Rối bóng mộng kịch trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôn Tự Thiềm
"A Lâm, con đã gánh đủ nước sau giếng chưa? - người đàn bà gương mặt khắc khổ, nhưng cái nét hiền từ không thể che lấp được sau những nếp nhăn của năm tháng.

"Con làm xong cả rồi mẹ ơi."
Cậu thanh niên tầm 17 18 tuổi, thân hình vạm vỡ, bởi vì nắng gió miền quê mà da đen ngăm.

Cậu lấy tay quẹt vài đường trên mặt lau đi mồ hôi "À, mẹ ơi, hôm nay con sang nhà một người bạn. Tối sẽ về hơi trễ, mẹ đừng đợi cửa con nhé."

"Ừ, con đi thì cũng đừng về trễ quá. Thôn của mình không thích hợp để về quá khuya đâu đấy."

Nói rồi cả hai mẹ con họ đi vào nhà, nấu một bữa cơm chiều. Khói bếp màu lam len lỏi qua từng vách tranh, phả vào không khí trong lành nơi miền quê, từng mái ngói nơi đây cũ kỹ. Dường như cái nét xưa cũ bao trùm lên từng góc cạnh ở đây.

Mỗi con người đều mang tâm thái hoài cổ, dòng hoài niệm chảy dọc tư tưởng của những người lớn tuổi trong thôn.

Tối đến, sau khi dùng cơm cùng mẹ xong, A Lâm xin phép rời khỏi nhà đi đến nhà cậu bạn.

Nhà cậu ta cách nhà A Lâm một con đường dài, bởi lẽ nhà cậu ta nằm ở đầu thôn, còn nhà A Lâm nằm gần cuối thôn này cơ.

Nhóm bạn của A Lâm có mấy người, nhưng lại thân nhau từ khi còn bé tí ti. Chúng nó từ khi còn nhỏ quậy phá làng xóm, nhưng được cái rất thông minh, lém lỉnh nên người lớn cũng du di cho qua.

"Này Lâm, đã nói với mẹ cậu hôm nay về trễ chưa đấy. Không bác nhà lại đi tìm mày."

A Lâm gật gật đầu lấy lệ, "Rồi rồi, đã nói rồi. Thế nào đã chuẩn bị chưa?"

Tiểu Thành ở bên cạnh, trải tấm chiếu rách vài chỗ, bày đồ đã chuẩn bị tà trước lên chiếu.

"Đây này, tụi tao chuẩn bị không thiếu một thứ gì."

Trên tấm chiếu gồm có 9 món, nhị đồng nam nữ, heo, gà, bò, đồng nhân, vàng, bạc, đồng xu.

Sau đó bày ra cờ bát quái, trên đó có gương âm dương, một thanh kiếm gỗ thêm một cây nến chưa thắp.

Kỳ Khuyết vốn là cái đứa nhát gan nhất trong đám. Nó run cầm cập, thỏ thẻ "Hay là thôi đi, tụi mày đừng bày trò nữa, đáng sợ lắm. Mẹ tao nói gọi hồn là chuyện nguy hiểm nhất trên đời. Không nên liều lĩnh."

Vương Thạch gõ đầu nó kêu một tiếng rõ đau "Mày thấy sợ thì đi về, để yên cho tụi tao làm."

Thằng bé Kỳ Khuyết nói vậy, nhưng vẫn ở lại chăm chú xem tụi bạn làm trò.

A Lâm không nói không rằng, mở ra cờ bát quái, đặt gương âm dương ở trung tâm phía trên, đối diện là một chiếc gương đồng. Bên trái là thanh kiếm gỗ, bên phải ngọn nến đã được thắp lên.

Cả đám ngồi không dám nhúc nhích tập trung nhìn A Lâm đang vẽ cái gì đó lên không trung.

Tụi nó cũng không bất ngờ lắm khi thấy A Lâm làm những việc này, bởi bì mẹ nó lúc trước kia là một thầy pháp. Bây giờ đã không còn hành nghề nữa, trở về thôn trang này làm một người bình thường thế thôi.

Miệng lẩm bẩm "Thiên Linh, Địa Linh, Âm Linh. Nghe lời ta niệm, hiện chốn thiên thai, cấp cấp như lệnh."

Vừa dứt lời, A Lâm rút một tấm bùa trong tay áo, đưa qua ngọn nến đốt cháy nó.

Lá bùa vừa cháy một nửa, xung quanh nổi gió nhẹ, lại nghe như có tiếng chuông ngân lên từ nơi nào đó.

"Đinh......Đinh....."

Tiếng chuông ngày một gần hơn, đám người A Lâm không mảy may một chút sợ hãi, chỉ có thằng nhóc Kỳ Khiết lấy tay che hai mắt, sợ như gặp phải cái gì đó.

Bất chợt tiếng chuông đến gần A Lâm rồi chấm dứt hẳn.

Ngọc Hoa đứa con gái duy nhất trong đám, tự dưng nó trầm mặc, cúi đầu nhìn xuống đất, chỉ có A Lâm là nhìn ra vẻ kỳ lạ của nó mà thôi.

"Ngọc Hoa, mày làm gì thế?"

A Lâm vừa hỏi vừa nhanh tay cầm kiếm gỗ phòng bị.

Đôi vai Ngọc Hoa khẽ rung, ngẩn mặt lên nhìn một lượt, rồi dừng lại trước mặt A Lâm.

Nhìn thấy A Lâm, đôi mắt Ngọc Hoa lưng tròng, ầng ậng nước.

Khẽ đưa tay định sờ vào mặt cậu ấy. Lại bị A Lâm gạt tay, chỉ thẳng kiếm gỗ về phía mình.

"Người đến là kẻ nào? Thành thật khai báo nếu không ta sẽ khiến cho ngươi không thể siêu sinh."

Ngọc Hoa không nói, lặng im rất lâu. cả bọn đều không dám rời đi dù đã sơn đến nỗi chân tay tê liệt.

Nhưng lại nghĩ chỉ cần có A Lâm ở đây, bọn chúng sẽ không cần phải sợ nữa.

A Lâm không gấp gáp, không hối thúc 'Ngọc Hoa' nói cho cậu nghe.

Mãi một lúc sau, 'Ngọc Hoa' đứng dậy, chỉ ta về phía Nam thôn Tự Thiềm, giọng nói âm lãnh văng vẳng rùng rợn.

"Đi thôi."

Nói đoạn 'Ngọc Hoa' đi trước một mạch, không cần biết đằng sau có ai đi theo hay không?

A Lâm định bụng sẽ đi theo nhưng bị đám bạn cản lại "Nè mày điên hả, lỡ như có chuyện gì thì làm sao? Không được đi."

A Lâm không hiểu lí do vì sao, kể từ khi nhìn thấy ánh mắt của âm hồn kia nhập vào thân Ngọc Hoa, lồng ngực trỗi lên đau xót khôn nguôi.

Dường như âm hồn kia không có ý muốn hại cậu thì phải.

A Lâm trấn an đám bạn "Yên tâm, không việc gì, các cậu nếu sợ thì hãy về trước. Đừng lo. Không sao cả."

Nói rồi, mặc kệ có ai đi theo mình hay không, A Lâm theo hướng vừa nãy mà đi.

Đêm tối tăm, ánh trăng đêm nay không sáng như mọi hôm, sương lạnh buông xuống, A Lâm có chút lạnh nhưng vẫn một mực đi về phía trước.

Bỗng dưng trong con đường mòn tối tăm, đom đóm từ đâu bay ra, thắp sáng con đường dẫn vào một ngôi nhà hoang cũ.

A Lâm ngó nhìn xung quanh, nơi đây là đường cụt, lẽ nào....lẽ nào 'Ngọc Hoa' đi vào ngôi nhà kia sao?

A Lâm không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa ngôi nhà đi vào trong.

Bởi vì là người hay đi rừng, bên hông của cậu luôn có mồi lửa.

Thắp nến bên trong căn phòng, lúc này đã có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong.

Căn phòng đã cũ, bụi phủ đầy lên tất cả những món đồ ở đây.

Quan sát một lượt, chợt có tiếng gọi bên tai, "Trên bàn có nhật ký, đọc nó."

Như một lời thúc giục, A Lâm nhặt lấy quyển nhật ký đã ố vàng, bụi bặm bao một lớp thật dày.

"Biện Kinh, ngày mùng 7 tháng 7
Hôm nay mọi người trong gánh hát đã biết chuyện của ta. Nói ta là thứ bẩn thỉu, là thứ yêu nghiệt. Bởi vì ta thích con trai."

"Biện Kinh ngày mùng 8 tháng 7
Mưa ngâu. Tiểu Vinh nhớ ngài. Tiểu Vinh đã không còn được đứng ở sân khấu diễn khúc Bá Vương Biệt Cơ nữa. Ngài chắc hẳn sẽ thất vọng lắm."

"Biện Kinh ngày mùng 9 tháng 7
Hôm nay ngài đến Hí Vân Lâu, nói với lâu chủ muốn chuộc ta về phủ. Kim ngân ngàn lượng, ngài ấy vậy mà đồng ý. Cuối cùng ta cũng thoát được bể khổ nơi này có phải không?"

"Biện Kinh ngày mùng 10 tháng 7
Ngày đầu tiên ta ở cùng ngài ấy. Thật có chút không quen."

"Biện Kinh ngày 11 tháng 7
Ngài ấy tự tay làm cho ta rối bóng, để ta diễn lại khúc Bá Vương Biệt Cơ cho nhày ấy xem."

"Biện Kinh ngày 12 tháng 7
Kể từ ngày ta được chuộc về đã được mấy ngày, nhưng lại chỉ quẩn quanh trong phòng. Không đi ra ngoài, bởi vì mọi người ở ngoài luôn nhìn ta bằng ánh mắt khinh thường, nói ta dùng vu thuật làm ngài u mê. Nhưng ta không có, ta không hề làm điều gì tổn hại đêm ngài cả. Ta chỉ yêu ngài thôi, mọi người lại không chấp nhận ư?"

"Biện Kinh ngày 13 tháng 7
Nhân lúc ngài đi công việc ta lén ra ngoài đi dạo một chút, lại có kẻ chỉ trỏ vào ta. Nói ta là kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ. Yêu nghiệt hại thế nên đi chết đi. Ta nghe được, nhưng lại vờ như không. Tâm ta đau."

"Biện Kinh ngày 14 tháng 7
Ta nói với ngài hay là thôi nhỉ không cần phải vì ta mà làm mất mặt ngài, hãy để ta rời đi. Ngài tức giận bỏ ta một mình, đi một mạch ra khỏi phòng. Như vậy cũng tốt, ngài sẽ không để ý đến ta nữa. Rời đi sẽ dễ dàng hơn."

"Biện Kinh ngày 15 tháng 7
Trăng hôm nay có vẻ sáng, ngài đã giận ta tròn một ngày một đêm rồi. Liệu...khi ta...đã... Ngài có còn giận ta nữa không."

A Lâm đọc đến đây, lật qua trang mới thì có vẻ như đã bị xé đi mất, không còn chữ gì ghi trên đó nữa.

Bỗng trong gương ẩn hiện bóng người mờ nhạt.

A Lâm tiến lại gần nhìn vào gương, trong gương chính là cậu ấy, nhưng quần áo trên người thì không giống như thời này. Hẳn là bộ quần áo kia đã từ những năm rất lâu về trước rồi.

Nhưng....tại sao người trong gương lại giống A Lâm đến như vậy?

Người trong gương ánh mắt bi thương, dần dần biến mất để lại gương đồng đối diện A Lâm.

Hoạt cảnh trong gương làm cho A Lâm giật mình lùi lại về sau.

Chính là khung cảnh, người trong gương kia trên người vận hí phục, trang điểm theo kiểu hí kịch, ngồi trước gương dặm lại son môi, đoạn ngắm nghía bản thân trong gương. Cười một nụ cười thật đẹp, nhỏ nhẹ để lại một câu "Kiếp sau, ta tìm ngài trước, có được không? Như vậy mới công bằng." Rồi lại cầm lên chủy thủ, nhẹ nhàng kéo một đường thật dài thật sâu ngay tại động mạch cổ.

Máu tươi từ động mạch bắn ra, nhuộm đỏ gương đồng phía trước, người nọ ngã xuống bàn trang điểm nét mặt vẫn an nhiên không luyến tiếc.

A Lâm đứng bần thần thật lâu, chợt sau lưng có tiếng vọng lại.

"Giam hồn, đoạt mạng, ta muốn hồi sinh em ấy."

Tiếng nói giận dữ rùng rợn, A Lâm có chút sợ hãi, tóc gáy dựng lên vào sợi.

Lấy hết can đảm quay đầu lại, 'Ngọc Hoa' mắt long sòng sọc, giọng nói lúc này không phải của cô ấy nữa.

A Lâm nhẹ nhàng đối đáp với người nọ "Ngươi còn uẩn khúc, nói ta nghe."

'Ngọc Hoa' không còn đáng sợ như lúc nãy nữa, trở về trạng thái yên tĩnh.

Cho đến khi 'Ngọc Hoa' cất lời, "lập đàn thờ cúng bái tướng gia, nếu không kiếp này sẽ không gặp được người cần gặp."

Vừa dứt lời, Ngọc Hoa ngã ra đất ngất đi. A Lâm còn muốn ở lại tìm hiểu thêm nhưng lại lo lắng cho cô bạn nên đã rời đi.

Lại không quên cầm theo cuốn nhật ký mang về nhà.

A Lâm đưa Ngọc Hoa về nhà trước, sau đó bản thân mới tự mình đi về, lúc đó đã là nửa đêm, mẹ cậu cũng đã ngủ rồi.

Trở về phòng thay ra bộ quần áo, thắp đèn trong phòng sáng trưng, A Lâm lại lôi ra cuốn nhật ký.

Sơ ý thế nào lại làm rơi vật gì đó, cúi người nhặt lên.

A Lâm nhìn vào nó trân trân, trong tấm ảnh, chính là người mặc hí phục mà cậu ấy thấy trong gương. Còn có...còn có một người y hệt cậu nữa.

Thế này là thế nào ....?

Nhưng cũng bởi vì mệt mỏi quá nên A Lâm bỏ mặc, leo lên giường ngủ một giấc, sáng rồi tính tiếp.

Đêm đó, A Lâm mơ một giấc mơ. Trong mơ hình như là hình dạng cậu ấy trong bộ quân phục đã cũ thời.

Trong mơ người nọ như phát điên, giữ lấy thể xác của người kia. Dường như không chấp nhận việc người kia đã chết thì phải.

Giá y đỏ rực, tân phòng sáng trưng. Người nọ bước vào, nụ cười yêu chiều nhìn người 'đang ngồi' trên giường "Tiểu Vinh, cuối cùng thì ngày mà chúng ta thành thân cũng tới. Em có vui không? Ta thì lại rất hạnh phúc đấy, bởi vì đã có được em. Chính là người mà ta yêu nhất trên thế gian này."

Nói đoạn người kia vén khăn trùm đầu đỏ, hiện ra gương mặt không có lấy một tia sự sống, nhưng lại được trang điểm rất đẹp.

Rót 2 ly rượu, người nọ choàng tay 'tân nương' cùng nhau cạn chén.

Chợt, cánh tay rơi xuống. Có lẽ.....phải chăng vì 'xác' đã quá lâu, hẳn là...mục rửa đúng chứ?

Người nọ nhẹ cười, "Tiểu Vinh, em lại hư rồi, không nghe lời ta gì cả. Để ta gắn vào lại cho em nhé."

Nhìn thấy hành động của chủ nhân, đám người hầu không nhịn được. Tiểu nam đồng rón rén lại gần, thỏ thẻ "Bẩm tướng gia, người này đã chết từ rất lâu rồi. Tướng gia....."

Câu nói còn chưa hết, người nọ đá văng tiểu nam đồng quát lớn "Cút. Ai bảo ngươi em ấy chết chứ. Người có tin người chết bây giờ là ngươi hay không. Cút ra ngoài."

Tiểu nam đồng sợ hãi tột cùng, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng.

Người nọ nhìn về phía giá y, "Ta sẽ mãi mãi giữ em ở lại cạnh bên ta."

Giấc mơ biến hóa, Thần - Tiên - Quỷ, Âm - Dương - Vô. Nam nữ đồng nhi, búp bê giấy, gương đồng cùng giá y.

"Âm Dương Thiên Địa quy lai hội
Ngự linh tiên đồng trấn âm hồn."

Lời vừa khấn, búp bê giấy nhuộm đỏ, nam nữ đồng nhi bái lạy.

Kết thúc thuật giữ hồn.

Giấc mơ cứ mãi tiếp diễn, người nọ cứ sống một đời với búp bê giấy chứa đựng linh hồn người yêu của hắn ta.

Cho đến khi nhân quả báo ứng, nghiệp báo luân hồi, kẻ giữ linh hồn của người khác phải trả giá.

Giấc mơ cũng vậy mà tự dưng kết thúc, A Lâm giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa.

Bất chợt cậu ấy muốn kể lại chuyện này cho mẹ nghe, biết đâu mẹ có thể biết được điều gì thì sao?

Mẹ A Lâm sau khi nghe xong lời con trai bà kể, bà im lặng một lúc lâu mới tiếp tục câu chuyện còn dở dang.

"Khi ta còn nhỏ như con, ta nghe ông ngoại, tức ông cố của con, kể lại rằng giai thoại kia là có thật. Tướng gia yêu một người hát kịch, đến khi cậu ấy chết, tướng gia không chấp nhận bèn giữ lại hồn phách không cho người nọ siêu thoát. Mãi cho đến khi vô tình gặp được một vị cao tăng đi ngang qua tướng phủ. Lại nghe nói rằng chính vị cao tăng đã thu hồn phách của người nọ về chùa tu tập. Còn vị tướng gia kia đã chấp nhận được việc người yêu của ngài không còn. Ba ngày sau đó, cũng tạ thế mà rời đi theo ái nhân."

Thế tục đồn đãi có lẽ tướng gia thông hiểu đạo lý nhân sinh, từ bỏ chấp niệm trong lòng, nên đã quyên sinh. Đầu thai chuyển thế làm một kiếp mới.

Có kẻ nói chuyện tình của bọn họ là nghiệt duyên. Có người lại nói chuyện tình của bọn họ thật đẹp.

Nhưng mặc cho thế tục miệng qua lời lại, thì tướng gia cùng người yêu thương chỉ cầu một kiếp không vương sầu bi, ái kết tình thâm một đời hạnh phúc.

Mẹ A Lâm lắc đầu, lại nói "Vốn dĩ là chuyện tình đẹp, lại bị ngăn trở bởi luân thường thế tục. Cái mà chúng ta hay bàn tán về đạo giáo gia phong chẳng qua chỉ là công cụ để dẫn dắt con cháu đi vào con đường đúng đắn chứ không phải khung hình bắt chúng nó đóng khuông một mực làm theo."

A Lâm khẽ khàng "Vậy mẹ, nếu như...con thích con trai, mẹ cũng không phản đối sao?"

Mẹ A Lâm vỗ vai đứa nhỏ " Cái thằng này, hỏi lạ. Người con thương mới là người sống với con cả đời, không phải mẹ. Mẹ chỉ là người đi cùng con đến hết cuộc đời của mẹ. Còn cuộc đời của con là người con yêu đi cùng kia kìa."

A Lâm không nói gì thêm ôm mẹ một cái thật chặt "Cảm ơn vì đời này con được làm con của mẹ."

Hai mẹ con A Lâm nói chuyện một lúc đã đến giữa trưa, vừa lúc đó ngoài cổng có tiếng gõ cửa.

"Lâm, ra mở cửa đi con. Chắc là con trai của bạn thân mẹ năm xưa, thằng bé năm nay vừa vào đại học, muốn trải nghiệm một chút để làm bài khảo sát gì đó. Mẹ nó liên hệ với mẹ cho ở nhà mình. Con đừng có láo nháo đấy có biết không?"

A Lâm thấy mẹ mình có người mới lại bắt đầu cái kiểu la oai oái, nhưng A Lâm biết mẹ thương mình nhất.

Cũng lủi thủi ra mở cửa.

Cánh cửa vừa mở, trước mặt là cậu nhỏ với gương mặt thanh tú.

Cậu ấy nhìn thấy A Lâm, nở một nụ cười rạng rỡ.

Ánh mắt giao nhau, cả hai im lặng hồi lâu rồi bất giác cùng đồng thanh:

"Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp."
............

Hết.

...........







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro