TẬP 1: DARYOS XỨ MACADONIA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HỒI 1: NÔ LỆ TRỊ GIÁ 2000 DENARIA

"Đã bao giờ ngươi từng nghe về một câu chuyện?

Một câu chuyện về sự hình thành của một đế chế hùng mạnh lưu danh thiên cổ Romanus?

Từ một ngôi làng nhỏ dọc sông Tibo, truyền thuyết đã bắt đầu. Và đó, chính là Romana ngày nay.

Với những đội quân tinh nhuệ và nền kinh tế hùng mạnh, đế chế đã khởi đầu từ một nền cộng hòa non trẻ để vượt qua mọi sóng gió, đánh dẹp tất cả những thế lực xâm phạm hoặc chống đối để giữ yên và mở mang bờ cõi.

Đến khi nền cộng hòa ấy không còn đủ sức mạnh để duy trì quyền lực, cần phải có một mô hình vững chắc hơn để đứng lên nắm lấy Romanus trước khi nội chiến xâu xé và vứt vinh quang ấy xuống bùn nhơ. Và đó là sự trỗi dậy của Hoàng đế Gaius Julius."

Năm 45 BC,

Kinh đô Romana, vẫn những câu chuyện, vần thơ kể và ca ngợi về trái tim của đế chế Romanus hùng mạnh, ngay trước mắt thì cảnh vật đã minh chứng tất cả không phải là những lời thổi phồng. Đằng sau lớp tường thành vững chắc được các vệ binh giáp trụ sáng ngời túc trực canh giữ, đó là một nơi phồn hoa đô hội bậc nhất của thế giới, so với những truyền thuyết về Athina hay Thessalonika thì nó vượt xa hoàn toàn. Theo từng bước chân của những chú lừa đang nhẫn nại mang không biết bao nhiêu hàng hóa trên lưng với tiếng roi vun vút và thúc giục của thương buôn, hai bên đường là những ngôi nhà với hàng quán bày bán đủ loại mặt hàng, từ những thứ thiết yếu nhất cho đến những mặt hàng xa xỉ đáng giá hàng trăm Aureia được bán tại những agora sang trọng hoặc những phiên chợ đấu giá của những người tai to mặt lớn vận lên váy kiểu hoặc áo toga, họ thi nhau hét lên cái giá cao nhất mình kham nổi để giành lấy những món hàng quý giá, lên đến hàng vạn Denaria là chuyện thường tình. Và một trong số đó, chính là nơi buôn bán nô lệ.

Nô lệ là những kẻ hạ đẳng của Romanus, là một bọn hỗn tạp từ những kẻ cùng bần vỡ nợ, là bọn rợ hoặc tù binh chiến tranh, những kẻ đã dám chống lại Romanus nhưng lại hèn nhát để chết, hoặc thậm chí là những kẻ đã sinh ra từ cha mẹ nô lệ - mặc nhiên cũng là nô lệ nốt. Chúng chẳng có quyền gì cả, và mạng sống của mình thì luôn nằm trong tay hai kẻ mà có khi luân phiên đổi vai cho nhau: chủ vựa nô lệ và chủ đã trả tiền mua chúng. Chiến tranh và những đợt ca khúc khải hoàn đã không chỉ mở mang cho Romanus hàng vạn dặm đất đai rộng lớn và màu mỡ, những đô thành đầy ắp của cải và dĩ nhiên đi cùng là một số lượng không nhỏ nô lệ. Chiến tranh cũng là cơ hội làm ăn của nhiều công dân Romana nói riêng và đế chế này nói chung, vì vậy họ đương nhiên thu về nhiều của cải, đất đai hơn, không có nô lệ thì khó mà quán xuyến hết nổi.

Phiên chợ đấu giá nô lệ hôm nay vẫn đông nghịt người, vì nhiều lý do mà họ đến đây nhưng ai cũng cùng một mục đích là muốn mua cho mình nô lệ ưng ý nhất. Tay chủ vựa vẫn vui mừng khi liên tục trúng được những cái giá đậm, chỉ trừ một việc...

Trong chuồng chứa nô lệ nữ, ở trong góc có một nô lệ đang ngồi thu mình trong ấy, mặt úp tựa gối và lầm lì chẳng nói năng chi. Các nô lệ khác đang ngóng bên ngoài để chờ đến lượt mình sẽ được mua và thoát khỏi cái chuồng hôi hám mùi mô hôi và phân chuột, gián, họ nhìn đồng loại xa lạ kia mà to nhỏ với nhau.

-Nghe đâu đây là ông chủ thứ ba của nó rồi đấy!

-Con nhỏ này ngu thật! Liên tục được ba ông chủ giàu có ngả giá mua về để rồi ít lâu lại quay trở về chuồng với chúng ta. Khốn kiếp! Nếu mà ta được sự may mắn của nó.

-Nó bị điên rồi! Nghe đâu nếu lần này mà không bán được nó hoặc bị trả lại cho ông cai nữa thì ông ta sẽ giải quyết nó đấy!

-Kìa kìa! Ông cai tới kìa, mau tản ra đi.

Thấy chủ vựa cùng vài bộ hạ đi tới, đám nô lệ đó tản ra và tươi tỉnh để mong ông ta chọn mình. Ngó nghiêng một hồi, ông ta chọn ngay một nô lệ nữ ngẫu nhiên và đưa cô ta ra khỏi cái chuồng tối tăm đó, đồng loại đều cầu mong thần linh sẽ phù hộ cho cô. Trước một nô lệ nữ trẻ đẹp, lại thuộc tiên tộc, cánh đàn ông giàu có và máu mặt tại Romana đều thèm thuồng và sẵn sàng phóng tay với cái giá hàng vạn Denaria, cho đến khi một ông chứng tỏ bản thân với cái giá mà không đối thủ khác bì kịp. Thế là thuận mua vừa bán, cô nô lệ đó đã về tay ông chủ đại gia dưới sự trầm trồ pha lẫn tiếc nuối và ghen tỵ từ những cặp mắt xung quanh. Đời của cô ta sau này ra sao, chỉ có thần linh mới hiểu được, nhưng dù sao thì thoát khỏi cái chuồng kia thì đã là sự sung sướng lắm rồi.

Và rồi có thể những đứa trẻ mới lớn sẽ thắc mắc một chuyện, người tiên tộc đến từ đâu? Thần linh đã sáng tạo ra họ từ thuở hồng hoang, cùng thời với sự xuất hiện của con người. Họ đã sống cùng với con người từ khi Romana chỉ mới là một ngôi làng nhỏ bé heo hút cho đến ngày nó trở thành một đế chế hùng mạnh, cũng như khắp mọi nơi chốn trong thế gian này. Có những người là công dân đủ mọi tầng lớp của Romana, có người giàu có và đầy tiếng tăm, song việc người tiên tộc làm nô lệ cũng chẳng lạ lẫm gì, họ từ đầu đến cuối vẫn sống cùng trong mọi mặt với con người mà. Nô lệ nữ tiên tộc rất được giá, vì thế mà nhiều chủ vựa nô lệ sẵn sàng săn lùng những nô lệ như vậy để đem đấu giá và mong chờ những cái giá cao được đưa ra.

Buổi đấu giá cứ tiếp tục, từng nô lệ được đưa ra khỏi chuồng, có người phải trở lại vì không ai trả giá. Đến khi chợ sắp tàn, chủ vựa để mắt đến ả nô lệ cứ thu mình trong góc chuồng thì ra lệnh cho hai bộ hạ kéo dậy. Đó cũng là một nô lệ tiên tộc, tuổi trông chưa quá 20, nhưng khuôn mặt thì tiều tụy và héo hon, hai chân đứng không vững vì đói. Để cho khách mua không bị ấn tượng xấu, chủ vựa để nô lệ đó tự bước ra ngoài, với thuộc hạ thúc khẽ sau lưng, trong khi tự thân mình quảng cáo thật rầm rộ để mong sớm được bán con nô lệ khét tiếng cứng đầu cứng cổ này.

Thật không có gì phải ngạc nhiên, không một ai muốn mua một con bé nô lệ yếu ớt, đen nhẻm và xấu xí như thế này, dù cho giá khởi điểm thấp hơn rất nhiều so với mấy người trước. Thấy đấu giá không xong, chủ vựa đổi sang kiểu bán giá cứng. 8000 Denaria? Không ai cả. 6000 Denaria lần thứ hai? Vẫn chẳng có ai chịu mua. 4000, 3000...? Toàn những cái lườm nguýt cả. Chủ vựa quyết rồi, nếu hôm nay mà không bán được con bé cứng cổ này thì sẽ dìm chết nó dưới sông Tibo luôn. Nhưng còn nước còn tát, ông ta rao cái giá cuối cùng.

-2000 Denaria!

-Ta mua!

Cả chợ ngạc nhiên nhìn về phía người đã chấp nhận cái giá còn thua cả một nô lệ nam khỏe mạnh đó, là một thanh niên trên lưng ngựa với giáp trụ chỉnh tề. Đàn ông và phụ nữ tại đấy đều thì thào to nhỏ với nhau.

-Là anh ta đấy! Là con trai nuôi của nguyên soái Gaius Macadonius đấy!

-Là tư lệnh Legia XI Macadonia, Gaius Daryos!

Người thanh niên tuổi đời chưa quá 30 này xuống ngựa, từng bước thẳng tiến đến chỗ chủ vựa nô lệ cùng với món hàng đang cố được ông ta tống khứ đi càng sớm càng tốt. Nhìn ả nô lệ đó, chỉ có một ánh mắt rụt rè đáp lại trước khi quay đi chỗ khác, tư lệnh Daryos nói.

-Ta mua ả nô lệ này với cái giá ngươi vừa đưa ra!

-Ngài...-chủ buôn vẫn chưa hết bất ngờ-...Ngài muốn mua con bé này sao?

Daryos liếc nhìn "món hàng" trước mặt mình, thần thái của anh khiến cho ả nô lệ khúm núm sợ sệt thấy rõ chứ không phải ương bướng như ban đầu. Tuy vậy, chủ vựa dù cho muốn tống khứ cái của nợ này đi càng sớm càng tốt song cũng nhắc chừng tư lệnh trẻ tuổi.

-Thú thật là tôi cũng muốn tống khứ con bé này đi sớm lắm, nhưng vì nể uy danh của ngài nên tôi không biết có nên bán nó cho ngài hay xong. Ngài nên biết điều này, con nhỏ này là loại khó bảo bậc nhất đấy ạ! Nó từng qua tay những ba ông chủ, nhưng rồi đều bị trả về nốt vì sự chống đối và quậy phá. Tôi sợ nó sẽ làm khó cho tư lệnh khi ngài đi đến Macadonia để nhận trọng trách.

Daryos nhướn chân mày tỏ vẻ ngạc nhiên trước "chiến tích" của ả nô lệ mà anh sắp mua, và thật tâm tay chủ cũng mong tư lệnh Macadonia sẽ suy nghĩ thật kỹ với quyết định của mình. Nhưng mà, Daryos cho tay vào túi tiền giắt bên thắt lưng ẩn dưới lớp áo choàng – trong chứa số tiền đúng với cái giá mà ả nô lệ kia đang được rao bán: 2000 Denaria, đưa cho chủ buôn và bảo rằng.

-Cứ giao ả cho ta.

Ông chủ không thuyết phục được, âu cũng là quyết định của khách nên đôi bên cứ thuận mua vừa bán, giao ả nô lệ mà chân vẫn còn xiềng cứng để phòng chuyện chạy trốn. Trước khi giao lại cho đám tùy tùng, Daryos nói với kẻ mới.

-Ta không quan tâm trước đó ngươi đã từng qua tay ai và đã làm trò ma quỷ gì để liên tục bị trả về trại. Nhưng đã vào tay ta thì, sẽ không có sự nhân từ như thế đâu.

Những lời đe dọa ấy, kỳ lạ thay, lại khiến cho ả nô lệ đó trở nên bình thản, hệt như là chấp nhận và đối diện với nó. Dẫu sao thì với ả ta, đã bị đe dọa, bị đánh đập và hành hạ cho tội cứng đầu cũng đã nhiều rồi, có bị thêm một lần nữa cũng chẳng sao cả, dù cho đó là từ miệng của một vị tướng. Được ngồi cùng xe với đám tùy tùng, Daryos sau đó ra lệnh cho đoàn người theo mình.

-Chuẩn bị xong rồi chứ? Ta xuất phát nào.

Người trước hô cho người sau nghe, rồi cả đoàn cùng khởi hành khỏi Romana. Điểm đến trên bản đồ là vùng ngoại ô của Thessalonika, nơi mà quân đoàn Legia XI Macadonia đang đóng quân, đó cũng sẽ là nhiệm sở của Daryos sau khi trở về Romana phục mệnh hoàng đế.

Đó là một chuyến đi dài, hết đi bộ dọc phía Nam mảnh đất Italiana rồi tới lênh đênh trên biển cả mấy ngày trời lại thêm mấy ngày nữa, cuối cùng thì cũng đã đến được Thessalonika. Dẫn đầu vẫn là tư lệnh Daryos, anh cùng đoàn tùy tùng trở về lại dinh thự nơi mà mình đã lớn lên. Đợi trước cửa, có một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng, phía sau họ là có vài gia nhân, tất cả đang nghênh tiếp tư lệnh trở về sau chuyến đi xa nhà.

-Mừng tướng quân đã trở về!

Bước xuống ngựa, Daryos vội vàng nâng người phụ nữ có tuổi dậy, từ tốn đáp.

-Con về cũng là chuyện thường thôi, vú đâu cần phải đa lễ như thế!

-Xem tướng quân kìa! Mới đi đến Romana vài tháng mà giờ trở lại trông chẳng khác gì thân phụ rồi!

-Vú đừng nói thế mà. Khi con không mặc giáp và mang kiếm nữa, con sẽ lại trở thành Daryos bé nhỏ của vú thôi.

Vú nuôi cởi áo choàng giúp cho Daryos trong khi người đàn ông có tuổi lệnh cho đám người hầu mau giúp dỡ hàng trên xe xuống. Chuyến đi tại Romana đã đem về cho dinh thự của tướng Macadonius - nay là tư lệnh Daryos – nhiều sản vật quý báu được quy tụ từ khắp chốn trong nhân gian và cùng gặp nhau tại các gian hàng của kinh đô này: bình gốm, vòng vàng, dây chuyền đá ngọc, tượng cẩm thạch,...

Trong số hàng hóa đó, đặc biệt nhất chính là sự hiện diện của ả nô lệ đang được đưa khỏi xe. Bảo tùy tùng dẫn ả đó đến trước mặt hai người, Daryos giới thiệu.

-Đây là nô lệ con mới mua được từ Romana về để phụ giúp hai người. Từ nay về sau, hãy sai bảo cô ta nhé!

Vú nuôi nhìn kẻ mới đến, cùng với người đàn ông đứng tuổi mà lắc đầu kín. Vú của Daryos cũng xuất thân là nô lệ, vì vậy khi thấy ả nô lệ mới này đã có thể dễ dàng nhận ra đây là loại như thế nào: ăn hại và hay chống đối. Tuy nhiên dù sao thì Daryos cũng đã lớn và đây là quyết định của anh, cả hai không dám phản đối. Quay sang ả nô lệ, tư lệnh nói.

-Đây là vú Olivia và bác quản Arcano, là hai người lớn tuổi nhất trong dinh thự này và cũng đã chăm sóc cho ta từ hồi tấm bé. Từ giờ trở đi, ngươi phải tuân theo sự chỉ bảo của họ, nghe chưa?

Ả nô lệ chỉ bẻn lẽn nhìn về phía hai người đứng đầu trong hàng gia nô mà không nói một lời nào, điều đó khiến cho vú Olivia không vui.

-Con bé này thật vô lễ! Tư lệnh nói mà nó không một tiếng dạ thưa nào cả!

Và điều kỳ lạ với vú, chính là Daryos lại đứng ra bênh vực cho ả người mới đó.

-Cô ta mới về nhà nên chưa quen, vú và bác quản cứ tùy nghi dạy dỗ cho vào khuôn phép nhé!

-Tư lệnh lớn rồi, ít ra cũng phải để cho bọn mới này biết thân biết phận một chút chứ! Nếu cứ bênh vực như thế thì khéo chúng đổ đốn ra thì khốn!

-Dạ, trăm sự con cũng nhờ vú vậy ạ!

Xong, vú giục Daryos sớm vào trong nghỉ ngơi cho lại sức sau cuộc hành trình dài, để vài bữa sau còn sớm ổn định chức vụ tại quân đoàn nữa. Còn phần ả nô lệ, vú Olivia gọi.

-Con bé kia! Đi theo ta.

Ả vẫn không đáp một lời nào, song cũng đã có phần ngoan ngoãn đi theo vú, việc tay chân cứ để Arcano cùng bọn trai tráng xử lý. Đi dọc hành lang của tòa dinh thự, đến một khu nhà nơi dành cho gia nhân nữ, vú Olivia mở cửa một căn phòng còn trống và nói với ả nô lệ.

-Từ giờ đây là phòng của ngươi. Hãy ngoan ngoãn và làm việc thật tốt đi nhé! Được làm gia nhân cho tư lệnh Daryos là ước mơ của nhiều kẻ lắm đấy. Mà ta nói gì ngươi có nghe không hả?

Vú Olivia nhắc chừng khi mà ả nô lệ này cứ câm như hến, ả vốn đã như thế từ hồi còn ở Romana, trong suốt cả chuyến đi, đến bây giờ về nhà mới cũng như vậy. Nhưng mà, không nói được thì dùng cử chỉ, với cái gật đầu thì vú Olivia cũng đã hài lòng. "Ra là con bé bị câm.", vú tặc lưỡi có phần tiếc nuối, sau đó thì mở xiềng chân cho ả nô lệ đó ngồi nghỉ trên giường, nói tiếp.

-Ngươi chắc hẳn cũng đã đói và mệt rồi, hãy nghỉ ngơi cả ngày hôm nay đi, sau đó thì hãy tắm rửa cho sạch sẽ, ta sẽ chuẩn bị sẵn thức ăn và quần áo mới cho ngươi.

Nghe đến "ăn", ả nô lệ đang thu mình trong góc giường vội lấy từ trong mớ giẻ rách mình đang mặc ra một mẩu bánh nhỏ có lấm tấm mốc meo, ả có được nó khi trộm ít bánh mì của đám thủy thủ trên tàu. Vừa định cho lên miệng thì, nhanh như cắt, vú Olivia giằng lấy vứt nó qua song cửa sổ rồi mắng.

-Con ngốc này! Ai bảo ngươi ăn cái mẩu bánh mốc meo đó, ngươi không sợ đổ bệnh sao hả? Nhà này có thừa bánh mì nóng và sữa dê, nếu tư lệnh mà thấy ngươi ăn uống như vậy thì cũng sẽ phản ứng giống như ta mà thôi!

Những hành động và lời nói của các gia nhân trong nhà về cách đối xử của Daryos với họ, ả mới nghe và hiểu hết, song chỉ nhìn Olivia với ánh mắt tò mò muốn biết thêm. Hiểu chuyện, vú cũng nán lại để nói.

-Chẳng phải ta đã bảo hồi nãy rồi sao? Tướng quân Macadonius sinh thời là một người nhân đức, luôn xem nô lệ như người thân trong nhà mình vậy. Tư lệnh Daryos đã quan sát, lắng nghe và học tập theo những đức tính ấy từ cha mình, vì vậy ngài cũng luôn dành điều tốt nhất cho các nô lệ, thậm chí chưa bao giờ nhắc đến điều đó một lần nào! Thần linh chắc phải phù hộ ngươi lắm mới được bước chân vào cửa dinh thự của tư lệnh, cho nên ngươi đừng tự bạc đãi mình theo cách mà những chủ khác đã đối xử với ngươi, hiểu chứ?

Còn việc của mình, vú Olivia cầm lấy mớ xiềng xích để vứt nó đi, trong nhà của tư lệnh Daryos không hề có những thứ như vậy dù là nó vốn dành cho nô lệ. Nhưng trước khi đi, vú cũng bảo.

-Ta nói thế thôi, cứ suy nghĩ và tịnh dưỡng đi nhé! Nếu mọi việc tiến triển tốt, ngày mai ngươi có thể làm việc rồi.

Xong, vú đóng cửa phòng lại, để mặc ả nô lệ mới này ngồi im trên giường. Giường vải bông lót, gối lông ngỗng, từ hồi cha sinh mẹ đẻ ả mới có được cho mình những thứ tiện nghi như thế này, nó mềm mại và mát hơn nhiều so với những lúc lạnh toát da hay nóng muốn cháy thịt khi phải ngủ trên sàn nhà vào những mùa đông hay nắng hạn khi ở những chủ trước. Song, ả cứ nghĩ mãi đến Daryos, lo sợ rằng tư lệnh là một kẻ đạo đức giả. Với ả, chủ nô vẫn là chủ nô, đối đãi mình tốt thì biết đâu sẽ có lúc lại đòi hỏi đến những chuyện kinh khủng vô cùng, đó là điều mà ả đã chứng kiến ở những đồng loại khác của mình và chính bản thân ả một lần, khi mà cũng vì lý do chống cự mà mình phải trở về cái chuồng nhốt để bị rao bán cho một kẻ khác.

Lại phần vú Olivia, bà mang một mâm trái cây đến thư phòng nơi mà Daryos đang đọc những văn kiện mà cha mình đã để lại. Thấy vú bước vào, điều đầu tiên tư lệnh thắc mắc là.

-Cô ta thế nào rồi, thưa vú?

Cũng chỉ có hai người, vú Olivia thưa lại.

-Con bé đáng thương lắm, con ạ! Nhìn ánh mắt trũng sâu và vóc dáng đen đúa gầy gò của nó làm vú cầm lòng thật khó, hẳn trước đó đã bỏ ăn hoặc bị bọn chủ bỏ đói lâu rồi. Nó lại bị câm nữa, không biết sau này đời nó liệu có khá hơn trước không?

Daryos dừng đọc văn thư để nghĩ ngợi đăm chiêu. Nhà ít gia nhân nữ cũng là có nguyên do, số là vì sau một thời gian làm việc, phần đông họ đã được trả tự do và trở thành một phần của tầng lớp plebeians – những người thị dân lao động chân tay để lấy chồng và có cho mình một cuộc đời yên ổn. Cách đối đãi ấy có từ thời tướng quân Macadonius, Daryos không thay đổi một chút nào, và việc anh mua ả nô lệ ở Romana cũng là lý do đấy. Anh nói với vú.

-Vú đừng lo lắng quá. Sau khi trở về đây và hiểu rằng ta không phải như bọn chủ kia, cô ta sẽ thay đổi suy nghĩ thôi mà.

Không dám nấn ná lâu cản trở công việc của Daryos, vú Olivia xin cáo lui để còn đem thức ăn và quần áo cho nô lệ mới đến. Chỉ chớp mắt mà mọi thứ đã có sẵn trên tay: bánh mì, trái cây tươi, sữa dê và bộ quần áo trắng tinh như bao nữ gia nhân khác trong dinh thự. Bà đem tất cả đến phòng của ả đó và đặt trên chiếc bàn gỗ - ả đó vẫn còn co ro trên giường, chỉ lén đưa mắt nhìn. Vú bảo rằng.

-Quần áo và thức ăn đây. Hãy ăn uống, tắm rửa và bỏ mớ giẻ rách ngươi đang mặc trên người đi đấy!

Bản thân còn nhiều việc khác phải làm, vú để hết ở đó và rời khỏi phòng, ả nô lệ câm đó không còn nhỏ nữa đâu mà phải cầm tay chỉ dẫn. Nhưng mà, có một chuyện đã xảy ra...

Vài tiếng trong thư phòng trôi qua, Daryos mải mê xem hết các tài liệu của cha nuôi về ghi chép công việc tại Legia XI Macadonia ngày trước. Quái lạ? Anh chợt nhận ra là sao lâu thế rồi mà tại sao ả nô lệ mình mới mua mãi mà chẳng chịu trình diện. Tạm rời thư phòng, tư lệnh vòng khắp dinh thự và hỏi đám gia nhân, bác quản Arcano lẫn vú Olivia xem thì họ đều lắc đầu – duy chỉ có vú bảo rằng lần cuối là đưa cho ả đó thức ăn và quần áo trong phòng.

Như đã đoán ra được sự tình, Daryos tìm đến căn phòng ấy. Cửa mở ra, tư lệnh trông thấy quần áo và thức ăn vẫn còn nằm y trên bàn, còn ả nô lệ vẫn cứ ngồi trong góc trên giường, co ro như con mèo bị mưa lạnh và chỉ dám khẽ liếc nhìn. Đúng là tiền nào của nấy, nhưng Daryos không bỏ 2000 Denaria để mua một tảng đá, một nô lệ không biết vâng lời, và việc ả nô lệ này tự dày vò mình làm anh nổi nóng.

-ĐỨNG DẬY. MAU!

Tiếng hô đầy uy lực của dòng dõi danh tướng dù chỉ mới ở tuổi 23, nó làm ả nô lệ kia giật nảy người lên, dù sao thì một phần vẫn tỏ ra kháng cự lại nó. Chầm chậm, ả ta lẩy bẩy đứng dậy theo yêu cầu của chủ nhân - với thần khí sáng quắt và ánh mắt như sẵn sàng giết chết mình nếu cứ tiếp tục chống lệnh.

Ả ta cũng biết sợ à? Daryos tiếp tục dùng cách này mà ra lệnh.

-Mau cởi hết quần áo cho ta!

Ả nô lệ đó nghe xong thì trân mặt ra nhìn, hai mắt bộc lộ rõ sự ngạc nhiên vô cùng. Daryos nhắc lại yêu cầu ban nãy của mình.

-Ta vừa nói gì, ngươi có nghe rõ chứ?

Sự nghiêm nghị và sát khí tỏa ra từ chân mày vẫn tiếp tục hữu ích trong việc kiểm soát một nô lệ cứng đầu cứng cổ như thế này, và ả đã phải miễn cưỡng làm điều đó. Rút bỏ sợi dây buộc đã muốn đứt đến nơi, ả trút miếng giẻ rách và khoe trước mắt Daryos một thân thể gầy guộc, đen nhẻm vì đói và không được tắm rửa, nhưng đâu đó trên tấm thân ấy vẫn còn sự lẩn khuất của sức sống dù đang héo khô dần bởi hành động chống cự của chính chủ nhân nó khi được đến ngôi nhà mới và hầu hạ cho một ông chủ mới.

Đế giày sandal kéo lê miếng giẻ rách dưới sàn đó sang một bên, Daryos sau đó tiến đến gần ả nô lệ không mảnh vải che thân. Tư lệnh nhìn ngắm ngang dọc cơ thể của kẻ hầu bướng bỉnh này, sờ đôi tai nhọn, bóp lên vai, nắn bắp tay, chạm vào bầu sữa, vào mông, và thậm chí cả nơi mà những "công cụ" nữ dùng để tạo ra những "công cụ" mới trong tương lai...đó là quyền mà một chủ nhân có thể làm đối với nô lệ của mình, vốn dĩ chỉ là một công cụ biết nói. Ả ta hiểu điều đó, dù cho rất xấu hổ vì sự lăng nhục này nhưng vẫn không dám có hành động đáp trả; sự im lặng và lầm lì có lẽ chỉ là vũ khí phản kháng duy nhất và yếu ớt của ả khi đứng trước một dũng tướng.

Kiểm tra một hồi, Daryos thấy một dấu in đã liền thẹo nằm ở lớp da non của bắp vế bên trái, giữa hai chân ả nô lệ này. Đây chính là con dấu xuất xứ của nô lệ, chứng minh rằng đó là tù binh hay bị bán ở địa điểm nào. Đến cả những đứa trẻ sinh ra bởi chính các nô lệ đều bị nhận ngay con dấu nóng rát lên da thịt ngay khi lớp da non trên người chưa có đủ thời gian để chai dần - chỉ có một số nhỏ trong đám trẻ ấy có thể sống sót qua sự đau đớn và vết đóng bị mưng mủ. Alesia sao? Vậy ra ả nô lệ này là đến từ xứ Gallia nơi mà hoàng đế Julius đã từng đánh bại năm xưa sao?

Nghĩ ngợi một hồi, Daryos bỏ tay ra khỏi nô lệ bướng bỉnh đó, ả ta lập tức theo bản năng trốn lại vào góc, quay lưng với hai tay cố gắng che tấm thân không còn mảnh vải nào của mình. Cầm lấy bộ quần áo mới nằm ngay ngắn trên bàn, tư lệnh đặt nó bên giường, vừa lúc thì ả nô lệ cố trốn vào góc để che thân. Anh nói đôi lời.

-Chớ tỏ ra bướng bỉnh nữa, hãy ăn cho thật no và tắm rửa sạch sẽ đi. Ta không muốn thấy ngươi đến gặp ta trong bộ dạng trần truồng và hôi hám như thế này. Hiểu chứ?

Ả ta chỉ tiếp tục là sự im lặng và chỉ dám ngoái nhìn chủ nhân quay lưng bước đi. Nhưng mà, chỉ mới ra đến ngưỡng cửa thì Daryos quay lại, anh có điều muốn nói thêm.

-Ta quên mất, ngươi chưa có tên đúng không? Trong dinh thự của ta, không một gia nhân nào lại không có tên cả. Từ nay về sau, ta sẽ gọi ngươi là Artoria. Được chứ?

Ả ta vẫn chỉ im lặng mà không một chút quay mặt lại nhìn Daryos, tư lệnh sau đó đóng cửa phòng lại, trên tay mang luôn cả miếng giẻ rách mà mình đã buộc cởi bỏ khi nãy - phòng ả lại mặc vào để chống đối. Khi đó, ả mới dám rời giường với thân thể vẫn trần như nhộng của mình. Run run cầm lấy bộ quần áo mới, đẹp và sạch sẽ gấp vạn lần miếng giẻ mà mình luôn mặc trên người khi trước, ả không biết liệu đây là một sự sỉ nhục hay là một đặc ân vô tiền khoáng hậu dành cho nô lệ như mình đây. Lại nghĩ đến cái tên mà Daryos đã đặt cho, trong giây phút, một tiếng nói đã cất lên, phá vỡ toàn bộ định kiến khi nãy.

-Artoria...

Giải quyết xong chuyện với ả nô lệ, Daryos trở về thư phòng ăn chút đồ ăn mà vú Olivia đã mang đến khi trước, mắt vừa tiếp tục công việc tra cứu văn thư. Thời gian trôi qua nhanh, tư lệnh như quên tất cả xung quanh, kể cả đang có một đôi chân đang nhẹ nhàng bước đến. Nhưng không, ai mà nghĩ như vậy thì lầm to, bởi không cần ngước nhìn thì Daryos cũng đã nhận ra đó là ai – Artoria, đã ăn uống và tắm rửa sạch sẽ trong bộ quần áo mới. Tư lệnh chỉ hỏi một tiếng.

-Ngươi đến rồi à?

Tắm rửa và ăn uống đầy đủ rồi thì trông Artoria khác hẳn. Ai có thể tin đây chính là ả nô lệ đen đúa, bẩn thỉu và xấu xí mà tư lệnh Daryos đã trả với cái giá 2000 Denaria khi trước nếu không phải là người trong cuộc.

HỒI 2: DI SẢN CỦA TƯỚNG QUÂN

Trong thư phòng, Artoria đã đến theo yêu cầu của chủ nhân là tư lệnh Daryos, với bộ quần áo trắng tinh tươm. Ngồi trên bàn, tư lệnh trẻ im lặng ngắm nhìn cho thật kỹ nước da trắng, vóc dáng đã được thổi sức sống trở lại của nô lệ mới; mấy ai ngờ rằng chỉ sau khi về dinh thự của tướng quân Macadonius mà cô nô lệ với cái tên Artoria do chính Daryos đặt này lại có thể "lột xác" ngoạn mục như vậy.

Có nhiều chuyện muốn hỏi từ lúc trên đường khởi hành từ Romana mà đến bây giờ mới có dịp, nhân lúc này Daryos hỏi.

-Ta có xem qua vết xăm trên đùi của cô, giờ ta có vài câu hỏi dành cho cô đây. Cô đến từ Alesia phải không? Cha mẹ của cô ở đâu? Và tại sao cô lại trở thành nô lệ như thế này?

Trước những câu hỏi như thế, Artoria chỉ im lặng, hệt như lúc ban đầu. Daryos lờ mờ đoán ra điều gì đó, bèn chuyển câu hỏi.

-Cô có hiểu ta đang nói gì không? Cô thật sự bị câm phải không?

-À, không...-đây là lần đầu tiên, cô nô lệ này cất tiếng trước mặt chủ nhân-...nô tỳ nghe và hiểu rõ lắm ạ...!

Tư lệnh nghe thế thì ngộ ra một chuyện, Artoria không biết tiếng Hella. Macadonia vốn thuộc vùng Hella, theo những gì mà cha nuôi của anh là tướng quân Macadonius đã kể thì trước khi trở thành một phần của Romanus, đây đã từng là một vùng đất giàu có với nền kinh tế, quân sự vững mạnh, có nếp sống xã hội và chữ viết mà phần lớn Romanus ngày nay tự xem mình là học trò của nền văn minh ấy, trong đó phải kể đến là tiếng Hella và tôn giáo bản địa tại đây còn phát triển song song với những vùng nội trong đất Italiana. Daryos và hầu hết người trong nhà lẫn vùng Thessalonika đều sử dụng tiếng Hella rất thường xuyên trong sinh hoạt, vì vậy khi hỏi vế đầu mà Artoria không nói gì thì lập tức tư lệnh chuyển sang tiếng Latina phổ biến khắp Romanus, y như rằng cô ta đã đáp lại ngay. Bản thân Daryos cũng không tự tin lắm khi dùng tiếng Latina vì còn vài chỗ chưa sõi, nhưng tạm thời cứ như vậy đi.

-Nếu hiểu được thì tốt rồi. Vốn dĩ ta khá dốt trong việc học tiếng Latina nên hiếm khi nào dùng nó để nói chuyện, trừ những lúc ở sự kiện quan trọng hay trở về Romana thôi. Bác quản Arcano là người đã dạy cho ta cả mặt chữ Hella lẫn tiếng Latina khi còn nhỏ, hãy gặp bác ấy nếu muốn hiểu ta và người khác trong nhà nói gì sắp tới.

-Thưa, nô tỳ đã rõ rồi ạ!

Thấy Artoria dù đã nhún mình khiêm nhường và rất đúng điệu của người hầu trước chủ nhân, Daryos vẫn cảm thấy không vui bèn khoát tay, bảo rằng.

-Đừng đa lễ như thế! Ta có lớn hơn cô bao tuổi đâu? Vả lại trong nhà này, mọi gia nhân đều như người thân của ta, hà cớ gì phải phép tắc kỹ lưỡng thế? Cứ gọi tên ta hoặc chức vụ của ta là được rồi.

(Chú thích: Nguyên văn theo tiếng Latina câu nói của Artoria: "Kẻ hèn mọn này xin lĩnh ý của đại chủ nhân!", có hàm ý tâng bốc rất cao vai trò của Daryos)

Artoria lại thêm một phen ngạc nhiên nữa, cô lưỡng lự trước yêu cầu mà chính chủ nhân mình đưa ra dù nó rõ ràng có lợi cho mình phần nào đó. Từ xưa đến nay, chưa có một ông chủ nào lại có thể hạ bản thân mình xuống ngang hàng kẻ tôi tớ, nhưng Daryos đã làm điều đó. Cũng đã qua tay nhiều chủ nhân, Artoria không khỏi thắc mắc.

-Thưa, từ xưa đến nay nô tỳ chưa bao giờ thấy chủ nhân nào lại có thể hạ thấp mình như thế ạ! Nô tỳ tuy vạn lần cảm tạ ơn huệ này của chủ nhân nhưng thật không dám nhận đâu ạ! Tư lệnh là người cao sang quyền quý, sao lại có thể đặt mình ngang hàng với ngữ thấp kém như nô tỳ?

Daryos lắng nghe những gì mà Artoria nói trong im lặng, đôi mắt anh lim dim như chiều vừa đang nghe vừa đang nghĩ ngợi một điều xa xôi nào đó. Xếp cuộn giấy mình đang đọc dở trên bàn lại, tư lệnh trả lời cho bề tôi của mình điều mà cô ta thắc mắc.

-Cô nói đúng! Ta là tư lệnh của quân đoàn Legia XI Macadonia. Ta là con trai nuôi của tướng quân Gaius Macadonius hùng mạnh, là người đã làm vẻ vang sử sách cho Romanus cùng với Hoàng đế Julius vĩ đại! Nhưng mà, ta cũng nên tiết lộ cho cô ít nhiều về việc này. Trước khi được sống trong nhung lụa, phú quý và quyền uy như thế này, ta với cô đều cùng điểm xuất phát cả.

Artoria bỗng kinh ngạc khi nghe những gì thốt ra từ miệng của Daryos. Cô nô lệ này chưa bao giờ nghĩ rằng một vị tư lệnh dành cho những kẻ như mình bao đặc ân mà không ít người cùng chung số phận đang thèm muốn, hóa ra cũng đã từng là một nô lệ. Artoria đã từng khấn với thần linh rằng chủ nhân của cô nói dối như một cách để an ủi thân phận thấp kém của mình mà thôi; cho đến khi Daryos kể cho cô nghe về cuộc đời của mình.

-Ta sinh ra ở Laconia, thậm chí còn không nhớ cha mẹ ruột của ta là ai. Lớn lên qua từng bầu ngực chuyền nhau của các nô lệ, đến bây giờ ta vẫn tự hỏi rằng họ đang ở đâu? Còn sống hay đã chết, có lẽ chỉ thần linh mới trả lời được. Và rồi một ngày kia, tướng quân Macadonius đã nhận ta, một đứa trẻ nô lệ làm con, ta đã ngỡ rằng đó là mơ – một giấc mơ tuyệt đẹp của đời tôi mọi. Rồi tại chính dinh thự này, dưới sự kèm cặp và chỉ dạy của cha nuôi, ta đã khôn lớn như ngày hôm nay. Cha luôn dạy ta xem nô lệ như những người thân bị số phận bất hạnh đẩy đưa, không một lời mắng chửi, không một hình phạt gông xiềng nào. Đó là điều ta khâm phục ở ông, và đến bây giờ ta luôn tuân theo những lời dạy ấy, một chấm một nét cũng không được sửa đổi.

Artoria lắng nghe câu chuyện không bỏ sót một chút nào, cô đã dần hiểu được tại sao mà Daryos lại đối xử quá tốt với các nô lệ của mình như thế. Một người con nuôi có hiếu, được rèn cặp bởi một vị tướng quân không chỉ tài trí, dũng mãnh mà còn đức độ nhân từ - hẳn vị danh tướng quá cố ấy ở thế giới bên kia cũng sẽ vui lòng khi nhìn thấy điều này. Mình vẫn còn công việc phải lo nên cứ mãi nói chuyện không tiện, Daryos bảo.

-Cô không biết tiếng Hella, vì vậy thường sẽ chẳng hiểu vú Olivia nói gì đâu, cả ta và người trong nhà cũng ít dùng tiếng Latina. Bác quản Arcano sẽ giúp cô học nói và viết, cũng như chỉ dạy cho cô những lễ phép gia giáo dành cho người mới. Mau đến gặp bác ấy đi, ta còn bận việc.

-Nô tỳ hiểu rồi ạ!

-Hả?!-Daryos giả như mình tai điếc tai sáng.

-Thưa, em hiểu rồi ạ!

Tư lệnh gật gù tức là đã hài lòng khi Artoria thay đổi cách xưng hô, cô sau đó rời khỏi thư phòng để đến gặp bác quản gia để vừa nhận việc, vừa xin học tiếng Hella luôn. Cả hai không dè rằng vú Olivia ở ngoài nghe hết, bà vào phòng thì thấy Daryos đang mặc giáp đeo kiếm ra vẻ chuẩn bị công cán thì tỏ vẻ không hài lòng chuyện ban nãy.

-Vú biết là con luôn yêu thương các gia nhân trong nhà, nhưng nếu con cứ đối xử với người mới hệt con cưng như vậy thì nhỡ nay mai chúng nó ngồi lên đầu ta mất thôi!

Vừa chỉnh trang quân bị, tư lệnh vừa cười hà hà.

-Con đa lễ với kẻ dưới quá, vú nhỉ?

-Với những kẻ có tuổi như vú và lão Arcano say xỉn thì không xá gì, nhưng con bé đó chỉ mới 15, cái tuổi mà đến nô lệ cũng còn biết mơ mộng là gì. Con đối với nó tốt quá, nhỡ nó sinh chuyện gì với con thì mặt mũi nào để ngẩng đầu với thiên hạ nữa?

Daryos xem đó là những lời khuyên chân tình của một người đáng tuổi bà của mình, anh thật tâm có nghĩ đến thì cũng chỉ xem như một vài lời nói đùa vô hại mà thôi. Đã chuẩn bị xong xuôi, tư lệnh trẻ rời khỏi dinh thự với chú ngựa được chuẩn bị sẵn sàng ngoài sân. Điểm mà anh sẽ đến, không xa lạ chính là doanh trại của Legia XI Macadonia.

...

Doanh trại của quân đoàn Legia XI Macadonia, hệt như bao doanh trại khác trên khắp lãnh thổ Romanus này. Bao quanh lớp thành đất với lều bạt, kho tàng, bãi tập luyện là phố xá buôn bán đủ các loại hàng hóa phục vụ cho nhu cầu sinh hoạt mà các quân nhân không thể kiếm được từ các quan kiểm kê khẩu phần – có thể nói sự có mặt của những người lính đã đem đến cơ hội làm ăn cho các gia đình làm nghề buôn bán; mà có khi cũng nhờ những doanh trại như thế mà không biết bao nhiêu thành phố hoa lệ của Romanus đã được hình thành từ những nền móng sơ khai như thế. Lính tráng không có ca trực cũng thường rời trại để ăn nhậu, đàn đúm với nhau, mua những thứ mình thích; nhưng cũng cư xử ở một chừng mực nào đó nếu không muốn gặp rắc rối to với các quan giám quân.

Tại quân trường, nơi tân binh đang được tập trung để gặp mặt tư lệnh mới. Nhân lúc còn rảnh rỗi, đám lính mới hỉ mũi chưa sạch xì xào với nhau vài chuyện.

-Này, mày có biết chuyện gì chưa? Tao nghe rằng chỉ huy mới cũng cùng tuổi với tụi mình đấy!

-Cái gì?! Mày nói thật không? Tao cứ tưởng đó phải là một ông tầm trên 40 cơ chứ!

-Gã này chính xác là 23, 24 tuổi gì đó. Khốn kiếp thật! Phải chịu một thằng hỉ mũi chưa sạch sai khiến chúng ta như thế thì.

-Mà nghe đồn hắn là con trai của tướng quân Macadonius. Sau khi ông ta chết một cách bất đắc kỳ tử, hắn ta được thừa hưởng cả chức vụ của ông ta tại quân đoàn này luôn!

-Con vua thì lại làm vua ấy mà! Tao cá là hắn cũng chả ra trò trống gì đâu.

-Tụi mày nên im đi thì hơn!-vài tay lính đã có thâm niên nghe thế thì lên tiếng-Trước khi tư lệnh đến và quất cho mỗi thằng vài gậy vì tội bất kính đấy.

-Mày sợ thằng nhóc đó sao? Thứ công tử bột ấy thì làm được trò trống gì chứ?

-Lũ con nít tụi mày. Tụi mày chưa bao giờ biết là "thằng nhóc" ấy đã trải qua tuổi thơ thế nào đâu. Doanh trại này chính là nơi mà tân tư lệnh đã lớn lên, tướng quân quá cố đã rèn giũa cho cậu ta và chúng tao đã chứng kiến. Dám cá là một lúc năm thằng chúng mày còn không đánh lại cậu ta nữa kìa!

-Tao mong là sớm muộn gì cũng sẽ được thấy tên đó đánh đấm thế nào!

-Tao cũng mong vậy đấy!

Đến khi nghe quân vệ ngoài cổng báo rằng tư lệnh sắp đến, cuộc tán gẫu này im lặng ngay, các hàng ngũ tân binh theo điều động của các đội trưởng và đội phó lập tức được ổn định không một giây lề mề. Từ bên ngoài, Daryos cùng vài phó tướng cấp cao đang trên lưng ngựa tiến vào. Khi đó, đám tân binh được dịp nhìn kỹ mặt mũi của tân tư lệnh như thế nào, một kẻ mà với tuổi tác như thế thì chỉ ở chức quan giám quân là cùng. Bước xuống, Daryos đi duyệt một vòng quanh đám người mới, anh không cần nghe thưa lại cũng biết rõ rằng không ít trong số những tên khờ khạo chân ướt chân ráo mới vào quân đoàn là không phục mình. Duyệt lực lượng sơ bộ xong, tư lệnh có đôi lời.

-Ta có thể thấy trong mắt các ngươi, sự hiện diện của ta có thể là một trò đùa thô thiển. Nhưng ta rất lấy làm tiếc rằng, các ngươi sẽ phải sống với trò đùa thô thiển ấy một thời gian khá dài cho đến khi các ngươi hoặc ta chết, hoặc là tìm được một cách để cuốn gói khỏi doanh trại này. Ta là Daryos. Gaius Daryos, từ nay sẽ là chỉ huy của quân đoàn này. Có lẽ các ngươi cũng đã biết, Legia XI Macadonia là một quân đoàn giàu truyền thống, được hãnh diện khi chiến đấu và lập nhiều chiến công để vinh danh Hoàng đế Julius vĩ đại. Vì thế cho nên, ta chẳng mong gì hơn ngoài việc các ngươi phải tập luyện và chiến đấu hết sức vì hoàng đế, để chứng minh rằng mình xứng đáng là công dân của Romanus vinh quang và kiêu hùng. Ta chỉ nói có thế. Có ai ý kiến gì không?

Ngay sau câu hỏi ấy, lập tức một cánh tay từ trong hàng ngũ tân binh giơ cao lên. Có một ma mới, vì cảm thấy khó ở với Daryos mà có thái độ thách thức.

-Thưa tư lệnh, tôi không hiểu điều này!

Daryos bèn bước đến chỗ người lính đó trong khi tân binh hai phía lập tức giãn ra mở đường cho anh. Hỏi rằng.

-Ngươi không hiểu điều gì?

-Thưa, theo tôi được biết về luật lệ quân nhân, cấp tư lệnh chỉ dành cho những quân nhân phục vụ có thâm niên trong quân đoàn. Tại sao trông tư lệnh còn trẻ thế mà lại có thể nắm được vai trò quan trọng như vậy?

Cũng chẳng quá bất ngờ với bọn tân binh, thấy cấp trên trẻ tuổi là lập tức tìm cách hạ bệ, đám lính già dặn hơn thì chẳng ý kiến gì, họ cứ để mặc bọn nhóc ấy cho Daryos xử lý. Bước đến sát trước mặt tay thách thức, tư lệnh ôn tồn hỏi.

-Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

Đối diện trước một ánh mắt nghiêm nghị, tay tân binh có thể cảm nhận một luồng sát khí lạnh toát từ đôi mắt đó chiếu vào và đang chạy dọc sống lưng mình. Đã mất một phần tự tin, cậu ta lắp bắp.

-Mười...mười chín ạ!

Thế là vẫn còn trẻ, so với tuổi bình quân nhập ngũ của mỗi công dân Romanus. Daryos hỏi tiếp.

-Thế ngươi có biết cầm kiếm gladios không?

-Thưa tư lệnh...biết ạ!

XOẸT!!!*

-Vậy hãy cầm lấy và cho ta biết ngươi múa nó thành thạo đến đâu!

Daryos vừa nói, vừa rút ngay thanh kiếm giắt trong bao của một người lính già và ném ngay xuống đất, ba quân khi đó ai nấy đều giật mình vì sợ có chuyện không hay sắp xảy ra với kẻ táo gan dám thách thức chỉ huy. Nhặt thanh kiếm đó lên, gã tân binh đó cố múa thử vài đường, nhưng rõ ràng vụng về và chậm chạp, chưa kể là để quá nhiều sơ hở khi đâm hay chém. Được một lát thì kiếm lỡ vuột khỏi tay, Daryos đã biết tỏng việc này chắc chắn sẽ xảy ra với đám hỉ mũi chưa sạch này, và kể rằng.

-Ở cái tuổi mà khi các ngươi vẫn còn khóc đòi mẹ, ta đã phải tập luyện với những thanh kiếm gladios và lao pilo bằng gỗ sồi đặc dày và nặng hơn đồ thật có khi gấp ba lần. Lúc kém ngươi hiện tại bốn tuổi, ta đã phải vật lộn với những con la gỗ, phải hành quân hết dặm này đến dặm nọ bên cạnh những người anh em cùng lều. Và lúc ngươi vẫn còn là một tên nhát chết khi nghe đến hai từ "chiến tranh", ta đã phải trải qua nó, có không ít anh em đã không được may mắn như ta, họ đã nằm lại mãi mãi nơi chiến trường với linh hồn hóa thành những vì sao trên bầu trời. Một kẻ đến kiếm còn chưa múa xong như ngươi, thì nghĩ rằng mình có đủ tư cách để hỏi ta hay bất cứ một quân nhân lão làng đáng kính nào khác trong trại về điều này sao?

Lời huấn thị của Daryos khiến cho đám tân binh còn lại im bặt không dám hó hé một tiếng, huống chi anh bạn tội nghiệp đã lỡ thách đố nay mặt cắt không còn giọt máu. Nhặt lại kiếm trả về cho người lính mà mình đã "mượn", tư lệnh quân đoàn quay trở lại nói với những người khác.

-Những kẻ nào còn muốn thử xem kiếm của ta sắc đến đâu, cứ việc đến lều của ta trong giờ nghỉ phép. Còn lại thì, mau giải tán.

-Giải tán!

Sau khẩu lệnh của các đại đội trưởng, các tân binh tản ra để lo việc của mình trước giờ luyện tập. Cùng ba vị phó tư lệnh trở về lều chỉ huy, họ vừa đi vừa nói với Daryos.

-Chúng tôi quả thật cũng đã giật mình khi tưởng rằng tư lệnh rút kiếm ra để "xử" tên ma mới đó đấy!

-Chúng cũng như ta lúc mới vào trại thôi, ngông cuồng và chẳng biết trên dưới gì. Tại sao ta lại phải xuống tay chỉ vì một chuyện mà ta cũng đã từng trải qua như thế chứ?

Các phó tư lệnh cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào vì chỉ huy đã nương tay với bọn tân binh, cuộc sống nơi quân ngũ rồi cũng sẽ sớm rèn chúng vào khuôn phép thôi. Bước vào trong lều chỉ huy, Daryos từ nay sẽ trở thành người lãnh đạo quân đoàn Legia XI Macadonia này, điều đầu tiên anh cần biết là tình hình tổng thể của toàn quân chứ không chỉ ở đám tân binh xóc nổi kia.

Sau khi tướng quân Macadonius mất, quân đoàn này đã phải trải qua những đợt điều động lớn; mà tai hại ở chỗ toàn là những cựu binh có kinh nghiệm và thành thạo chiến trường sang những quân đoàn khác, lấy lý do để bổ sung lực lượng bình định phía Bắc. Mất đi nhiều quân nhân giỏi, Daryos không khỏi lo lắng. Về cơ bản, tình hình phía Bắc Macadonia cũng không thể gọi là yên lành được với nhiều lực lượng mọi rợ đang lăm le muốn cướp phá gây nguy hiểm cho nhân dân tại đây. Bọn chúng thường là những bộ lạc nhỏ, dựa vào địa thế rừng núi hiểm trở để mà tấn công làng mạc, cướp phá của cải, gia súc, hãm hiếp phụ nữ và giết bất cứ ai cản đường chúng.

Daryos căm ghét những hành động tàn ác đó đến tận xương tủy, anh thề là quyết tâm diệt trừ bọn rợ ấy ngay khi chỉ mới là một người lính. Đó là một cuộc chiến gay go, gian khổ và đẫm máu, không ít lần bị phục kích, với bao người anh em lẫn kẻ thù phải nằm lại giữa chiến trường để bầy quạ rỉa mổ, hoặc thành những nấm mộ không tên tuổi, chỉ có mũ sắt khắc tên và gậy ở ven đường. Song cũng vì điều đó, anh đã phải trả giá...

Khi trở thành một Centuria trẻ tuổi nhất của quân đoàn này, được lệnh tiễu trừ một bộ lạc rợ đang hoành hành tại biên giới, Daryos đã cùng đại đội của mình xuất hành đến đó. Trong cơn tức giận vì thấy cấp dưới của mình trúng tên chết tức tưởi khi đang cố thuyết phục quân rợ mở thành quy hàng, Daryos đã ra lệnh tàn sát tất cả. Dĩ nhiên là thành gỗ đâu thể nào đứng vững trước những cỗ máy công thành khủng khiếp của Romanus, cả ngôi làng rợ đó chẳng mấy chốc chìm trong biển lửa, chính Daryos đã ra lệnh bắn tên lửa và đạn lửa hầu thiêu cháy ra tro nơi ấy. Được phép từ trước, quân lính của Daryos – với sự phẫn nộ dồn nén – đã gây ra một trận thảm sát kinh hoàng. Nhà cửa bị đốt sạch, ruộng nương bị thiêu cháy, tài sản và gia súc chất đầy cả tám xe ngựa cùng gần mười con la thồ; dù sau đó đã nguôi giận bớt và lệnh cho quân lính không được lạm sát bừa bãi, sự việc đó vẫn lác đác xảy ra. Ấy là những người phụ nữ, người già và trẻ con, đã giấu vũ khí trong người để phòng thân, một số đã vờ đầu hàng nhưng thực chất chờ cơ hội đâm lén binh sĩ Romanus, buộc lòng họ phải đáp trả. Thế là máu của những người mà đáng lý ra đã được che chở dưới lệnh của Daryos đã đổ, anh đã chết lặng khi trông thấy cảnh tượng đó, cùng với những nạn nhân xấu số tan xác hoặc cháy đen do trận hỏa thiêu trong lúc vây thành gây ra.

Sau trận đó, Daryos tuy trở về trong sự ca ngợi của quân sĩ nhưng mấy đêm liền anh luôn gặp những cơn ác mộng. Đó là tiếng lửa cháy phừng phừng, tiếng gươm đao chém giết, tiếng rên rỉ trong cơn hấp hối cùng tiếng người kêu khóc van xin tha mạng. Chưa bao giờ trong một người đã trưởng thành trong quân ngũ và chiến chinh, anh lại trải qua những điều khủng khiếp như thế. Đến bây giờ khi đã trở thành tư lệnh của quân đoàn, những điều đấy luôn là bài học cho anh trong việc đưa ra các quyết định để tránh lại có một ngôi làng thứ hai, thứ ba, thứ tư,...khi mà các bộ lạc rợ phiên vẫn không ngừng tranh cướp lẫn nhau, và kể cả dòm ngó những ngôi làng của Romanus. Các phó tư lệnh là người đã từng hướng dẫn, rèn cặp Daryos từ khi anh chỉ mới là một người lính, họ cũng hiểu tâm tư của cấp trên nên cũng giúp đỡ ít nhiều, bản thân mỗi người cũng đã được sự ảnh hưởng của tướng quân dũng mãnh, nhân từ Macadonius cảm hóa nên muốn hạn chế đổ máu ở hai bên càng nhiều càng tốt, trừ khi đó là quân đoàn xâm lăng từ các nước lân bang.

Sau khi nghe các báo cáo về tình hình tuyển quân, việc huấn luyện và tuần sát tại các vị trí hiểm yếu, Daryos quyết định đi thực tế xung quanh đồn một chuyến. Như bao quân trường khác trên khắp cõi Romana này, vẫn công việc tập luyện, những tiếng hô thúc giục của quan luyện quân, tiếng hì hục gắng sức khi tập luyện, tiếng gõ lốp cốp của những thanh kiếm bằng gỗ đặc, tiếng xé gió của những cây lao được phóng đi và tiếng chan chát của búa trong lò rèn quân trang...Nó quá quen thuộc với Daryos và cũng như bao người lính khác rồi, quen đến nỗi hễ xa một chút là cảm thấy nhớ.

Quay lại phần Artoria, sau khi tìm thấy được bác quản Arcano trong một tình huống có vẻ không được hay ho cho lắm – đang lén uống trộm rượu vang dưới hầm – cô cũng đã được bác ta dạy cho tiếng Hella. Dẫu có ít nhiều khó khăn khi nghe giảng từ cái giọng lè nhè quắc cần câu của bác ta, nhưng cô cũng đã nắm được một số điều cơ bản trong bảng chữ cái cùng vài ngữ pháp, câu cú đơn giản; loại mà người trong nhà thường sử dụng nhất. Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà cũng đã chiều rồi, bác quản Arcano cho Artoria nghỉ để cô còn làm những việc khác; dù thật ra thì ổng xỉn quá rồi nên mới đuổi khéo cô hầu đi để mình có chỗ ngủ.

Đến khi mặt trời đã gần lặn mất, Daryos mới trở về trên lưng ngựa, anh đã xong một ngày làm việc tại quân đoàn của mình. Thấy chủ nhân đã về, Artoria kính cẩn cúi chào tiếp đón.

-Tướng quân đã về ạ!

Cô ấy nói bằng tiếng Hella, nó chuẩn tới nỗi mà Daryos cũng khá ngạc nhiên vì sự tiếp thu nhanh đến lạ kỳ của cô hầu này. Tuy rằng anh cũng ngại khi nghe nhắc đến "tướng quân" – với anh thì chỉ có nghĩa phụ mới xứng đáng với cách gọi đó – nhưng thôi, cứ tỏ vẻ mình hài lòng để cho Artoria khỏi bối rối vậy.


Thấy tư lệnh gật gù với vẻ hài lòng trước khi vào nhà, Artoria thấy vui phần nào. Trở về phòng của mình, Daryos giắt mũ áo lên giá gỗ rồi sau đó nằm ra chiếc ghế dài, thở phào một tiếng vì cuối cùng đã qua một ngày làm việc vất vả trong cương vị tư lệnh quân đoàn Legia XI Macadonia. Thời gian còn dài lắm, và chưa biết ngày mai sẽ là gì đâu. Nhưng dẫu sao thì, anh cũng quyết sẽ gìn giữ di sản mà cha nuôi đã để lại bằng mọi giá.

HỒI 3: HAI THANH KIẾM

Daryos đang ở doanh trại tập đánh kiếm và khiên với đám tân binh, một công việc thường nhật song nhiều tư lệnh lại hay giao phó nó cho các quan luyện quân thay vì tự thân mình làm gương trước ba quân. Ngồi tụm quanh đấu trường tròn, bọn ma mới giờ mới ớn lạnh khi được sáng mắt trước tài nghệ của vị tư lệnh trẻ tuổi – người mà những ngày đầu tiên đã có thái độ bất phục. Với thanh gladios và tấm khiên scutom bằng gỗ đặc nặng gấp đôi đồ thật, Daryos vẫn có thể xoay trở nhanh như chớp, vừa đỡ vừa đâm nhanh đến hoa cả mắt; thậm chí cả việc chém – một điều mà binh lính Romanus ít được khuyến khích trên chiến trường – tư lệnh cũng nhanh và chính xác chẳng kém gì.

Một lần đấu với năm tân binh vây quanh, tuy đông đảo thế song chẳng làm vị tư lệnh đã lớn lên trong quân ngũ này nao núng. Từng tên một, hễ ai định xông tới đâm bừa thì lập tức Daryos đã chặn kiếm và nhẹ nhàng đẩy cho nó sượt qua không khí rồi nện khiên gỗ nhẹ vào mặt như để nhắc nhở chú ý cách ra đòn, cũng như đánh vào những vị trí như tay và chân để chỉ lỗi khi tấn, tiến lùi,.v.v. mà lính mới non tay hay mắc phải. Với những tay lính khá, Daryos tăng độ khó cho bài tập lên, bằng cách cho mặc thêm bộ giáp gỗ, và dĩ nhiên chúng cũng nặng hơn bình thường.

Đám tân binh thấy vậy thì cứ ngỡ rằng tư lệnh của họ sẽ sớm mệt vì việc mang thêm gánh nặng trong khi một mình anh ta cứ "tiếp chiêu" của một lúc mấy cấp dưới quanh mình như vậy. Song, họ cũng đã lầm. Với một chiến binh giỏi, việc tận dụng nghỉ ngơi sau mỗi lần hạ hoặc loại khỏi vòng chiến kẻ thù để hồi phục sức lực, hay là cứ để cho địch chém điên cuồng vào khiên để dưỡng sức phản công là một thao tác tuy khó nhưng qua luyện tập cũng sẽ sớm thành thục – Daryos thì lại càng không thể không biết. Thời gian trôi qua mau, song tư lệnh vẫn bình thản tiếp đón lính mới dù cho anh cũng đã nhễ nhại mồ hôi. Chỉ dạy cho tốp lính cuối cùng xong, Daryos để việc huấn luyện lại cho các quan dưới quyền phụ trách, còn mình thì lo những việc khác, trong đó có cả việc thị sát dân tình ở nơi đóng quân.

Macadonia tuy là mái nhà của quân đoàn Legia XI Macadonia song cũng là một mảnh đất kiêu hãnh, không chấp nhận chỉ huy kiêm luôn chức thống sứ của vùng nên hoàng đế phải theo gương của nền cộng hòa xưa mà cử một quan thống sứ riêng biệt đến. Chính vì điều đó, Daryos thực tế chỉ nắm quyền cai quản cái thị trấn nơi đặt dinh thự của mình lẫn đại bản doanh của quân đoàn mà thôi. Một thị trấn nhỏ nổi lên nhờ việc buôn bán hàng hóa cho quân sĩ, lại sát biên giới phía Bắc nơi có nhiều bộ tộc rợ phiên sinh sống. Nhờ sự canh phòng cẩn mật và nể sợ uy danh của quân đoàn này cùng tướng quân Macadonius cho nên đám đó hiện chưa có hành động thoán nghịch – song cũng phải đề phòng, tránh xảy ra việc đáng tiếc. Trên lưng ngựa, anh cùng vài kỵ sĩ rảo quanh các con phố, vừa để thị sát dân tình, vừa phát hiện những điểm cho là khả nghi để mau chóng xử lý.

Cùng lúc đó, các gia nhân cũng làm việc để giữ cho dinh thự là nơi luôn rộng vòng tay chào đón nồng ấm Daryos mỗi khi anh trở về. Ở trong nhà, đàn ông thì phần lớn đều ra đồng làm việc trên những thửa ruộng tốt nhất mà hoàng đế đã ban cho tướng quân Macadonius và con cháu đời đời được hưởng, phần thì vừa làm đồ thủ công để vừa buôn bán, vừa dạy nghề kiếm tiền – trừ vài người khỏe mạnh hoặc giỏi võ nghệ và bác quản Arcano ở lại để đỡ đần việc nặng cho phụ nữ trong nhà thôi. Vú Olivia thì sai Artoria cùng các gia nhân khác lo việc quét tước nhà cửa, chăm sóc cây cối, lau dọn nơi chốn cho sạch sẽ cũng như khâu vá, dệt áo hoặc tranh nghệ thuật đem bán hay để dùng trong nhà, chăm lo bếp núc, củi lửa và chợ búa,...

Về phần Daryos cùng toán thị sát, đang cùng toán quân kỵ rảo ngang chợ thì có một đám đông tụ tập đằng xa trông khá là huyên náo. Vốn tò mò, tư lệnh đến xem thử, anh trông thấy có hai người phụ nữ đang giằng co với nhau một tấm vải, vừa giành mà vừa cãi nhau bằng những thứ lời lẽ đúng mùi chợ búa. Trông thấy tư lệnh Daryos, cả hai liền lạy sụp xuống trước chân ngựa. Một người nhanh nhảu phân bua.

-Xin quan lớn làm chứng cho tôi! Tấm vải này là của tôi, đang đem ra chợ để bán thì mụ ta giật và nhận quàng làm của mình ạ!

Bên kia cũng cãi lại.

-Quan lớn xét soi! Đây là vải tôi tự tay mình dệt nên, nhân lúc chợ đông nên định mang ra bán thì nào ngờ ả này lại tranh vào, tự nhận là của ả!

Lời qua tiếng lại, nếu Daryos không dõng dạc bảo im lặng thì chắc lại cãi nhau to nữa. Sau đó, tư lệnh hỏi từng người một.

-Ngươi nhận rằng đây là vải của ngươi phải không?

-Dạ, vâng ạ!

-Ngươi cũng bảo rằng đây là vải của ngươi phải không?

-Thưa, vâng!

Ai cũng khăng khăng tấm vải này là của mình cả, tình thế ngay gian lẫn lộn chẳng biết quan tư lệnh sẽ phán xử ra sao. Ấy vậy mà chỉ mới suy nghĩ một lúc, Daryos đã bảo hai phụ nữ.

-Nếu hai ngươi đều tự nhận mình là chủ nhân của tấm vải này, thì ta sẽ chia đôi cho tiện cả hai bề vậy!

Vừa nói, anh vừa sai lính cắt tấm vải này làm đôi trước sự kinh ngạc của hai người đó lẫn dân chúng vây quanh. Chỉ với một nhát kiếm, tấm vải đã được chia thành hai mảnh bằng nhau, Daryos trao lại cho hai phụ nữ mỗi người một mảnh, bảo rằng.

-Đây. Vải đã chia, mỗi người các ngươi hãy đem bán để có tiền cho mình!

Tuy nhiên, đến lúc nhận vải, sắc mặt hai bên khác nhau hẳn. Một người thì chép miệng rồi vui vẻ bảo rằng có còn hơn không, xem như là của bố thí cho kẻ cơ nhỡ; trong khi đó phía bên kia thì lòng dạ trông ấm ức nhưng vì đông người nên không tiện rơi nước mắt. Nhìn kỹ người phụ nữ đang ngúng nguẩy vì được chia vải, chưa kịp đi xa thì thị đã nghe Daryos nói với dân chúng.

-Đấy! Kẻ không tự mình dệt nên tấm vải đó thì sẽ không bao giờ thấy đau khi nhìn sức lao động của mình rơi vào tay kẻ khác một cách ngang ngược như vậy!

Vừa nghe lời phán xử của Daryos, mọi người ai cũng bất ngờ, khỏi nói là hai người phụ nữ kia không phải ngoại lệ. Ra lệnh bắt kẻ vừa đi vừa nhún nhảy với khúc vải trên tay lại, tư lệnh hạch tội.

-Ngươi không dệt nên tấm vải này nên không thấy tiếc mồ hôi, nước mắt của mình, trong khi người kia lại ấm ức vì mất của oan trái! Phàm là người lao động, không ai lại không quý trọng công sức mình làm ra, chỉ ngươi thì không vì bỗng dưng có lợi đặt vào tay mình. Mau thành khẩn nhận tội đi! Còn nếu ngoan cố, ta sẽ để sư tử đá xét soi cho rõ ngay gian!

Sự việc diễn tiến nhanh đến nỗi thị ta không kịp phản ứng, phần nghe thêm là mình sẽ bị giải đến sư tử đá – một tín vật xử tội thiêng liêng mà nghe rằng sẽ cắn đứt tay kẻ có tội dù cho có dùng lời dối trá che giấu đến đâu. Hồn lạc phách xiêu, mảnh vải trên tay rớt hẳn và ả ta quỳ xuống thụp lạy rối rít.

-Quan lớn tha mạng! Quan lớn tha mạng! Tiểu nhân vì nhất thời động lòng tham nên lỡ dại! Xin quan lớn đừng đưa tiểu nhân ra sư tử đá!

Đến đây thì mọi người đã rõ mọi chuyện, tất cả chỉ là mưu kế của quan tư lệnh để kẻ thủ phạm phải lộ nguyên hình, họ thi nhau chỉ vào kẻ gian dối và mắng chửi không tiếc lời vì thói trộm cắp, điêu ngoa của thị ta. Gọi cả người phụ nữ kia lại, Daryos trả lại nửa mảnh vải còn lại cho bà ta và nói rằng.

-Vải này đã cắt ra thì có thể bán rẻ được, ta sẽ bắt thủ phạm phải mua đền lại cho bà một khúc vải mới giống hệt thế này!-anh cũng tiện thể nói với dân chúng-Ta xử vụ này là để mọi người tự nhắc nhở mình chớ giở thói gian tham. Đều là dân lao động, há sao lại đi tranh công sức của người khác? Ta sẽ treo vụ xử này tại bảng yết thị, mọi người phải cố làm lụng mà kiếm sống cho chân chính!

Nhân dân nghe điều dạy của Daryos là chí phải, bị hại thì đội ơn quan tư lệnh của xét xử anh minh còn kẻ gian thì bị giải ra tòa để luận tội – tư lệnh như Daryos ở xứ Macadonia thì không có chức trách đó. Xong việc, anh cùng binh sĩ tiếp tục chuyến thị sát của mình.

Đến chiều tối, việc quân cũng đã xong, Daryos từ doanh trại trở về dinh thự của mình. Như thường lệ, Artoria cùng vú Olivia đứng chờ ngoài cửa để cởi áo choàng giúp cho anh. Ở hai bên thắt lưng, cô hầu để ý thấy là tư lệnh đeo mỗi bên là một thanh kiếm gladios, nó khá lạ vì bình thường tướng sĩ Romanus đều chỉ đeo bên mình một thanh kiếm mà thôi, nếu có thêm thì chỉ là loại dao nhỏ dễ giấu ở nơi khó nhận ra để phòng thân. Đằng này lại đeo hẳn cả hai thanh kiếm, Artoria không khỏi tò mò.

-Tướng quân sao lại đeo cả hai thanh kiếm thế ạ?

Daryos cũng không giấu giếm, anh trả lời rằng.

-Một thanh kiếm ta đeo bên mình là kỷ vật khi ta chỉ mới là một Centuria. Để nhắc nhở không được quên điều đó, ta luôn đeo nó theo bên cạnh thanh kiếm mới do hoàng đế ban cho!

Artoria nghe thế thì vẫn chưa hiểu, không biết tại sao mà một thanh kiếm đã từng sát cánh bên tướng quân từ thuở chỉ mới là một người lính quèn lại được anh ưu ái hơn cả một thanh là bảo vật do chính hoàng đế ban tặng? Không lẽ Daryos không xem trọng món quà của hoàng đế? Hay là còn một nguyên nhân nào khác, cô hầu không hiểu được, đến khi muốn hỏi tiếp thì tư lệnh đã đi tắm mất rồi. Lấy làm lạ, Artoria bèn hỏi vú Olivia.

-Vú có biết tại sao tướng quân lại đeo hai thanh kiếm không ạ?

Nhưng mà cách nói chuyện bằng tiếng Hella của cô còn tệ quá, làm vú Olivia nghe cứ tưởng rằng là Daryos muốn nhà bếp nấu món gì đó để ăn tối. Đến lần thứ hai mới hiểu ý của Artoria, vú mới trả lời rằng.

-Ta cũng chẳng rõ nữa. Nhưng ta biết là tướng quân quý thanh kiếm cũ đó lắm. Mỗi khi luyện kiếm ở nhà, tướng quân thường luyện tập với nó là chính; hoặc giả như không có việc gì bận rộn, tướng quân vẫn thường chà rửa và trau chuốt nó rất tỉ mỉ đấy! Đi ngủ cũng vậy, tướng quân luôn ngủ cùng với thanh kiếm ấy.

Càng nghe vú kể thì Artoria càng tò mò. Thật sự thì thanh kiếm ấy ẩn chứa điều chi mà làm cho Daryos phải ăn ngủ cùng với nó, mọi sinh hoạt hầu như không rời nó nửa bước? Với phụ nữ, sự tò mò là thứ vũ khí đáng sợ, chính tại mảnh đất nói tiếng Hella này có một thần thoại về một phụ nữ thời khai thiên lập địa tên là Pandoria, vì mở chiếc hộp cấm do tính tò mò mà cả thế gian bị ô nhiễm bởi tội lỗi như sự trừng phạt của thần linh. Nhưng mà, đây là bảo vật của Daryos, là phận tôi tớ cô không được phép đụng vào. Song, càng nghĩ đến nó, trông thấy nó lúc nào cũng bên cạnh tư lệnh ngay cả khi thanh kiếm hoàng đế ban và giáp trụ đã ở yên trên giá gỗ, ăn uống, đọc văn thư, làm việc,...bất kể làm gì thì tư lệnh cũng không rời nó nửa bước; Artoria quá tò mò nhưng ngại vẫn chưa hỏi lý do thật sự mà Daryos lại quý thanh kiếm đó đến vậy.

Đêm tối cũng đã phủ xuống, ai nấy cũng đều đã ngủ say giấc. Song, nhân lúc này Artoria đã rời khỏi giường và lẻn vào phòng của Daryos. Cửa mở rất khẽ, cô bước vào trong thì thấy tư lệnh đã ngủ say như chết rồi, nhưng thanh kiếm quý vẫn được giấu hờ dưới gối, như một cách sẵn sàng ứng phó nếu có biến. Rón rén đến gần, từng bước chân của Artoria nhẹ nhàng như bước chân của mèo rình chuột, cứ thế từ từ men tới giường mà Daryos vẫn không hề hay biết. Thấy tư lệnh ngủ say như chết, cô hầu khẽ với tay luồn vào gối và rút thanh kiếm ra. Song, chỉ mới rút cho chuôi kiếm và phần trên bao ló dạng ra thì bỗng dưng một bàn tay như cái kìm sắt đã chụp lấy cổ tay Artoria, cô bất ngờ và không tài nào rút ra được; và đó cũng là lúc mà Daryos trừng trừng mở mắt. Anh hỏi một tiếng.

-Cô định làm gì thế hả?

Cho đến khi Artoria có câu trả lời thỏa đáng, cánh tay của tư lệnh vẫn sẽ khóa chặt cô ta lại để ngăn ngừa chuyện không hay có thể xảy ra. Trước ánh mắt đầy nghi ngờ của Daryos, Artoria mới biện bạch.

-Artoria chỉ...chỉ muốn xem...thanh kiếm của tướng quân mà thôi!

-Muốn xem kiếm ư?-tư lệnh nghe là không tin nỗi-Hay là cô đang có âm mưu gì khác nên cần "xem kiếm" của ta hả?

Artoria nghe thế thì sợ hoảng, bởi cô đang đối diện với một Daryos đang mất dần niềm tin vào cô qua hành động đáng ngờ này cùng lời giải thích không thể nào tin được ngay cả với một đứa con nít. Tuy tư lệnh là người bác ái, song nếu đây là hành động đâm sau lưng thì anh hoàn toàn sẽ không thể tha thứ cho kẻ dám thực hiện điều đó, và anh đang chờ xem liệu Artoria có thật sự đang muốn đâm lén mình hay không.

-Artoria không có ý đó! Artoria chỉ tò mò muốn được xem kiếm của tướng quân chứ không có ý xấu! Xin tướng quân hãy tin tưởng!

-Cô muốn xem kiếm ta phải không?-Daryos chìu theo ý của Artoria-Cầm lấy và xem đi, nhưng phải đứng cách ta ba bước chân. Nếu cô làm trò gì dại dột, ta sẽ không nhân từ đâu!

Đón lấy thanh kiếm, Artoria run run lùi đúng ba bước trước khi rút thanh kiếm mà Daryos quý trọng nhất ra khỏi bao. Nhìn ngắm một hồi, Artoria chẳng thấy điều gì đặc biệt ở thanh kiếm này cả, nó giống hệt bất cứ thanh kiếm nào khác mà thậm chí binh lính cũng mang bên người. Thật sự không hiểu thanh kiếm này quý báu ra sao, Artoria tra kiếm vào bao và bằng hai tay trả lại cho Daryos, cô không quên hỏi.

-Thưa tướng quân, sao Artoria chẳng thấy có gì đặc biệt ở thanh kiếm này cả?

Quan sát hành động của bề tôi từ đầu đến khi trả kiếm, Daryos tạm tin rằng cô ta không có ý ám hại mình. Đặt kiếm bên cạnh, anh trả lời.

-Làm sao cô và người ngoài có thể hiểu được tại sao ta lại quý nó chứ? Nó tuy là một thanh kiếm bình thường và cũ kỹ, nhưng với ta, nó còn hơn cả một người bạn cố tri thân thiết nữa! Nếu cô muốn biết tại sao, không phải hôm nay, cũng chả phải lúc này đâu. Sẽ đến một lúc, cô sẽ hiểu tại sao ta quý trọng nó. Giờ về phòng và ngủ đi, đừng khiến ta phải nghi ngờ thêm một lần nữa!

Artoria đến lúc này mới hoàn hồn vì mình đã không bị Daryos trừng phạt, cô cảm tạ chủ nhân rồi bước nhanh về phòng. Bị đánh thức giữa chừng, tư lệnh ngắm thanh kiếm quý, và tự nói.

-Làm sao mà hiểu được chứ...

Chuyện Artoria lẻn vào phòng để xem kiếm, ngoài cả hai ra nên không có thêm người thứ ba biết được nên cuộc sống dung dị tại dinh thự vẫn tiếp diễn. Nhưng mà, tất cả không diễn ra được lâu, khi vào một buổi sáng nọ có một kỵ sĩ đã hối hả thúc ngựa vào trong dinh, mang theo một tin hỏa tốc.

Daryos tái mặt khi đọc những gì được ghi lại: một tộc rợ phía Bắc đã vượt biên xâm nhập vào đất Macadonia, dự tính là trưa nay sẽ cướp bóc vài ngôi làng dọc biên giới. Điều làm cho anh bất ngờ là lúc cha nuôi còn sống thì những tộc rợ rất tôn trọng ông, nay ông mới mất chưa lâu mà đã có hành động phản phúc đến thế. Việc nguy cấp, Daryos tức tốc sửa soạn lên đường ngay. Tháp canh tại ngôi làng này gióng chuông báo động, tất cả người dân ai nấy đều nhanh chóng thu gom tài sản và giấu gia súc tại nơi an toàn, phụ nữ, trẻ con và người già yếu đều xuống hầm trú ẩn còn đàn ông thì tập trung mọi thứ có thể dùng để chiến đấu được ở lại để cùng quân chính quy nghênh địch nếu cần thiết.

Bản thân Daryos cũng trở về doanh trại và điều động quân binh chốt giữ các cửa ngõ hiểm yếu và bố trí cung thủ trên các tháp canh, mái nhà hoặc cửa sổ, bản thân anh cũng tự mình chỉ huy một đại đội dàn trận phía ngoài làng như một cách thị uy ngăn bọn rợ đánh càn vào làng. Phần Artoria, đây là lần đầu tiên trong đời cô mới cảm giác được một cuộc chiến, cảnh tượng người già, phụ nữ và trẻ con chạy dáo dác tìm nhau để trốn vào trong nhà, đàn ông thì nếu không thu gom gia súc hay tìm vợ con của mình thì mang theo cuốc, rìu, đinh ba, cung tên,...miễn chỉ cần có thể dùng để đánh nhau được và tập trung lại dựng chiến lũy để sát cánh cùng quân lính. Phần vì vú Olivia lo thúc giục những người khác nên cũng đã quên mất, Artoria tìm theo nơi mà quân lính tập trung, cô từ xa nhìn tư lệnh Daryos đang thực thi nhiệm vụ của mình.

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, và như tin đã báo, quân rợ đã đến. Không như những người lính của Romanus với giáp trụ, vũ khí chỉnh tề, những con người phần lớn đều râu tóc xồm xoàm này trang bị rất lộn xộn: người mặc giáp sắt, kẻ mặc giáp da hoặc cởi trần; tay thì cầm kiếm, tay cầm rìu ngắn hoặc rìu chiến lớn; mũ trụ thì có loại cánh chim, có loại thì sừng trâu hoặc sừng hươu to bản,...Họ đến không kèn, không trống, không cờ hiệu rình rang, song khí thế thì hừng hực như sẵn sàng cho một trận huyết chiến một khi có lệnh của chủ tướng. Đối diện trước kẻ thù, đại đội do Daryos chỉ huy vẫn đứng vững như núi, từng người lính phải thuộc lòng tất cả những gì mình đã được dạy và luyện tập, với sự phù hộ của Fortuna nữa thì họ sẽ sống sót qua trận chiến có thể nổ ra trước mắt. Từ phía quân rợ, một toán kỵ sĩ nghênh ngang tiến lên phía trước, đến trước mặt quân binh Romanus và nói to.

-Các ngươi chỉ là một đại đội nhỏ bé, há nghĩ rằng có thể cản bước được bọn ta sao? Mau hạ khí giới và để bọn ta tiến vào, nếu không thì không chỉ các ngươi, mà cả ngôi làng này sẽ khó mà toàn mạng!

Thúc ngựa lên phía trước, Daryos điềm tĩnh trả lời.

-Thuở xưa và nay tướng quân Macadonius giữ theo phép đối đãi với bộ lạc các người không tệ, lại còn cho thông thương mua bán. Tội các người quấy phá khi trước, tướng quân cũng đã xin hoàng đế khai ân cho. Thế mà nay tướng quân vừa mất ít lâu, khăn tang chưa cởi, đò còn chưa đi hết chuyến mà các người lại phụ nghĩa quên ân, há chẳng phải là đáng trách lắm sao?

Trông thấy tư lệnh bên kia đáp trả, nghĩ rằng đó chỉ mới là thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch nên phía rợ quân hạch sách.

-Ngươi là thằng nhỏ mới lớn, như cỏ non mới nhú lúc tinh mơ, như ngựa non chạy còn chưa vững, ấy thế mà dám lớn lối với bọn ta sao?

-Ta thân là cỏ non mới nhú, nhưng lớn lên thấm đẫm máu và xác người. Ta là ngựa non chạy chưa vững, nhưng vó ta đã giẫm chết không biết bao kẻ ngông cuồng. Các người ỷ thế ta còn non dại để vong ân nghĩa phụ ta, để tàn hại trăm họ, chắc lẽ phải nằm ở các người phỏng?

Phong thái của kẻ mà rợ quân xem là thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch kia thật khác thường, họ nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục khinh thường đối thủ chắc chắn mình sẽ nhận quả đắng. Nhớ khi nãy bên kia có nhắc đến tướng quân Macadonius quá cố, phía rợ tộc hỏi lại.

-Nãy ngươi có nhắc đến tướng quân Macadonius quá cố, thể như ngươi biết tường tận chuyện của ngài. Tên họ của ngươi là gì, hãy mau xưng danh!

-Ta là nghĩa tử của tướng quân Macadonius, Gaius Daryos! Vâng mệnh hoàng đế, ta trở về Macadonia để kế thừa vị trí tư lệnh quân đoàn Legia XI Macadonia, là những người lính mà các người đang đối diện đây!

"Gaius Daryos?", vừa nghe tên từ hàng tướng lĩnh đến chiến binh rợ tộc ai nấy cũng đều nhôn nhao cả lên. Không giấu gì, uy danh của vị tư lệnh trẻ tuổi này đã ở trong tâm thức của họ từ khi anh chỉ mới là một Centuria. Họ có phần lo sợ, cũng bởi vì cái ấn tượng mà Daryos đã gieo rắc trong cơn thịnh nộ của mình khi đã thẳng tay tiêu diệt ngôi làng dám chống lại đại đội của anh, với sự hợp sức của ba đại đội chi viện đến sau. Tuy nhiên thủ lĩnh vẫn còn điềm nhiên thì kẻ dưới không nên có lời bàn tán làm phương hại đến sĩ khí, họ im lặng lắng nghe cuộc đối đáp giữa hai chiến tuyến.

-Gaius Daryos? Ta nghe danh đã lâu, giờ mới có dịp được gặp mặt. Ta đã từng nghĩ rằng với một Centuria đã từng tàn sát cả một làng thì hắn phải rõ già dặn hơn ngươi đấy!

Artoria nghe xong thì kinh hoàng, cô như không tin vào tai mình rằng chủ nhân của mình lại từng là một kẻ khát máu như lời mà phía rợ tộc vừa nói. Daryos trầm tĩnh đến lạ thường, anh đáp.

-Ta có thể làm các người chịu chung số phận với ngôi làng đó, hoặc tốt hơn là đừng để hai bên phải thấy cảnh máu cháy đầu rơi. Ta từ lâu đã không muốn nhắc lại việc giết chóc vô ích ấy nữa, vì vậy để tốt cho cả hai bên, ta mong các người hãy lui quân và đừng để ta lặp lại việc giết chóc một lần nữa!

-Chúng ta đều thân là chiến binh, vậy mà ba tấc lưỡi ngươi đang uốn thật còn kém xa với đàn bà của bộ tộc chúng ta! Nếu ngươi không dám cất quân chống cự, bọn ta cũng sẽ lui binh. Với điều kiện, mỗi năm các ngươi phải cống nạp cho ta những thứ bọn ta yêu cầu. Mỗi thứ phải một trăm món!

Lần này thì đến lượt binh sĩ của Romanus xôn xao nhìn về phía chủ tướng, người đang đăm đăm hướng về rợ quân. Nếu Daryos chấp nhận, điều đó đồng nghĩa là đầu hàng và phải chấp nhận quỳ dưới chân rợ tộc, một sự sỉ nhục không gì hơn với một đế quốc như Romanus. Dĩ nhiên, những đòi hỏi như vậy là quá quắt kể cả với Daryos, anh đáp.

-Từ xưa đến nay, Romanus chưa bao giờ phải quỳ gối cống nạp trước bất cứ một kẻ thù nào. Nếu các người muốn chiến đấu,...-vừa nói, tư lệnh vừa rút kiếm ra chỉ về phía quân thù-...hãy cử dũng sĩ giỏi nhất của các người ra đối mặt với ta. Nếu các người thắng, ta sẽ đồng ý thực hiện cống nạp theo yêu cầu của các người!

Tướng sĩ hai bên ai nấy đều kinh ngạc. Bên rợ quân vẫn còn e ngại vài chuyện, nhân lúc này bèn hỏi.

-Còn nếu bọn ta thua thì sao?

-Các người không tin vào chính những chiến binh của mình sao?

-Ta muốn biết xem liệu ngươi có giữ lời hứa hay không mà thôi!

-Nếu vậy thì chớ mà làm càn bậy trước ta và quân dân trong làng, ta đảm bảo các người sẽ được trở về toàn mạng!

Các tướng lĩnh rợ tộc cùng tộc trưởng bàn tính với nhau, dè chừng xem liệu đây có phải là cái bẫy mà Romanus giăng ra nhử mình hay không. Thái độ của Daryos rất khác so với ngày trước khi mà những lời đồn đại về ngôi làng anh đã tàn sát vẫn còn dư âm, liệu chăng đó là thật tâm của tư lệnh hay chỉ để ngụy tạo cho một mưu kế hòng đánh bại kẻ thù? Họ cũng quyết định một chân bước qua ngạch cửa, cho vời dũng sĩ giỏi nhất của mình ra để đấu với Daryos.

Bản thân tư lệnh cũng xuống ngựa, cởi áo choàng giao cho quân sĩ rồi mượn một chiếc khiên để đường hoàng tiến đến đối mặt với kẻ địch trong trận đấu tay đôi này. Đứng từ xa, Artoria không khỏi thấp thỏm lo lắng cho tính mệnh của Daryos, nhưng cô nào có thể giúp gì được? Cô chỉ có hai bàn tay không. Có lẽ, điều duy nhất cô làm được lúc này, chính là cầu xin các vị thần hãy che chở cho chủ nhân của mình.

Hai đấu sĩ giáp mặt nhau, phía rợ tộc đã hô lên một tràng vừa to vừa dài, tay kiếm tay khiên vỗ rầm rầm như phô bày sức mạnh có thể hô mưa gọi gió của mình. Đến lượt Daryos, anh không hô như vỗ kiếm vào khiên còn to hơn, muốn át cả âm thanh mà bên kia vừa tạo ra khi nãy. Rất nhanh, cả hai đã thủ thế, ánh mắt cứ chằm chằm vào nhau và đằng đằng sát khí, chỉ có quân sĩ hai bên thì nín thở và quan sát.

Nhanh như cắt, chiến binh bên rợ tộc đã xông đến và chém bổ xuống một nhát. Nhưng Daryos nhanh hơn, anh né tránh cú chém chí tử đó trước khi tay phải nện vào mặt đối thủ một cú đập khiên. Tuy bị trúng đòn, song hắn ta vẫn vững chải kịp thời thoái lui khỏi tầm phản công của Daryos, để rồi sau đó tung tiếp những nhát chém rất khôn ngoan tạt vào sườn hoặc vào chân mục tiêu. Tư lệnh cầm khiên vừa vững như núi, vừa nhanh nhẹn tinh ranh như cáo, hễ tìm được cơ hội là liên tục đập khiên để cản đòn, nhất là trờ khi kiếm đang vung tới nửa chừng thì đập mạnh vào cổ tay – một cú đập như thế có thể làm cho đối phương rơi vũ khí và trên chiến trường đó là tình huống rất nguy hiểm. Song gã chiến binh cũng thông thạo ngón đòn ấy nên khi bị chặn đòn đã kịp nương theo hướng mà khiên của Daryos trờ tới để thu chiêu an toàn, tạo điều kiện tung thêm nhiều đòn khác.

Và cũng đến lúc này, quân sĩ hai bên mới được dịp nghe tiếng hai lưỡi kiếm chạm nhau chan chát. Daryos đâm hay chém đều vừa nhanh vừa hiểm, vừa không để lộ điểm yếu của mình mà vừa chớp cơ hội phản kiếm ngược trở lại làm bên kia gặp không ít khó khăn khi muốn tiếp cận anh. Dồn thật nhiều lực, dũng sĩ bên rợ toan tung một chém cực mạnh để hủy khiên của Daryos. Biết là nếu mình đỡ là cầm chắc phần thua, tư lệnh cúi người xuống ngay khi kẻ địch chạm lưỡi kiếm vào mặt khiên, ngả nó theo lực và hất mạnh. Một cú trườn người tuyệt đẹp vật đối thủ ra đất làm cho ba quân bên phía Romanus phải đồng thanh khen ngợi.

-Hay lắm! Hay lắm!

Nằm dưới đất, nhưng không vì vậy mà dũng sĩ rợ tộc nao núng, hắn chặn kiếm của Daryos và chém bừa để tạo khoảng không cho mình có thể đứng dậy trở lại thế thủ. Cuộc đấu vẫn còn đang căng thẳng, tuy tư lệnh của Romanus đang thắng thế song cũng không được xem thường đối phương. Sau một tiếng hô to, dũng sĩ rợ tộc lao đến hòng tung đòn quyết định.

Trong khoảnh khắc, cả quân sĩ hai bên lẫn Artoria đang nấp phía sau đều có thể thấy rõ, hệt như mọi vật đang chậm dần vậy. Daryos né tránh cú chém đầu tiên, không để cho kẻ địch bồi thêm phát nữa anh đạp ngay chân trái vào ống quyển để lộ của hắn ta, những đầu đinh của dép caligae làm cho dũng sĩ rợ tộc đau đớn đến tê tái. Tiếp thêm đòn thứ hai, Daryos dồn lực nện khiên một cú trời giáng làm đối phương mất đà quỵ xuống, trong khi kiếm thì đỡ cú đâm bừa và chỉ một cú lướt nhẹ thanh kiếm của địch thủ đã văng xa ra khỏi tay hắn và nằm trên nền đất. Mất vũ khí, dũng sĩ rợ tộc ngước lên thì thấy kiếm của tư lệnh Romanus đã kề sát cổ mình. Thắng bại giờ đã rõ, hắn ta dẫu sao cũng còn khí phách hiên ngang, bảo với Daryos rằng.

-Ta thua rồi! Giờ muốn chém, muốn giết đều tùy vào ngươi!

Tư lệnh nhìn kẻ bại trận trong im lặng, thanh kiếm của anh vẫn giữ nguyên cạnh cổ đề phòng hắn toan làm bậy. Hai bên chiến tuyến cũng lặng thinh và trông chờ xem kết cục của dũng sĩ rợ tộc sẽ như thế nào, có đâu đó những lời to nhỏ người bảo giết, kẻ bảo tha.

Nhưng cuối cùng, Daryos đã rời lưỡi kiếm khỏi cổ kẻ thua cuộc, anh tra nó lại vào bao và cầm tay bại binh kéo hắn đứng dậy. Hành động tha thứ này đã khiến cho rợ quân cảm thấy khó tin cũng vì một câu chuyện về Daryos khát máu của quá khứ, nhưng điều khiến cho bản thân kẻ thách đấu khó tin buộc hắn phải hỏi đối thủ của mình.

-Ta đã để mắt đến kiếm của ngươi trong lúc đấu với nhau, ngươi đã tha cho ta những ba đòn. Ngươi thật sự muốn gì hả?

Daryos ung dung trả lời lại.

-Bởi vì kiếm của ta ngay từ đầu đã bảo ta tha thứ cho ngươi rồi!

Nói xong, anh quay lưng trở về trận tuyến của mình, để lại đối thủ sững sờ đứng nhìn rất lâu sau đó mới chịu bước về tạ tội với tộc trưởng vì đã không hoàn thành nhiệm vụ. Dũng sĩ của mình cũng đã toàn lực chiến đấu, nay đụng cường địch thất bại cũng không phải đáng trách, Daryos là một đối thủ xứng đáng rồi, nên chỉ tha thứ. Trở lại lưng ngựa, tư lệnh Romanus cất tiếng nói.

-Giao kèo đã xong. Ta mong các người hãy tôn trọng cam kết mà lui quân giúp cho!

Rợ tộc tuy nề nếp man di và có phần kém xa dân Romanus trong ứng xử, song cũng biết thế nào là chữ tín, nhất là đặc biệt trọng lời nói của những chiến binh xuất sắc. Daryos tuy là phe địch, song hắn ta cũng có danh dự của người chiến binh, lại tha thứ cho thuộc hạ của mình nên sao tộc trưởng có thể lấy oán báo ân? Nổi một hồi tù và, tiếp theo sau là quân rợ lũ lượt quay lưng rút về, trừ hàng trước thì thủ sẵn khiên chắn để phòng cung thủ bên kia làm bậy – điều mà chính tư lệnh Romanus cũng cấm tiệt quân mình trong lúc này. Rất nhanh chóng, trên mảnh đất này không còn một bóng rợ quân, không một xác chết và không có máu đổ, ba quân Romanus reo hò như sấm dậy trước chiến thắng này. Xem đến tàn cuộc, Artoria vừa thở phào nhẹ nhõm vì chủ nhân vừa vô sự, vừa tha thứ cho kẻ bại trận, thì ngay lập tức đã bị vú Olivia nắm lấy cái tai nhọn của mình véo cho đau điếng, mắng rằng.

-Con ranh này, hóa ra ngươi lỉnh ra đây! Về nhà mau, giặc rợ sắp tới rồi đó!

Artoria chỉ về phía quân lính nơi Daryos đang đứng và biện bạch rằng.

-Vú đừng véo tai nữa, con đau lắm! Tướng quân cũng đã đuổi được rợ tộc rồi kìa!

Vú Olivia nghe thì không tin cho đến khi thấy rợ quân đã sạch bóng còn quân lính thì đang cùng dân làng vãn hồi lại trật tự, bà thở phào nhẹ nhõm vì đã không có đổ máu. Đang trên ngựa trở về cùng quân lính, Daryos trông thấy vú và Artoria đứng ngoài đường thì rất ngạc nhiên, hỏi rằng.

-Sao hai người lại không ở trong nhà? Có biết ngoài đây nguy hiểm lắm không?

-Tại con bé lì lợm này đấy! Nó chạy lung tung làm vú cũng bỏ cả nhà cửa cho đám đàn ông để tìm nó đây!

Việc quân còn hơi lộn xộn, Daryos bảo rằng.

-Vú và Artoria về nhà đi, xong việc con cũng sẽ về ngay thôi. Nhớ từ nay về sau, trong chiến sự chớ mà chạy lung tung nữa nhé!

Vú Olivia cốc đầu Artoria như cách để trách móc cô vì thói hành xử thiếu cẩn trọng này, cô bèn cúi đầu xin lỗi tư lệnh. Dặn dò xong, Daryos trên lưng ngựa tiếp tục đi về doanh trại của mình. Quân sĩ Romanus ai nấy cũng vui vẻ vì đã thoát được cảnh máu chảy đầu rơi, đám tân binh ngày trước không phục chủ tướng thì nay đã sáng mắt ra và bội phục tài trí của cấp trên, đã đuổi lui rợ quân mà không phải hy sinh một người lính nào. Song các phó tướng dưới quyền, đã kinh qua cùng Daryos nhiều trận đánh sinh tử thì như đã đoán ra kết quả từ đầu rồi. Bởi khi bước ra thách đấu rợ quân, tư lệnh đã để lại thanh kiếm mà hoàng đế ban trên yên ngựa mà dùng món binh khí đã theo chân mình từ thời còn non trẻ - ấy chính là dấu hiệu Daryos từ đầu đã tha thứ cho kẻ thù nếu hắn ta thất thế rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro