Chap1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảm ơn con Dain à, tiền công này."

"Xong hết rồi đó ạ, bà chờ một chút cho keo khô rồi hãy mở vòi, nước có thế có mùi tí xíu nhưng cũng hết sớm thôi." Dain cúi chào bà lão rồi bước ra khỏi tiệm tạp hóa nhỏ.

Cả thị trấn chìm trong bóng tối và sự im lặng, nhìn xung quanh thì cũng chỉ có mỗi nó lâu lâu mới gặp một người qua lại, thật là một ngày dài đằng đẳng, sau khi làm việc ở bến cảng xong thì Dain đi thẳng tới tiệm tạp hóa nhà bà Park để sửa cái vòi trong toilet cho bà ấy. Nó xắn tay áo xuống rồi đút hai bàn tay vào sâu trong túi chiếc quần jeans đã sơn cũ, dạo này trời vẫn còn nóng nhưng những cơn gió biển ban đêm thật sự là không đùa được.

Jeonju có rất nhiều dốc, từ tiệm tạp hóa Dain phải leo một con dốc rồi quẹo trái đi qua ngã ba tới quán trà nhà anh Jaehyuk rồi leo thêm một con dốc nữa để về đến nhà nó ở cuối con đường, điều đó có nghĩa là nó phải đi qua căn biệt thư đó, cân biệt thư của cô.

Nghĩ tới đó không biết tại sao nó lại muốn đi đường khác, xa hơn cũng được, tối hơn cũng được miễn là không cần phải đi qua căn biệt thự đó. Cho tới tận hôm qua thì con đường này vẫn là con đường mà nó thích nhất, nhưng chỉ vì một người mà con đường này mang đến cho nó một nỗi sợ canh cánh trong lòng.

Không biết sao nó ngại nhìn thấy cô đến vậy, mắc cười hơn là nó chỉ mới gặp cô lần đầu hồi trưa nay.

FLASHBACK

Nó biết rõ là bác sĩ Enami có một người con gái nhỏ tuổi hơn nó, nhưng nó không quan tâm lắm. Nó cảm thấy vui khi biết được vị bác sĩ ấy không khó gần như lời đồn, chỉ vừa mới bước xuống xe thì ông đã mỉm cười chào hỏi tất cả mọi người xung quanh, thậm chí ông còn đáp lại cái gật đầu của nó. Vận trong mình chiếc áo có cổ trắng ngần tay, cùng chiếc quần kaki trông ông phúc hậu, hiền từ hơn ngài bác sĩ đến từ nước Nhật mà nó cùng với những người khác tưởng tượng. Chờ vài bữa cho thong thả nó sẽ đưa ba nó đến hay là đưa ba nó lên bênh viên lai để nhờ bác sĩ coi giúp, mong sao tình hình sẽ khả quan hơn bây giờ.

Nó muốn quay người bước ra khỏi đám đông ồn ào này, cái tin gia đình bác sĩ đã đến làm cho mọi người trong thị trấn bu đến, cố chen lấn, xô đẩy nhau để xem được dung nhan vị bác sĩ nổi tiếng. Người này đấy,người kia kéo ai cũng muốn chen lên làm cho nó bây giờ bị đẩy lên đứng không xa cái cửa sau chiếc xe màu đen là mấy. Đội nón lên, nó cần phải chen ra ngoài, chở xe chở ra cảng, ngay lúc nó quay người định bước đi thì đột nhiên cảnh cửa sau chiếc xe bật mở. Chắc là do nó tưởng tượng, nó cảm thấy tiếng ồn ào náo động xung quanh bỗng trở nên im bẵng đi, chân nó đột nhiên cứng ngắc không bước đi được nữa, cả đám đông bây giờ dường như chỉ còn nó và con người đằng sau cánh cửa đó vậy.

"Em, sao không xuống đi, mẹ kêu kìa"

"Làm gì mà đồng dữ vậy mà cửa nhà mở chưa vậy, Asahi ?" Asa hỏi, không giấu được sự khó chịu trong giọng

"Rồi, vô thẳng trong nhà luôn đi. Mấy người đó chờ nhìn em đó, không thấy em họ không về đâu, chắc họ sẽ thích cái áo của em lắm đây, xuống đi vui lắm có nhiều người còn nói tiếng Nhật với anh nữa đó"

"Biến đi" Cô nói, đưa ánh mắt hâm dọa về phía anh trai của mình.

Cô không thích cái cách mà mấy người ở đây nhìn chầm chầm vào gia đình cô như thế. Không phải là cô không thích Hàn Quốc nhưng tại sao không phải là thủ đô Seoul hay một thành phố lớn nào khác, thậm chí bây giờ cô không chắc là mình có thể phát âm đúng được tên cái nơi cô đang ở không.

Từ Nhật, nơi chứa đầy những cái tôi cá nhân, cô cảm thấy sự thân thiện của những người ở đây dành cho cô phù hợp với bốn chữ "tò mò quá đáng" thì hơn. Lấy tay sửa lại cái cổ áo, hôm nay cô bận áo sơ mi lưới hở vai họa tiết da beo màu đỏ kết hợp với shorts ngắn cùng giày Converse cổ cao, hi vọng đủ để ra mắt những vị hàng xóm mới của cô. Liếc nhìn anh trai đứng ngoài đang cười khùng khục ra hiệu cho cô xuống, cô chỉnh lại cái kính mát, với tay lấy chiếc điện thoại và mở cửa bước ra một cách tự tin và không kém phần duyên dáng.Asa đóng nhẹ cửa xe, mỉm cười thỏa mãn trước phản ứng của những người xung quanh, cô luồn tay lướt nhẹ trên mái tóc mềm đỏ óng ánh,hơi cúi đầu tránh cái nhìn chầm chập của  những gã trai xung quanh.

Những người này đứng gần cửa xe hơn cô tưởng, lách người qua một cô gái tóc đen, cô bước thẳng vào cổng căn biệt thự để lại những lời xì xào, tiếng huýt sáo, và khuôn mặt ngơ ra của cô gái lúc nãy.

"Học hỏi đi Asahi, làm sao qua mặt được em."

"Em không nghe được mấy thằng gần chỗ anh nói gì đâu. Asahi nói vẻ mặt không giấu nổi sự ngưỡng mộ

"Gái Nhật có khác." Asa cười lớn trước câu nói nhải bằng cái giọng lớ lớ Hàn - Nhật của anh trai mình.

Những gì con gái vị bác sĩ đem đến thực sự là "quá nhiều" thì đúng hơn là "đủ" như cái cách cô ấy gọi. Cô che những thứ cần che, khoe những thứ cần khoe, cái vuốt tóc nhẹ nhàng,cúi đầu mỉm cười thích thú, dáng đi quyến rũ làm phát điên tất cả bọn đàn ông có mặt ở đó ban trưa, kể cả các cô gái điềm tĩnh nhất, chưa bao giờ chú ý đến phụ nữ - như nó. Là con gái, lại ở cái tuổi đang lớn như nó, chủ ý và để mắt tới người khác
thì cũng là điều tất nhiên, nhưng nó lại khác, cuộc sống này quá khắc khổ để chú ý đến những ham muốn hay sở thích cá nhân. Phụ nữ với nó thì chỉ có mẹ, Hyein và một vài bà cô xung quanh. Vậy mà hôm nay cô đến và thay đổi tất cả.

END FLASHBACK

Nép người vào cân nhà gần đó, nó ngước lên nhìn cô đang đứng đó tựa mình vào ban công, mái tóc dài vén qua một bên vai, hát vu vơ một bài hát nào đó. Đáng lẽ ra nó nên đi đường vòng về nhà, chứ không phải đắm chìm vào cô như bây giờ, nó lại cảm nhận được cái cảm giác kì lạ ban sáng, như có hàng ngàn con kiến đang bò trên người nó vậy, từng cọng lông tơ trên người nó dựng đứng lên,khuôn mặt nó nóng bừng, đỏ chót và trái tim của nó chưa bao giờ đập nhanh đến vậy. Anh Jaehyuk bảo nó bị say nắng, nhưng bây giờ làm gì có nắng. Chắc nó say cô mất rồi.

Nó cứ đứng từ xa nhìn cô cho tới khi cô vào nhà, nó không dám bước ra cứ như sợ cô biết được sự tồn tại của nó vậy. Nó về tới nhà thì mẹ nó cũng đã bắt đầu dọn dẹp hàng, trong quán chỉ còn môi một ông khách đang cố kết thúc bữa ăn khuya của mình.

"Về trể vậy con? Mẹ chừa cơm mày đó, tắm đi rồi ăn?".

"Con ghé qua nhà bà Park sửa đồ rồi mới về, ba ngủ rồi hả mẹ?".

" Hyein nó bật TV cho coi một chút,chắc giờ cũng ngủ rồi."

Cứ như thường lệ môi khi đi làm về Dain lại đi đến phòng của ba nó đầu tiên. Ba nó giờ như đứa con nít,từ lúc bị liệt nửa người chỉ nằm một chỗ, ông hay tủi hay hờn, muốn gì cũng phải dụ mới làm. Lúc đầu ba nó nằm bệnh viện tỉnh nhưng không chịu nổi chi phí nên đưa về nhà, hằng ngày mẹ nó mời bác sĩ Đông Y về châm cứu, và hai chị em nó thay phiên cho ba tập mấy bài vật lý trị liệu nhỏ cũng cầm cự được hai năm nay. Nó cúi xuống khẽ kéo cái ống quần dài của ông lên coi vết loét gần hai tuần nay chưa lành, cũng không có tiến triển gì mấy.

"Chị về rồi hả? Đi tăm đi rồi ra ăn cơm, em với mẹ chờ." Em gái nó hỏi.

"Hai người chưa ăn luôn hả? Mà em rửa vết thương cho ba chưa?" Nó kéo ống quần ba nó lại, tiến về cái gác xếp nhỏ, lấy đồ đi tắm,

"Chưa ăn gì hết, quán đông quá. Em rửa rồi, tập thể dục luôn rồi, chị tắm đi, lẹ ra ăn cơm, em đói quá"

Nó tắm xong thì mẹ với Hyein đang dọn quán, mẹ nó có quán đồ ăn Hàn Quốc bán vài món truyền thống, hồi ba còn khỏe thì quán lớn hơn, nhưng giờ thì chỉ đủ sống qua ngày.

Nó đi tới đỡ mấy cái bàn từ tay mẹ, rồi xếp gọn lại một góc, ra khóa cửa cẩn thận, sáng mai nó lại dọn ra cho mẹ nó trước khi đi làm.

"Chị nè, nghe nói gia đình ông bác sĩ tới rồi hả? Chị có thấy không?".

"Tới hồi trưa, nhìn ổng cũng hiền lắm không như lời đồn đâu, bà vợ nhìn phúc hậu và quý phái lắm, có vẻ là người tốt".

"Còn hai đứa con thì sao, em nghe nhiều người nói chị gái đẹp lắm đúng không?"

Nó sém tí nữa là sặc khi nghe nhắc đến cô
"Ừ cũng được". Mà chác giờ này cô ngủ rồi nhỉ.

.....................................




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro