Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Bước ra khỏi phòng tắm, Asa đi tới chiếc bàn học ngay sát cửa số, nhìn vào chiếc laptop đang mở trên bàn, cô không bật đèn trong phòng, màu vàng nhạt của hai chiếc đèn ngủ vận hết cỡ cộng thêm ánh sáng trắng từ chiếc máy tính làm cho căn phòng thêm mờ ảo và yên tĩnh hơn.

"Giờ này vẫn chưa lên, lúc nào cũng để mình chờ, cái thối không bao giờ bỏ được"

Cô tạo một playlist ngắn, chỉ gồm mấy bài nhạc country nhẹ để nghe trong lúc chờ nick cái con người đáng ghét kia. Trước lúc cô về Hàn Quốc thì họ đã hứa hẹn với nhau sẽ nói chuyện thường xuyên, con người kia chính là một lý do khiến Asa luyến tiếc khi về nước nhưng cô tin tưởng vào tình cảm
giữa họ, quá sâu đậm để có thể quên nhau.

Cô mở cánh cửa bước ra chiếc ban công nhỏ ở phòng mình, từ phòng cô có thể nhìn ra bến cảng, không rõ nhưng có thể nhìn thấy một khoảng biển đen như mực, một vài con tàu nhấp nhô như nhịp sóng, không như phòng của Asahi,hướng ngược lại nhìn ra vườn và khoảng sân bóng nhỏ kế nhà cũ.Cô cũng đã bắt đầu quen với nhịp sống ở đây, không còn khó ngủ như mấy bữa đầu nữa, vươn vai hít thở một ít hương vị mặn mặn này cô thích không khí nơi đây, yên bình và thoải mái.Ở Nhật thì khác cô vui tươi năng động hơn vì có bạn bè đầy rẫy kế bên, cô có khá nhiều bạn ở bên đó, người Hàn có, Nhật có.

Hôm nay là thứ bảy cuối tuân, giờ này bên đó thì cô cũng đi đâu đó ăn uống với mấy đứa bạn, hẹn hò, shopping hay gì đó chứ đâu có đứng đây ngắm cảnh như bây giờ. Điều làm cô thấy ngạc nhiên nhất ở đây là người ta không ra đường vào buổi tối, nhà nào về nhà nấy, hẻm phố gì cũng vàng hoe không một bóng người, nhớ lại mấy bữa đầu mới về, tối đến chẳn qua không có gì làm hai anh em cô định ra ngoài đi dạo phố đêm, vừa mở công bước ra ngoài thì hai anh em lại chạy vọt về nhà vì sợ ma không dám đi nữa, cả con phố tối thui không một bóng
người. Về đây có cảm thấy mình tỉnh lặng
hơn nhiều so với lúc chưa về nước, cô suy nghĩ nhiều hơn, lắng nghe nhiều hơn, ngoài giờ tự học tại nhà để tốt nghiệp năm cuối bậc trung học, thì cô dành hầu hết thời gian trong tiệm thuốc của mẹ, Asahi cũng đã nhập học, không ai chơi với cô hết, cô hầu như không có một người bạn nào ở đây, thông qua tiệm thuốc của mẹ cô cũng tiếp xúc được với rất nhiều người nhưng không có ai để làm bạn hết.

Asa nhớ lũ bạn của mình.

"Làm gì lâu quá vậy ? Mấy lần rồi đó nha"

Cô đeo chiếc headphone vào nói, khi nhận được tín hiệu kết nối từ bên kia.

"Mới đây, lần sau đừng nói chuyện lúc này nữa, buồn ngủ lắm"

Giọng nói ngái ngủ vang lên làm cho Asa bật cười nhẹ, nếu không phải là cô thì có chết cái con người đó cũng không thức dậy giờ này đâu. Cô không biết định nghĩa mối quan hệ này là gì nữa, nhưng chắt chắn họ không đơn giản chỉ là bạn bè bình thường.

"Thì tớ cũng đã được ngủ miếng nào đâu,12 giờ khuya rồi còn gì?" Asa nói.

"Tớ thà thức còn hơn đang ngủ mà phải dậy đó, mà chuyện giờ giấc để đó tính sau đi. Cậu đi rồi tớ chán quá, nhớ cậu quá Asa à"

"Tớ cũng nhớ câu chết đi được, cậu không biết ở đây tớ im lặng thế nào đâu suốt ngày chỉ ở nhà với mẹ thôi"

"Đáng lẽ ra câu cũng nên im lặng khi ở gần tớ chứ, đã nói nhiều. Mà tớ thấy cậu đi chơi cũng nhiều mà?"

"Yah, coi chừng đó nha, đồ lạnh lùng, mà nhận được hình rồi hả?

"Thấy rồi, thấy mới biết cậu đi chơi cũng
nhiều đó, mà trong anh Asahi có vẻ mập ra nhỉ ?"

"Ảnh cứ ăn luôn miệng, đồ ăn ở đây ngon làm, tớ cũng đang sợ sẽ tăng cân đây."

"Mà cậu về Nhật chưa vậy?"

"Rồi cũng được mấy bữa, tớ có gửi quà cho câu theo cái địa chỉ cậu đưa đó, hôm qua, chắc mấy bữa nữa tới"

"Gì vậy?"

"Đến lúc đó rồi biết, tốn bao nhiêu tiền của tớ"

"Thiệt hả? Mà đi chơi vui không? Mấy tấm cậu tắm năng trông sexy lắm đó, mà ai chụp vậy? Chắc phải có con mắt nghệ thuật làm mới chụp đẹp như thế?"

"Đẹp phải không? Từ cũng thích mấy tấm đó nhất, câu có thể cái làm background nếu câu muốn, tó không cấm đâu

"Hứ, Ai mà thèm"

Cứ như thể họ tiếp tục, nói đủ thứ chuyện trên đời để cho thòa nồi nhỏ nhung của cả hai,cũng lâu rồi họ mới được nghe giọng của nhau mà, không như lúc còn ở Nhật không ngày nào là không gặp.

"Cô ta thích cậu rồi chắc luôn đó. Vậy mà cậu nói sẽ về với tớ hã"

"Ăn nói khùng điên gì vậy từ đầu có nói là thích cô ta đâu, đừng có mà ghen lòng ghen lộn như vậy honey à."Asa tinh nghịch cười lớn

"Cho ăn táng giờ đó mà kể rõ nghe coi"

"Ánh mắt cô ta kì lắm, cứ chăm châm nhìn tớ vậy, không phải kiểu tọc mạch đâu, giống như là ....Tớ không biết nữa khó tả lắm

"Giống mấy tên yêu râu xanh không? Asa của mình, mình biết, khó cưỡng lắm"

"Không hoàn toàn vậy đâu cũng có thể có chút ham muốn, nhưng tớ còn cảm giác được nhiều thứ khác nữa. Nếu cô ta thực sự là một người như vậy thì tớ dư sức đối phó, chẳng có gì phải nói còn ở đây cô ta chỉ im lặng mà nhìn thôi, có mấy lần tớ đi ngang qua cả đám người,có cả cô ta nữa, trong khi mấy đứa khác kêu tên tớ, huýt sáo hay trầm trồ đẹp quá thì cô ta chỉ ngồi im không nói gì và nhìn tớ với ánh mắt đó thôi"

"Nói tớ nghe cậu thấy gì trong ánh mắt đó?

"Sự ngưỡng mộ, sự tôn thờ, một chút ham muốn và có cả sự bất lực vô vọng nữa"

"Rồi cậu thấy sao?'

"Cũng như câu thôi, tớ biết cô là có những suy nghĩ gì nhưng đó là chuyện của cổ, tớ không quan tâm, tớ chỉ chú ý vì dạo này Asahi có vẻ rất thân với cổ, tớ không thích như vậy"

"Tại sao?"

"Đám bạn cô ta hay tập trung ngay quán cafe nhỏ đối diện nhà tớ, nghe mẹ nói họ làm khuân vác ngoài bến cảng".

"Đừng nói với tớ cậu không thích anh ấy giao du với cô ta vì cô ấy làm bốc vác nhe?

"Không, tớ nghe thấy họ chửi tục, trưa nào cũng đành bái, chắc giờ nghỉ trưa không có gì làm, còn hút thuốc nữa. Tớ không quan tâm đến chuyện của họ tớ sợ Asahi sẽ bị lây nhiễm thôi"

" Asa nghe nè, bản thân anh Asahi giống như cậu sau này cũng sẽ trở thành bác
sĩ nên biết hút thuốc có hại như thế nào, nên đừng quá lo lắng về chuyện đó. Còn
về chuyện nói tục. Ờm sao nhỉ, không thể tin có ngày tớ nói với câu chuyện này "

"Gì vậy nói đi"

"Nghe kĩ nha... Trong thế giới của con người thì nói tục cũng là chuyện bình thường thôi, cậu thấy đó trước mặt cậu thì họ có thể dịu dàng nhẹ nhàng lịch sự vì câu là con gái... nhưng khi chỉ có mấy người đó nói chuyện với nhau thì không có chuyện đó đâu, không ít thì nhiều cũng tùy người nhưng sẽ có Asa à thật đấy, không tin thì cậu cứ vào mấy chỗ
Internet café đó, cả đám người ngồi chơi
game... dễ thấy nhất"

"Nhưng anh Asahi không phải là dạng người cứ mở miệng ra là chửi đâu, cậu biết rõ nhất mà?"

"Tớ thề sẽ giết Asahi nếu anh ấy như vậy nhưng tờ vẫn thấy không thích ảnh chơi
với bọn họ lắm"

"Thoải mái đi nghe lời tớ anh Asahi sẽ không hư đâu, ảnh cũng đang lớn mà có những thứ một người em gái như cậu không thể giúp được đâu. Mà theo linh cảm của tớ thì anh Asahi có vẻ là không thân với đám đó đầu chỉ là thân với "fan hâm mộ"của cậu thôi. Mà cậu cũng phải cẩn thận đó, cậu mà không toàn thây về với tớ thì coi chừng".

________

"Thường là như vậy, đội thua sẽ chịu toàn bộ tiền nước và tiền ăn vặt, ok ? Đá khoảng 90 phút"

Dain nói với Asahi, cả hai đang ngồi tránh nắng dươi gốc cây.Chủ nhật nào cũng vậy, cứ khoảng tầm ba giờ chiều thì cái sân banh đối diện nhà anh họ Jaehyuk cũng đầy những đứa con trai chia đội đá bánh, hai đội một trong thị trấn, đội còn lại thì ngoài xóm chợ. Kể từ lúc căn biệt thự của gia đình bác sĩ Enami được xây lên thì cái sân banh không còn rộng như trước nữa nhưng cũng đủ cho mười mấy thằng con trai vẫy vùng,
mà cũng phải nói trong cái xui vẫn còn cái may, kế từ lúc đó đội banh thị trấn cũng phát hiện thêm được một chân sút mới, người ta nói câu ta là cầu thủ mang đẳng cấp quốc tế con trai ông bác sỹ mà đúng thật vậy chỉ cần nhìn cái tướng cao chót vót, mang đôi giày hàng hiệu dẫn banh một cách điệu nghệ, thì ai cũng mang một chiến thắng mới cho đội banh thị trấn. Sự có mặt của cậu sẽ thay thế cho tiền đạo có tuổi Jaehyuk. Mấy đứa xóm chợ cũng nghe phong phanh về điều này, cậu sẽ được đội thị trấn cho ra mắt trong trận đầu hôm nay. So sánh về cả hai đội thì đội thị trấn có vẻ gặp một số vẫn đề về tuổi tác của các cầu thủ, trong khi đội xóm ngoài đây những cầu thủ trẻ tuổi, đa số là khuân vác trong chợ ai cũng khỏe như trâu, còn đội trong thị trấn lại có tới vài ba lão niên, đã lập gia đình và
có con. Sự gia nhập của Asahi đã góp phần
làm trẻ hóa đội bóng này, cùng với tiền vệ nữ có tiếng Dain hi vọng họ có thể đem đến một màu sắc mới trong trận đấu hôm nay.

"Đội mình sẽ bận áo còn tụi kia sẽ cỡi trần, mà thủ môn của tụi nó nhạy lắm nhớ,"

Dain muốn chỉ rõ cho Asahi một số vấn đề trước khi trận đấu bắt đầu

"ANH ASAHI, ĐANG Ở ĐÂU VẬY?"

Tiếng nói lớn được phát ra từ căn phòng có cửa sổ để nhìn xuống sân bóng của ngôi biệt thự. Một nam một nữ đang say mê chuyện bóng đá đều biết rõ giọng nói đó là của ai.

"Xin lỗi, đợi em một tí "

Asahi bước tới vách tường rào của căn biệt thự nói lớn "Dưới đây nè, em, ngoài ban công đã"

"Đáng làm gì đó, lên nhà chơi đi chán quá"

Cô nhăn mũi rồi nheo nheo mặt nhìn anh
trai mình ở dưới. Hôm nay cô dậy trễ, nhà
lại không có ai, ba mẹ có được một ông chủ tịch nào đó mời đi ăn tiệc đến tối mới về. Làm biếng, vẫn chưa chịu thay ra chiếc váy ngủ màu hồng dễ thương, cô búi mái tóc đỏ rối bù của mình một cách hờ hững để lộ một khoảng cổ trắng,bước qua phòng anh trai định rủ cậu đi ăn cái gì đó, thì chẳng thấy tâm hơi đâu

"Anh đang chơi đá banh, không lên đâu"

Asahi nói lớn trả thù, sáng giờ cậu chán muốn chết không có ai chơi cùng mà cô
thì cứ năm lăn ra ngủ kêu hoài không dậy,
bây giờ còn muốn gì nữa.

"Có hai người mà đá banh gì, vô nhà kiếm
gì ăn đi đói quá à". Cô nói hất đầu về phía
cô gái còn lại cô ta lại nhìn cô bằng cái ánh mắt đó, ánh mắt của một kẻ si tình lúc trước cô ta còn ngại ngần quay đi khi cô thấy, còn bây giờ có ta giống như là không thể rời mắt khỏi cô luôn vậy. Cô đã nhìn thấy cô ta từ lâu nhưng không muốn để ý đến.

"Ba mươi phút nữa mấy người kia mới đến, anh ra sớm chút thôi. Đói thì kêu cái gì ăn đi, hồi này anh gọi dậy ăn với anh thì không chịu còn nói gì nữa."

"Nhưng chán lắm, không có gì chơi hết".

Cô giẫy nãy nói, ở nhà một mình cô không thích tí nào.

"Chơi game, nghe nhạc, xem phim hay gì đi, anh chơi khoảng ba tiếng rồi lên mình đi ăn tiếp", Em cậu đúng là con nít thiệt mà

"Mấy cái đó có gì vui đâu." Asa mèo nheo

"Vậy xuống đây chơi nè... à người tình của em đâu ? Gọi qua bển nói chuyện đi."

Không biết sao cô lại đưa mắt liếc nhìn ai kia khi nghe Asahi nói như vậy, trong một
tích tắc cô dường như thấy được có gì thay đổi trong đôi mắt đó, đôi mắt buồn nhìn cô ngàn lần như một. Câu nói của Asahi thật sự đã ảnh hưởng đến cô ta, có cái gì đó, cô cũng không biết cái gì nữa, lạ lắm, trong đôi mắt đó sự ngạc nhiên, sự tổn thương hay là sự chấp nhận, chúng thực sự khó đoán.

"Hôm qua thức cả đêm nói chuyện rồi còn gì?" Cô quay lại nói với Asahi, có lẽ vậy cũng tốt, sẽ giúp nó đứt khoác hơn,

"Thì ra tại vì cái đồ lạnh lùng đó mà em ngủ nguyên ngày đó hả?" Asahi nói trách mốc, nhưng có vẻ giống giỡn cợt nhiều hơn.

"Không nói với anh nữa, ăn nói cho cẩn thận. Không vào thì thôi, không thèm năn nỉ nữa. Hứ " Cô giận dỗi bước vào trong,cố tình đóng thật mạnh cánh cửa bạn công, như là muốn dần mặt Asahi.




....................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro