phải đặt tay vào đâu.

Sae tựa đầu vào khuôn ngực rộng của Rin và hít một hơi thật sâu rồi lầm bầm, “Có mùi như ở nhà.”'

“Nii-Nii-chan!?” Tim Rin đập nhanh. Toàn thân cậu run lên vì sung sướng. Và cuối cùng, Rin có thể vòng tay ôm lấy Sae, ban đầu hơi ngượng ngùng, nhưng sau đó, Rin hòa làm một với Sae và vòng tay ôm lấy Sae một cách ấm áp.

“Im đi,” Sae lầm bầm lần nữa, “em ồn ào quá đấy.” Anh vùi đầu sâu hơn vào ngực Rin.

Rin nuốt nước bọt và lấy hết can đảm cử động một cánh tay để cậu có thể lùa những ngón tay mình qua mái tóc của Sae.

Sae phát ra một tiếng thút thít nhỏ và nó phóng vào tai Rin.

Ôi trời. Rin hoảng sợ và nghĩ về âm thanh tuyệt vời mà cậu vừa nghe thấy, máu của cậu dồn lên tận óc.

“Anh đã bảo em im đi? Tại sao tim em lại vẫn đập nhanh và to như vậy?”

“Là bởi vì nii-chan đã tạo ra âm thanh đó.” Rin cố biện hộ cho chính bản thân mình.

“Hả!?” Sae ngẩng đầu lên nhìn Rin với một cái cau mày , “Em đang đổ lỗi cho anh?”

“Em rất vui vì cuối cùng anh đã chọn em.” Rin thừa nhận.

Sae cau mày và nheo mắt khi nhìn Rin. “Làm gối đi, Rin.” Sae cảm thấy cần phải làm rõ.

Rin cắn môi dưới. Thật không công bằng. Tại sao anh hai của cậu ấy lại khen ngợi những người chơi khác, tại sao anh hai của cậu ấy lại chọn chơi với  kẻ ngu ngốc đầu ang-ten? Tại sao? Vì Rin không đủ tốt à? Tại sao Sae không chọn Rin?

Sae và Rin thuộc về nhau, Rin không cần bất cứ ai trên thế giới này cả. Rin siết chặt lấy Sae hơn, tay cậu ngừng xoa đầu Sae mà thay vào đó, cậu kéo đầu Sae lại gần mình hơn như thể cậu muốn họ hợp lại với nhau vậy, mãi mãi , không thể tách rời.

"Em không đủ tốt sao?" Rin buồn bã hỏi.

Sae nhẹ nhàng vỗ lưng Rin, “Em đúng là một đứa nhiều chuyện đấy , Rin.”

“Tại sao anh không chọn em để cùng chơi bóng đá ?” Rin nhấn mạnh, sự nóng nảy của cậu dần bộc phát. Những ngón tay của cậu bấu vào da của Sae.

Sae tự hỏi làm thế nào để trả lời tốt nhất, và trông thành thật? Nói với Rin rằng anh không quan tâm đến những gì  đã thấy khi trở về từ Tây Ban Nha? Lần này anh về là để kiểm tra Blue Lock? Nói với Rin rằng anh muốn thử xem con quỷ nhỏ đó có thể làm gì? Nói với Rin rằng anh có thiện cảm với những con quái vật khó có thể thuần hóa được?

Giống như Rin khi cậu ấy trở nên điên cuồng.

Sở thích của anh. Và không của ai khác.

“Trận đấu hôm nay nay em thi đấu rất tốt, sao anh không khen em?” Rin hỏi, giọng như vỡ ra.

Sae có thể nói rằng Rin sẽ sớm khóc thôi. Rin luôn làm khuôn mặt của mình trở nên xấu xí nhất khi cậu ấy khóc. Sae thích nó, anh biết rằng anh có thể khiến Rin khóc một cách xấu xí nhất, và anh cũng có thể khiến Rin cười hạnh phúc nhất. Tất cả những gì cực đoan nhất của Rin đều thuộc về Sae.

Hận thù quá. Nó khiến Sae liếm môi.

"Tại sao? Nii-chan?” Rin nuốt một tiếng nức nở khi cậu cố ôm Sae lại gần hơn, nhưng về mặt thể chất, cậu không thể giữ người kia lại gần hơn được nữa.

"Bởi vì." Sae nói và sau đó anh ấy thốt lên một tiếng kêu ngạc nhiên. “Rin… em đang chọc – em đang đâm anh –”

"Hở?" Rin bối rối và lùi ra xa một chút để có thể nhìn rõ mặt Sae hơn.

                           Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro