Chap3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng












" Em vô không ?" Asahi bước xuống chiếc xe đạp màu hồng hỏi

"Thôi vào mua một mình đi, em ở ngoài canh xe cho."

Ba mẹ con cô cũng vừa mới về nhà lúc nãy, chợ ở Hàn đúng là vui thiệt bán bao nhiêu là thứ, cô cũng mua một vài thứ cho riêng mình. Nhà cô lúc này chưa có chị giúp việc nên cơm trưa vẫn chưa nấu và Asahi lập tức đề nghị ăn ngoài, thực hành ngay cái danh sách những quán ăn ngon gần nhà mà cậu tìm được nhờ làm phiền bác lái xe, rốt cuộc cũng chỉ để thỏa mãn cái sở thích ăn uống của mình. Mẹ cô thì cũng quá mệt để vào bếp nấu một bữa trưa hoành tráng, nên đành xuôi theo ý của Asahi

"Dạ cho con năm phần đem về đi ạ"

Có nghe Asahi nói. Sau khi đắn đo một hồi thì anh trai cô cũng quyết định sẽ ăn cơm trộn như ý của cô và mẹ thay vì mì lạnh. Cơm trộn không phải cô chưa ăn nhưng vì theo cô biết, Jeonju - nơi cô đang ở là cái nôi truyền thống bibimbap không có ở đâu bằng nơi đây cho dù là các thành phố khác của Hàn Quốc, huống chi là nước Úc xa xôi nơi cô từng ở. Với lại bác tài xế cũng đã cực kì khen ngợi một quán gần nhà cô, không chỉ có bibimbap cực ngon mà còn nhiều thứ khác nữa, quán ăn nhà họ Lee.

Ba mẹ cô vẫn đang suy nghĩ có nên thuê một người giúp việc không hay là cả nhà cùng nhau chia ra làm như ở Úc, bây giờ mọi việc vẫn ổn nhưng chắc tới khi mẹ mở tiệm thuốc thì họ cũng sẽ suy nghĩ lại thôi: nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ biết bao nhiêu thứ để làm, mà nhà ở đây cũng lớn hơn nhà cũ nhiều nên mướn một người giúp việc thì cũng dễ hiểu thôi mà. Không phải là họ tiết kiệm hay keo kiệt gì chỉ là họ muốn hai anh em cô biết cách chia sẽ, phụ giúp cha mẹ và bù lại hai đứa sẽ có những khoảng tiền cũng kha khá gọi là lương trong tháng, làm nhiều được nhiều làm ít được ít

Trong quán, Asahi thật sự choáng ngợp trước những gì mà mình nhìn thấy, cầm cái menu được ghi nắn nót từng nét chữ, cậu đem ra hỏi cô về mấy món ăn thêm.

"Thôi bác cứ lấy hết mỗi thứ một chút đi a, chứ con với em con cũng không biết mấy cái đó là sao nữa, ăn thử cho biết."Cậu cười rồi gấp menu lại ngay ngắn để về chỗ cũ

"Hình như cậu là con trai cả của bác sĩ Enami phải không? Trông lớn tướng quá ha"

"Dạ phải, mà bác kêu con bằng cháu thôi chứ cậu gì, em con ở ngoài đó. Con được cái ăn nhiều nên hơi cao."

"Bác có đứa con gái lớn hơn con."

"Chị đi học hả bác, sao con không thấy ?"

Asahi quay đi nhìn xung quanh cái quán nhỏ, thì chỉ thấy bà Lee đang làm nốt mấy phần cơm cho nó.

"Không nó đi làm, nhà nghèo quá nên nó phải nghỉ học phụ tiền cho bác, ba nó bệnh nên chật vật lâm con ơi".

"Bác trai bệnh sao vậy bác?" Asahi thật tình hỏi, cảm thông cho bà chủ có khuôn mật khác khổ kia.

Bà Lee thật tình cũng kể hết về bệnh tình chồng mình và cũng không giấu diếm ý định nhờ sự can thiệp giúp đỡ của ba cậu bé trước mặt.

"Bác chờ con một tí "Asahi nói xong quay ra ngoài gọi em của mình.

" Asa em vào đây đi, coi giúp bác đây vết thương này với"

Cả Asahi và Asa đều thừa hưởng dòng máu bác sĩ từ ba mẹ mình, cả hai sau này đều sẽ theo nghiệp bác sĩ như họ. Asa mặc dù chưa được đào tạo thành bác sĩ qua trường lớp nhưng những bài học từ ba mẹ cô và những quyển sách dày cộp trong tủ sách khổng lồ ở nhà thì cũng giúp cô có kha khá kiến thức y học đủ để nhận biết một số bệnh và các loại thuốc.

Dain một bên xách giỏ trái cây nhỏ, cháu của bà chủ cho nó, tay còn lại thì lúc lắc cái hộp không mẹ nó đựng phần thức ăn sáng của nó, tâm trạng nó có về khá thoải mái và hình như nó đang vui. Xong việc buổi sáng thì nó về nhà ăn trưa rồi lại qua nhà anh Jaehyuk tiếp tục công việc buổi chiều.

Nhíu mắt nhìn chiếc xe đạp màu hồng dựng trước nhà, chiếc xe trông rất đẹp và lạ không giống loại xe đạp bình thường ở đây, chắc mắc lắm, bao giờ mới có đủ tiền mua một chiếc xe như vậy cho Hyein đây, nó tự hỏi rồi tự lắc đầu cười buồn với suy nghĩ của chính mình. Lách qua chiếc xe, nó bước vào trong. Hồng quá, thậm chí cái nón trên rỗ xe cũng hồng nốt

"Con về... rồi... đây"

Nó cứng người, há hốc mồm khi thấy cô trong nhà nó, tại sao có ở đây, nhà nó, lại còn vô tận phía nhà trong chứ không phải ngoài quán ăn.

"Có chuyện gì vậy mẹ?"

Nó hỏi, không khó gì nhận thấy có cái gì kì lạ trong giọng nói đó, lồng ngực nó rung lắc dữ dội còn cài đầu nó hoạt động hết công suất mường tượng ra đủ thứ chuyện trên đời. Có khi nào cô tôi tìm...... Đứa điên mày nghĩ cái quái gì vậy ....... hay là Cô tới đây ăn rồi muốn đi ấy nên mới vào nhà nó ... chắc là vậy rồi. Mắc cười hơn là nó cứ đứng yên như trời trồng, không dám bước vào nhà cũng không thể quay ra bỏ chạy khỏi cô, cứ đứng đó nhìn cô không chớp mắt, nó bị cô hớp hồn thật rồi.

"Dain, con vào đây,"

Mẹ nó kêu ra từ phòng ba nó, cô bác sĩ Enami... ba nó... đùng rồi.. ba nó..

Lật đật nó bỏ mấy thứ lỉnh kỉnh trên tay xuống một cái bàn gần đó chạy vội vào nhà trong.

"Ba bị gì hả mẹ? Có sao không?"

Ba nó kể từ lúc đột quy thì cũng sinh ra đủ thứ bệnh lật vật khác, không biết trước được điều gì. Mới hôm qua thấy khỏe, ăn uống tốt thì hôm sau lại sốt rồi tùm lum thứ khác. Có lần ông bị nức cục... cả hai ngày liền, tưởng không có gì rốt cuộc phải nhập viện cấp cứu, bác sĩ nói ông không như người bình thường đột quỵ phân nửa não cũng liệt rồi, có vấn đề nên mới như vậy.

"Không, có gì đâu".

Mẹ nó cười trấn an "Con vô phòng đánh thức ba dậy, để cô đây coi cái vết loét ở chân"

Ánh mắt nó nhìn cô khi mẹ nó nói Cô sao... không phải có còn đi học sao nó nhìn xung quanh không thấy bác sĩ Enami ở đây chỉ có cô và thằng anh thôi.

"Chị yên tâm đi em của em giỏi lắm, mấy cái vết thương đó thì nhầm nhò gì, em em còn khám được bệnh cơ mà."

Nó giật mình khi nghe thằng nhóc ấy nói chuyện với nó, thú thật nó không ngạc nhiên chỉ cảm thấy hơi tự ti thôi có giỏi như vậy, sau này sẽ là bác sĩ còn nó thì sao đây?

Trong khi đó cô gái bận váy trắng có vẻ không hài lòng về cái nhìn dò xét của con gái bà chủ quán, không nói gì cô chỉ lặng lẽ đứng kế chơi với cái điện thoại mắc tiền của mình, cô sẽ giúp bà chủ tiệm, ba cô luôn dạy cô về lương tâm của một bác sĩ, không nên để cảm xúc cá nhân của mình vào tính mạng của người khác, nhưng điều đó không thể cứu vãn sự khó chịu của cô đối với tên lùn đó, cô nhận ra nó chính là cái người đứng ngay sát cửa xe của cô hôm qua.

"Con sao vậy Dain ? Nhanh lên đừng để cô cậu đây chờ như vậy". Mẹ nó giục, bà có lẽ không hài lòng về phản ứng của nó.

Nó thở dài, hình như nó bị hiểu lầm rồi, chỉ tại nó quá ngạc nhiên chứ có nghi ngờ gì có đâu, mà cô cứ đứng trước mặt nó như vậy thì bảo sao nó không chậm chạp, chân tay lúng ta lùng túng chẳng làm được gì. Dain lách người đi vòng ra phía sau cô, nó không dám đi gần cô cũng không dám đi mạnh, nó sợ cái mùi mồ hôi của nó sẽ làm cô khó chịu. Nó nhạy cảm như vậy cũng tại vì cô... thơm lắm, từ cô tỏa ra một hương thơm rất lạ, rất dễ chịu và thoải mái vô cùng, nó có cảm giác cô như một tách trà nóng vậy, không quá gắt, vị ngọt đọng lại vừa đủ và đặt biệt là làm cho nó cảm thấy ấm áp vô cùng.

Nó không rành về nước hoa, càng không biết về mấy cái sữa tắm rồi sữa gì gì đó mà con gái hay xài nên nó không chắc đó là mùi của nước hoa hay là cái mùi thơm con gái mà người ta hay nói, nó chỉ biết cái hương thơm đó sẽ làm nó mê mệt cô hơn thôi, làm sao nó cưỡng lại được cái mùi thơm đó đây. Nhưng dù có thích chết đi được thì nó cũng sẽ không bao giờ có thể chạm môi đến cái tách trà đó, tách trà có hương thơm của một trái cấm.



......................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro