Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sae trở lại Nhật Bản một lần nữa sau khi vô địch Champions League cùng Real Madrid. Vài tháng sau, anh bước sang tuổi hai mươi. Sae tiếp tục đào tạo và gặp gỡ người hâm mộ ở Nhật Bản của mình.

Rin sôi sục ở một bên và liên tục nói xấu bất cứ ai nếu họ dám gọi tên Sae. Sae không bận tâm, anh đã quen với sự bảo vệ quá mức của Rin, và thông thường, nó sẽ rất hữu ích nếu có một người em trai khổng lồ quanh bạn để bảo vệ bạn khỏi một số người hâm mộ cuồng nhiệt.

Hầu hết các cổ động viên đều say như điếu đổ.

Nhưng dù sao thì Sae cũng không đi chơi, anh chỉ đi tập luyện và về nhà, nơi bố mẹ anh sẽ làm cho anh một bữa tối thịnh soạn, và anh sẽ ngâm mình trong bồn nước ấm và thổi bong bóng như lúc anh 5 tuổi. Rin sẽ là cái bóng của anh suốt chặng đường.

Họ đi ăn sushi nhân dịp sinh nhật lần thứ 20 của Sae . Tên và khuôn mặt của Sae đã xuất hiện trên khắp các phương tiện truyền thông Nhật Bản kể từ khi đội của anh giành chức vô địch Champions League năm nay, Sae thậm chí không thể bước chân ra ngoài khi có quá nhiều người tiếp cận anh như thể họ đã là bạn trong nhiều thập kỷ qua – nhưng Sae thì không có bạn bè.

(Và Rin chắc chắn thích nó theo cách đó hơn.)

Bất chấp sự chú ý mà anh nhận được, Sae vẫn nghe lời bố mẹ khi họ đến phòng ăn riêng để tổ chức sinh nhật cho Sae.

Đó là món sushi omakase. Sae thích nó, anh không cần phải nghĩ xem nên gọi món gì mà thay vào đó có thể dành năng lượng của mình để tập trung và suy nghĩ về bóng đá. Và thật khó để tìm được món sushi nào ngon như ở quê nhà của anh.

Itoshi-Papa và Itoshi-Mama trông hạnh phúc, Rin cũng thế, điều đó khiến Sae cảm thấy như thế là đủ tốt rồi. Một chai rượu sake được chia cho những người lớn và Rin thì uống một tách trà xanh nóng.

Và mọi thứ bắt đầu thay đổi khi Sae bắt đầu uống rượu sake. Cứ cho là đây là lần đầu tiên của anh đi. Và trong nhận thức muộn màng, thật tốt khi nó xảy ra ở phòng ăn riêng tư. Bởi vì, Sae sẽ trở thành một đứa trẻ hay đeo bám khi say rượu.

Itoshi-Mama nghĩ rằng có lẽ Sae đã xa nhà quá nhiều năm, việc Sae muốn được cưng chiều là điều bình thường. Itoshi-Papa nghĩ rằng Sae đã rất xúc động khi cuối cùng cũng trở thành người lớn, mặc dù anh đã trưởng thành về mặt tinh thần kể từ khi anh trở về từ Tây Ban Nha.

Đối với Rin, cơn đỏ mặt bừng bừng của cậu sẽ không giảm đi vì cậu rất hạnh phúc khi được chiều chuộng người mình yêu nhất trần đời.

Sáng hôm sau, Sae thức dậy trong tình trạng cáu kỉnh và đau đầu. Điều duy nhất an ủi anh là trần nhà quen thuộc trong phòng ngủ thời thơ ấu của anh, những tấm ga trải giường bằng lụa mà anh vô cùng yêu thích, và vòng tay ấm áp và bảo vệ của Rin quanh anh. Anh có thể cảm nhận cách Rin thở và có thể nghe thấy nhịp tim của Rin, điều đó an ủi anh.

Sae uể oải khi kéo mình ra khỏi vòng tay đang siết chặt của Rin, cứ như thế này vào mỗi buổi sáng thì chết tiệt!, Rin luôn ngủ thêm nửa tiếng vào mỗi sáng. Sae đã cố thuyết phục Rin rằng sẽ tốt hơn nhiều nếu có thêm nửa tiếng đó để chợp mắt vào buổi chiều, nhưng Rin luôn nói rằng cậu thích dành nửa tiếng đó để ngắm nhìn Sae ngủ hơn. Hoàn toàn không rùng rợn chút nào chỉ vì đó là Rin.

(Điều mà Sae thấy rùng rợn là tất cả những món đồ của Itoshi Sae mà Rin chất đống trong phòng ngủ chung của họ, luôn có ít nhất hai món, một món được bọc kín và món kia để… sử dụng? Sae luôn biết rằng Rin là một phần của câu lạc bộ người hâm mộ của anh ở Nhật Bản, nhưng anh không biết rằng Rin đã thu thập từng bức tượng nhỏ, từng con thú nhồi bông, móc khóa, tạp chí, mẩu báo, ngăn đựng thẻ IC, dây buộc, tập, giấy nhớ, bút, tất, áo hoodie, chăn, phụ kiện tóc , khăn tắm và thậm chí cả dakimakura - !?Khi Sae hỏi dakimakura đó đến từ đâu, Rin chỉ trả lời là fanclub . Sae thậm chí còn không nhớ rằng mình đã phê duyệt goods của fanclub, nhưng dù sao thì anh cũng không thực sự chú ý đến điều đó .)

(Dakimakura là gối ôm tình yêu?in hình người, nhân vật bạn thích )

Bước ra khỏi phòng ngủ, Sae chớp mắt lờ mờ, ánh sáng làm anh đau mắt và anh từ từ đi vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ. Đầu anh đang đau nhói. Nó đau khủng khiếp.

Khi anh xuống bếp, bố mẹ anh đã ngồi vào bàn ăn và đang ăn sáng.

“Un… chào buổi sáng.” Sae chào bố mẹ một cách nửa vời. Anh bắt gặp cái nhìn không hài lòng của mẹ mình nhưng anh vẫn không cố gắng xưng hô lại với bố mẹ khi ngồi vào bàn.

“Chào buổi sáng Sae-chan.” Itoshi-Papa nói.

Itoshi-Mama thở dài, “Tôi đã nhớ Sae-chan của đêm qua rồi.”

Sae cau mày với mẹ mình.

Itoshi-Papa đặt tay lên vai vợ trấn an, “Sae-chan vẫn là Sae-chan mà.”

Itoshi-Mama giả vờ lau nước mắt trên má, “Papa, đừng nói với tôi là ông không nhớ Sae-chan của đêm qua nhé?”

Itoshi-Papa hắng giọng và gật đầu ngắn gọn.

Sae quay sang cau mày với cha mình. "Cái gì?" Anh rất bối rối. Mẹ của anh cũng luôn luôn kịch tính như vậy.

“Con không nhớ à, Sae-chan?” Itoshi-Mama hỏi, đưa tay lên trái tim.

Sae nheo mắt lại, mẹ anh thường rất kịch tính, và anh không chắc rằng mình sẽ muốn nghe những gì tiếp theo…

“Có vẻ như Sae-chan của chúng ta rất dễ quên.” Itoshi-Papa thở dài, sau đó ông nhìn vào mắt Sae và nói rõ ràng, "Hãy chắc chắn rằng con sẽ không bao giờ uống rượu bên ngoài gia đình với bất kỳ ai trừ chúng ta, được chứ?"

Sae làm ra vẻ mặt chua chát. Nhưng dù sao anh cũng gật đầu đồng ý, “Không sao, rượu không tốt cho cơ thể nên dù sao đi chăng nữa con cũng không muốn uống.”

“Con có muốn xem con như thế nào đêm qua không?” Itoshi-Mama vui vẻ hỏi. “Thật là như một đứa bé.”

"KHÔNGG." Sae trả lời ngay lập tức.

Nhưng Itoshi-Mama đã nhanh hơn và bà ấy đưa cho Sae chiếc điện thoại thông minh của mình và một đoạn video bắt đầu phát.

 ______________________________________

Má của Sae ửng đỏ khi anh ngồi trong lòng Rin, đầu rúc ngay dưới cằm Rin.

“Sae-chan, con có muốn về chỗ của mình để Rin-chan ăn không?” Itoshi-Papa hỏi.

“Ồ, không, không sao đâu, con vẫn có thể ăn như thế này.” Rin giải thích.

Sae lắc đầu quầy quậy, “Sae-chan muốn ngồi đây.”

Rin cố nén cười khi vòng tay siết chặt quanh eo Sae.

"Sae-chan là nii-chan của Rin-chan, Sae-chan có thể cho Rin-chan ăn khi nào Sae-chan muốn.” Sae nói một cách cực kỳ dễ thương.

“Chúa ơi!” Itoshi-Mama thốt lên khi máy quay rung  lên một chút trong khi bà cố nén tiếng cười khúc khích. “Sae-chan là nii-chan tuyệt vời nhất trên đời!”

Sae quay lại nhìn thẳng vào camera và nở một nụ cười thật tươi, "Tất nhiên là Sae-chan rồi!!haha" Sau đó, anh quay lại nhìn Rin với cùng một nụ cười rạng rỡ và hỏi, "Phải không, Rin-chan?"

Rin trông như sắp rơm rớm nước mắt cậu gật đầu lia lịa, “Tất nhiên rồi, em yêu nii-chan của em nhất.”

Sae nhìn lại cha mình với vẻ mặt tự hào.

“Sae-chan, Sae-chan,” Itoshi-mama gọi để thu hút sự chú ý của con trai cả, “Con thích bố hay mẹ hơn?”

Itoshi-papa nhìn qua và ném cho vợ mình một cái nhìn không tán thành.

"Cha!" Sae nói ngay lập tức và dang tay ra như thể anh đang mong được cha mình ôm vào lòng.

Itoshi-papa nhìn lại cậu con trai cả của mình với vẻ mặt khó hiểu.

“Ểhhhh!!???” Itoshi-mama hỏi ngay lập tức. “Tại sao con lại thích papa hơn, Sae-chan?”

“Bởi vì Papa trông giống Rin-chan!” Sae vui vẻ nói. “Và Sae-chan yêu Rin-chan nhất!”

"Hở? Ah… Sae-chan, Rin-chan trông giống papa, nhưng papa không giống Rin-chan đâu.” Itoshi-Papa nói.

Itoshi-mama cười điên cuồng và huých khuỷu tay vào chồng, "Papa, anh đã thua Rin-chan!" Và tiếp tục xát muối vào vết thương của chồng.

“Em đoán em trông giống papa hơn.” Rin đồng ý, rạng rỡ trước lời thú nhận của Sae. “Và nii-chan trông giống mẹ hơn về ngoại hình.”

“Sae-chan sẽ không để Rin-chan rời xa mình cả đêm đâu.” Itoshi-mama nói với niềm vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt. “Rin-chan phải cõng Sae-chan về nhà, ônh biết không?”

Itoshi-papa cười thật thà, “Không sao đâu, Rin-chan không phiền đâu, thêm nữa, Sae-chan rất gầy, chắc là không nặng lắm đâu, Rin-chan có thể cõng Sae-chan!”

______________________________________

“Điều đó…” Sae rên rỉ vì xấu hổ, “Điều đó, còn đáng xấu hổ hơn là thức dậy trong phòng với đầy goods của con.” Anh lắc đầu và phớt lờ tiếng cười của mẹ khi rời khỏi bàn ăn và quay trở lại phòng ngủ, ôm đầu và cố gắng xoa dịu cái đầu đang đau nhói của mình. Cơn đau ngày càng nặng hơn.

Trên thực tế, mọi thứ đều đau nhức, không chỉ đầu của anh. Và Sae càng nghĩ về nó, mông anh càng đau.

Có… có lẽ nào… Sae nheo mắt lại, nhưng vô ích, anh chẳng nhớ gì cả.

Sae mở cửa phòng ngủ và bước vào sau khi đóng cửa lại. Rin vẫn đang ngủ, nhưng lần này, Rin đang ôm một con mochi cực lớn của fanclub Itoshi Sae để ngủ.

Tức giận, Sae giật chiếc mochi ra khỏi tay Rin và ném nó về phía cửa. “Rin! Mau thức dậy!" Sae lay Rin và kéo chăn.

Uể oải, Rin dụi mắt và ngồi dậy nhìn Sae, “Nii-chan lạnh quá, sao anh lại làm thế? Em vẫn còn buồn ngủ."

Sae nheo mắt lại và nhìn Rin. Rồi anh ghé sát vào tai Rin và khẽ hỏi, “ Đêm qua em có đụ anh không?” Càng nghĩ về nó, mông anh càng nhói lên, anh chắc chắn 100% rằng Rin đã cho cặc cậu vào trong anh đêm qua, nhưng vấn đề là, anh không thể nhớ được điều gì cả.

Ngay lập tức Rin tỉnh dậy và mặt cậu đỏ bừng.

Sae tặc lưỡi, đó là tất cả câu trả lời anh cần khi anh ngả người ra sau, khoanh tay và có sự cau có thể hiện rõ trên mặt.

"Bao nhiêu lần?" Sae hỏi với một giọng vẫn trầm lặng.

Rin bối rối, cậu không chắc tại sao Sae lại tức giận. “Em-em, nii-chan, em xin lỗi...” Nhưng có gì đó không ổn, “Đợi đã, nii-chan, anh không nhớ à?”

Vẻ mặt của Sae một lần nữa trở nên chua chát. Anh xoa đầu mình nhưng vẫn không thể nhớ ra bất cứ điều gì.

“Anh có đau đầu lắm không?” Rin đứng dậy và ôm lấy khuôn mặt của Sae trong lòng bàn tay to lớn của mình. Vẻ mặt của cậu thể hiện rõ sự lo lắng khi cậu vuốt ve khuôn mặt của Sae. “Anh cần được giải rượu? Em sẽ đi làm cho anh một cái gì đó.” Rin sau đó dìu Sae trở lại giường của họ. “Nii-chan, nghỉ ngơi đi, em sẽ xin papa và mama không làm phiền anh nữa.” Sau đó Rin quay người bước ra khỏi phòng ngủ.

"Đứng lại!." Sae nói khi ngồi xuống giường. “Mày chỉ muốn đuổi papa và mama ra khỏi nhà để mày đụ tao thôi đúng không?”

Rin hoảng loạn trước lời buộc tội, “Không có!” Rin lớn tiếng trả lời.

“Suỵt!!” Sae ngay lập tức khiến em trai im lặng.

Rin tỏ vẻ bất bình, “Không, em sẽ không làm thế với anh khi anh đang say, trừ khi anh nói với em là không sao....”

“Tối qua anh uống say.” Sae chết lặng.

"Anh cứ yêu cầu em đụ anh." Rin bĩu môi và mân mê những ngón tay của mình, “Và anh thực sự rất dễ thương khi luôn mồm gọi em là Rin-chan cả đêm. Và sau đó anh lột trần em và em để anh đè em xuống để anh có thể cưỡi em.

Sae đảo mắt. "Không ổn chút nào. Nhưng vì đó là Rin nên sẽ không sao cả.” Anh dừng lại nửa giây rồi nói, “Và anh có thể ghim em xuống giờng nếu anh thực sự muốn.”

Rin cố không cười. “Nếu anh đã nói vậy, nii-chan.” Rin đến ngồi cạnh Sae và nắm lấy tay của người kia, “Nii-chan, từ giờ trở đi anh không được uống rượu trước mặt bất kỳ ai khác ngoài em đâu nha.”

Sae cười khúc khích khi cha anh đã nói điều gì đó tương tự cách đây không lâu. Và tốt rồi, nó chắc chắn rất có ý nghĩa bây giờ. Dù Sae có say hay không, anh sẽ không nhảy vào lòng ai khác ngoài Rin. Cái tôi của Rin không cần bất kỳ sự thúc đẩy nào, vì vậy anh sẽ không nói to điều đó ra ngoài.

Rin siết chặt tay Sae và nhìn vào mắt người kia, "Nhưng, nii-chan, nếu anh yêu cầu em đụ anh bây giờ, thì em sẽ làm."

Sae thở dài để giấu nụ cười của mình và sau đó bò về phía giường của mình. "Anh sẽ suy nghĩ về vấn đề đó sau khi em giúp anh thoát khỏi cơn đau đầu này."

Rin đứng dậy ngay lập tức và tuyên bố, “Dạaa! Em sẽ bắt tay vào ngay bây giờ.” Trên đường đi, cậu nhặt cục mochi  cực lớn của câu lạc bộ người hâm mộ Itoshi Sae và phủi lớp bụi vô hình trên đó rồi đặt nó trở lại giường.

Sae đá nó ngay lập tức như thể nó là một quả bóng đá và nó đã tiếp đất đẹp mắt vào sọt rác.

“Nii-chan!” Rin trông có vẻ đau lòng và chạy đi nhặt một trong nhiều tài sản quý giá của mình. Cậu phủi nó và ôm nó sát vào người.

Sae không mấy ấn tượng khi anh nhướng một bên mày và nhìn Rin. “Em có thể ôm cái đó thay vì là anh cho đến hết đời nếu em muốn.”

"Ý của em không phải như vậy." Rin vội vàng nói và đặt con thú nhồi bông lên bàn của họ và lắc đầu.

Sae nhếch mép, “Đi lấy nước cho anh.”

Rin ngoan ngoãn và đi tiếp.

“Cũng đừng để mama gửi cho em bất kỳ video kỳ quặc nào! Hôm nay mama thực sự là một mối đe dọa lớn đấy.” Sae trìu mến nói.

"Ồ." Rin dừng lại và quay lại nhìn Sae với một tay đặt trên tay nắm cửa. “Mama đã gửi các video hôm qua vào trong nhóm chat của gia đình.”

"Đợi đã." Sae ngồi dậy khỏi giường, “Có nhiều hơn một video à?”

Rin cười hạnh phúc, " Nó được quay cả đêm đấy, Sae-chan.”

“Ồ! Đó cách mà em gọi nii-chan của mình sao!” Sae ném cái gối của Rin về phía Rin, và nó sẽ đáp ngay mặt cậu nếu Rin không kịp bước chân ra khỏi phòng để tránh nó.

Tại buổi lễ trưởng thành của Sae, anh mặc một bộ vest được cắt may cẩn thận và đã trở về Nhật Bản cách đây không lâu.

Có một triệu lẻ một cái máy quay, đoàn làm phim truyền hình và các nhà báo, tất cả đều muốn nhìn thoáng qua kho báu quốc gia của Nhật Bản-Itoshi Sae. Nhưng Sae vẫn kiên quyết và không quan tâm.

Người quản lý của anh và những người quen rủ anh đi uống nước nhưng Sae từ chối, không lịch sự lắm. Rin đứng đằng sau Sae và lườm mọi người.

Tối hôm đó, trong bữa tối, Sae uống một ly sâm panh ở nhà với bố mẹ và em trai. Sae thực sự xem xét kỹ lưỡng chiếc ly và tự hỏi liệu có đáng để phải chịu cơn đau đầu khó chịu sau cơn say đó nữa không. Anh khóa mắt với Rin.

Rin mỉm cười và ra hiệu cho Sae nhấp một ngụm nếu anh thực sự muốn.

Sae chun chiếc mũi thanh tú của mình, làm biến dạng những nét đẹp mà anh ấy nhận được từ cha mẹ mình (dường như, chủ yếu là mẹ.) Sae đứng dậy khỏi ghế, tay vẫn cầm ly và đá nhẹ vào chân ghế của Rin. “Lùi lại.”

Rin bối rối nhưng làm theo lời anh . Cậu cau mày và nhìn Sae.

Itoshi-mama và Itoshi-papa đều nhìn Sae một cách lạ lùng.

Sae đặt ly sâm panh ăn mừng của mình lên bàn ăn rồi ngồi ngay vào lòng Rin như thể anh thuộc về nơi đó.

“Nii-chan?” Rin hỏi khi cậu ôm eo anh hai mình ngay lập tức, niềm hạnh phúc đã nở rộ trong trái tim cậu.

Sae ngửa đầu ra sau để cố gắng nhìn Rin, "Cứ làm như anh nói, tối nay, ngày mai, mỗi ngày." Sau đó, anh nhìn lại chiếc cốc của mình, chộp lấy và uống cạn.

“Sae chan!” Itoshi-papa đã đến quá muộn để ngăn con trai mình lại, “Con còn chưa ăn mà!”

Ồ . Rin nuốt nước bọt. Cậu đã nhận được sự cho phép. Đột nhiên, Sae ngồi trên đùi cậu và đốt cháy Rin, Rin hy vọng Sae sẽ không nói bất cứ điều gì về chiếc xe đẩy mà Rin đang đóng gói.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro