Chương 5: Lục Tây Kiêu đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Chanh

Sau cơn mưa đêm khuya, nơi ven đường một mảnh vàng tươi trải đầy hoa quế rụng, ướt đẫm hứng lấy ánh trăng, tỏa ra chút hương thơm ngào ngạt cuối cùng.

Lần này bọn họ không phải người đi trước kẻ đi sau, mà là cùng nhau sóng vai.

Đường phố đã yên tĩnh, những ngọn đèn đường vàng nhạt chiếu xuống, phía trên đầu là dây điện quấn lấy nhau chằng chịt.

Điện thoại Lục Tây Kiêu vang lên, anh bắt máy.

"Alo?"

. . .

"Không tới."

. . .

"Lười."

Nói xong rồi lại cúp rụp.

Giọng nói của anh rất êm tai, trầm khàn mang theo chút giọng mũi và ý cười tản mạn, không quá trầm như lúc tan học vừa nãy.

Chu Vãn nghiêng đầu nhìn anh.

Anh thật sự rất cao, cô phải ngửa đầu lên mới nhìn thấy được.

Anh nhìn về phía bên kia, Chu Vãn nương theo ánh mắt anh cũng nhìn qua, là một quán lẩu kiểu cũ, tuy rằng đã cũ nhưng hương vị chính tông, rất nhiều người ghé tới, thường buổi chiều nào cũng kín hết chỗ.

"Ăn không?" Lục Tây Kiêu đột nhiên hỏi.

"Dạ?"

Chu Vãn hỏi xong mới kịp phản ứng lại anh vừa nói gì, khe khẽ chớp mắt.

Nhớ tới mấy ngày trước bản thân vừa viết xuống giấy hai cái tên kia.

Cô mím môi, thật sự muốn làm như vậy sao?

Cô biết, chuyện này một khi đã quyết định là sẽ không thể quay đầu.

Có lẽ, cuộc sống vườn trường yên bình của cô sẽ bị đánh vỡ.

Mà cô, cũng sẽ trở thành kiểu người bản thân khinh thường nhất.

Không chờ cô trả lời, Lục Tây Kiêu vốn cũng không có ý hỏi, đi thẳng một mạch đến cửa quán kia.

"Này——" Chu Vãn lên tiếng gọi anh lại.

Rốt cuộc, cô cũng không thể địch nổi sự u ám trong trái tim mình.

Lục Tây Kiêu dừng bước, quay đầu lại, ánh đèn hòa cùng ánh trăng phủ xuống đỉnh đầu anh, anh nhướng mày, im lặng dò hỏi.

Chu Vãn hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Muộn thế này rồi, chúng ta đừng ăn lẩu, bên cạnh có một quán mì."

Quán lẩu kia quá đắt.

Chu Vãn tìm cớ.

Lục Tây Kiêu cũng không có dị nghị gì với chuyện ăn uống, đi theo Chu Vãn vào quán mì bên cạnh.

Mặt tiền của quán khá tồi tàn, bàn ghế nhựa bóng loáng dầu mỡ dưới ánh đèn sợi đốt mát lạnh, vì cơ sở vật chất nên ngày thường mọi người đa phần mua mang đi, rất ít người ở lại ăn tại quán.

Chu Vãn đã tới đây ăn vài lần, cũng có quen biết ông chủ.

"Chú Khang ơi, cho cháu một bát mì tươi ba chỉ." Chu Vãn nghiêng đầu nhìn về phía Lục Tây Kiêu bên cạnh, "Anh ăn gì?"

Anh nhìn một vòng thực đơn, cũng không có hứng thú với món nào, chỉ nhàn nhạt nói: "Cũng thế."

Chú Khang đáp: "Được rồi! Hai bát mì tươi ba chỉ!"

Đi đến bên cạnh bàn, Chu Vãn gọi Lục Tây Kiêu lại, rút tờ khăn giấy nghiêm túc lau khô phía chỗ ngồi của anh—— dù sao cũng là cô đề nghị tới nơi này ăn mì.

Đôi mắt thiếu nữ cụp xuống, gương mặt mộc mạc, ngoài hàng mi dày, đôi mắt của cô cũng rất to tròn, nom vừa sạch sẽ lại quyến rũ một cách khó hiểu.

Vóc dáng cô nhỏ gầy, làn da lại trắng nõn, nhìn yếu ớt đến mức chỉ tùy tiện chọc một cái là sẽ khóc, nhưng đôi mắt nai kia lại ánh lên vẻ kiên cường và không khuất phục, hai điểm mâu thuẫn này dung nạp với nhau hài hòa đến lạ.

Thảo nào bọn Mã Thiệu kia lại bắt nạt.

Lục Tây Kiêu khẽ nhếch khóe miệng: "Này."

Chu Vãn ngẩng đầu: "Dạ?"

"Sau này nếu còn gặp loại người như hồi chiều nữa, cứ nói tên tôi là được."

Chu Vãn sửng sốt, không ngờ anh sẽ nói như vậy, gật gật đầu: "Vâng."

"Vâng cái gì, biết tên của tôi không?"

"Em biết." Chu Vãn lau khô sườn bàn phía bên anh, lại lau nốt bên đối diện.

"Tên tôi là gì?"

"Lục Tây Kiêu." Cô nói.

Đây là lần đầu tiên Chu Vãn gọi tên anh.

Rất nhiều năm về sau, mỗi khi Lục Tây Kiêu nhớ lại Chu Vãn, anh chỉ nhớ đến thời khắc này, khi lần đầu tiên cô gọi tên mình.

Giọng nói trong trẻo, không õng ẹo như những cô gái khác, vừa lưu loát lại dứt khoát.

Nhưng đây là chuyện của sau này.

Bây giờ, khi Chu Vãn ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt kia gọi tên anh, đôi mắt trong veo sâu thẳm của thiếu nữ in sâu vào đồng tử, khiến cho một tiếng kia bỗng trở nên trịnh trọng đôi phần.

Anh nghe được cô nói: "Lục Tây Kiêu."

Vừa nghiêm túc, lại trịnh trọng.

Lục Tây Kiêu quen biết rất nhiều người, cũng từng nghe được đủ loại cung bậc cảm xúc khi gọi tên anh, hoặc vui vẻ, hoặc buồn bã, hoặc tức giận, hoặc nũng nịu.

Anh phóng túng tùy ý từ tận xương cốt, cư nhiên cũng sẽ hấp dẫn những người tương tự bên người, đây vẫn là lần đầu tiên anh nghe được ba chữ "Lục Tây Kiêu" trịnh trọng như thế.

Trịnh trọng đến mức nuốt chửng luôn cả phản ứng theo thói quen của anh, sống lưng có cảm giác như bị co thắt, lúc nhẹ lúc mạnh.

Cuối cùng, anh cười khẽ: "Thôi, sau này mà còn gặp lại bọn người như kia, tốt hơn là cô cứ im lặng đi."

Chu Vãn không biết sóng to gió lớn vừa nổi lên trong lòng anh, tất nhiên cũng không nghe hiểu hàm ý trong lời anh nói là gì: "Gì cơ ạ?"

Lục Tây Kiêu lười giải thích, Chu Vãn cũng không hỏi lại.

Chú Khang bưng hai bát mì tươi ba chỉ tới.

Chu Vãn gọi hai bát nhỏ, cô cúi đầu ăn mì, dư quang thoáng nhìn qua phía Lục Tây Kiêu không mấy động đũa bên cạnh, vài giây sau đã không ăn nữa.

Có lẽ cuộc sống khá giả từ bé khiến anh hơi kén ăn.

Chờ đến khi Chu Vãn buông đũa.

Lục Tây Kiêu: "Đi về?"

"Chờ một chút."

Chu Vãn mua thêm một bát mì rau, đóng gói mang về.

Đây là thói quen của cô, chú Khang đã sớm để xuống trước mặt, rồi lại nói: "Ối, chú quên đóng hộp mất, nơi cạnh cửa có đấy, cháu tới lấy giúp chú được không?"

Chu Vãn đi đến cạnh cửa ôm một chồng hộp đóng gói đi qua, trước lúc trở lại quầy thu ngân, Lục Tây Kiêu cũng đã đứng ở đó.

Chú Khang nhanh nhẹn đóng hộp lại cẩn thận.

"Hết bao nhiêu tiên hả chú?" Chu Vãn hỏi.

Chú Khang cười nói: "Cậu đẹp trai này vừa trả rồi."

Chu Vãn sửng sốt, nhận lấy hộp mì từ trong tay chú Khang.

Đường phố bên ngoài càng yên ắng, một bên đèn đường trước cửa đã hỏng, đâu đó vang lên tiếng mèo hoang kêu sắc lẹm.

"Mấy bát mì vừa nãy," Chu Vãn hỏi, "Hết bao nhiêu tiền thế?"

Lục Tây Kiêu rũ mắt nhìn cô một cái: "Không cần đưa cho tôi."

"Không được." Chu Vãn kiên trì, "Hay là để em chuyển qua cho anh nhé."

Mấy bát mì kia cũng chỉ hết có hai mươi mấy tệ, Lục Tây Kiêu cũng lười vì chừng này tiền mà đưa qua đẩy lại.

Trả cũng trả xong rồi, chẳng có gì to tát.

Nhưng vừa lấy điện thoại ra, máy đã tự động sập nguồn.

Chu Vãn: "Vậy cho em số của anh đi, em thêm Wechat rồi trả lại."

Lục Tây Kiêu đọc số di động của mình.

Chu Vãn nhập số điện thoại vào, bấm vào nút "Tìm kiếm", kết quả hiện ra——

Ảnh đại diện của anh màu đen, tên cũng chỉ đơn giản là ba chữ "Lục Tây Kiêu".

Ở thời đại mà mọi người đều cố gắng tìm cho mình cái tên màu mè hoa lá hẹ, Lục Tây Kiêu lại trực tiếp dùng thẳng tên thật của mình, nhưng anh quả thật rất nổi tiếng, Chu Vãn đã nhìn thấy vô số bạn bè xung quanh anh, thật sự tên của anh rất có tiếng tăm.

Chu Vãn nhìn chằm chằm ảnh đại diện của anh một lát, rồi bấm vào ô "Thêm bạn bè".

Về đến nhà trời đã khuya.

Mấy ngày nay bệnh ngoài da của bà lại tái phát, đêm nào cũng ngủ không yên.

Chu Vãn rón rén đi vào trong phòng, quả nhiên thấy bà còn chưa ngủ, cô đưa bát mì qua: "Nội, nội chưa ăn cơm tối đúng không, ăn chút gì đó rồi ngủ nha nội."

"Ai da, sao lại tiêu tiền cho nội rồi." Ngoài miệng bà cụ nói như vậy, nhưng lại cười rộ lên, "Nội đã sớm bảo rồi, nội vô dụng thế này lại liên lụy tới con, cũng không thể tiêu hết số tiền học đại học của con sau này được."

Chu Vãn bê chiếc bàn nhỏ đến bên giường, mở ra hộp mì hẵng còn tỏa nghi ngút khói: "Nội mau ăn đi nội."

Cô lại mở ngăn kéo lấy ra ống thuốc mỡ thoa lên làn da đỏ ửng của bà cụ. Dùng đầu ngón tay gãi rất dễ khiến da bị trầy xước nhiễm trùng, cô bôi thuốc mỡ rồi dùng lòng bàn tay mát-xa theo vòng.

Cô vừa mát-xa vừa rũ mắt nói: "Nội ơi, nội không cần lo tiền học phí cho con đâu, con nghĩ hết cả rồi, trường bọn con có chính sách khen thưởng, chỉ cần thi đậu vào trường đại học tốt là sẽ được thưởng nhiều tiền lắm, đủ dùng để chi cho học phí bốn năm đại học."

Bà nội nhẹ vỗ vỗ mu bàn tay của cô: "Nội biết con hiểu chuyện cũng thông minh, nội chỉ đau lòng con còn nhỏ, ngoài chăm chỉ học hành còn phải nhọc lòng lo lắng nhiều chuyện như thế."

Chu Vãn lặng lẽ lắc đầu.

"Chỉ hy vọng Vãn Vãn của chúng ta khổ tận cam lai, ngày tháng sau này sẽ thuận buồm xuôi gió, mọi mong muốn đều thành hiện thực, có tiền đồ có thành tựu."

Nói đến đây, bà tạm ngừng, rồi lại tiếp, "Không, không, thật ra Vãn Vãn của nội không cần phải trở thành một người thành công trong mắt mọi người, nội chỉ hy vọng con sống vui vẻ hạnh phúc, trở thành một người thiện lương."

Đầu ngón tay Chu Vãn khựng lại.

Trở thành một người thiện lương.

Con ngươi màu nâu thẫm của thiếu nữ sâu hun hút, nuốt chửng bao nhiêu tâm tư đen tối không nói nên lời.

"Nội ơi," Chu Vãn nhẹ giọng hỏi, "Như thế nào mới được xem là một người thiện lương hả nội?"

Bà nội cười hiền: "Như Vãn Vãn bây giờ vậy đó."

Chu Vãn không nói nữa, tiếp tục bôi thuốc mỡ cho bà.

Vẻ ngoài cô ngoan ngoãn, thành tích lại rất tốt, những người quen biết cô đều nhất trí cho rằng ——cô là một người thiện lương.

Chỉ có mình Chu Vãn biết, bản thân không hề tốt đẹp như vậy.

Lòng căm hận của cô dành cho Quách Tương Lăng đã bén mầm từ rất sớm, đôi lúc cô khao khát tình yêu thương của mẹ, nhưng lắm khi cũng căm ghét sự giả tạo của bà, muốn trả thù bà, muốn bà phải trả giá vì hành động mà mình gây ra.

Bạn bè xung quanh đều như ánh dương ấm áp, yêu ghét đều thể hiện rõ ràng trên mặt, ngay cả tên "Mã Thiệu" cô đụng phải hôm nay, ít nhất hắn cũng xấu xa một cách công khai.

Còn cô lại giấu tất cả những tính xấu của mình ở trong lòng.

Cô đã quen với việc giả vờ từ thuở tấm bé.

Cô lặng lẽ tiếp cận Lục Tây Kiêu, dùng cách thức bỉ ổi như vậy, chỉ vì trả thù Quách Tương Lăng.

Trong gian phòng tối tăm, hốc mắt Chu Vãn dần đỏ ửng.

Lòng thầm tự giễu, mình tệ thật đấy, rõ ràng hết thảy mọi chuyện đều là quyết định của cô, nhưng đến giờ phút này lại còn đang trách người trách đời, trách vận mệnh quái gở ép cô đến bước đường này, còn bản thân lại mang dáng vẻ người bị hại đầy ấm ức.

Chỉ có lúc này.

Chu Vãn âm thầm nói với chính mình, duy chỉ lúc này đây.

Cô chỉ xấu xa mỗi lần này.

Giằng được ra khỏi hận thù suốt những năm qua, cô thật sự, sẽ trở thành một con người thiện lương tử tế.

"Đúng rồi." Bà nội cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, "Ngày mai là giỗ bố con đấy, con có rảnh thì đi thăm nó một cái."

"Vâng, con nhớ rồi."

Bà nội xoa xoa đầu cô: "Được rồi, mau đi ngủ đi."

Chu Vãn trở lại phòng ngủ, sau khi tắm rửa xong lại đem bộ đồng phục hôm nay bị vấy bẩn giặt giũ sạch sẽ.

Tuy cô trắng nhưng làn da lại rất nhạy cảm, sau khi giặt xong quần áo, bàn tay ngâm phải nước xà phòng đã đỏ ửng lên, xuất hiện một vài nốt ban nho nhỏ.

Lần nào cũng như thế, Chu Vãn đã sớm nhìn thành quen, ngủ xong một giấc dậy sẽ lại bình thường.

Cô không mấy để tâm, ngả lưng nằm xuống giường.

Cả ngày hôm nay đều khiến cô mệt mỏi, mãi đến khi ngửi được hương nắng trong chiếc chăn bông, cả người rốt cuộc mới thả lỏng.

Cô nhắm mắt lại, cả người cuộn tròn trong màn đêm yên tĩnh.

Cũng chính vào lúc này, điện thoại đặt bên cạnh giường đột nhiên sáng lên.

Cô mở ra——

[Lục Tây Kiêu] đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn.

------------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro