Hồi ức mãi chỉ là hồi ức mà thôi.....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm đó...

Em lên lớp 11, anh học lớp 12. Bố thì đi làm xa, mẹ lại về quê nuôi bà ngoại đau ốm, một tháng mới về nhà một lần, còn em ở với dì. Vì không được ở trong vòng tay giám sát của gia đình kĩ càng nên em bắt đầu tập tành ham chơi. Ban đầu cũng chỉ là la cà quán xá, và rồi nó càng gia tăng với tần suất dày đặc. Trong một lần đi chơi chung với đám bạn cùng trường em bắt đầu bị lôi kéo, rủ rê. Từ ngày ấy, em ăn mặc sửa soạn hẳn lên từ đầu tóc, đến quần áo. Dù chưa đến nỗi phải đi vào con đường xa hoa, cạm bẫy, tội lỗi, nhưng em lại dành rất nhiều thời gian cho việc tụ tập, mua sắm. Em còn nhớ, một bữa em đi chơi ở biển, về khuya, đến giữa đường xe bị hư đột ngột, em lại ngu ngốc vô tư gọi điện cho anh chở về mặc dù đã hơn 9 giờ tối. Lúc nhìn em với chiếc váy chấm gối, trễ vai, mặt anh có gì đấy không hài lòng. Dù biết nhưng em lại làm lơ. Ngồi sau xe em cảm thấy rất có lỗi đến chẳng nói được gì.

Anh là một con người chín chắn, sống rất tử tế và người lớn, không giống như em. Việc học của anh chưa hề bị cái gì làm cho xao nhãng, nhưng em thì khác. Hết lần này đến lần khác, anh đều khuyên em, bảo ban em, nhưng mà chẳng lúc nào em nge lời, luôn luôn cố chấp. Thế rồi việc học của em cũng sa sút dần, dù không phải quá tệ nhưng lại kém đi trông thấy. Lúc nhìn bảng điểm, anh ở vị trí cao chót vót còn em chỉ bập bẹ leo teo, em cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cũng từ ngày ấy, em và anh lại càng sinh ra mâu thuẫn. Anh bảo em đi quá xa, và hãy là em của ngày xưa, nhưng anh cũng biết, tính em rất thoải mái, không nghĩ ngợi, cứ thích là làm chẳng chịu để ý đến ai. Rồi em cũng không thèm đếm xỉa đến lời anh nói. Và đỉnh điểm của mâu thuẫn chính là ngày lễ giáng sinh năm đó. Em và anh đi nhà thờ với nhau, em còn cầu nguyện cho đôi ta được sánh bước cùng nhau mãi mãi. Tình cờ, em gặp được đám bạn ăn chơi ấy, nhưng nhìn chúng nó xa đọa, mặc đồ hớ hênh hơn em nhiều. Em còn rủ cả bọn đi ăn cùng nhau. Em không hề biết, tâm trạng của anh lúc đó rất khó chịu, mà dù có biết thì em cũng vẫn sẽ làm như thế thôi, bởi vì em thích vậy đấy. Và rồi lúc ra về, anh đã mắng em rất nhiều, từng câu từng chữ vẫn thấm đẫm trong đầu em.

Cuộc cãi vã kéo dài 3 ngày, ban đầu là những lời nói qua lại, rồi những dòng tin nhắn ngu ngốc mà em không bao giờ ngờ tới mình có thế tuôn ra nhiều đến thế. Anh cấm em không được chơi với tụi nó, em không nghe theo, anh cấm em không được đi chơi khuya em không nghe theo, anh cấm em ăn mặc cởi mở, em cũng không nghe theo. Tức nước vỡ bờ, trong phút nóng giận, anh đã thốt những lời chữ đụng chạm đến bạn của em làm em tức tối, và điên tiết. Khi ấy, em cũng chẳng suy nghĩ được gì, chỉ khờ khạo nằng nặc đòi chia tay, và anh không một lời níu kéo mà đồng ý ngay. Em cũng biết anh đã chán nản và bất mãn nhiều rồi. Những tưởng chỉ là giận nhau bồng bột đơn thuần, nhưng từ ngày ấy, không một tin nhắn, không một lời hỏi han làm em thất vọng lắm. Ban đầu, em nghĩ, đó chỉ là những lời nói của anh lúc nóng giận, nhưng dần dần mọi chuyện vẫn không như em tưởng. Em mong mỏi một lời xin lỗi từ anh, dù biết bản thân sai rất nhiều nhưng không đủ tự tin để chủ động. Và rồi, 1 tháng không có anh, lòng em như lửa đốt. Ở trường, tình cờ lướt qua nhau và chẳng có 1 nụ cười hay một cái nhìn trìu mến như mọi khi mà là sự thờ ơ, xa lạ, y hệt một gáo nước lạnh tạt vào em.

Thời gian chóng vánh trôi qua, anh và em dường như đã thành người dưng. Thế là anh ra trường, và thi đại học. Em vẫn không đủ can đảm để nối lại chuyện tình dang dở này, dù em trong lòng còn nhiều vướng bận, đau đớn, dằn vặt. Rồi em nhận được tin anh đã vào đại học, lòng em vẫn cứ thấy nôn nao. Làm sao em có thể đến trường mà thiếu vắng hình bóng của anh trong suốt thời gian dài, ai sẽ là người nắm tay em như những ngày tháng đã qua. Kỉ niệm 100 ngày lần thứ 2 năm ấy, nằm trong phòng kí túc xá, em chợt nhớ về anh, cầm điện thoại trên tay, em vẫn luôn theo dõi trang cá nhân của anh từng giờ, từng phút. Những ngày ngẩn ngơ ấy, em như kẻ khờ giữa chốn nhân gian, muốn tìm kiếm một bóng hình tưởng như ở trước mắt nhưng mỗi bước lại gần là mười bước cách xa. Những tiếng gọi tên anh tưởng chừng tuôn trào thành âm thanh, mà chỉ dám nương nhờ nơi suy nghĩ.

Tình cờ, em tìm lại được tấm hình anh và em chụp chung năm nào, bao nhiêu nỗi nhớ lại sôi sục, và một quyết định lại bùng cháy lên trong em. Em phải cố gắng đỗ vào trường đại học đã hứa hẹn với nhau nhau năm nào, để bắt đầu lại với anh thêm một lần nữa, em sẽ không để bao nhiêu kỉ niệm đẹp đẽ của chúng ta bị lãng phí theo thời gian. Và... đó cũng là lí do chính đáng nhất để em tìm về anh. Bởi những cuộc ăn chơi ngày ấy, nên có lẽ, em đã hổng kiến thức khá lâu rồi, muốn ôn thi đại học có hiệu quả cũng không phải chuyện dễ. Thế là... em chủ động nói với anh chuyện mình quyết tâm vào đại học. Anh vẫn như khi xưa, vẫn hào phòng, ân cần giúp đỡ. Cứ vậy, thứ bảy, hay chủ nhật nào, anh đều chạy tới chạy luôi 20 km chỉ để đến quán café gần trường kèm em học. Những tình cảm ngày ấy trong em lại quay về. Nhìn sự hết mình, quan tâm của anh, đâu đó, em cảm nhận được anh vẫn còn chút gì đối với em. Có lần, em lỡ miệng hỏi anh chuyện tình cảm tương lại khi lên đại học, anh chần chừ một lúc rồi trả lời: "Cố gắng đậu đại học đi, anh vẫn bên cạnh em như ngày nào". Câu nói ấy cũng như lời thúc giục em phải nỗ lực

...Và ngày thi đại học trọng đại của em đã đến, anh chở em đi thi mà dặn dò đủ thứ làm đầu óc của em rối bời. Cũng may là em làm bài khá ổn. Cuối cùng bao nhiêu công sức của em cũng được đền đáp, em đã đậu vào trường mình mong muốn trong nhiều niềm hân hoan. Ngày nhận kêt quả, em ôm lấy anh, mừng đến phát khóc. Bây giờ em đã đủ tư cách sánh bước cùng anh, trên chặn đường trưởng thành, không còn nông nổi, bồng bột.
Ngày em trở thành tân sinh viên, em đã rất vui và hạnh phúc. Em mong chờ một điều gì đó từ anh. Ngồi trong khán phòng em chỉ mong mỏi được nhìn thấy hình bóng anh. 1 tiếng rồi 2 tiếng, nhưng em vẫn không thấy anh đến chung vui cùng em, lòng em cứ trông ngóng, thấp thỏm. Một lát sau, em lại thất vọng khi nhìn một người bạn của anh cầm bó hoa đi tới và chuyển lời:

- Anh ấy nhờ anh chuyển món quà này và lời chúc tới em.

- Vậy...anh ấy đâu? Ảnh bận hả?

- Hôm nay là sinh nhật người yêu của anh ấy, nên anh ấy không đến được.

Em sửng sốt, như sét đánh ngang tai, giọng em run run:

- Anh...anh ấy có...người yêu rồi à?

- Đúng vậy, đã được 1 năm rồi, em không biết sao?

Em hụt hẫng, đau lòng, tổn thương, thậm chí đã mất phương hướng khi nghe được chuyện động trời đó. Em chẳng biết làm gì, vội vã cầm điện thoại gọi ngay cho anh một cách ngu xuẩn:

- Anh...anh đã hết thích em rồi sao? Anh chẳng còn gì với em rồi sao? Anh đã có người thay thế em rồi sao?

- Anh...xin lỗi!

- Vậy sao anh không nói sớm, anh còn hứa sẽ luôn bên cạnh em mà, là nói dối sao? Vậy thì anh cứ mông lung mập mờ như thế với em làm gì?

- Anh xin lỗi, là vì anh chưa có dịp nói với em. Anh nói những lời đó vì chỉ muốn là động lực giúp em cố gắng vào đại học thôi. Anh thật sự xin lỗi rất nhiều...

Em bỏ điện thoại xuống, chỉ biết chạy ra đường, vừa đi vừa khóc một mình. Em đau đớn tận cùng. Những ngày qua chỉ là em ngộ nhận. Em đã từng mơ ước thật nhiều về đôi ta, đã từng muốn cùng anh đi đến khắp nơi, được ở cạnh anh mãi mãi. Em chưa bao giờ ngừng thích anh, chưa bao giờ dám quên anh dù chỉ là kí ức. Có lẽ, tất cả là do em đánh mất, giá như ngày ấy em không đòi chia tay thì bây giờ mọi chuyện đã khác, hay giá như ngày ấy ta không gặp nhau thì mọi chuyện cũng đã rất tốt. Để rồi giờ đây, anh mãi mãi chỉ là vết hằn nằm trong em...

Em biết trách ai đây, em biết dựa vào ai đây, khi người mà em yêu thương, tin tưởng đã thay đổi thật rồi. Và...em chợt nhận ra, giờ ta là gì của nhau đây? Đúng vậy, rồi cũng chỉ là quá khứ của nhau thôi. Nếu được quay trở lại em sẽ không muốn là mối tình đầu của anh. Vì tình đầu rồi cũng tan cũng nát, như bây giờ. Em xin lỗi vì đã làm phiền anh suốt thời gian qua. Có lẽ, em luôn là rào cản trong cuộc sống của anh, ngày ấy và bây giờ. Vài ba tin nhắn, các cuộc gọi nhỡ, những kỉ niệm ngày mình bên nhau có lẽ sẽ chỉ còn là những mảnh kí ức xa xôi. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu rào cả, gian truân, để rồi bây giờ lại đánh mất nhau dễ dàng đến vậy. Nhưng xin anh hãy giữ lời hứa nhé, dù thế nào chăng nữa gặp nhau cũng phải mỉm cười vì ta đã từng là thanh xuân của nhau. Ngày hôm nay, chúng ta là hai khoảng trời khác biệt và tuổi trẻ của chúng ta sẽ chẳng thể đi cùng nhau được nữa. Cảm ơn anh vì đã trở thành thanh xuân của em. Anh có bao giờ biết, em đã khóc vì anh, vì cả em và những ước nguyện đã từng mơ tưởng, nhưng chắc sẽ không bao giờ thành hiện thực được nữa rồi.

Cho đến cuối cùng, chúng ta cũng chỉ là quá khứ của nhau mà thôi.
                        #mint

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mint