Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hờ, Chaeyoung âm thầm cười chế giễu, chẳng qua chỉ bé hơn cô ba ngày thôi. Năm đó, Joohyung và mẹ cô mang thai cùng lúc, một người mang thai vào tháng Ba, một người vào tháng Tư, thế mà người thụ thai vào tháng Tư lại sinh non, sinh trước người tháng Ba, cho nên, cô vốn dĩ phải là con thứ lại biến thành con trưởng.

Gọi là con gái lớn đấy, nhưng cô chưa có một ngày nào được hưởng thụ đãi ngộ dành cho con trưởng.

"Ừ, được."

"Con đồng ý rồi à?"

Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, căn bản không ngờ rằng cô sẽ đồng ý thẳng thắn như vậy, họ còn nghĩ, nếu như cô không đồng ý sẽ chia tiền sính lễ ra hai phần, ba và bảy, tất nhiên họ lấy bảy, cô nhận ba.

"Đúng vậy, hai người nuôi con lớn chừng này, con làm chút việc cho gia đình cũng là điều nên làm thôi."

"Nhìn đi, nhìn đi, không hổ là người làm giáo viên, học rộng biết nhiều thấu tình đạt lý, giá mà  Nancy hiểu chuyện được một nửa của con thôi, mẹ nằm mơ cũng phải mỉm cười."

Không cần đợi đến lúc nằm mơ, bây giờ cũng có thể cười rồi.
Sáng sớm, bên ngoài tòa nhà kiểu Tây của nhà Jeon Thị có một hàng dài những người đưa tiễn đã chờ sẵn.

Hôm nay là ngày cuối cùng gia đình Jeon tuyển dâu. Sau khi được Joohyung trang điểm kĩ càng, Chaeyoung không khác gì búp hoa mẫu đơn chờ ngày hé nở, xinh đẹp mà không lẳng lơ, kiều diễm mà không thô tục, yêu kiều lộng lẫy, không gì sánh bằng.

"Những lời ban nãy mẹ dặn trong phòng con không quên đấy chứ?"

"Dạ không."

"Thế thì tốt rồi, ba mẹ đợi tin tốt của con nhé."
Joohyung dặn dò vô cùng kĩ lưỡng, cho dù sống chết thế nào cũng phải để Jeon Jungkook chọn cô, cô có thể gả cho nhà Jeon , nhưng cô có phương pháp của riêng mình.

Chiếc xe từ từ lăn bánh, Joohyung vẫn cảm thấy dặn dò chưa đủ kĩ, sợ cô không hoàn thành được nhiệm vụ "vẻ vang" này, nhấc chân chạy theo chiếc xe, mồm miệng không kiêng kị gì mà tiếp tục dặn dò: "Chaeyoung , nhớ kĩ ba điều quan trọng: Phải giở hết ngón nghề quyến rũ đàn ông của mẹ con năm đó ra, phải nhớ chuyện này liên quan đến hưng suy vinh nhục của nhà Kim Thị, phải giữ tinh thần không thành công thì xả thân bất chấp. —— Không đạt mục đích, quyết không từ bỏ!"
Bà ta gần như hét lên khi nói đến câu cuối cùng.

Móng tay của Chaeyoung cắm sâu vào da thịt, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm bình tĩnh đã rèn luyện trong nhiều năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nini87489