Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, đối phương hô hấp vững vàng, sắc mặt hồng hào, hai mắt có thần, nhìn qua vô cùng khỏe mạnh, sao, sao lại không có tiếng tim đập?

Bà làm bác sĩ cũng hơn 10 năm rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp tình huống như thế này. Chẳng lẽ ống nghe của mình có vấn đề?

Bác sĩ Shyn lại đặt ống nghe trước ngực của mình, đâu có hỏng đâu!

Bà sợ mình chẩn đoán sai, lại thử ở trên người Park Chaeyoung một lần nữa.

Song, vẫn không có tiếng tim đập.

Seo Ye Ji thấy sắc mặt bác sĩ có vẻ nghiêm trọng, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, tình huống của Chae Chae nhà chúng tôi thế nào?”

Bác sĩ Shyn không trả lời ngay, tình huống này vẫn chưa tìm hiểu rõ, không thể kết luận vội vàng được.

Park Chaeyoung thấy bà cầm một đồ vật lạnh như băng để trên ngực mình, cũng không biết bà muốn làm gì. Mãi đến giờ Park Chaeyoung mới giật mình nhớ tới kiếp này cô là thực vật, không có trái tim, chắc không phải bị bà ấy kiểm tra ra rồi chứ?

“Cô có cảm thấy không khỏe ở đâu không?” Bác sĩ Shyn hỏi

Park Chaeyoung chỉ cánh tay bị bó bột, bị bó thành bộ dạng này, không thể hoạt động được.

“Ngày trước cô từng kiểm tra sức khỏe chưa?”

Kiểm tra sức khỏe? Park Chaeyoung không nghe hiểu bà đang hỏi cái gì, mờ mịt lắc đầu.

Bác sĩ Shyn nói: “Tôi không kiểm tra được tiếng tim đập của cô, cô…”

Park Chaeyoung lập tức đặt tay lên phía ngực phải.

Bác sĩ Shyn nửa tin nửa ngờ, lại cầm ống nghe để lên vị trí ngực phải của cô. Trong y học, quả thật có rất ít trường hợp trái tim nằm bên phải. Mặc dù bà chưa từng gặp, nhưng ở khoa tim mạch cũng có không ít.

Park Chaeyoung âm thầm dùng linh lực bắt chước tiếng tim đập, cô từng cảm nhận được tiếng tim đập của Jeon Jungkook, biết nên làm thế nào.

Nhưng mà, bác sĩ Shyn sau khi nghe xong, sắc mặt lại càng nghiêm trọng hơn, nhịp tim rất thất thường, tốc độ quá nhanh… Tim cô bé đập nhanh như vậy, không chết đúng là một kỳ tích.

Tay bác sĩ Shyn run lên, vội vàng thu lại ống nghe, kinh ngạc và nghi ngờ nhìn về phía Park Chaeyoung: “Cô có cảm thấy ngực mình khó chịu không?”

Park Chaeyoung lắc lắc đầu nói: “Không có, hiện giờ tôi rất khỏe.”

Bác sĩ Shyn nửa tin nửa ngờ, cô gái trước mắt quả thật không giống người mắc bệnh tim chút nào, nhưng tình huống của cô gái này quá bất thường. Bác sĩ Shyn nghĩ, đi ra ngoài gọi chủ nhiệm Oh đến.

“Chủ nhiệm Oh, chính là cô ấy. Bà xem thử xem, tôi không nghe được nhịp tim bên trái của cô ấy, nhịp tim ở bên phải như mưa rào, chưa hề ngừng lại.” Bác sĩ Shyn nói.

Seo Ye Ji sau khi nghe xong kinh ngạc không thôi, vội hỏi: “Bác sĩ, có khi nào sai ở đâu không? Tôi thấy Park Chaeyoung rất tốt, có thể ăn có thể đi lại được, tinh thần cũng không tồi, con bé, con bé sao lại không có nhịp tim được?”

“Trước tiên không cần quá lo lắng, để tôi xem xem.” Chủ nhiệm Oh đi đến đặt ống nghe lên ngực trái Park Chaeyoung: “Có nhịp tim nhưng nhịp tim quá chậm…”

Bà vừa dứt lời thì nhịp tim lại nhanh hơn.

Chủ nhiệm Oh không khỏi ngây người nhìn cô gái trước mặt, đối phương cũng đang nhìn bà, cặp mắt kia trong suốt sâu thẳm đen như ngọc, giống như bầu trời đêm vô tận, một khi nhìn vào thì không thể thoát  ra.

Chủ Nhiệm Oh nhất thời thất thần, mãi cho đến khi Seo Ye Ji hỏi bà, chủ nhiệm Oh mới ý thức được vậy mà bà lại đang thất thần.

“Bác sĩ, Chae Chae nhà tôi rốt cuộc bị làm sao vậy? Mấy người lúc thì bảo không có nhịp tim, một lúc lại bảo nhịp tim nhanh, một lúc lại bảo nhịp tim chậm, vậy rốt cuộc là có hay không có, nhanh hay chậm? Mọi người rõ cho tôi xem nào!” Seo Ye Ji lo lắng hỏi.

Park Chaeyoung chỉ chỉ vào ống nghe nói: “Dì đừng quá lo lắng, có thể do cái này vừa nãy bị hỏng!”

Bác sĩ Shyn không tin, lại đặt ống nghe lên ngực trái của cô, xác thật có nhịp tim, mặc dù có chút nhanh, nhưng vẫn thuộc phạm vi bình thường, vấn đề không lớn. Nhưng trước đó rõ ràng không hề nghe thấy nhịp tim mà.

Bác sĩ Shyn không tin, lại nghe bên phải.

Lần này thật sự dọa bà sợ rồi, bác sĩ Shyn đặt ống nghe lên bất kỳ vị trí nào trên người cô cũng đều có thể nghe thấy nhịp tim!

“Chủ nhiệm Oh, bà nghe bên phải đi, cũng có nhịp tim.Tôi đề nghị bệnh nhân nên đến khoa tim mạch chụp điện tâm đồ và siêu âm tim Doppler, tình trạng của cô ấy quá đặc biệt. Khó đảm bảo không phải là dị tật bẩm sinh của tim, càng khó có thể đảm bảo việc này có ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của bệnh nhân hay không, tốt nhất người nhà nên chuẩn bị tâm lý.” Bác sĩ Shyn vẻ mặt nghiêm trọng nói.

Chủ nhiệm Oh đổi sang bên phải, mơ hồ nghe thấy nhịp tim, nhưng sau lời của bác sĩ Shyn thì lại không nghe thấy nhịp tim nữa.

Chủ nhiệm Oh tháo ống nghe xuống: “Ừ, trái tim của bệnh nhân cần được kiểm tra toàn diện. Chỉ nghe như thế này thì khó có thể tìm ra vấn đề. Nhưng cô ấy lớn đến như vậy rồi, tại sao trước đây mọi người không phát hiện ra tim cô ấy có vấn đề?”

Park Chaeyoung nghe vậy cảm thấy có chút mờ mịt: cô đã cật lực che dấu rồi, chẳng lẽ bọn họ vẫn phát hiện ra dấu vết sao?

Seo Ye Ji bị dọa sợ: “Bác sĩ, không nghiêm trọng đến thế chứ? Bác sĩ xem tinh thần của cô bé tốt như vậy mà…”

“ Điều này không liên quan gì đến trạng thái tinh thần, nhưng ngay cả khi cô ấy khuyết tật bẩm sinh, miễn là nó không quá nghiêm trọng, cũng có thể không nhất thiết là bị bệnh. Chúng tôi chỉ muốn kiểm tra một số vấn đề có thể tồn tại ở tim của cô ấy, cũng có rất nhiều bộ phận ngay cả bản thân bệnh nhân có bệnh hay không cũng không biết. Vấn đề về tim có thể to có thể nhỏ, làm một kiểm tra nhỏ cũng không có chỗ nào xấu cả.” Chủ nhiệm Oh nói.

Bác sĩ gọi ý tá mang tờ đơn có các hạng mục kiểm tra tim mạch lại đây, mở ra đưa cho Park Chaeyoung.

Seo Ye Ji cầm phiếu kiểm tra về tim mạch, thất thần đi trên hành lang, rất lâu sau cũng vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Nếu như tim Park Chaeyoung thật sự có vấn đề, vậy phải làm sao bây giờ? Jeon Jungkook có biết không?

Seo Ye Ji lấy điện thoại ra, gọi điện cho Jeon Jungkook.

Jeon Jungkook vừa kết thúc phỏng vấn, Lee Jae-wook đã vô cùng lo lắng tìm anh: “Ông chủ, điện thoại của mẹ Seo, bảo cậu phải trả lời càng sớm càng tốt.”

Jeon Jungkook không rõ lắm, nhưng đoán hơn phân nửa có liên quan đến Park Chaeyoung, bèn ấn dãy số của Seo Ye Ji. Cuộc gọi vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nói lo lắng: “Jungkook, việc của con xong chưa? Bác sĩ nói tim của Chaeyoung có vấn đề, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Con có biết không?”

Khó khăn lắm Jeon Jungkook mới thích một người con gái, cũng rất vừa ý bà, sao lại có nhiều trắc trở như vậy?

Jeon Jungkook liếc nhìn thời gian, trả lời: “Mẹ trước tiên đừng lo lắng quá, bây giờ con đến, Chaeyoung đâu? Cô ấy ở đâu? Cả người… vẫn ổn chứ?”

“Nó vẫn ở phòng bệnh, mẹ giờ đang đi nộp viện phí, trông nó không quá để tâm, cũng không giống như là một người bị bệnh, vằn thắn buổi sáng mẹ mang nó ăn xong rồi, đồ ăn con mua cho nó, nó cũng ăn không ngừng, chỗ nào giống có bệnh đâu? Hai bác sĩ kia lúc thì nói nó không có nhịp tim, lúc lại nói nhịp tim rất nhanh, lúc sau lại bảo rất chậm, thậm chí còn kiểm tra cả ngực trái lẫn phải, nói chuyện cũng rối bòng bong. Chúng ta có cần đổi một bệnh viện khác không?”

Seo Ye Ji không quá tin tưởng tay nghề của hai bác sĩ này.

“Vậy tạm thời đừng kiểm tra vội, viện phí cũng không cần đóng, mẹ đợi con về rồi nói sau.” Jeon Jungkook thở phào nhẹ nhõm nói, Park Chaeyoung hẳn là không có chuyện gì.

Về phần tại sao lại như vậy, phải đợi anh hỏi Park Chaeyoung mới biết được.

Jeon Jungkook cúp điện thoại, quay người nói với Lee Jae-wook: “Lịch trình chiều nay với chị Mary bên kia anh thử nói chuyện với chị ấy một chút, xem có thể hẹn khi khác hay không. Nếu như không thể thì nói với chị ấy là tôi đến muộn chút.”

Tắc đường khiến tâm trạng Jeon Jungkook có chút nóng nảy, thật ra sáng hôm nay anh rất lo lắng tình hình ở bệnh viện, luôn cảm thấy không nhìn thấy hoa lan nhỏ thành tinh của anh, cả người đều trong trạng căng thẳng. Anh lúc thì lo Park Chaeyoung biến thành hoa lan bị người khác phát hiện, lúc lại sợ cô không hiểu chuyện sẽ vô tình gây tai họa, lúc lại nghĩ không có anh ở bên cạnh cô có cảm thấy buồn chán hay không…

Mãi cho đến khi Jeon Jungkook vội vàng đến bệnh viện, khi đẩy cửa ra thấy người ở trên giường bệnh vừa xem tác phẩm của mình, vừa nhàn nhã ăn hạt dẻ cười, anh mới phát hiện là mình đã nghĩ nhiều rồi.

Cô quả thật giống như thú cưng vậy, không có chủ nhân cũng có thể tự mình chơi đùa.

Uổng công anh còn lo lắng cho cô cả một buổi sáng!

Jeon Jungkook bất đắc dĩ thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được cười tự giễu.

Park Chaeyoung quay đầu nhìn người đàn ông đẩy cửa bước vào, hai mắt sáng lên, như thể có hàng ngàn ánh sao chiếu vào, lấp lánh khiến người khác không thể rời mắt.

“Anh trở lại rồi?” Park Chaeyoung từ trên giường nhảy xuống, giọng điệu đầy phấn khích.

Nhìn thấy vẻ vui mừng kinh ngạc trên mặt cô, Jeon Jungkook bỗng bình thường trở lại, không hổ là tiểu yêu tinh anh tự mình nuôi dưỡng, vô cùng thân cận với mình.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Jeon Jungkook hỏi.

“Mẹ cuối cùng cũng đợi được con rồi.” Seo Ye Ji vội vàng kể lại một lượt tình hình kiểm tra của hai bác sĩ kia cho Jeon Jungkook nghe: “Ôi, hai người ấy nói nghiêm trọng lắm, dọa mẹ sợ chết đi được. Con nói Chae Chae bị ngã gãy tay, sao có thể có liên quan đến tim được chứ? Nhưng mà kiểm tra một lần cũng tốt, mẹ nộp tiền rồi, nhưng xếp hàng đến tận chiều mới đi được.”

Jeon Jungkook cân nhắc: “Mẹ, bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, mẹ về nhà nghỉ ngơi ăn cơm trước đi. Lịch trình buổi chiều con hủy hết rồi, một lúc nữa con đưa em ấy đi kiểm tra.”

Seo Ye Ji nghĩ một chút, mình ở trong này cũng thành dư thừa, kết quả kiểm tra buổi chiều bà hỏi bác sĩ là được, cũng không cần ở lại nơi này, bèn nói: “Cũng tốt, vậy mẹ về nhà chuẩn bị cơm cho hai đứa, ăn ít đồ bên ngoài lại, vừa không có dinh dưỡng lại không vệ sinh.”

Sau khi Seo Ye Ji đi, Jeon Jungkook nhìn cô gái bên cạnh mình, quả thật vừa tức vừa buồn cười, cô vẫn luôn không để người khác bớt lo lắng chút nào. Làm người khác lo lắng đến chết, cô lại hồn nhiên không hề hay biết, lại còn vô cùng thích thú.

“Giờ đến lượt em thẳng thắn rồi, nói đi! Em lại nghịch ngợm cái gì nữa rồi?” Jeon Jungkook hỏi.

“Tôi cũng không biết bản thân không có nhịp tim, nhưng mà sau khi nghe hai người kia nói, tôi bèn âm thầm làm ra tiếng tim đập, nhưng mới đầu không nắm chắc, dọa sợ hai người họ…” Park Chaeyoung nói hết đầu đuôi câu chuyện cho Jeon Jungkook nghe.

Jeon Jungkook nghe xong dở khóc dở cười: “Tim của người chỉ có một, nằm ở bên trái, em còn cho họ nghe nhịp tim ở bên phải. Bọn họ không bị em dọa sợ đã là tốt lắm rồi.”

“Ồ, vậy để tôi nghe nhịp tim của anh, lần sau kiểm tra sẽ không bị sai nữa.”

Park Chaeyoung ghé tai vào lồng ngực Jeon Jungkook, Jeon Jungkook trở tay không kịp trước hành động đột ngột của cô. Lồng ngực truyền đến cảm xúc không quá rõ ràng, nhưng giống như có người lấy lông chim vuốt ve khiến anh ngứa ngáy.

Nhịp tim anh cũng bất giác tăng nhanh tốc độ.

“Ban đầu tôi cũng đập như thế này, bác sĩ nói nhịp tim tôi quá nhanh, là triệu chứng của bệnh tim.” Người con gái trước ngực bỗng ngẩng đầu nói: “Anh Jungkook, chẳng lẽ tim anh cũng có vấn đề?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro