Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một ngày đông lạnh giá, vào lúc ba giờ chiều, theo giờ Tokyo, chiếc máy bay từ Madrid hạ cánh xuống sân bay Narita. Giloran đã liên hệ với xe đưa đón và trực tiếp đưa Sae trở về quê hương của anh ở Kamakura, đây là quyết định của chính Sae.

"Anh có thể giữ bí mật về hành trình của tôi được không? Tôi sẽ về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, tôi không muốn gặp bất cứ ai cả."

Cũng đã lâu rồi anh chưa về nhà. Ngôi nhà vẫn thế, vắng lặng và trống trải, không một bóng người. Sau khi ném hành lý xuống, anh đi thẳng vào phòng tắm để tắm. Khi tắm nước nóng, anh luôn có thể thả mình và giải tỏa mệt mỏi. Lời khuyên của người bác sĩ ở Tây Ban Nha luôn xuất hiện trong tâm trí anh.

"Sae Itoshi, theo chẩn đoán sơ bộ, tôi không nghĩ cậu mắc chứng nghiện sex như cậu nghĩ đâu. Thực ra thì độ tuổi ham muốn tình dục của đàn ông sẽ rơi vào khoảng chừng 20 tuổi đổ lên là cao nhất, họ sẽ có ham muốn mãnh liệt về tình dục và gặp ảo tưởng tình dục. Đó hoàn toàn là điều bình thường. Theo mô tả của cậu, cậu không có bạn tình cố định, tần suất thủ dâm cũng ở mức bình thường nên không có gì đáng lo ngại cả."

"Nhưng nó thực sự can thiệp vào cuộc sống của tôi."

"Có thể dùng những phương pháp này giải quyết..." Bác sĩ nói luyên thuyên, liệt kê ra một số phương pháp.

Buổi tư vấn này không giúp được gì cho anh cả. Cuối cùng, khi bác sĩ khuyên anh nên tìm một mối quan hệ thân mật ổn định để giải tỏa căng thẳng, thì anh đã từ chối. "Tôi không cần thứ đó."

Sae dựa vào tường cúi đầu khi tắm, thân thể mệt mỏi trở nên hưng phấn không đúng lúc dưới dòng nước. Vài năm trước, anh tình cờ gặp những người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, những người khiến anh chú ý đến hơn cả những người phụ nữ mảnh khảnh. Vì vậy, anh luôn quấn chặt mình trong quần áo, không muốn tiếp xúc thân mật với bất kì người đồng đội nào.

Sae tưởng tượng về một thứ hoan lạc không thể nói nên lời, thở hổn hển và thả nó ra, nhìn dòng tinh dịch trắng đục trên mặt đất, anh nắm chặt tay lại. Đây là một kỳ nghỉ hiếm hoi, và anh thực sự lo lắng về loại chuyện nhạy cảm này...

Kí ức của Sae dừng lại. Bởi vì khi anh bước ra khỏi phòng tắm, anh đã thấy Rin đang đứng trước mặt anh.

Sự ngạc nhiên của cả hai chợt lóe lên. Rin hỏi trước, "Sao anh lại về đây?"

"Anh có vài ngày nghỉ nên về. Vậy còn Rin?"

"Hôm qua em đến sớm hơn dự tính ban đầu nên quay lại để quay một số quảng cáo thôi."

Sae chạm vào cổ Rin và lặng lẽ nhìn nó. Trong vài năm qua, thể chất lẫn tinh thần của Rin đều phát triển nhanh chóng, ngay cả khi mặc một chiếc áo hoodie bình thường và dùng khẩu trang che đi khuôn mặt thanh tú cũng không thể che giấu được khí chất xuất chúng của nó. Dù mới đạt ngưỡng 20 nhưng nó đã nhiều lần giành được chức vô địch tại Ligue 1 và còn là một siêu tiền đạo được chào đón ở mọi nơi nữa. Mối quan hệ căng thẳng giữa hai anh em dần dịu đi trong những cuộc trò chuyện thưa thớt, họ không còn bộc lộ những mặt bạo lực như thời niên thiếu khi ở với nhau nữa.

"Vậy em về phòng trước đây. Anh à, anh...nghỉ ngơi cho tốt nhé." Rin cụp mắt xuống và thì thầm, "Anh đã sụt cân rồi... trông anh có vẻ mệt mỏi, anh nên ngủ nhiều một chút."

Phòng ngủ lớn mà hai người ở chung từ nhỏ giờ đã là của Rin, phòng dành cho khách lâu ngày không sử dụng bên cạnh là nơi anh sẽ ngủ. Lần cuối cùng anh giúp mẹ dọn dẹp ngôi nhà, anh đã bắt gặp những gì còn sót lại của thời thơ ấu của mình: một túi lớn đựng những chiếc cúp, khung ảnh bị hỏng, đa số là của anh, chỗ còn lại là của cả hai. Mẹ lúng túng vuốt phẳng mọi thứ.

" Ôi, mẹ xin lỗi, người làm thêm trong lúc dọn dẹp đã sơ ý làm vỡ, mẹ chưa nói với con."

Sae đã không vạch trần lời nói dối trắng trợn của mẹ anh. Anh là người thứ hai biết chuyện trong đêm đỗ vỡ ấy, chính kẻ chủ mưu đã chụp ảnh gửi cho anh.

Anh không có cảm thấy đau lòng hay chua chát hay bất cứ thứ gì đặc biệt...chỉ là cảm xúc của anh đã bị tê dại.

Anh coi mình là một người vô cảm. Những phương tiện truyền thông ghét anh và bình luận về anh rằng anh  là một thiên tài không có trái tim, nhưng anh không thấy điều đó có gì sai cả, vốn ngay từ đầu, anh đã không cần những cảm xúc dư thừa đó. Sae Itoshi gần như đã tê liệt với những thứ khác ngoại trừ bóng đá và gia đình. Anh gạt bỏ mọi phiền muộn và những suy nghĩ ám ảnh về Rin, biết đâu anh lại có được tự do thực sự.

Cho đến nay anh vẫn không thể làm điều đó một cách trọn vẹn.

Sae bước lên giường, chiếc giường đôi 1,8m rỗng rãi và trống trãi. Ngửi thấy mùi quen thuộc của sàn gỗ và mùi hoa huệ ở nhà, Sae không nghĩ ngợi, anh lại thấy mình phản ứng lại trong tuyệt vọng.

“Bác sĩ, như thế này… sao lại bình thường được?” Tóc mái của Sae xấu hổ rũ xuống. Anh giận dữ nhấc chăn lên và xé toạc chiếc quần pyjama của mình.

Lúc đó, Rin bất ngờ đẩy cửa bước vào mà không hề báo trước.

"Anh... a..."

Cầm tách trà nóng, Rin ngơ ngác nhìn hạ bộ của anh trai chìm trong chăn, nó lập tức đỏ mặt.

"Xin lỗi anh hai... Em nên gõ cửa trước mới phải..." Nó vội vàng xoay người, chuẩn bị đóng cửa lại.

"Đừng đi Rin, hãy vào đi"  Thanh âm từ phía sau truyền đến.

“Cái gì?” Rin không dám quay đầu nhìn lại, phát hiện Sae đang đi chân trần xuống giường, lặng lẽ đến gần mình.

“Làm tình với anh đi, Rin.” Sae thẳng thắn nói, như thể đang tự tin nói “Chơi bóng với anh đi, Rin”. Sae luôn tự cao tự đại, điều này khiến Rin nhớ đến việc anh có thể bày tỏ một số ý kiến ​​chấn động địa cầu một cách vô lễ trước mặt khán giả trên toàn thế giới lúc được phỏnh vấn trên TV.

“Anh nói… cái gì?” Rin hoài nghi nhìn anh, người này là ai vậy? Có thật không anh trai của nó không? "Anh hai, anh không phải đang bị sốt sao? Sao có thể nói bậy như vậy em... Em về phòng đây."

Rin vẫn cầm cốc nước, vội vã trở về phòng. Bị thôi thúc bởi một thứ gì đó, Sae cũng đi theo. Ngay khi Rin đặt chiếc cốc xuống, nó nhảy lên giường, vô thức bắt chéo chân và nhìn anh một cách cảnh giác.

"Anh muốn làm gì, anh em làm sao có thể phát dục được?"

“Không còn ứng cử viên nào khác cả.” Trên mặt nó thoáng ửng hồng, “Anh nghĩ mình mắc chứng nghiện sex, bác sĩ nói cần phải giải quyết.”

“Sae, anh không biết xấu hổ sao?!” Rin bịt tai lại, không thể tin điều mình vừa nghe và nhìn anh, “Đừng nói đến chuyện nghiện sex, em là em trai anh mà!”

Sae dừng lại một lúc và sững người.

Cuối cùng anh cũng đã bình tĩnh lại. Có vẻ như anh trai của nó vẫn còn có chút lý trí... Đồng thời nó cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng Rin bất ngờ lại xuất hiện một chút cảm giác hối hận.

Giây tiếp theo, đột nhiên Sae lại gần nó, lè lưỡi, liếm nhẹ lên khóe miệng Rin như một con mèo, một tay đặt lên ngực nó, tay kia nhanh chóng cởi cúc áo ngủ của Rin.

"Không sao, ba mẹ không có ở nhà."

Lần này Rin như đóng băng tại chỗ.

Nó nhớ anh trai nó đã nói chính xác điều tương tự vào mùa hè năm nó 8 tuổi. Hôm đó điều hòa ở nhà bị hỏng, bố mẹ không có ở nhà, cái nóng như thiêu  đốt khiến hai đứa ngã quỵ xuống sàn gỗ, không ai nói được lời nào.

"Anh à...em rất muốn ăn kem que...một một que socola bạc hà..."

"..."

"Anh ơi, bao giờ thì mẹ về? Em rất muốn ăn kem cam..."

"Đừng nói nữa..."

"Dạ……"

Rin biết rõ rằng hai người họ đã tiêu hết tiền tiêu vặt ở cửa hàng thể thao vào tuần trước để mua miếng đệm đầu gối và tất mới. Đồ ăn vặt ở nhà được bố mẹ kiểm soát nghiêm ngặt nên tức nhiên là chúng không có ở trong tủ lạnh. Thứ duy nhất còn sót lại là trà lúa mạch, không ngọt, và cả hai đều không thích uống... Sau khi suy nghĩ một lúc, Sae đột nhiên ngồi dậy.

“Chúng ta lấy ít tiền lẻ từ ngăn kéo của bố trong phòng làm việc đi, sau đó mua kem que để ăn.” Sae nói.

Ăn cắp tiền là không đúng, phải không? Rin vốn luôn ngoan ngoãn mở to mắt: "Sao có thể làm được!"

"Tại sao không? Một ít tiền để mua kem ăn." Sae híp mắt, cảm giác tóc mái dính vào trán khiến anh cực kỳ không vui, "Không sao, ba mẹ không có ở nhà."

"Dạ!"

Điều này có giống như một điều gì đó mà chỉ có cậu bé hư mới nói? Rin ngơ ngác nghĩ. Nhưng đây là quyết định của anh trai nó, và đương nhiên là không có gì sai cả.

Cuối cùng, Sae đã ăn món đá bào hương cam với caramen yêu thích của anh. Hương vị bạc hà the the mát lạnh lạ thường, chocolate vụn đắng đắng và tinh tế trong miệng. Rin sẽ không bao giờ quên hương vị ngọt ngào và se se lạnh của buổi chiều hôm đó.

Kem đánh răng mà Xie dùng hôm nay cũng có vị bạc hà, hơi thở thơm mát phả vào miệng họ.

Giống như hồi đó, giọng điệu của anh trai nó nghe như thể hai anh em chỉ định ăn trộm vài trăm yên của bố mẹ, đó là một cách nói giảm khác thường. "Em đã rất phấn khích rồi. Đừng chống đối nữa Rin?"

"Em không có! Anh hai là đồ biến thái!" Rin xấu hổ che những thứ đang nhô lên dưới chiếc quần pyjama rộng thùng thình.

Đây có phải là một sự từ chối rõ ràng? Sae thầm thở dài, dopamine và adrenaline thực sự khiến anh trở nên bốc đồng.

“Được, không làm thì không làm.” Sae cầm áo ngủ mặc vào, “Anh đi tìm người khác.”

Điều này thực sự rắc rối, anh không có nhiều người ở Nhật Bản có thể được gọi là bạn ... Ngay cả khi có, anh cũng không muốn làm tình với họ từ tận đáy lòng. Sae cũng không biết tại sao lại là Rin, vừa đi ra ngoài vừa lật xem danh bạ điện thoại. 

Sao hôm nay tự dưng muốn làm chuyện đó đến mức không chịu nổi? Rõ ràng là anh chỉ nằm yên lặng trên giường và nghỉ ngơi thôi mà?

“Đừng đi!” Rin đột nhiên hét lên và nhảy khỏi giường, ôm chặt lấy vai anh,

“Em muốn gì?” Sae sốt ruột hỏi.

“Anh hai… anh nhất định phải làm loại chuyện đó sao?” Rin tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Anh à, sao anh lại trở thành một người như vậy!”

Rin thật rắc rối... Dù đã lớn nhưng nó vẫn quan tâm đến những điều nhỏ nhặt này. Biểu hiện của nó luôn ngây thơ đến khó tin, với đôi mắt sáng ngời, giống như một đứa trẻ.

"Thì sao? Anh làm theo lời khuyên của bác sĩ để giảm bớt áp lực thôi mà." Quay trở lại giường và nằm xuống, Sae chỉ đơn giản là khó chịu.

"Rin, em đang nghĩ cái gì?"

Sae quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt rực lửa của Rin.

"... Cùng em làm đi." Hắn nói, "Đừng tìm người khác, anh chỉ có thể cùng em làm chuyện này, cũng chỉ có thể lựa chọn mình em thôi."

...

Sae yêu cầu Rin tìm chất bôi trơn trong phòng của bố mẹ, rồi nằm mê man trên chiếc giường mà họ từng ngủ chung. Anh tựa hồ quả thực điên rồi, vừa nghĩ tới kế tiếp sẽ phát sinh cái gì —— Anh liền cảm thấy đây chính là điều mà anh mong chờ đã lâu. Hóa ra anh đã trở nên tê dại như vậy, chẳng lẽ anh phải dựa vào việc phá bỏ những điều cấm kỵ để cảm nhận được niềm vui từ trái tim? Anh mệt mỏi nhắm mắt lại.

“...Chúng ta nên làm gì đây?” Rin mang thuốc bôi trơn đến, đứng ở mép giường nhìn anh trai mình, thô lỗ nói: “Anh đụ em hay em đụ anh? "

Đây không phải là một giấc mơ, mọi thứ đã và đang và sẽ xảy ra đều là thật. Rin liên tục được nhắc nhở về điều này bởi anh, người đang nằm khỏa thân trên giường, mái tóc màu đỏ đậu vương vãi trên chiếc gối trắng.

Sae không nói gì, ngồi dậy, lấy thuốc bôi trơn đổ vào tay, duỗi chân ra. Thật buồn cười khi em trai ngốc nghếch thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh, nó chỉ lén lúc nhìn anh làm.

"Làm thế nào mà anh có thể thành thạo như vậy ..." Rin nói với giọng khô khan.

"Em chưa bao giờ thủ dâm sao? Rin đã là một thanh niên 20 tuổi rồi đó? Umm... ah..." Sae dùng hai ngón tay cùng lúc, rên rỉ không kiểm soát.

Anh ơi, ai hay thủ dâm quay về phía người nhìn như vậy?

Rin chăm chú nhìn Sae, thầm nghĩ bất lực, nhưng anh trai nó sẽ không bao giờ là một người đàn ông bình thường... kể cả về mặt này.

Nếu anh trai tôi là người đồng tính...thì anh ấy có bạn trai không?

"Anh làm chuyện đó với người khác ở Tây Ban Nha à? Có phải người trong câu lạc bộ không? Người đó là ai vậy?" Rin nghiêm mặt hỏi và không thể không hỏi.

“Không liên quan đến em.” Sae bận mở rộng, tùy ý nói. Thấy Rin sắc mặt có chút trầm xuống, anh thay đổi lời nói: "Không, anh chưa từng cùng ai làm chuyện này cả, anh sợ em sẽ không tin anh..."

"Em làm sao có thể không tin anh hai được..."

Rin không khỏi xót xa nghĩ, tại sao lúc nào anh hai nó cũng độc mồm độc miệng? Tại sao trong tiềm thức của nó luôn tin tưởng một người như anh trai mình-người luôn thất hứa...

Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Rin, Sae thầm thở dài.

"...Rin, cởi quần ra đi. Rin có muốn thử oral sex không?" Anh khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn ngước lên nhìn Rin.

Vừa nghe anh nói đến đây, Rin đã cảm thấy thân dưới như muốn nổ tung. 

Chết tiệt, đồ anh hai không biết xấu hổ, nhục dục, đồ biến thái, #*$?*#$... Nếu gọi anh là đĩ thì có hơi quá không... Người đàn ông lạnh lùng như anh làm sao có thể nghiện tình dục được? Anh hai chắc sẽ không bị ám bởi một linh hồn xấu xa nào đó đâu nhỉ, như trong "Annabelle 2: Birth"... Ah, đừng phân tâm nữa, chết tiệt...

"Dạ có..."

Rin cởi quần với vẻ mặt căng thẳng. Sae vẫn đang nới rộng cho mình bằng một tay, trong khi tay kia cầm thứ đó của Rin và bắt đầu liếm nó.

"Kì cục quá..." Rin đỏ mặt nhìn cảnh xuân trước mắt.

Anh không phải là không thích AV, chỉ vì lợi ích mà làm ra những chuyện như này khiến anh muốn cười hoàn toàn không ngờ đến chuyện cảnh tượng hiện tại này lại khiến anh động lòng.

“To quá… nên hơi khó…” Sae vừa nghĩ vừa lóng ngóng di chuyển lưỡi, cố gắng nuốt sâu hơn nữa, Rin sắp không chịu nổi nữa rồi.

"Anh ơi... Anh hai... dừng lại đi, em...em..."

Sae ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của nó, liếm và mút một cách điên cuồng, hứng lấy dòng tinh dịch đậm đặc trong cái miệng nóng ẩm của mình. Rin quỳ xuống cạnh giường, nhìn thứ chất lỏng sền sệt màu trắng không ngừng trào ra từ đôi môi hồng hào của anh trai, hoảng hốt.

"A... Em phải lau..." Rin giơ tay lên, dùng ống tay áo lau lại bị Sae cản lại.

“Được rồi, đừng lải nhải nữa.” Sae từng chút một nuốt xuống thứ chất lỏng mặn, lần này anh cúi đầu nhìn Rin, “Em muốn anh đợi bao lâu nữa?”

Rin đứng dậy và ném anh xuống giường một cách thô bạo. "Bây giờ."

...

Vì vậy, làm AV hoàn toàn dựa vào kỹ năng diễn xuất, phải không? Tại sao lại không ngầu như anh tưởng tượng, hay do kỹ thuật của Rin quá tệ, Sae nghĩ.

Rin dựa vào người anh, từ đút vào, vô cùng thận trọng, sợ làm anh đau. Khi từng inch một được lấp đầy, Sae nghiến răng chịu đau, quay đầu sang một bên, sắc mặt tái nhợt.

"A...thoải mái quá...anh hai ơi..." Rin trở nên phấn khích, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt. Nó nhẹ nhàng ôm mặt Sae bằng tay phải và xoay người anh lại. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Sae đột nhiên cảm thấy có một niềm vui muộn màng đang dâng trào trong anh.

“Hmm… Rin...nhanh hơn nữa.” Sae nhẹ nhàng hướng dẫn trong khi vuốt ve bàn tay của nó bên cạnh mặt mình.

“Dạ anh…” Rin ngoan ngoãn làm theo.

Thật giống như thể họ đã trở lại thời niên thiếu, cùng nhau chơi bóng trên sân cỏ xanh tươi. Anh chuyền bóng cho Rin để nó chạy nhanh hơn! Họ dốc toàn lực chạy nước rút, chạy nhanh hơn và tập trung hơn, bỏ lại 9 người còn lại. Tạo ra cú sút hấp dẫn nhất, khoảnh khắc bóng còn ở trước lưới và khán giả hét lớn, khoảnh khắc tuyệt đỉnh có một không hai đó chỉ thuộc về một mình hai người họ.

Định thần lại thì cả hai xuất tinh cùng lúc. Sae thở hổn hển, hai chân run lên, cảm nhận được sự ấm nóng của tinh dịch của Rin dội vào cơ thể. Niềm vui này có thể gây nghiện ... nhiêu đây là không đủ. Anh lật người ngồi dậy, để Rin nằm xuống rồi tự mình cưỡi lên người.

Dục vọng của Rin dường như đã mạnh mẽ hơn trước. Không bao lâu sau, hạ bộ của Rin đã cương cứng trở lại, nó đột nhiên vô cớ ngại ngùng, rụt rè hỏi: "Anh à... anh còn muốn làm nữa thật sao? Hôm nay anh mới về mà, trông anh có vẻ mệt..."

"Đừng lo lắng quá, anh có phải là người yếu đuối như vậy đâu?" So với Rin đổ mồ hôi đầm đìa thì Sae trên trán thật sự chỉ có một tầng mồ hôi mỏng, hạt mồ hôi mỏng trên mặt anh trông rất đáng yêu.

“Dạ, dạ… vậy chúng ta tiếp tục nha.” Khuôn mặt xinh đẹp của Rin hiện lên vẻ vô độ, nó đỡ eo anh, lại tiến vào trong anh.

"Haah...Ah! Uah...Rin..."

Tư thế khiến Rin đi vào sâu hơn. Khi cự vật của Rin chạm vào chỗ nhạy cảm hơn, Sae rất khó kiềm chế giọng nói của mình, giọng điệu ngày càng trở nên tục tĩu không thể kiểm soát. Đừng... Sae đưa tay che miệng, không muốn phát ra âm thanh xấu hổ này. Cảm nhận được ý định của anh, Rin đẩy mạnh hơn nữa.

"Ah..." Sae không nhịn được ngửa ra sau, bản năng khiến anh muốn chạy trốn, nhưng lại không thể chống lại khoái cảm không ngừng này. Rin nắm lấy eo anh, ngồi dậy, không kìm được mà liếm chiếc cổ trắng ngần của Sae.

Khi Rin đang di chuyển, nó thoáng thấy hai điểm hồng nhạt trên ngực của Sae, theo bản năng đưa tay ra nghịch. Không ngờ đây lại là một kích thích cực lớn đối với Sae, để kìm chế tiếng rên, anh cắn mạnh vào mu bàn tay, bên trong càng thắt chặt hơn. Rin cảm thấy như bị chơi cho một cố nhẹ, đỏ mặt cúi đầu mút đầu ngực anh.

“Đừng mà!” Sae không thể tiếp nhận tư thế cho con bú này, liều mạng giãy giụa, nhưng lại bị đóng chặt tại chỗ. 

"Rin đừng liếm chỗ đó!"

Rin ngừng di chuyển, ngẩng đầu lên và nói một cách dứt khoát, “Tại sao em phải nghe lời anh, anh hai?”

Sau đó, Rin chuyển sang phía bên kia và mút liếm mạnh hơn. Nhiều điểm nhạy cảm bị kích thích cùng lúc khiến Sae nhanh chóng lên đỉnh.

Mệt quá... Anh được Rin đặt lên giường, thở hổn hển, hai mắt mờ mịt, sắp chìm vào giấc ngủ.

Rin nằm bên cạnh anh, lặng lẽ nhìn anh. Một lúc sau, nó đột nhiên hỏi: "Anh ơi, tại sao anh lại muốn làm tình với em?... Anh có yêu em không?"

“…?” Sae quay đầu nhìn Rin, mái tóc bị mồ hôi dính vào mặt, “Không phải đã nói là nghe theo lời dặn của bác sĩ sao…”

Đang nói giữa chừng, Rin cúi xuống và bịt miệng anh bằng một lực mạnh.

"...Sae, hóa ra anh...không có trái tim thật." Nước mắt nóng hổi của Rin rơi trên mặt nó.

"Anh chỉ luôn coi em như một công cụ đúng không? Em từng là một cỗ máy thi đấu , bây giờ nó là một cây gậy mát xa, anh có thể không có nhưng em vẫn là một người có cảm xúc mà!"

Một lần nữa, anh lại tổn thương Rin, đồng thời bị những lời nói của Rin đâm sâu vào tim. Sae muốn bác bỏ, nhưng anh đã cạn kiệt năng lượng. Anh nhìn bức tường trống rỗng đối diện, bức tường kỳ diệu đáng lẽ sẽ chứa đầy dấu chân giấc mơ của hai người, giờ chẳng còn lại gì, giống như cuộc giao hợp trống rỗng này.

"Anh... anh chưa bao giờ dùng em như một công cụ. Rin là gia đình của anh, là em trai của anh."

“Anh…” Rin nghe vậy cả kinh, cắn răng nhịn không được thút thít, nước mắt chảy ròng ròng, “Người bình thường ai lại ngủ cùng em trai hả, tên khốn kiếp này…”

"..." Sae sờ đầu trấn an. Tóc của nó đen và mềm, hoàn toàn khác với mái tóc của anh, đây là một trong những đặc điểm mà Sae thích ở Rin.

Rin đân bình tĩnh lại và ngừng khóc.

“Me haces falta*.” Sae ôm lấy chiếc cổ đầy mồ hôi của Rin, nhắm mắt lại và nói nhanh.

(*Me haces falta: anh cần em)

"...Ý anh là sao? Anh nên nói tiếng Nhật khi trở về nước của mình." Rin cau mày, mũi nó vẫn đỏ, không hiểu điều anh vừa nói.

“Anh nói em đổ mồ hôi nhiều quá, thật là khó chịu.” Sae nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi trên mặt em trai, ôn nhu như chạm vào người yêu.

"... Hừ." Anh này!... thật đúng là không nói nên lời, "Em đây là đang muốn chán ghét anh đó, anh hai!"

Rin hôn lên môi Sae. Nước bọt chắc hẳn sẽ đáng ghê hơn mồ hôi đúng không?

Một thứ đẹp đẽ như nụ hôn đầu lại được dùng để trả thù... Nhưng, cảm giác đó không tệ chút nào. Tay Sae vững vàng đỡ sau gáy Rin, như một lời động viên. Rin tiếp tục hôn say sưa người mà nó yêu nhất.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro