Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi chuông vừa reo báo hiệu giờ ra chơi, thì anh ta liền từ từ bước qua lớp tôi. Khi anh đi qua đã có nhiều bạn trong lớp thấy thì đã xì xầm, to nhỏ, không kém phần tò mò. Rồi lần lượt từng bạn bước ra, thì bất ngờ thấy anh đứng sát mép cửa. Bạn nào cũng cười, cúi chào rồi anh cũng cười chào lại, khiến bạn nữ nào cũng ngất ngây, còn nam thì lại có chút tự hào vì ít khi anh mới nói chuyện với khối dưới.

Rồi tôi với Khuê cùng nhau đi ra, vừa đến cửa lớp thì anh ta nhảy ra trước mặt khiến hai tôi hết hồn. Xong anh ta chìa tay ra đưa tôi hộp bánh với mảnh giấy ghi ” Xin lỗi đã làm em liên luỵ.”. Lúc đầu tôi không tính nhận vì tôi không thích nhận quà người lạ, nhưng chợt nhớ ra Khuê thích anh ta nên tôi lấy và quay qua Khuê cười tươi, nói :

– Khuê anh này tặng ông nè. – Vừa nói tôi vừa đưa bánh cho Khuê.

– Thiệt hả? – Khuê cười nói.

– Thiệt đó. – Tôi đáp.

– Phải không anh gì đó ơi. – Tôi hỏi anh ta.

Vì không muốn quê nên anh ta cười tươi đáp :

– Đúng rồi anh tặng em đó Khuê. – Xong rồi bước đi về lớp.

Hai chúng tôi cám ơn anh ta xong rồi cùng nhau xuống căn tin mua đồ. Khuê sau khi nhận bánh vui hết lớn, cứ nhắc mãi về anh ta thôi, nào là anh đó tốt thật, đẹp trai còn ga lăng nữa, có khi nào anh ta thích mình không ta… khiến tôi cũng vui theo. Còn về anh ta thì lại có xíu buồn, trách tôi :

– Sao em dám làm vậy, đó giờ chưa ai làm vậy với tôi cả.

Khuê vui suốt cả buổi ra chơi, hồn nhiên ăn nó một cách thoải mái. Nói thật thì tôi cũng chả quan tâm đến anh ta lắm vì khi ba mẹ li dị tôi đã không tin vào tình yêu với cả tôi cũng không nghĩ anh ta yêu tôi, anh ta làm vậy chắc là chỉ muốn xin lỗi nhưng tôi phải giữ lời hứa với Khuê nên buộc làm vậy.

Đến giờ trưa cũng như thường ngày, lớp anh ta sang lớp tôi ngủ. Tôi đang ôm chăn gối thì tự nhiên anh ta đâu ra lù lù xuất hiện, đứng chặn lại dành lấy chăn gối của tôi. Tôi hơi hết hồn vì chăn che hết mặt rồi tự nhiên bị ai lấy nên hơi hoảng. Anh ta lấy xong tôi mới nhìn lên thì mới biết là anh ta lấy, tôi lạnh lùng nói :

– Trả lại cho tui, để tui về chỗ ngủ.

– Không trả đấy, em làm gì tui. Hôm nay tui muốn em ngủ kế tui. – Anh ta trả lời giọng bực tức.

– Đồ khùng trả đây. – Vừa nói tôi vừa giựt lại cái chăn trên tay anh ta. Nhưng anh ta giữ chắc qua tôi lấy không được.

– Không trả. – Anh ta nói lại, giọng còn bực tức hơn.

Dù hơi sợ, nhưng tôi cũng tỏ vẻ lạnh lùng, lấy hết sức dẫm vào chân anh ta khiến anh ta đau điếng, làm rớt chăn gối xuống. Anh ta quát to, khiến ai cũng nhìn :

– Em làm gì vậy hả?

Tôi cuối xuống lấy chăn gối của mình rồi về chỗ ngủ không thèm nói với anh ta tiếng nào nữa . Anh ta cũng về chỗ của mình luôn, thế là đám đông giải tán ai về chỗ nấy. Khi anh ta đang đứng chải chiếu thì tôi lấy điện thoại ra chụp cận mặt anh ta gửi cho Khuê, xong rồi xoá. Khuê mừng lắm vì tôi giữ lời hứa và nhắn lại cho tôi :

– Cám ơn ông nha. Mà công nhận ảnh đẹp trai thật dù là chụp lén nhưng vẫn đẹp. – Tôi cũng gửi lại icon cười rồi cất điện thoại đi ngủ.

Tôi thì không suy nghĩ gì, chỉ biết đến việc ngủ. Còn anh ta giống như ôm hận trong lòng cứ thầm trách tôi trong đầu :

– Em dám làm vậy với tôi sao. Vụ cái bánh tôi đã không nói, giờ còn dám dẫm chân tôi. Tôi cũng là siêu hotboy mà sao em dám coi thường tôi chứ.

Giờ ngủ cũng hết thì vẫn như ngày thường tôi xếp chăn gối sau lớp anh ta, lần này anh ta lại làm giống hồi trưa mà anh ta không cầm chăn gối của mình mà nhờ bạn đem về trước. Do tôi ngủ phía ngoài cửa cho đỡ nghe mùi máy lạnh còn có chút nắng ấm ấm nên anh ta đứng đợi ngay đường đi bàn đầu. Tôi mà bưng chăn gối thì chỉ biết đi chứ chả thấy đường cứ nhìn sang bên phải nên cũng chả thấy anh ta đứng bên trái.

Vừa đi đến lối đi ở giữa thì anh ta lại chặn lại, cầm chăn gối tôi. Lần này anh ta nhanh chân vừa cầm một cái là quay lưng về đi nhanh về phía tủ đồ khiến tôi cũng ngạc nhiên. Thấy anh ta như vậy, tôi cũng mừng vì đỡ phải cầm có thời gian đi rửa mặt. Anh ta vừa cất xong quay lại không thấy tôi đâu cả thì liền chạy nhanh ra cửa lớp nhìn hai bên thì thấy tôi đang đi tới nhà vệ sinh.

Anh ta là đội trưởng đội bóng rổ mà chạy vèo một cái là lên trước mặt tôi đứng. Thấy anh ta tôi sững người đứng lại mắt mở to vì ngạc nhiên. Mà tôi cũng kệ vì một phần đã giữ lời hứa một phần cũng theo tính tình chả thích người lạ nên định né đi sang hướng còn lại thì anh ta lại bước qua theo. Tôi qua phải là anh ta qua phải , tôi qua trái là anh ta qua trái. Bực mình tôi nói :

– Làm gì vậy tránh ra coi.

– Em chưa cám ơn anh đó. – Anh ta đáp.

– Sao phải cám ơn, tôi có nhờ anh làm đâu tự anh cầm giùm tôi đấy thôi. – Vừa nói xong tôi dẫm chân anh ta một cái, khiến anh ta đau quì xuống ôm chân. Thấy vậy tôi đi qua vừa lên anh ta được một bước thì anh ta nắm chân tôi lại. Tôi cố hất ra nhưng không được đành phải đạp tay anh ta ra một cái, mà cha này lì thiệt đạp mấy cái mạnh mới chịu buông ra cho tôi đi vào nhà vệ sinh. Lúc buông ra cho tôi đi anh ta còn nghĩ thầm :

– Người gì đâu mạnh bạo dữ vậy. Nhỏ con mà đá đau thiệt.

Công nhận anh ta cứng đầu thật đi theo cả vào nhà vệ sinh. Tôi rửa mặt xong định đi ra thì anh ta nắm tay tôi lại, quay tôi lại đẩy tôi vào tường chống hai tay ngang mặt tôi. Anh ta cứ như vậy đưa mặt tiến lại gần, khiến tôi la lên :

– Anh làm gì vậy hả? Anh cần cái cám ơn vậy sao? Được rồi, tui cám ơn, được chưa!

– Còn nợ tôi lời xin lỗi đấy! – Anh ta nói, mắt nhìn thẳng vào tôi.

– Được rồi, xin lỗi. Anh hài lòng chưa? – Tôi nói cho có lệ.

Anh ta tức mình nắm chặt tay lại đấm vào tường một cái, nhìn tôi với ánh mắt tức giận. Khiến tôi hồn vía lên may luôn mà hên sao lúc này có đám học sinh vào nên anh ta buông ra, rồi để tôi đi. Vừa đi về lớp tôi vừa nói :

– Thằng cha này bộ bị bệnh à. Suốt ngày làm chuyện để ý. Có đủ người hâm mộ anh rồi, cần tôi làm gì mà phải làm trò đó để tôi hâm mộ.

Khuê thấy tôi, liền chạy lại hỏi :

– Ông nói lẩm bẩm gì trong miệng vậy? Mà ông thấy anh Thanh đâu không, nãy giờ tui kiếm không thấy.

– Hihi tui có nói gì đâu. Anh ta trong nhà vệ sinh đó, tui thấy anh ta rửa mặt trong đó. – Tôi trả lời.

– À vậy được rồi, cám ơn ông nhe! – Khuê cười tươi rồi vào lớp.

Xuống ăn xế anh ta cứ nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn mãi. Tôi cũng chả bận tâm mấy chỉ cần ăn thôi. Đến giờ ra về, do lớp phó nhờ tôi xuống cất sổ đầu bài dùm nên tôi xuống cất. Vào phòng cất sổ thì cũng thấy anh ta trong đó.

Tôi cũng chả thèm nhìn anh ta một cái, cứ đến cái chỗ khối 10 mà cất. Cất xong thì tôi cúi đầu chào thầy giám sát thi đua rồi ra khỏi phòng, đang đi đến giữa sân trường thì có một cánh tay giữ tôi lại. Quay lại thì là anh ta đang nắm tay tôi trước những ánh mắt tò mò….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#binn