19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ads By TVNL

Search

NAVIGATE

HOMETRỜI SINH MỘT ĐÔI

By sakurahime on September 13, 2015

500 Anh em học IT FUNiX nhắn tìm đồng đội

 Click đăng ký tìm hiểu thông tin ‪FUNiX - Đại học Trực tuyến đầu tiên của Việt nam...

Đăng ký

Trời Sinh Một Đôi

Chương 19:  Một con ngỗng gây ra án mạng

Edit: Tuyết Y

Beta: Sakurra

Lời Lý thị vừa thốt ra, trong phòng lập tức yên tĩnh.

Chân Ngọc nhìn bộ dáng vội vã của Lý thị thì mắt cũng đỏ lên vì tức, không thèm nhìn vị biểu ca chưa từng gặp mặt kia, kéo Chân Băng đến trước mặt Lão phu nhân: “Cháu gái thỉnh an tổ mẫu.”

Hai người cũng hành lễ cho từng người, chờ đến phiên Tưởng Thần, thì một người ôn hòa, một người lãnh đạm, hoàn toàn không có bộ dáng vội vàng kia của Lý thị.

Lão phu nhân bèn nén vẻ không vui xuống.

Tình huống thế này, rốt cuộc cũng không tiện khiển trách thẳng mặt, ít nhất biểu hiện của hai đứa cháu gái cũng không làm mất thể diện Bá phủ.

Tưởng thị liếc mắt nhìn Lý thị một cái với vẻ ý vị thâm trường, khóe miệng nhếch nhếch lên.

Đương nhiên nàng biết Lý thị đang có ý nghĩ gì.

Thật ra Nhị lão gia vẫn luôn nhậm chức ở ngoài, con đường làm quan tương lai quả thật không tệ, không phải không thể cho chất nhi kết thân được, chỉ là tính tình Lý thị này thật sự không lên được mặt bàn, rốt cuộc cũng là xuất thân thứ nữ.

Nghĩ tới vị Nhị đệ muội kia xuất thân tốt, khí chất cao nhã, năm đó khắp nơi chèn ép hơn nàng một cái đầu, lại nhìn lại Lý thị vô cùng không phóng khoáng, trong khoảng thời gian ngắn, Tưởng thị nói không nên lời tâm tình này là gì.

Lão phu nhân nâng chung trà lên, nhấp một miếng.

Chiếc mành mềm mại màu thiên thanh lay động, đầu tiên nếp gấp váy mã diện màu lam nhạt được nhấc lên, tầng tầng bích ba rũ xuống, lộ ra mũi giày thêu ngỗng vàng đón xuân màu lam nhạt, tiếp theo là bàn tay trắng nõn vén rèm, Tam cô nương Chân Tịnh đi đến.

Cả người nàng đều được đắm chìm bao phủ trong màu lam nhàn nhạt, phối thêm búi tóc dày nặng, chiếc cằm xinh xắn, cả người lộ ra vẻ tinh xảo u sầu.

Tầm mắt Chân Diệu không tự chủ được mà đuổi theo Chân Tịnh.

Mấy hôm rồi nàng chưa gặp Chân Tịnh, chỉ dường như nghe nói chuyện chung thân của nàng ấy đã định rồi, là Tiến sĩ khoa này, xuất thân hàn môn.

Dường như Chân Tịnh cảm giác được cái nhìn chăm chú của Chân Diệu, nàng khẽ ngước mắt, nhanh chóng chạm phải ánh mắt Chân Diệu, sau đó thỉnh an một cách quy củ.

Chẳng biết tại sao, Chân Diệu cảm thấy ánh mắt kia làm người ta mơ hồ lạnh lẽo cả người.

Đại phu nhân Tưởng thị không vui nhíu mày, trầm giọng nói: “Sao giờ này mới đến?”

Chân Tịnh thấp đầu: “Mẫu thân thứ lỗi, con mải thêu nên quên giờ.”

Tưởng thị còn định nói thêm, Lão phu nhân đã lên tiếng nói: “Được rồi.”

Nói xong liếc nhìn một vòng, hỏi: “Lão Bá gia đâu?”

Nhị lão gia luôn luôn ở ngoài, Đại lão gia hôm nay có chuyện không về phủ, Tam lão gia lại bị cấm túc, nói về trưởng bối nam tham gia gia yến cũng chỉ có một mình Lão Bá gia.

Bạch Thược đứng sau lưng Lão phu nhân có chút do dự.

“Nói đi.” Nhắc tới Lão Bá gia, Lão phu nhân quen tay xoa xoa trán.

“A. . . . . . Nô tỳ phái người đi mời Lão Bá gia, câu trả lời nói . . . . . . nói là Lão Bá gia đến Thái Bộc Tự chưa về ạ.”

“Đi Thái Bộc Tự?”

Nét mặt Bạch Thược càng lộ vẻ khó xử, vẫn nói chi tiết: “Nói là con ngỗng trắng Lão Bá gia mới mang về không biết bị ai đánh bị thương ở trong vườn, Lão Bá gia nóng lòng đến Thái Bộc Tự tìm Mã thái y chữa trị rồi ạ.”

Bên trong phòng rõ ràng yên tĩnh.

Đôi môi Lão phu nhân run lên.

Cái lão già khốn kiếp này!

Trong lòng cực lực mắng một tiếng, bên ngoài cũng không tiện nói gì, chỉ hỏi: “Ai đi theo Lão Bá gia?”

“Là Bình An ạ.”

Lão phu nhân lại bình tĩnh uống một ngụm trà: “Vậy mọi người chờ một chút đi.”

Người ở Thái Bộc Tự cũng phải về rồi.

“Ngôn ca nhi, tổ mẫu cháu vẫn khỏe chứ?” Lão phu nhân chuyển đề tài.

Tổ mẫu Cổ thị của Tưởng Thần, là khuê tú nổi danh kinh thành năm đó, có giao tình cũng không tệ với Lão phu nhân.

“Đa tạ Lão phu nhân quan tâm, tổ mẫu lão nhân gia người thân thể vô cùng khoẻ mạnh, lần này vãn bối vào kinh, còn cố ý dặn dò vãn bối gửi lời hỏi thăm Lão phu nhân đấy ạ.” Tưởng Thần thong dong không vội nói.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Một phòng trưởng bối vì giết thời gian mà vây quanh Tưởng Thần hỏi cái này hỏi cái kia, đặc biệt Lý thị hỏi nhiều nhất.

Tưởng Thần không lộ ra chút gì gọi là không kiên nhẫn.

Nhưng Chân Ngọc lại không giữ được bình tĩnh, vặn khăn tay, thấp giọng oán hận nói với Chân Băng: “Mẹ đang làm gì vậy chứ!”

Chân Băng bất đắc dĩ thở dài: “Mẹ cũng chỉ vì quan tâm chúng ta, thôi vậy.”

Chân Ngọc cúi đầu, nước mắt cũng muốn rơi: “Thế này là sao đây? Giống như chúng ta không ai thèm lấy vậy, bỗng dưng khiến người ta chê cười! Dù có là do kế thất sinh thì chúng ta cũng là đích nữ, đâu có kém người ta chút nào!”

Tưởng Thần tài hoa hơn người, thiếu niên lang quân tử như ngọc như thế, thật ra thì không có thiếu nữ nào chán ghét hắn cả, nhưng Lý thị vội vàng như vậy, Chân Ngọc lại là người kiêu ngạo, ngược lại đã bị khơi dậy tâm lý chống đối.

Chân Băng lại khác, tính tình nàng vốn ôn hòa hơn một chút, mặc dù không đồng ý với cách làm của Lý thị, nhưng lại không chống đối lớn như Chân Ngọc.

Hơn nữa trong lòng nàng cũng hiểu, nàng là tỷ tỷ, nếu Lý thị có tính toán thì cũng là vì nàng trước. . . . . .

Nghĩ tới đây, dư quang nơi đuôi mắt lặng lẽ quét qua thiếu niên áo trắng trường thân ngọc lập (*).

(*) trường thân ngọc lập: dáng người cao ráo

Thấy hắn mỉm cười, dáng dấp luôn thong dong, trong lòng đột nhiên bèn nhảy lên vài cái.

Rồi lại nghe Chân Ngọc thấp giọng nói: “Có chỗ nào tốt chứ? Còn không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong à? Ngũ tỷ, tỷ không thấy thôi, lúc muội đi vào đúng lúc nhìn thấy vị biểu ca kia đang nhìn Chân Diệu đăm đăm đấy!”

Sắc mặt Chân Băng lập tức trắng nhợt.

Hai tỷ muội tới muộn, đứng dựa vào góc tường, Chân Tịnh đứng gần nhất nghe được hai chữ “Chân Diệu” thì mắt chuyển động.

Lúc này Chân Diệu cũng không còn lòng dạ mà nghe mọi người nói chuyện nữa. Nàng vừa nghĩ tới Lão Bá gia ôm con ngỗng trắng sắp chết đến Thái Bộc Tự xem bệnh, thì có một loại dự cảm không ổn, trong lòng không ngừng cầu nguyện đừng xảy ra tai vạ gì nữa mới tốt.

Ai ngờ tốt thì không linh mà xấu thì lại linh, chưa qua một khắc, gã sai vặt Bình An đi theo Lão Bá gia đã mang bộ mặt vàng như đất đến bẩm báo: “Bẩm Lão phu nhân, việc lớn không tốt rồi!”

“Lão Bá gia làm sao?” Lão phu nhân tay bưng trà cổ, thấy nhưng không thể trách  hỏi.

Bình An lau mồ hôi một cái, khó khăn nói: “Lão Bá gia bị ngựa đá bất tỉnh ạ!”

Tay Lão phu nhân run lên, nước trong chén trà cổ sánh ra ngoài, thấm ướt ống tay áo.

Bà lại bất chấp, vội hỏi: “Nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Lão Bá gia đâu!”

Bình An không dám kéo dài, vội vàng nói: “Lão Bá gia đến khu nhốt ngựa bệnh ở Thái Bộc Tự tìm người chữa trị cho A Quý, đúng lúc Ngưu thái y đang làm trực, ai ngờ Ngưu thái y nói ông ấy chỉ biết chữa cho ngựa, không biết chữa cho ngỗng. Lão Bá gia không thèm đếm xỉa, bắt Ngưu thái y trị, Ngưu thái y lại nói bộ dạng A Quý thế kia, trực tiếp làm thịt ăn mới đúng. Lão Bá gia nghe xong thì tức giận, thuận chân đá một con hắc mã Ngưu thái y đang chữa trị. Ai ngờ, ai ngờ con hắc mã kia rõ ràng đang nằm nửa chết nửa sống, bỗng chốc nhảy dựng lên đá cho Lão Bá gia một cái, thế là Lão Bá gia ngất đi rồi!”

Nghe tình tiết hoang đường như thế, Lão phu nhân tức đến mức đau tim, nhưng lại biết dù Lão Bá gia bất lực cũng là trụ cột chống đỡ Bá phủ, nên vội áp chế khó chịu trong lòng hỏi: “Rốt cuộc Lão Bá gia như thế nào? Người ra sao rồi?”

“Ngưu thái y đưa Lão Bá gia đến nhà Mã thái y rồi ạ. Mã thái y nói tình huống không tốt lắm, trước mắt không tiện di chuyển, bảo tiểu nhân về bẩm báo trước.”

Chân Diệu nghe thế, tay nắm chặt lấy váy.

Xong rồi, xong rồi, chẳng lẽ nguyên nhân thật sự vì nàng đánh một con ngỗng lại liên lụy đến tánh mạng của tổ phụ?

Đây rốt cuộc là vận rủi chết tiệt ở đâu đến chứ! Lúc ấy nàng chỉ chợp mắt dưới bóng cây thôi mà!

Chương 20:  Chuyển biến tốt đẹp

“Tổ mẫu, ngài đừng vội, bây giờ cháu lập tức đến nhà Mã thái y trông nom tổ phụ.” Chân Hoán lên tiếng nói.

Lão phu nhân biết mình không thể bối rối, bèn gật đầu: “Được, Hạo ca nhi cháu đi đi, mang nhiều người và ngân lượng một chút, có việc gì thì nhanh chóng phái người về bẩm báo.”

“Lão phu nhân, vãn bối cũng đi cùng Hoán biểu ca.” Tưởng Thần nói.

Mắt thấy hai người đi ra ngoài, trong phòng im lặng vô cùng, gia yến cũng không còn tâm tư mà mở nữa.

Một lúc lâu, Lão phu nhân không nhịn được giận chó đánh mèo nói: “Bình An, Lão Bá gia tìm đâu ra con ngỗng trắng? Bị thương còn muốn chữa trị, đây không phải là hoang đường sao? Ngươi cũng không ngăn lại?”

Bình An cảm thấy vô cùng oan uổng, cực lực thành tâm nói: “Lão phu nhân có điều không biết. A Quý là do Lão Bá gia đặc biệt chạy đến Phong Hà Điến mua đấy ạ, dùng riêng cho trận đấu ngỗng ít ngày nữa. Tốn…tốn một trăm lượng bạc.”

Nghe được câu này, sắc mặt cả phòng đều không tốt.

Một loại sinh vật gọi là thảo nê mã (*), hết con này tới con  khác lắc lư trước mặt mọi người.

(*) Thảo nê mã: hay Alpaca (tên khoa học Vicugna pacos) là một loài động vật được thuần hóa thuộc họ Lạc đà Nam Mỹ. Alpaca có vẻ bề ngoài gần giống một con llama (lạc đà không bướu) nhỏ.

Nguồn wikipedia

Ở đây chỉ mặt mọi người đều đần ra (các nàng search ảnh con thảo nê mã thì sẽ thấy đần thế nào =)))

Đặc biệt là Lý thị, cũng sắp khóc mất rồi.

Phải biết rằng công tử Bá phủ  lấy vợ, quỹ chung xuất ra hai ngàn lượng, cô nương xuất giá xuất ra một ngàn lượng.

Con số này trong đám huân quý kinh thành không tính là nhiều, nhưng nói cũng được.

Nhưng Lão Bá gia lại… lại tốn một trăm lượng bạc đi mua một con ngỗng!

Một hai năm này, Nhị cô nương, Tam cô nương, Tứ cô nương đều liên tiếp xuất giá. Hai đứa con gái của nàng mới mười hai tuổi, chờ thêm ba bốn năm nữa xuất giá, Lão Bá gia cứ tiếp tục lãng phí như vậy, đến lúc đó quỹ chung đừng nói tới bạc gả cô nương, chắc còn mua không nổi một con ngỗng mất!

Cái lão già này, dứt khoát bị ngựa đá chết được rồi!

Lý thị không dám lên tiếng, nhưng trong lòng mắng chửi không ngừng.

Tâm tình mấy cô nương cũng không tốt lắm.

Các nàng thân là cô nương Bá phủ, tiền tháng không quá bốn lượng, một con ngỗng của tổ phụ còn nhiều tiền hơn cả tiền tiêu vặt hàng tháng trong hai năm của các nàng!

Cái này chẳng phải là so sánh gì tốt a.

“Lão phu nhân, con dâu phải nói rồi. Cũng nên chấn chỉnh lại trong phủ cho chặt chẽ, một con ngỗng đang khỏe mạnh, tại sao lại bị người ta đánh bị thương? Rốt cuộc là kẻ nô tài nào mà to gan như vậy?! Ngài thử nghĩ xem, nếu không phải ngỗng vàng bị đánh, Lão Bá gia cũng sẽ không đến Thái Bộc Tự, mà không đến Thái Bộc Tự, thì cũng sẽ không bị ngựa đá bất tỉnh đến nay sống chết không rõ. Con phải nói rằng đầu sỏ gây nên chính là người đã đánh bị thương con ngỗng. Đại tẩu, ngài nói đúng không?”

Tưởng thị nghe thế thì trong lòng tức giận, Lý thị đang nói gần nói xa, chính là nói nàng quản gia bất lực.

“Nhị đệ muội nói không sai, có điều việc cấp bách hiện tại là thương thế của Lão Bá gia, còn cái khác thì tạm để đó rồi nói sau. Lão phu nhân, người xem?”

Lý thị nhếch môi: “Đại tẩu nói lời này không đúng rồi, thương thế của Lão Bá gia  đương nhiên quan trọng nhất, nhưng điều tra rõ ràng chuyện này cũng quan trọng chẳng kém. Nếu không thì nay một con ngỗng bị thương, biết đâu chừng ngày mai đến người bị thương đấy. Không thể mặc kệ những tên nô tài này được.”

Nói tới đây, dường như nhớ tới cái gì đó, bèn vỗ trán một cái: “Ai nha, nói không chừng đó là do đứa nhỏ không hiểu chuyện làm đấy!”

Lời này vừa dứt, sắc mặt Tưởng thị khẽ biến.

Lời này của Lý thị, kỳ tâm khả tru (*), phải biết rằng hạ nhân có thể vào chăm sóc vườn ở hậu viện, cũng đều được dạy dỗ tốt, có ai dám làm ra chuyện như vậy? Nói đến chủ tử các phòng, chỉ có Hàm ca nhi của nàng còn nhỏ tuổi, còn mang tính tình trẻ con.

(*) kỳ tâm khả tru:đổi thành tiếng địa phương chính là ‘Dù một người chưa thực hiện được hành vi gây án hoặc chưa gây án, nhưng chỉ cần có tâm tư này cũng đáng chết’. Nhìn từ quan niệm hiện đại: “Từng có tâm tư này” chỉ là động cơ tư tưởng, chưa tạo thành hành động tội phạm,cũng chỉ thuộc phạm vi đạo đức quản chế, pháp luật không thể quản chế, vì thế cũng không thể dùng để buộc tội.

Lời của nàng ta, không phải rõ ràng dẫn tới người Hàm ca nhi sao.

Tưởng thị đang định nói gì đó, Tam cô nương Chân Tịnh bỗng ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, nữ nhi vẫn muốn làm cho Hàm ca nhi đôi giày, hôm nay con còn nán lại ở chỗ của đệ ấy một lúc lâu đấy ạ.”

Hàm ca nhi ngồi cạnh Tưởng thị nghe không hiểu mấy người lớn đang đấu khẩu với nhau, nghe thấy lời Chân Tịnh thì thuận miệng nói: “Đúng vậy ạ, Tam tỷ thật là, hôm nay con còn muốn ra vườn xem Tứ tỷ luyện công, làm hại con không đi được!”

Mọi người không khỏi nhìn về phía Chân Diệu.

Khóe miệng Chân Tịnh hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, rất tự nhiên hỏi: “Tứ muội luôn luyện công trong vườn, không nhìn thấy tình hình sao?”

Chân Diệu mím chặt môi.

Nàng cũng không biết sao chuyện lại biến thành thế này.

Nếu như không có chuyện sau này, thì nàng có thể vờ như không có gì xảy ra. So với một con ngỗng, dù mua bằng một trăm lượng bạc, nhưng nàng vẫn cảm thấy da thịt mình quý giá hơn một chút.

Nhưng bây giờ Kiến An Bá bị thương, rất có thể mất mạng.

Nàng còn có thể trốn tránh sao?

Trong lòng Chân Diệu rất khó xử.

Nàng biết một khi thừa nhận, chắc chắn mình sẽ bị đẩy ra đứng mũi chịu sào, nhưng nếu không thừa nhận thì lại trái với nguyên tắc làm người.

Đang do dự thì Ngu thị lên tiếng nói: “Thân thể của ta không tiện nên luyện không lâu đã cùng Tứ muội về phòng rồi, chúng ta cũng không thấy được gì.”

“Đại tẩu và Tứ tỷ không thuận đường nha, Tứ tỷ đưa đại tẩu về sao?” Chân Ngọc lành lạnh hỏi.

“Được rồi, Lão Bá gia còn chưa tỉnh lại, các ngươi nói những thứ có hay không này làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tự nhà mình định tội nhà mình sao!” Lão phu nhân lộ rõ uy nghiêm, quét nhìn mọi người một cái.

Sự suy bại của bao nhiêu gia đình đều bắt đầu từ nội đấu. Bình thường giữa chị em dâu, tỷ muội tính toán vặt vãnh thì không tính là gì, đều là người từng trải cả, những điều này ai cũng đã trải qua. Nhưng chuyện liên quan đến sống chết của Lão Bá gia, lại còn là một chuyện hoang đường như vậy. Điều tra được thì sao? Tự dưng làm tổn hại nguyên khí nhà mình mà thôi!

“Được rồi, dù nói thế nào thì vẫn phải ăn cơm. Bạch Thược, phân phó xuống dưới, bắt đầu ăn cơm đi. Tất cả bình tĩnh lại, Lão Bá gia cát nhân tự có thiên tương.” Lão phu nhân phất phất tay.

Một bữa cơm ăn trong sự im lặng âu lo, mọi người chỉ ăn tạm vài miếng, rồi lại ngồi yên chờ tin tức.

“Ngu thị, cháu có thai, đi về nghỉ trước đi.”

Ngu thị cúi đầu: “Tổ mẫu, cháu dâu xấu hổ.”

Lão phu nhân từ ái vỗ vỗ tay Ngu thị: “Nói gì vậy, cháu đang mang đứa chắt quý giá của Bá phủ, bảo trọng thân thể mới là việc quan trọng nhất.”

Ngu thị nhìn Chân Nghiên, Chân Diệu một cái, nói: “Tổ mẫu, hôm nay phụ thân mẫu thân đều không được ra khỏi phòng, đại lang chàng lại đến chỗ tổ phụ chăm nom, hai tiểu cô đều còn là cô nương. Theo lý mà nói, tôn tức cũng không nên hưởng thanh nhàn một mình.”

Lão phu nhân nghe vậy thì dừng một chút.

Chân Nghiên dè dặt nói tiếp: “Tổ mẫu, không bằng ngài thả cho mẫu thân ra đi, chờ tổ phụ trở lại điều dưỡng, mẫu thân cũng phải dẫn chúng cháu đi trông nom chứ ạ.”

“Đúng vậy đấy ạ, Lão phu nhân, Tam đệ muội cũng có thể giúp con dâu một tay. Vả lại hôn sự của Nghiên Nhi cũng sắp đến rồi.” Đại phu nhân Tưởng thị nói.

Nàng nhìn ra được, Lý thị không có chuyện gì cũng muốn bới móc ra cho có, không có Tam thái thái, nàng ta chỉ dán mắt vào so đo với Đại phòng. Trước đây vẫn tốt hơn.

Trầm mặc cả buổi, Lão phu nhân rốt cục cũng gật đầu.

Mãi đến bảy ngày sau, Lão Bá gia mới được một chiếc kiệu mềm nâng về, trong kiệu còn có một con ngỗng trắng to tinh thần vô cùng phấn chấn.

Người Tam phòng thay phiên nhau đến chăm nom.

Biết tính mạng Lão Bá gia không còn đáng ngại, Chân Diệu ra sức thở phào nhẹ nhõ, vô cùng kiên nhẫn hầm cháo gà, mỗi ngày đưa sang Ninh Thọ Đường một chén.

Chờ khi Lão Bá gia dần dần có tinh thần, uống cạn cháo gà, hưởng thụ chép chép miệng rồi nói với Lão phu nhân: “Trong phủ ta có phải đổi đầu bếp không? Cháo gà này vừa ngon miệng lại còn vừa dưỡng người.”

Nhìn Kiến An Bá đã béo lên, Lão phu nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đầu bếp gì chứ. Cháo gà này là Tứ nha đầu Tam phòng làm đấy.”

“Là Tứ nha đầu làm à ——” Kiến An Bá dài giọng nghĩ nghĩ, phát hiện hoàn toàn không nhớ nổi bộ dáng mấy đứa cháu gái, không khỏi cười gượng nói: “Tứ nha đầu cũng thật có hiếu, bảo nha đầu kia tới đây, để ta nhìn xem có phải nên thưởng chút gì đó không.”

Link fb

FacebookTwitterGoogle+LinkedInmore

PinterestTumblrEmail

sakurahime

Nhưng Hy Quang,trước nay anh đều vì em mà đến. ------Em đã trở thành lời nguyền của anh.

 PREVIOUS ARTICLEThịnh Thế Đích Phi – Chương 267

NEXT ARTICLE Thịnh Thế Đích Phi – Chương 268

Related Stories

 

Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 351+352

 

Trời Sinh Một Đôi – Chương 349+350

 

Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 347+348

Discussion19 COMMENTS

lão bá gia cũng thật hết nói nổi luôn,chỉ vì một con ngỗng mà súyt nữa mất cả mạng,không biết là nên khóc hay nên cười nữa,chân diệu cngx là người bộc trực đó chứ,lần này chắc sẽ đến nhận lỗi với lão bá gia thôi.hi
tks tỷ ạk

REPLY

Mỗi con ngỗng thôi mà suýt nữa đã to chuyện rồi, đúng là không biết nói gì luôn. Lão Bá gia nhà này cũng quá … đi, một con ngỗng còn mua với giá trăm lượng, không nói tiền tiêu vặt hàng tháng của mấy cô nương xa xa không bằng, lấy tiền này đi mua hạ nhân cũng phải mua được hơn chục người ý chứ. Đúng là ngỗng vàng mà.
Chân Tĩnh hình như ghi hận Chân Diệu sâu lắm thì phải, ta cứ cảm thấy sau này Chân Diệu sẽ còn bị nàng ta hại nhiều nhiều.
Lão Bá gia bắt đầu quan tâm Chân Diệu rồi, không biết có phải là chuyện tốt không đây?
Thanks tỷ!

REPLY

Không hiểu sao lão phu nhân lại cho con trai mình cưới một thứ nữ như Lý thị, tính tình bộp chộp thích so đo không nói, trước mặt khách cũng vồ vập quá rồi. Dù có ưng ý Tưởng Thần thế nào đi nữa cũng không nên thể hiện rõ ràng quá như vậy, cứ làm như con gái mình mất giá cần gả gấp vậy, lại còn suy nghĩ muốn lão bá gia không còn nữa. Dù tính có hơi tưng tửng, có chút trẻ con nhưng lão bá gia là trụ cột trong nhà, bá phủ đã chẳng còn mấy uy phong rồi lão bá gia mà mất thì còn gì chứ.
Lão phu nhân cũng khổ ghê, có người chồng như vậy thì phải đau đầu suốt thôi, vì một con ngỗng mà suýt dẫn đến án mạng. Đã vậy khi trở về lão bá gia mình mang thương tích, con ngỗng kia thì tinh thần phơi phới đâu giống đồ sắp chết chứ. Lão bá gia cứ như lão ngoan đồng vậy không biết còn gây chuyện gì nữa không, có khi lão phu nhân phải lo cho lão bá gia còn hơn cả mẹ chăm con mất, sểnh ra là gây chuyện rồi.

REPLY

Lão bá gia như lão ngoan đồng ý nhỉ, chắc Chân Diệu sẽ nhận lỗi xử con ngỗng với ông ấy chứ nhỉ. Có lẽ món ăn ngon sẽ làm ông ý giơ cao đánh khẽ với Chân Diệu thôi.
Thank’s nàng nhiều.

REPLY

Hjx, Chân Diệu là vì áy náy trong lòng cho nên mới nấu cháo cho ông lão ăn, ai ngờ ổng lại còn tính tặng quà cho nang nữa chứ :)) đúng là hoạ phúc không biết trước được. Cái bà Lý thị này cũng lắm điều lắm cơ, con gái mới mười hai tuổi đã lo kiếm chồng rồi. Cha chồng bị ngựa đá không rõ sống chết, vậy mà còn cầu nguyện cho ổng chết đi nữa chứ, chả hiểu loại con dâu gì nữa, haiz

REPLY

Lão Bá gia này hết thuốc chữa rồi. Mua 1 con ngỗng giá 100 lượng? Không biết đá thắng đươc bao nhiêu tiền mà ra vốn nặng vậy? Lão Bá gia còn bắt Ngưu thái y trị A Quý nữa? Rốt cuộc còn bị ngựa đá? Chắc con ngựa chướng mắt lão ngoan đồng Bá gia quá. Đá một cước trước khi đi. Làm cho Chân Diệu ái náy phải nấu cháo cho ông nữa.

REPLY

cái cô Chân Tịnh này, làm tui nghĩ tới một bạn sát thủ xuyên ko – đi theo con đường lãnh diễm cao quý =))))))))

REPLY

May cho chi dieu nha ong noi không bị gì neu không cả nhà biết duoc thi the thảm lam do mà coi bọ ong noi nu chín thích món an cua nu chín ròi còn doi gap mat nua

REPLY

Ta phục lão bá gia ghê cơ dám vung tiền mua 1 con ngỗng = tiền tiêu 2 năm của cháu mình. Lại còn ko nhớ nổi mặt cháu nữa chứ. Tính ra ông là ng phá gia chi tử ý chỉ biết ăn rồi chơi chả lo gì cho gd cả. Cũng thấy tội cho lão phu nhân 1 mình gánh cả phủ rùi. Chap sau có lẽ CD nhận lỗi vz tổ phụ mình thôi.

REPLY

“Nét măt Bạch Thược” ——————–> “… mặt …”
“không biệt bị ai đánh” ——————–> “… biết …”
“là khuê tú nổi dang kinh thành” ———> “… danh …”
“không biết sau chuyện lại” —————> “… sao …”
“Nghiên Nhi” ——————————-> “… nhi”
“thở phào nhẹ nhõ/ nhẹ nhỏm” ———-> “… nhõm”
====================================================
Nói thật, tự dưng ta nghĩ tính tình cái lão Bá gia này ko chừng hợp với CD, tính tình như lão ngoan đồng ấy, chắc chắn sẽ khiến CD dở khóc dở cười, nhưng vẫn sẽ là 1 trưởng bối tốt :) Đợt này CD mà làm đồ ăn để cho lão Bg thích thì chắc chắn là ông sẽ thương CD lắm, ai bảo ông chẳng nhớ mặt đứa cháu gái nào đây, vậy thì phải nhớ đứa làm đồ ăn ngon rồi!!
Cái cô 3cn CT này thật là ko có làm cho ngta thích nổi (-_-) đúng là dạng tính tình hay thấy nhất ở thứ nữ: thiển cận, hay mang thù, ích kỷ, làm bộ làm tịch ~.~!!
2 chị em sinh đôi khá có ý tứ nha, đứa em tính tình hơi nôn nóng thì tên Ngọc mà đứa chị tính tình ôn hòa thì tên Băng, có lẽ CB sẽ yêu TT biểu ca roài (ò_ó) mà ngta lại có ý với CD đây, lại rắc rối rồi!!

REPLY

Chân Diệu đúng là trong họa có phúc nha, vì chuyện con ngỗng mà lo lắng không thôi lão bá gia phát hiện cuối cùng lại được ông nghĩ cách tặng quà. Quá hên. Còn Lý thị thì… haz. Tk nhà

REPLY

Trời ạ, nguồn gốc vết thương của lão bá gia là câu chuyện cười…khá lạnh ah, đúng là từ già đến trẻ ai cũng bị cứng họng luôn, phục lão bá gia thật, vì một con ngỗng mà ko tiếc mạng mình ah.
Nhị phu nhân kia nói bâng quơ mà cũng tạo cơ hội cho Chân Tĩnh kia hại đến Chân Diệu, may mà lão phu nhân bảo dừng, nếu ko Chân Diệu gặp rắc rồi to rồi. Vị Chân Tĩnh cô nương này là nhân vật cần đề phòng ah.
Thanks

REPLY

Cái nhị phòng này nhìn Lý thị với Chân Ngọc cứ đâm chọc đúng là mẹ nào con nấy, cứ phải bám víu mãi vẫn đề mà chẳng giải quyết được gì, có mỗi Chân Băng là hiểu chuyện, chẳng ăn nói lung tung. Mà Lão Bá gia cũng đen quá :)) ai đời đi mua con ngỗng 100 lượng, cả người và ngỗng đều tý thì toi :v

REPLY

May mà hữu kinh vô hiểm nếu không vì chuyện không đâu dẫn đến xào xáo thật không đáng! Mà lão Bá gia này thật…. không biết nên giận hay nên thương nữa! Một người lớn tuổi, con cháu đề huề nhưng lại chỉ lấy đua ngỗng làm vui. Nhưng người lớn tuổi này vì thú vui đó mà không quản chuyện bản thân, nhà cửa thì cũng đáng giận lắm!

REPLY

Haizz ông lão này thật hết nói nổi mà. Chắc CD sẽ nhận lỗi với ông thôi.

REPLY

Ông tổ phụ này cũng thật là… cháu của mình mà ko nhớ là ai… đã vậy còn bỏ số tiền lớn mua con ngỗng nữa chứ… phá gia ah… nhưng được cái tính tình trẻ con ah ^^… không biết Diệu tỷ có nhận lỗi không nhỉ… thank nhóm edittor đã edit truyện nhìu nha ^^…

REPLY

May mà ông phúc lớn mạng lớn đó. Đám con cháu chắc phiền lòng vì ông phá gia lắm. Cơ mà thấy ông cũng k xấu tính gì chỉ là bị dạy thành dáng vẻ của một kẻ vô tích sự thôi . Aiz Diệu tỷ có đc thưởng gì k nhỉ?

REPLY

Ngửi mùi thấy có biến 

REPLY

Nhà này có vẻ có nhiều thành phần phá gia lắm đây. Cầm đầu là Lão bá gia.

REPLY

Leave A Reply

Your Name (required)

Your Email (required)

Your Website (optional)

   more »

SEARCH

Search for:

BÀI VIẾT MỚI

 

JANUARY 4, 2017Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 351+352

 

JANUARY 3, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 323+324

 

JANUARY 2, 2017Bia Đỡ Đạn Phản Công – Ái thiếp của Nhữ Dương Vương 7+8 (hoàn)

 

JANUARY 2, 2017Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 44

 

JANUARY 1, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 321+322

Tổng hợp

Tổng hợp  Select Category  Ánh Trăng  Bán Kiếp Tiểu Tiên  Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý  Bất Ái Thành Hôn  Bia đỡ đạn phản công  Boss Gian Xảo  Chớ Hỏi Chốn Quân Về  Chúng Tôi Ở Chung Nhà  Cuồng Đế  Duyên Hề  Duyên Tới Là Anh  Gen Di Truyền  Góc Sáng Tác  Hạ Gục Tể Tướng  Hải Dương  Hệ Liệt Mãnh Nam Tiền Truyện  Hệ Liệt Nhật Ký Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì  Hoa Rơi Có Theo Nước Chảy Đi  Hoàn Khố Thế Tử Phi  Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân  Mật Mã  Mẹ Chồng Nàng Dâu  Mèo Trên Lầu Hoa Dưới Lầu  Miệng Độc Thành Đôi  Nga Mỵ  Ngự Lôi  Nguyệt Dạ Tinh Linh  Nhàn Thê Đương Gia  Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh  Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục  Nửa Vòng Tròn  Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi  Qủy Vương Kim Bài Sủng Phi  Tản Văn  Tản Văn  Thanh Mai Trúc Mã  Thiên Giới Hoàng Hậu  Thiên Mệnh  Thiên Tài Nhi Tử và Mẫu Thân Phúc Hắc  Thịnh Thế Đích Phi  Thỏ Yêu Không Đáng Tin  Thời Thơ Ấu  Thứ Nữ  Thứ Nữ Công Lược  Thứ Nữ Cuồng Phi  Thứ Nữ Sủng Phi  Tiên Hôn Hậu Ái  Tình Bất Yếm Trá  Trái Tim Của Ta Nguyện Ý Cho Nàng  Trăng Nở Hoa  Trời Sinh Một Đôi  Trọng Sinh Chi Ôn Uyển  Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ  Tú Sắc Nông Gia  Uncategorized  Viễn Cổ Hành  Viễn Cổ Y Điện  Y Thủ Che Thiên  Ý Võng Tình Thâm  [series] Yêu Là Yêu Thôi  Đặc Công Hoàng Phi  Đoản Văn  Độc Y Vương Phi 

PHẢN HỒI

thao nguyen on Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 351+352Haiz... lại có thêm một người ganh ghét Diệu tỷ ah…MsHalloween90 on Thứ Nữ Công Lược – Chương 117===Dính chữ: như vậy……”Giọng “Thiếp……”Trên thực tế…MsHalloween90 on Thứ Nữ Công Lược – Chương 116===Dính chữ: trở lại.”Nói tới .”Thập Nhất Nương ?”…MsHalloween90 on Thứ Nữ Công Lược – Chương 115===Dính chữ: đổi người”để đuổi .”Hổ Phách ?”Thập N…MsHalloween90 on Thứ Nữ Công Lược – Chương 114===Dính chữ: ,” Thập Nhất Nương tốt.”Mặt La Chấn H…MsHalloween90 on Thứ Nữ Công Lược – Chương 113===Dính chữ: tiền vốn?”ánh mắt tốt lắm.”ánh mắt ng…Nhân Mã on Bia Đỡ Đạn Phản Công – Văn ánMình cứ lót dép ngồi hóng từng phần. Truyện hay lắ…MsHalloween90 on Thứ Nữ Công Lược – Chương 112===Dính chữ: ?”Thập Nhất Nương .”Thập Nhất Nương ?…ngoandinh on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 323+324Thu nhận Hòa Lão Tứ làm tình báo thì tin tức của T…MsHalloween90 on Thứ Nữ Công Lược – Chương 111===Dính chữ: .”Nói xong .”Thập Nhất Nương tổng quả…Sakura thao on Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 351+352Lý thị này... hết chỗ nói, số sướng là thế lại thí…MsHalloween90 on Thứ Nữ Công Lược – Chương 110===Dính chữ: nói chuyện:”…… Tính .”Nói xong lượng…MsHalloween90 on Thứ Nữ Công Lược – Chương 109===Dính chữ: .”Thập Nhất Nương ?”Thập Nhất Nương n…MsHalloween90 on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 323+324Xuân Đại tiểu thư / Xuân đại tiểu thư Tiên Phỉ / t…

ĐĂNG NHẬP

RegisterLog inEntries RSSComments RSSWordPress.org

zippo my xuat nhat zippo my zippo mỹ chính hãng zippo mỹ tại hà nội Máy lửa zippo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro