Điều trị cơn đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý truyện có yếu tố BDSM 😈

“Vậy thì hãy bắt đầu quá trình trị liệu” Sae siết chặt cây roi trong tay.


 
Có lẽ do tập luyện quá sức trong những ngày gần đây nên trạng thái thể chất và tinh thần của Itoshi Rin đang rất sa sút, đối với các vận động viên thì đây là dấu hiệu đau cơ, thậm chí là có thể bị gãy. Rin từ lâu đã có thói quen tập yoga để giãn cơ trong thời gian nghỉ tập, tuy nhiên phương pháp này không còn hiệu quả nữa. Trước yêu cầu của nhóm và bác sĩ trị liệu, Rin miễn cưỡng nói ra lý do.

"Có phải vì em đã quen với việc tạo ra những hưng phấn thông qua việc kích thích bên ngoài và giải phóng năng lượng của mình phải không, và em ngày càng không cảm nhận được kích thích từ việc đó nữa?"

Itoshi Sae đọc báo cáo kiểm tra thể chất hiển thị trên máy tính bảng mà không ngẩng đầu lên “Sao em không thử xem phim kinh dị? Đội ngũ quản lý đâu cấm em giải trí đâu đúng không? "

Itoshi Rin ngồi giữa căn phòng trống sạch sẽ, trên bàn được chiếu sáng bằng đèn công suất lớn.

"...Tôi chỉ tình cờ chọn được một bộ phim dở tệ thôi."

Xung quanh Sae có rất nhiều cánh tay làm bằng máy móc, phía xa xa còn có những thứ như roi và dây xích.

Rin gặp khó khăn trong việc giả vờ làm lơ chuyện này.

"Ngoài phim ảnh, em thường làm gì khác để kích thích thần kinh?"

"..." Rin im lặng.

Sae lạnh lùng nói tiếp

"Nói đi. Đừng lãng phí thời gian của anh, anh còn phải sắp xếp bác sĩ trị liệu cho em nữa."

Nó rõ ràng bằng lòng cho Sae can thiệp vào việc điều trị, nhưng khi vào phòng, nó lại không chịu hợp tác,nó tỏ ra thái độ mơ hồ chống cự và có chút do dự. Anh tắt báo cáo, lặng lẽ nói

“Nếu em vẫn nhất quyết không chịu nói cho anh biết, anh sẽ rời đi.”

Rin có chút dao động, mắt nó đảo liên tục qua lại, môi nó hé mở ra định nói gì đó rồi khép lại.

Sẽ không ai dám tin người đang do dự lúng túng này lại là tiền đạo thiên tài số 1 của Blue Prison, một chiến binh bất bại, đánh gục mọi đối thủ.

Cuối cùng, Rin hạ quyết tâm

“…Thỉnh thoảng, tôi mơ thấy những hình ảnh sôi động, gay cấn còn hơn cả trong phim. Sau những giấc mơ như vậy, khi tỉnh lại cơ thể tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, sự căng thẳng như được... cuốn đi."

“Vậy chúng ta hãy tái hiện lại cảnh tượng trong giấc mơ của em đi.”

“Hãy kể anh nghe điều gì đã xảy ra trong giấc mơ.”

Tim Rin đập như ngừng đập.

"Có... những vụ nổ, máu thịt bay tứ tung, những bộ phận cơ thể tả tơi, những đêm dài và những ánh đèn pha chói lòa, có tuyết. Và... và anh."

Anh trai của nó, Itoshi Sae.

Lúc này Sae mới lần đầu tiên ngước mắt lên, nhẹ nhàng nhìn nó và bắt gặp ánh mắt Rin, anh nhìn thấy sự bướng bỉnh và tuyệt vọng hiện rõ trong đôi mắt đã theo anh từ khi còn nhỏ.

“Thật là một người luôn khiến người khác phải lo lắng ” Anh thở dài.

Phòng điều trị theo khái niệm mới do Blue Prison phát triển có thể điều chỉnh đồng thời các dây thần kinh và chức năng cơ thể của người chơi mà không cần bảng điều khiển hay dây cáp. Chỉ cần các miếng dán cảm giác được gắn vào cơ thể và thái dương của người chơi, dữ liệu thần kinh thể chất và não sẽ được tự động tải lên máy tính và đóng vai trò là bảng điều khiển.

Sae bước tới với chiếc máy tính dưới, mỗi tay có một miếng vá, và với một cái búng nhẹ, anh khiến Rin mất cảnh giác.

Đôi mắt Rin mở to khi anh ở quá gần nó, làm Sae nhớ đến cách anh ngước lên và chờ nó nói chuyện với anh sau trận đấu U-20.

"Đây là hướng dẫn. Hãy cởi áo ra đi. Làm theo hướng dẫn và dán miếng dán này lên cơ thể. Em cần phải chà xát để nó bám chặt vào, như thế này." Những ngón tay của Sae vòng quanh thái dương Rin.

"Ừm, ừm..." Rin chớp mắt và thì thầm.

Nhìn vẻ mặt của Rin, có vẻ như việc xoa đầu này đã khiến nó cảm thấy thoải mái. Sae viết bài massage nâng cao thành một bản ghi nhớ trên máy tính, đặt miếng dán cảm biến vào tay Rin và bắt đầu giới thiệu công dụng của các vật dụng khác.

Cánh tay robot trong phòng có thể được điều khiển bằng máy tính  và phát ra sóng điện từ từ một khoảng cách nhất định, khiến da hoặc các cơ nằm sâu bên trong tạo ra phản ứng tương tự như khi được kích thích vật lý.Vì vậy, cho dù có là mưa hay lửa hay cơ chế cảm giác nào phức tạp hơn, thì các tín hiệu hoàn toàn đều có thể được mô phỏng thông qua hoạt động của máy tính mà không gây hại cho cơ thể người chơi.

Các đạo cụ trông đáng sợ ở phía bên kia được bố trí để tăng cảm giác nhập vai và giúp cho việc điều trị có hiệu quả và mạnh mẽ hơn. Vì những đạo cụ đó thực sự giống một trò chơi nào đó nên các người chơi còn hay bí mật gọi căn phòng này là "Phòng tra tấn tình yêu".

Sau khi giới thiệu xong, anh thấy Rin đã cởi áo, chỉ để lại một chiếc quần đùi tập luyện, nó dán hết các miếng miếng dán và ngoan ngoãn ngồi đó, nhưng trông nó vẫn như đang muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Sae suy nghĩ một lúc, bước tới và đột nhiên ngồi xổm trước mặt Rin.

“Rin.” Anh nghiêm túc gọi tên em trai mình.

"Từ giờ trở đi, anh cần em quên đi tất cả những gì em đang nghĩ lúc này, hợp tác 100% với việc điều trị và trao cả trái tim cho anh.Em hiểu chứ?"

Rin nhìn đi chỗ khác với vẻ mặt tội lỗi.

Anh nắm lấy cằm nó và bắt nó nhìn anh.

"Từ giờ trở đi, anh là người chữa bệnh cho em. Nếu em muốn xả stress và không muốn lãng phí tài năng vào trạng thái suy nhược này thì hãy hợp tác với anh. Anh sẽ nói chuyện với em như thế này trong suốt quá trình điều trị. Em không được phép chống cự,  em cũng không được phép nói lại, và em cũng không được phép nói trừ khi được yêu cầu. Chỉ cần gật đầu khi em đã hiểu".

Rin nuốt khan: "...Tại sao anh phải làm việc này? Là vì ​​tôi, để tôi không lãng phí tài năng của mình nữa sao?"

Sae đứng dậy.

"Đây là lần cuối cùng, nếu mày tái phạm thì mày phải trả giá. Trong lúc trừng phạt tao sẽ không nói gì nữa, nếu mày đã không còn cứu được thì tao cũng chẳng tới đây".

"Nếu mày hiểu rồi thì hãy gật đầu".

Rin cuối cùng cũng gật đầu.

"Anh khá hài lòng với sự hợp tác này và bây giờ là lúc bắt đầu điều trị"

Anh suy nghĩ một lúc rồi ra hiệu cho Rin đi về phía đạo cụ.

"Chúng ta hãy xem đạo cụ trước đã. Em có thích món gì thì nói cho anh biết nhé."

Rin chọn một chiếc vòng cổ trông giống như một sợi dây chuyền, đầu còn lại được móc từ trần nhà nên nó có thể kiểm soát độ chặt bất cứ lúc nào.

Sae mở vòng ra, chuẩn bị đeo nó vào cổ Rin thì chợt nhớ ra một điều quan trọng.

"Chúng ta đặt từ khóa đi. Nếu không chịu nổi hoặc quyết định từ bỏ việc điều trị này, thì từ này sẽ là tín hiệu dừng lại".

Rin suy nghĩ một lúc.

"[Thêm một lần nữa]...làm thôi".

Anh có một chút bất ngờ.

"Đây không phải là một từ xa lạ. Nhưng em khiến anh thấy ngạc nhiên đấy".

Anh quay lại với vẻ mặt lạnh lùng.

"Nhưng dù có là gì đi nữa, hãy bắt đầu nào".

Vòng cổ không quá chặt nhưng Rin cảm thấy nhịp tim mình đang tăng nhanh.

Làm thế nào để mô tả giấc mơ của chính mình.

Những giấc mơ không bao giờ trọn vẹn, chúng luôn giống như vô số mảnh vỡ xâu chuỗi lại với nhau, sau khi chìm vào giấc ngủ, nó trơn tru từ từ tiến vào, rồi lại lặng lẽ rút ra vào sáng sớm. không bao giờ trọn vẹn, chỉ để lại một số dấu vết về sự tồn tại của nó.

Một giấc mơ kinh điển luôn bắt đầu trong một căn nhà gỗ sáng sủa và yên bình trong bóng tối, rồi ngay trước khi máy quay tiến đến cảnh cuộc sống hạnh phúc của một gia đình thì một đám cháy bùng lên.

Ngọn lửa dữ dội do vụ nổ gây rơi vào tầm mắt của Itoshi Rin, người đang xem TV.

Để có trải nghiệm chân thật hơn, Rin được đeo một thiết bị chắn thị giác hoàn toàn khép kín, trông giống như một chiếc kính VR chưa được kích hoạt, nhưng về bản chất nó giống một thiết bị duy trì ổn định để giam giữ bệnh nhân tâm thần hơn.

Vì tầm nhìn hoàn toàn bị vô hiệu hóa nên các giác quan khác đều được nâng cao. Rin mô tả ngọn lửa bùng lên và gần như ngay lập tức nó liền cảm thấy ngực mình nóng rang.

Cơn đau không quá mạnh nhưng Rin lại cảm nhận được một cảm giác thư thái quen thuộc.

Nó kể tiếp

“Lửa cháy đến bắp chân tôi. Tôi vùng vẫy, cố thoát ra ngoài cửa sổ và cứ chạy trong bóng tối…”

Một cơn đau nhức dữ dội lan khắp bắp chân, chân thực đến mức nó dường như đã ngửi thấy mùi thịt cháy, cảm giác kiệt sức cũng rất rõ ràng, chỉ có nỗ lực hết sức mới có thể sống sót.

Cảm giác bất lực là một phần tất yếu của những bộ phim. Hơi thở của Rin dồn dập hơn.

Tấm kính cắt vào lòng bàn tay nó, nó vẫn chạy trong bóng tối, không biết qua bao lâu, nó tìm được một doanh trại có dấu vết của sự sống. Nhưng đáng tiếc, tất cả mọi người ở nơi này đều đã bị virus zombie giết chết, doanh trại rất hỗn loạn, tiếng kêu gào dần dần yếu đi, quái vật hú hét không ngừng, tuyết từ từ rơi xuống.

"Tất cả những người có thể làm bạn đồng hành của tôi đều đã trở thành cục máu đông. Có thứ gì đó đang đuổi bắt tôi. Tôi nhặt vũ khí lên và tôi không thể ngừng run rẩy..."

Tuyệt vọng, cô đơn, sụp đổ. Đây là những đoạn trong mơ khiến nó phấn khích nhất. Rin đã quen với việc hồi tưởng về sự phấn khích mà chúng mang lại, cho đến một ngày nó mới nhận ra rằng mình đang nhắm mắt làm ngơ trước phần lõi thơm ngon nhất——

“Sau đó anh xuất hiện.”

Những mảnh vỡ của giấc mơ chỉ có thể được kết nối bằng một sợi dây. Cho dù đó là sự chán nản do cảm giác bất lực gây ra hay là sự hưng phấn tột độ, thì trong giấc mơ của Itoshi Rin, manh mối xuyên suốt mọi chuyện luôn là người đó.

Sự kích thích tín hiệu do máy tính bảng điều khiển bị trì hoãn trong giây lát nhưng Rin không nhận ra điều. Nó hoàn toàn chìm đắm trong trí tưởng tượng của mình.

"Tôi nhớ mình đã liều mạng chạy trốn chỉ để gặp lại anh. Tôi muốn bảo vệ anh trai nhưng lại không thể bảo vệ được chính mình. Cuối cùng, tôi đã được anh trai cứu."

Trong giấc mơ, Itoshi Sae bôi thuốc lên cái chân bị ngọn lửa đốt, sờ vào có cảm giác mát lạnh, băng bó vết thương, cuối cùng anh dịu dàng chạm vào đầu nó và nói rằng dù thế giới có kết thúc, Rin, em cũng phải lớn lên và sống một cuộc sống tốt.

Ngay cả khi không có anh...

"Anh ấy chắc chắn đã... bị nhiễm bệnh. Anh sẽ giết tôi không thương tiếc. Anh sẽ thô bạo đẩy tôi xuống đất, tóm lấy cổ tôi và xé xác tôi thành từng mảnh..."

Rin hô hấp trở nên nặng nề, mặc dù trên cổ không có chút áp lực nào, nhưng nó vẫn đặt một tay lên cổ, dùng hai tay ấn vào cổ họng, khiến giọng nói của nó ẩn chứa một tiếng ho khàn khàn.

"Anh phải... anh phải đấu tranh, nhưng nếu tôi giết anh trai tôi, tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Tôi không muốn điều đó... ugh, nữa..."

Tay Rin đặt trên cổ họng nó, lúc thì dùng lực, lúc thì gân nổi lên cố gắng kiềm chế sức lực của mình.

Dữ liệu trên máy tính bảng cho thấy adrenaline của Itoshi Rin đã tăng đến ngưỡng thông thường. Nhưng Rin hiển nhiên không hài lòng với trạng thái này, ngược lại, nó giống như bị tra tấn đến mức suy sụp, có lẽ đây là điều mà chính nó gọi là "không đủ kích thích."

Nhìn thấy bộ dạng của nó, Itoshi Sae đặt chiếc máy tính bảng xuống, bước tới, mạnh mẽ bẻ tay Rin đang đặt trên cổ nó ra, rồi thay thế bằng tay của chính mình.

“Rin” Sae chậm rãi nói, “Em muốn bị anh giết phải không?”

So với Rin thì Sae đánh vào động mạch chủ của Rin chính xác hơn. Áp lực ngày càng tăng khiến máu lưu thông chậm chạp, mắt nó trắng dã, não trở nên thất thường, Rin bắt đầu rên rỉ.

Nó cố vùng vẫy trong tiềm thức, hai tay ngẫu nhiên mò mẫm trên cơ thể anh, sờ vào ngực anh và véo mạnh, thậm chí nó còn chạm tới cổ họng anh.

Khi bị ngạt thở, người đó sẽ cố gắng chống trả kẻ tấn công. Sae tưởng Rin sẽ tóm lấy cổ họng anh và cố đẩy anh ra, nhưng sự đụng chạm của Rin khiến anh ngạc nhiên.

Rõ ràng nó rất mạnh mẽ, nhưng nó lại đặt lòng bàn tay lên yết hầu của Sae và mò mẫm phần da ở đó theo cách gần như có thể miêu tả là vuốt ve.

"Cố gắng lên, nếu không làm sao giết mày giết tao được, mày muốn xuống địa ngục cùng với ngươi anh trai zombie này à?"

Sae ác độc nói.

Cuộc đấu tranh của Rin dừng lại trong giây lát.

"anh hai……?"

Giọng điệu của nó đã khác so với trước đây.

Đó không phải là tín hiệu điện tử mà là do anh trai nó, Itoshi Sae, đang dùng tay bóp cổ nó.

Rin nhanh chóng tháo kính ra, thứ nó nhìn thấy là một khung cảnh lạnh lẽo. Nó choáng váng không phản ứng nên đẩy anh ra.

"Sao thế, mày sốc đến không nói nên lời sao? Kích thích còn chưa đủ sao? Người anh trai mà mày muốn tiêu diệt nhất hiện tại đang muốn giết mày. Mày là kẻ hèn nhát, không dám đánh trả sao?"

Sae bước tới, đối mặt với khuôn mặt hoàn toàn trống rỗng của Rin, anh bắt đầu cáu kỉnh tự hỏi tại sao bị kích thích như vậy mà vẫn chưa đủ, anh phải đi bao xa mới có thể đáp lại.

Nhưng vào lúc này, Sae đã cảm nhận được “phản ứng” của Rin.

Rin cương cứng.

Đầu óc Sae trống rỗng trong giây lát.

Anh thoáng nghi ngờ về sự việc này, anh đang chữa bệnh cho Rin phải không? Tuy hình thức tương đối thô sơ, nhưng đây quả thực là yêu cầu của Rin, thậm chí còn cung cấp thêm dịch vụ thực hành, chỉ để giúp nó đột phá ngưỡng hưng phấn, giải tỏa căng thẳng. Dễ hiểu rằng áp lực cứ chồng chất trong lòng Rin không chỉ bắt nguồn từ bóng đá mà là còn (một phần, Sae thừa nhận) do anh.

Nhưng Rin lại cương cứng khi bị anh bóp cổ - điều này kích thích nó đến vậy à?

Anh không thích thứ gì khác ngoài bóng đá, nhưng nhìn chung thì anh cũng quan tâm đến những thứ điên rồ. 

Thiếu oxy trong não dẫn đến trạng thái bán ảo giác, khiến con người dễ đạt được hưng phấn tình dục hơn.

Đợi đã, nói về sự phấn khích, đây không phải là tác dụng tương tự như adrenaline sao?

Hóa ra Rin có hứng thú với chuyện này.

“Rin,” Sae dùng vòng cổ siết chặt thay vì dùng tay, mạnh mẽ kéo Rin lại gần mình, “Em có thích BDSM không ? ”

Rin vẫn đang trong trạng thái sốc nên anh đã tán một cái vào mặt nó.

“Bây giờ anh nghĩ rằng em ngày càng cảm thấy không còn hứng thú khi xem phim có thể là vì em đã nâng ngưỡng của mình lên quá cao khi làm những việc khác.”

Sae nhìn thẳng vào mắt nó

“En thích bị đánh và muốn cảm nhận được đau đớn, ngay cả trong giấc mơ, khi em mơ thấy ai đó bóp cổ mình, nó khiến em cảm thấy rất thoải mái phải không?"

Sae đứng dậy và lấy lại chiếc roi cùng vài sợi dây thừng như lúc đầu. Trong khoảng thời gian này, Rin cố gắng vùng vẫy để ngăn cản anh nhưng đã bị xiềng xích hạn chế.

"Ban đầu anh muốn quất thẳng vào người em cơ, nhưng như vậy sẽ quá bạo lực. Theo sở thích của anh, anh thà trói em lại và siết chặt từ từ để em có thể tận hưởng trọn vẹn 'niềm vui' khi bị vướng víu và không thể chịu đựng được nó thú vị hơn nhiều".

Anh trói chân Rin lại, đến lúc xử lý chỗ phình ra giữa hai chân nó thì Sae dừng lại.

"Cậu nhỏ của em đã cương cứng lắm rồi" Đôi mắt anh di chuyển giữa khuôn mặt đỏ bừng và đôi chân của Rin, suy nghĩ nên bắt đầu như thế nào. Trong khi suy nghĩ về điều đó, anh thản nhiên nói, Rin là một kẻ biến thái khi làm khó chính anh trai mình.

Chỉ vì những lời này mà khí chất của Rin đã hoàn toàn thay đổi.

Nói cách khác, nó đã cố gắng hết sức để che giấu lý do ham muốn dâng trào của mình, cố gắng không để Sae phát hiện ra thì giờ đây lời nói của Sae đã xé nát những nổ lực ấy. Có lẽ vì ban đầu vì bị cấm nói nên Rin chỉ mở miệng nhưng dục vọng trần trụi vẫn tiếp tục tràn ra từ nơi bí mật đáng xấu hổ kia.

"..."

Là người hiểu nó nhất trần đời, không có lý do gì mà anh không thể đọc được ánh nhìn này.

"Cái gì? Thì ra đây là điều mà em khao khát à"

Anh nhướng mày và chỉ nhẹ nhàng nói tiếp

"Em thực sự là một kẻ mất trí."

Anh đứng giữa hai chân Rin và dùng ngón chân đá vào đùi trong của Rin, buộc nơ phải mở rộng chân hơn. Sae dùng mũi giày da giẫm chính xác vào gấu quần short của nó, một tay dùng đầu cán roi quấn qua eo quần Rin dọc theo thắt lưng, dùng lực hai bên, một nửa chiếc quần của Rin bị cởi ra,cậu nhỏ trướng to chưa được chạm tới nhưng đã bật ra ngoài.

Mặt Rin vốn đã đỏ, nó giãy giụa vài lần rồi quay mặt đi.

“Chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể khiến em hưng phấn như vậy sao?"

Sae lại siết chặt dây xích cổ

“Không, có lẽ là do vừa rồi anh nhéo em. Anh tưởng em chỉ thích cảm giác đau đớn, nhưng không ngờ…  Nó lại nghiêm trọng hơn. Trong mơ, chúng ta không chỉ đơn thuần đánh nhau thôi đúng không? Em còn mơ thấy cái gì nữa, kể cho anh nghe đi."

Rin nhìn anh với sự sợ hãi và sự phấn khích lấp lánh trong mắt.

Sae dùng roi quật Rin sang bên kia, để lại một vết đỏ trên má rồi kéo đầu nó ra sau.

"Mở miệng ra." Anh lạnh lùng nói.

Rin ngẩng đầu lên một cách thận trọng và đau khổ.

"Tôi muốn... Em muốn được anh hai của em cưỡi lên, bị anh đánh đến mức đau đớn không chịu nổi. Tất cả nỗi đau của em đều đến từ anh..."

"còn gì nữa không."

"Em muốn bàn tay của anh hai, chạm vào em, giúp em... Em muốn hôn anh hai thật mạnh, cắn đứt lưỡi của anh, để cho máu chảy róc rách làm chúng ta ngạt thở..."

Trái ngược với vẻ mặt đau khổ khi bị trói, sâu trong con ngươi của nó có một sự mê hoặc sâu sắc, sự mê hoặc này khiến tầm nhìn của nó bùng cháy như ngọn lửa ham muốn quan hệ xác thịt.

Đối mặt với ánh mắt này, Sae ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm Rin, nghiến răng. Rin vô thức muốn ngậm miệng lại nhưng Sae lại ấn cán roi.

"Em liên tục hét lên rằng em muốn giết anh trau mình và tiêu diệt anh mỗi ngày, nhưng cuối cùng, tất cả những gì em có thể nghĩ đến là làm thế nào để có thể sử dụng anh hai làm chỗ thủ dâm. Em sẽ chỉ trút giận vào anh như một con chó động dục."

Sae nhếch khóe môi

"Itoshi Rin, em thật vô vọng."

Anh chuyển sang một sợi dây mỏng hơn, định gây ra cơn đau nhẹ mà anh thích ở phần thân trên của Rin. Trong khoảng thời gian này, nó hết lần này đến lần khác muốn rút tay ra để an ủi chính mình, nhưng tay nó bị trói quá chặt, Rin lộ ra sự phản kháng đặc biệt rõ ràng.

Sae nhìn nó, Rin thì thầm: "Em muốn... ôm anh hai của em bất cứ lúc nào..."

Sae dùng sức bẹo má nó

“Anh đã bảo là em không được nói chuyện đúng không?”

Để thuận tiện cho việc di chuyển, Sae quỳ một gối, dùng một tay vòng sợi dây ra sau lưng Rin.Duy trì tư thế ôm Rin thì Sae đột nhiên cảm thấy bả vai đau nhức, nó hít một hơi rồi đột nhiên ngả người ra sau, chưa kịp kiểm tra vai thì đã nhìn thấy trên môi của Rin có một vệt máu.

Khỏi nói cũng biết cơ thể của anh bị cắn một vết đẫm máu. Kẻ biết cắn người trong mắt lộ ra vẻ khiêu khích, bày tỏ sự bất mãn bằng cách liếm máu trên khoé môi.

Sae cau mày. Anh kéo mạnh dây xích cổ Rin, khiến nó ho sặc sụa.

“Thật là một con chó điên không vâng lời ” anh lạnh lùng nói.

Anh đứng dậy đi đến kệ chống đỡ, lục lọi một lúc, tìm được một vật kim loại rồi cầm trên tay.

Trước khi Rin có thể nhìn thấy nó là gì, Sae thô bạo ngẩng đầu lên và thứ đó bị quấn chặt quanh miệng nó .Đó là một chiếc vòng kim loại rỗng được kẹp giữa hai hàm răng, khiến miệng nó bị va vào mảnh kim loại cứng không thể đóng lại được.

Nó chưa kịp phản ứng thì ngón tay của Sae bất ngờ thò vào miệng nó, tóm lấy lưỡi nó rồi ấn vào dưới một miếng kim loại nhô cao.

"Wu?! Wuwu..." Rin vùng vẫy dữ dội. Nó vung tay định thoát khỏi sợi dây trói, nhưng nút thắt chỉ một ngày cứng lên, nó chỉ có thể chống cự như một con thú nhỏ đáng thương mắc bẫy của thợ săn.

Anh kéo sợi dây, sợi dây cọ xát và siết chặt hơn, cơn đau truyền đến từ khắp cơ thể khiến nó có cảm giác tê dại. Sae nhìn nó với vẻ mặt lạnh lùng, nó nhận ra sự dịu dàng ẩn dưới vẻ thờ ơ đó. Vật nằm giữa hai chân trướng đến đau .

"Tốt lắm, hi vọng là em có thể kìm chế được, đừng như lúc bé."

Sae quỳ xuống trước mặt Rin và ôm lấy gáy nó

"Bởi vì điều tiếp theo thành thật mà nói thì đó là phần “tuyệt vời” mà anh muốn nhất. "

Sae dùng tay che dương vật của nó lại.

Đồng tử của Rin đột nhiên giãn ra và hơi thở của nó đột nhiên trở nên gấp gáp.

Những ngón tay thon dài của Sae  quấn quanh dương vật nó, hoàn hảo đến mức dường như đôi bàn tay này được sinh ra để làm việc này. Nó có thể cảm nhận được những vết chai mỏng trên các khớp ngón tay, phần thịt mềm mại trên đầu ngón tay và đầu móng tay tròn trịa đang vuốt ve lên xuống khu vực nhạy cảm nhất của nó.

Đầu óc Rin đang quá tải.

Cảm giác khác hoàn toàn với những lúc nó thủ dâm, cảm giác thực hơn những gì mà nó tưởng tượng.

Cách anh ôm lấy dương vật nó, hơi ấm từ lòng bàn tay anh, nó dựa vào vai anh, hai tay nó siết chặt, hơi thở nóng bỏng của anh kích thích nó.

Quá nhiều khoái cảm.

"Um...Ah..."

Rin đang người bị bịt miệng, chỉ có thể phát ra những âm thanh nhục nhã như tiếng động vật. Sae nhanh chóng khống chế cơ thể nó, anh tăng tốc độ,  không tiếc từng centimet, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay chọc vào đầu khấc khiến Rin run rẩy kịch liệt. Niềm khoái cảm mãnh liệt lan tỏa khắp tứ chi, thậm chí toàn thân nó còn đang run rẩy, nó khao khát nhiều hơn nữa.

Rin co ngón chân lại, mồ hôi tích tụ lăn xuống trán, lăn xuống cằm khi nó ngẩng cao đầu.

Sau đó, vì quá khoái cảm, nó không tự chủ được mà vùi đầu thật sâu vào cổ Sae.

Anh nhanh chóng cảm thấy một cảm giác ẩm ướt phát ra từ vai mình. Anh cũng biết Rin đang chảy nước dãi, nó hòa lẫn với mồ hôi, chảy vào vết thương trên vai anh, làm vết thương anh bị cắn  ngứa ngáy hết cả lên.

Anh đẩy Rin ra một chút để quan sát, quả nhiên nhìn thấy nước bọt của nó đang chảy nhễ nhãi, thậm chí dính  vào hai bên má, Rin dường như đã thực sự bất tỉnh.

Sae ngừng cử động khiến nó không hài lòng, nó đã hơi tỉnh táo lại, dùng ánh mắt trống rỗng và phàn nàn tra hỏi anh. Sae rút cùm miệng ra, lưỡi Rin lại được tự do nhưng nó không tự chủ mà nhổ ra từ miệng một đống dịch thể.

“Em vẫn không thể thay đổi ”

Sae thì thầm “Ngay khi mất kiểm soát, em sẽ thè lưỡi vì phấn khích…”

Nó còn xoa nước bọt khắp nơi, khi còn nhỏ khi hai người ngủ với nhau, ban ngày Rin cùng anh chơi đến mệt lả sau đó vô thức ôm anh, gặm nhấm anh khi anh đi ngủ vào ban đêm, khiến anh ướt hết người.

Khi còn nhỏ, Sae chỉ nghĩ Rin như vậy là do nó hào hứng chơi bóng, nhưng lúc này, anh đang nhìn nó vặn vẹo không thể kiểm soát vì ham muốn tình dục trần trụi của nó không thể được thỏa mãn bởi bàn tay của anh.

Nó vẫn còn một bước nữa là đạt đến đỉnh cao nhưng tay chân nó đã bị trói chặt. Chỉ có thể ngước mắt nhìn người nắm toàn quyền khống chế mình.

"Giúp...giúp em..." Rin cầu xin với giọng khàn khàn và bối rối

"Anh hai ơi... em thấy khó chịu quá..."

Sae im lặng, lại đưa tay xuống, lần này thay vì giúp nó thủ dâm, anh dùng đầu ngón tay chặn đầu khấc lại, tay còn lại tiếp tục vuốt ve từ trên xuống đến gốc trụ, sau đó từ từ vòng ra sau. Kỹ thuật này có thể nói là vô cùng gợi tình, kích thích đến nỗi nước mắt sinh lý phải trào ra, đùi trong lộ ra, toàn thân run rẩy, muốn nhiều hơn nữa.

Khi tầm nhìn của Rin đang mờ dần, nó muốn biết chuyện gì đang xảy ra thì nó đã bị Sae cắn vào ngực, ngay vào núm vú. Mặc dù núm vú đàn ông không nhạy cảm như của phụ nữ, nhưng cảm giác đau đớn khi bị cắn và chảy máu vẫn khiến Rin không kịp chuẩn bị, anh càng cắn mạnh hơn, cơn đau càng khiến nó khóc nhiều hơn. .

Nhưng sâu thẳm trong tâm trí nó đang gào thét đòi thêm sự phấn khích.

Sae ngẩng đầu, liếm đầu răng khiêu khích, nheo mắt lại.

“Nỗi đau do đạo cụ gây ra cuối cùng cũng không bằng nỗi đau của anh phải không?”

Nỗi ám ảnh cháy bỏng như cơn sốt cao hiện lên trong mắt Rin, nó đang trong trạng thái khao khát được thỏa mãn.

"Em cương cứng vì anh, em cũng tưởng tượng em làm tình đến ngạt thở với anh để giúp anh thủ dâm. Nói cho anh biết, em đã mơ thấy cảnh này bao lâu rồi?"

Rin đau đớn và lắp bắp trả lời

"...a, rất, lâu rồi..."

“Bắt đầu từ khi nào?”

Mỗi lần hỏi một câu, anh lại đưa tay xoay một vòng, một dòng chất lỏng nhỏ gần như bị tuôn ra

"A...! Kể từ...kể từ khi anh hai rời đi..."

Sae nhéo mạnh vào phần gốc đùi của nó đến bầm tím.

"Sau khi anh rời đi, em luyện tập không tốt, tất cả những gì em có thể nghĩ đến chỉ có loại chuyện này sao? Em nghĩ gì về anh? Đồ chơi tình dục của em à?"

Sae đã vô tình tạo ra nhiều đau đớn hơn.

Mỗi cơn đau nhỏ trong cơ thể liên tục bị kích thích, vỏ não vốn đã vô cảm của Rin, biến nỗi đau quen thuộc thành khoái cảm tương đương, đồng thời, lượng tinh ở phần dưới cơ thể không được giải phóng tạo nên sự kích thích cuốn trôi đi lý trí còn lại của nó.

khoái cảm, máu, vết cắn, nước bọt còn sót lại trên môi, cảm giác ấm áp và xào xạc của lưỡi đối phương trên da, cảm giác đau nhức do dịch cơ thể chảy ra trên vết cắn, sự ma sát của sợi dây.

Tất cả những điều này đều nằm dưới sự kiểm soát chung của Sae

Rin khóc. Nó đã chịu đủ đau đớn, nó đã tích lũy quá nhiều ham muốn, giờ nó chỉ muốn cắt thật mạnh vào tay mình để được giải thoát. Nó không nhịn được mà đẩy cơ thể về phía trước, cố gắng giành lấy sự kích thích cuối cùng từ phần thịt mềm mại trong lòng bàn tay.

Nhưng khi anh giữ nó lại, đôi mắt bình tĩnh đó thậm chí còn không cố ý nhìn nó như một công tắc kích hoạt, lý trí còn sót lại bị ham muốn trần trụi gạt sang một bên. Rin cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, nước mắt nó trào ra vì vừa kích thích vừa xúc động.

Gác lại hình phạt nhục nhã vừa phải nhận vì đã cắn người lung tung, Rin tập trung toàn bộ sức lực, lợi dụng khoảnh khắc Sae đang ở rất gần mình chuẩn bị ngóc đầu lên, cắn vào yết hầu của anh một cách mãnh liệt và tuyệt vọng.

Phần cổ họng dễ bị tổn thương nhất của anh bị kẻ săn mồi bất ngờ tấn công gây đau đớn, Rin lao tới cổ anh, đập mạnh vào cằm anh, cơ bắp của anh vô thức căng cứng, lòng bàn tay đang nắm lấy dương vật của Rin cũng siết chặt lại.

"Ah ah...!"

Rin thở ra một hơi gấp gáp và bối rối, động tác tay đã đạt đến đỉnh điểm. Dòng tinh dịch ấm nóng được phun vào tay Sae, cuối cùng áp lực tích tụ trong thời gian ngắn đã được giải phóng bởi chính bàn tay của Sae.

Nhìn thấy tinh dịch dịch dính dính đã xuất ra trên tay mình, Sae cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhàng.

“Này Rin,” sau vài giây im lặng, anh nhấc vai lên đỡ đầu Rin. Rin đã nằm trên người anh kể từ khi nó xuất tinh.

"Chữa trị xong rồi, mau đứng dậy đi, anh sẽ đi giặt đồ của em" anh lạnh giọng nói.

Rin vẫn bất động.

Sae cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, quay đầu lại và giơ cánh tay tương đối gọn gàng của mình lên.

Cái đầu của Rin ngẩng lên khi anh di chuyển.

--Nó đã ngủ quên.

Dù đã ngủ say nhưng lưỡi vẫn thè ra,trán lấm tấm mồ hôi sau khi trút dịch thể ra trên khóe miệng, cằm và cổ, còn có vết đỏ. Đọng lại trên má nó ...

Nhìn những giọt nước mắt ấy, nó có vẻ đã rất đau, nhưng dù vậy, nó vẫn ngủ rất ngon. Giống hệt như khi còn là một đứa trẻ, nó hay ngủ gục trên vai tôi sau một trận cãi vã lớn.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của nó một lúc.

"..."Thêm một lần nữa"... Em còn nhớ lúc đó tôi đã nói gì không, Rin?"

Cuối cùng anh cũng nói với chính mình bằng một giọng điệu có phần nhẹ nhàng.

Ngày hôm sau, Sae lại đến thăm để kiểm tra sức khỏe của nó.

Rin đã có lại sức khỏe tốt, áp lực tâm lý cũng đã được giải tỏa, nghe nói là không có gì phải lo lắng. Vấn đề duy nhất và lớn nhất là nó không còn mặt mũi nào để gặp Sae.

Sau khi làm những điều đó - mô tả chi tiết những giấc mơ khiêu dâm độc đáo của nó với anh, cương cứng rồi chống lại anh, bị anh trói và rồi "huấn luyện", cuối cùng là bị đưa lên cao trào bởi tay của anh.

Sau những chuyện như vậy, liệu nó vẫn còn có thể ở cùng phòng với anh như không có chuyện gì xảy ra không?

Rin đứng trong phòng thay đồ. Trên khuôn mặt lộ rõ nét căng thẳng, trái tim nặng trĩu đang quay cuồng và chìm xuống nhanh chóng.

Sae đưa cho nó một đống phim châu Âu đình đám như thể chưa có chuyện gì xảy ra, như thể anh không nhớ gì cả. Rin nhìn thoáng qua, ngoài sự tò mò và kinh hãi, còn có những cảnh BDSM rộng lớn và tươi sáng hiện ra, ký ức ngày hôm qua lập tức khiến não nó như nổ tung.

“Nhớ thường xuyên dập "lửa"”

Sae chỉ vào đĩa CD, suy nghĩ một chút rồi nói thêm

“ Tập kiểm soát đi, đừng đặt ngưỡng quá cao, nếu không em sẽ lại làm phiền anh”

Rin tức giận

"Anh đến đây chỉ để nói điều này? Nếu không có anh, tôi đã không đạt đến giới hạn—— "

Sae ngắt lời nó và nói

"Ai cũng có ngưỡng giới hạn. Em đã thủ dâm khi nghĩ về anh, trong giấc mơ em vẫn quan hệ tình dục cực độ với anh điều đó là chuyện không thể phủ nhận"

Rin nhất thời không nói nên lời, mặt đỏ bừng.

Hồi lâu sau, nó cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói.

“Dù sao, những gì không nên biết thì bây giờ cũng biết rồi... Lần sau có đến hay không là quyền của anh.”

Sae im lặng một lúc: "Anh là anh trai của em, Rin."

Làm sao anh có thể không quay đi khi Rin đang ở trong tình trạng này được?

Tuy nhiên, Rin rõ ràng đã hiểu sai ý nghĩa của câu nói này, chỉ nhếch lên khóe miệng cười mỉa mai.

"Đúng vậy, thật không thể tin được... Cuộc đời của tôi đã bị anh làm loạn từ lâu rồi."

Nó nhắm mắt lại rồi lại mở ra.

"Bây giờ chuyện gì cần nói cũng đã đã nói xong, hãy ra khỏi đây"

Sae nhìn nó chằm chằm, sau đó quay người rời đi mà không nói gì.

Sau khi cánh cửa đóng lại, Rin đập vỡ tất cả hộp đựng đĩa CD xuống đất, giống như hồi còn nhỏ khi lần đầu tiên đẩy những chiếc cúp của Sae xuống.

Bốn tuần tiếp theo chỉ có sự im lặng, nỗi cô đơn mà Rin đã quen, nó chỉ có thể dựa vào thuốc để giải toả.

Trong một thế giới mà tình trạng kháng thuốc ngày càng trở nên mạnh mẽ, điều gì đến cũng sẽ đến, chúng ta sẽ không bao giờ có được loại thuốc mạnh nhất.

Dưới ánh đèn sợi đốt, trái tim Rin lại tràn ngập hơi ấm. Nó đấm vào cửa đủ đồ, lắc đầu dữ dội rồi bước về phía sân tập như muốn trút bỏ những cảm xúc tiêu cực đang bám lấy mình.

Năm phút sau, Rin đang nằm dựa vào vai Sae và chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, khó có thể biết được nó đã ngủ quên hay ngất xỉu do bị kích thích quá mức.

Đúng vậy, tôi tự nghĩ, suy cho cùng thì không phải ai cũng có thể chơi đùa với người trong mộng của mình mỗi ngày.

Anh thản nhiên lau sạch tinh dịch khô trên tay trên sàn, đặt Rin nằm trên giường ở góc phòng rồi bước vào phòng tắm.

Phòng điều trị còn được trang bị vòi sen, đây là một điểm nhấn chu đáo. Anh cởi bộ quần áo dính đầy dịch cơ thể ra, ở giữa chân có một cảm giác quen thuộc khiến anh không thích, cúi đầu nhìn thấy một túp lều quả thực đang nhô ra trong quần lót.

Anh cũng vất vả lắm.

"gọi--"

Anh để dòng nước nóng rửa sạch tâm trí, không khỏi nghĩ đến vừa rồi Rin run rẩy trong vòng tay anh, cùng sự mê hoặc trong đôi mắt khao khát anh và dường như sẵn sàng vồ lấy anh và cắn anh đến chết bất cứ lúc nào.

Đôi mắt từng nhìn chằm chằm vào bóng đá với sự tập trung vô song khi nó còn là một đứa trẻ.

Không hiểu sao đối tượng Rin khao khát trút giận lại chính là bản thân anh, mặc dù anh có chút ngạc nhiên, nhưng anh cũng không cảm thấy chán ghét. Đánh giá từ phản ứng của chính mình sau khi giúp em trai làm chuyện ấy, Sae không có tư cách gì để buộc tội Rin.

Phải làm gì tiếp theo?

Giữa không khí nóng bức, Sae thở một hơi dài rồi đưa tay dọc theo cơ thể.

                      End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro