Thanh xuân của mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đứa trẻ 4 tuổi chân đất không màng sỏi đá đau chân từ trong nhà chạy ra đường đuổi theo một người phụ nữ. Khóc đến nấc lên.
"Huhu mẹ ơi....."
Bố mẹ tôi cãi nhau. Một người phụ nữ từ tay cầm nửa cục gạch  sau đó ném gạch xuống đất chạy đi khuất nhanh trong màn đêm tối.
"Chị... ơi... chị dẫn.... em đi... tìm mẹ... đi...." đứa trẻ nức nở. Được một cô gái hơn tuổi dẫn đi. Đi được một đoạn trên đưởng đồng thì gặp người nhà.

"Chắc bị điên rồi. Khuyên mãi không về."
Năm đó mẹ tôi sinh em tôi bị trầm cảm sau sinh. Mẹ đã nghĩ tự tử. Ba mẹ không nói với tụi tôi. Là tôi nhớ ra trong giấc mơ. Nước mắt cứ chảy ra. Giấc mơ ám ảnh thời gian dài.
.............
Hình ảnh người mẹ của tôi bị ba đánh. Dúi quỳ xuống xin lỗi ba mẹ chồng dù không làm gì sai lạy quỳ như một con ở ám ảnh mà khắc sâu. Tôi hận gia đình bên nội. Hận ông bà. Hận cả ba nữa. Chỉ thương mẹ một thân một mình. Đau lòng. Tôi không muốn giống mẹ tôi. Không muốn kết hôn. Tôi sợ. Rất sợ cái gọi là tình yêu. Sợ phải lấy chồng. Cái kí ức kinh khủng ấy đủ để tôi biết mặt tối của hôn nhân. Từ mẹ chồng nàng dâu tới mối quan hệ chị em dâu các thứ từng chút khắc sâu đủ để hiểu tình người là thứ xa xỉ tới chừng nào. Khác máu tanh lòng. Sự ngu và mù của cái gọi là tình yêu . Cái đẹp mờ mắt. Sự tử tế giả tạo. Sự cay nghiệt. Phân biệt dối xử. Trọng nam khinh nữ. Cháu trai là cháu. Cháu gái không phải. Con dâu đẻ ra cháu trai là con dâu giỏi. Không đẻ được là đồ bỏ đi. Mẹ đổi tuổi xuân và sức khỏe để sinh em trai. Đổi tuổi xuân để cho tôi một gia đình có bố mẹ. Đổi cho mình một cuộc đời sóng gió. Đổi cho tôi sự ám ảnh và ân hận. Tôi hận cả bản thân vì sự ích kỷ của bản thân. Giá mà lúc ấy tôi đủ khôn ngoan và trưởng thành để bỏ đi sự ích kỷ nói với mẹ câu "Mẹ ly hôn bố đi. Con không sao." Có lẽ mẹ sẽ bớt khổ. Người ta khổ vì nghèo. Mẹ khổ vì ba tôi. Vì cái gọi là yêu của thanh xuân và tuổi trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro