Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook bước lên xe, đóng cửa, anh thực sự nhịn tiểu yêu tinh này quá lâu rồi.

Ngày ngày trêu chọc người, Liễu Hạ Huệ cũng không chịu nổi.

Càng đừng nói anh không phải Liễu Hạ Huệ.

Jeon Jungkook trực tiếp đè cô trên ghế sau, lừa gạt hôn lên cánh môi vừa yêu vừa hận kia.

Cảm giác trên cánh môi mềm mại dị thường, không giống cảm giác lạnh lẽo lần trước, sức nóng lần này đủ để thiêu đốt lý trí anh.

Trên môi vẫn còn lưu lại mùi vị của rượu vang, cho dù chỉ còn một chút, cũng khiến anh say mê.

Jeon Jungkook hung hăng bắt nạt đôi môi không an phận kia, hút lấy hương vị ngọt ngào bên trong môi.

Anh luyến tiếc không muốn buông cô ra, lý trí của anh đều bị tiểu yêu tinh câu lấy, khiêu khích không thấy một chút tăm hơi, sự kiên nhẫn của anh năm lần bảy lượt bị khiêu khích bởi yêu tinh này.

Anh muốn để cô biết thế nào mới thật sự là hôn môi.

Tiểu yêu tinh nghiêng người dựa trên ghế dựa vẫn không an phận, cô có chút khó chịu xoay người, thân người trượt về phía cửa sổ xe, đập một cái.

Sau đó, bộp một tiếng…

Ngọn lửa đang bùng cháy bỗng như bị chậu nước lạnh dập tắt đột ngột, đầu tiểu yêu tinh bị đập vào cửa xe.

Lửa cũng tắt, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Jeon Jungkook không biết bản thân nên bày ra vẻ mặt nào mới hợp lý, anh đưa tay bật đèn trên đầu, lo lắng kéo người tiểu yêu tinh bị ngất: “Park Chaeyoung? Chae Chae?”

Tiểu yêu tinh yếu ớt dựa vào khủy tay anh, tùy anh lăn qua lăn lại, chính là nhất quyết không mở mắt không phản ứng.

Khi Jeon Jungkook hạ quyết tâm không bỏ qua cho cô, tiểu yêu tinh này không còn là một con yêu nữa.

Trên môi anh vẫn còn lưu lại tư vị mất hồn vừa nãy, hương hoa lan cùng hương rượu quấn quýt không rời, khiến mãnh thú trong người anh rục rịch.

Trong xe tràn ngập mùi hương tiểu yêu tinh, anh bị câu dẫn đến dục hỏa khó nhịn, cảm giác khó chịu giống như bị ngọn lửa thiêu đốt.

Thế mà, kẻ đầu sỏ gây chuyện kia thế nhưng tại thời khắc mấu chốt hôn mê…

Cứ như vậy hôn mê!

Mẹ nó!

Còn có chuyện nào càng đáng giận hơn chuyện này sao?

Thật muốn trừng phạt cô.

Jeon Jungkook xem xét cái ót của tiểu yêu tinh, quả thực bị va đập thành một vết rất rõ ràng. Anh nhẹ nhàng sờ, hình như có chút nghiêm trọng, không biết có bị chấn động não không?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Jeon Jungkook ngưng trọng.

Anh cũng rất nóng, liền cởi áo khoác, nhắm mắt hồi thần, sắp xếp tốt cho tiểu yêu tinh, sau đó tự mình đi ra đằng trước lái xe, đi đến bệnh viện phụ cận.

Bác sĩ nhìn qua cái ót của Park Chaeyoung, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn về phía Jeon Jungkook, suýt chút nữa trợn mắt trắng nói: “Cô bé chỉ uống say thôi, nốt muỗi đốt so với cô còn to hơn, cậu đừng quá kinh ngạc. Cho cô bé uống hai viên thuốc giải rượu là được. Con gái từ nay về sau ít uống rượu lại.”

Jeon Jungkook bị bác sĩ xem thường, xấu hổ không thôi, lại ôm Park Chaeyoung say khướt rời đi.

Chẳng qua, bảo đảm cô không sao, Jeon Jungkook cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Anh bóp huyệt thái dương giật đến phát đau, chính mình quá mức khẩn trương. Tiểu yêu tinh bên cạnh tựa vào người anh đang ngủ ngon lành, rất rõ ràng ngủ rất ngon, hại anh tự mình lo lắng một trận.

Jeon Jungkook nhìn qua thời gian, giờ sắp 12 giờ đêm, nên về khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai anh còn phải tiếp tục ghi hình chương trình.

Jeon Jungkook để đầu cô dựa vào vai mình, tiểu yêu tinh bị quấy rầy có chút khó chịu mấp máy môi, tầm mắt Jeon Jungkook rơi xuống hai cánh môi mê người, không kiềm được nhớ đến hình ảnh hôn môi tiểu yêu tinh, ngọn lửa trong lòng bị đè xuống lại bắt đầu bốc cháy.

Anh không khỏi véo véo khuôn mặt Park Chaeyoung.

Ngón tay chạm vào mặt cô, vừa mềm vừa mịn, làm cho anh luyến tiếc không muốn buông tay.

Mãi đến khi người đang ngủ bất mãn kêu một tiếng, anh mới thu tay lại không chơi nữa, tiếp tục lái xe về khách sạn.

Bởi vì tiểu yêu tinh say đến bất tỉnh nhân sự, Jeon Jungkook lái xe chậm rãi, khi đi qua đường lớn Thành Nam, vừa đi qua ngã rẽ gặp phải cảnh sát kiểm tra nồng độ rượu.

Cảnh sát giao thông ra hiệu cho anh tấp vào lề đường, cũng không biết tại sao, Jeon Jungkook thế nhưng có chút chột dạ.

Nếu như đêm nay anh uống rượu, người chưa từng bị kiểm tra nồng độ rượu như anh rồi cũng bị cảnh sát giao thông ra hiệu vào kiểm tra.

Cảnh sát giao thông lấy máy đo nồng độ cồn, để Jeon Jungkook thổi một hơi.

Jeon Jungkook thổi một hơi, hàm độ rượu có chút vi diệu, vừa đúng dừng ở giữa đạt tiêu chuẩn và không đạt tiêu chuẩn, không đạt đến tiêu chuẩn của nồng độ rượu, nhưng cảnh sát ngửi thấy mùi rượu trên người anh.

Người cảnh sát trẻ tuổi lại để anh thổi một lần nữa, kết quả vẫn giống nhau.

Jeon Jungkook vừa nhìn vẻ mặt của cảnh sát giao thông liền biết đối phương nhất định hiểu lầm cái gì, anh giải thích: “Tôi không uống rượu, mùi rượu trên người tôi không phải của tôi.”

Một người cảnh sát khác đi đến nhìn vào trong xe anh, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp quần áo không chỉnh tề, hơn nữa lại còn là một dáng vẻ bất tỉnh nhân sự.

Jeon Jungkook phát hiện quần áo cô không biết từ lúc nào bị cô kéo, lô ra da thịt cùng chiếc áo sơ mi bị kéo xuống thấp, một dáng vẻ khiêu gợi, sắc mặt ửng hồng không bình thường, quá dễ dàng khiến người khác có ý nghĩ kỳ quái.

Jeon Jungkook đứng dậy, nhặt lại quần áo lại một lần nữa đắp lên người Park Chaeyoung, che khuất vùng tuyết trắng trước ngực.

Cảnh sát giao thông nghi ngờ hỏi anh: “Cô gái ngồi sau xe là gì của anh?”

Jeon Jungkook bỗng nhiên nhớ đến câu trả lời trước kia của hoa lan nhỏ – Người trong mộng.

Khóe môi anh hơi động, trên mặt vẫn vô cùng nghiêm túc trả lời: “Em gái.”

Cảnh sát giao thông nhìn quần áo đơn bạc trên hai người, lại nhìn quần áo trên người cô gái, còn có khuôn mặt đỏ đỏ, cùng với mùi hương trên người Jeon Jungkook…

Gần đây xảy ra vài vụ kiện của phụ nữ trẻ tuổi bị xâm hại, còn có  “Kiểm thi” ngoài quán bar, sự việc này xảy ra vô cùng thường xuyên, cảnh sát giao thông dùng ánh mắt chần chờ nhìn Jeon Jungkook vài lần.

“Anh em ruôt?”

Jeon Jungkook: “… Không phải anh em ruột, người cùng một hộ khẩu.”

Cảnh sát giao thông lại tiếp tục truy hỏi: “Sao cô ấy lại uống thành như vậy?”

Lần đầu tiên bị cảnh sát xem trở thành hiềm nghi hỏi, Jeon Jungkook tâm tình tự nhiên cũng không tốt, anh trả lời: “Không cẩn thận coi rượu thành nước ngọt uống mất.”

Cảnh sát giao thông: …

“Chứng minh thư nhân dân, bằng lái xe lấy ra đây kiểm tra.”

Jeon Jungkook lấy giấy tờ đưa cho cảnh sát, cảnh sát giao thông nhìn qua: “Chứng minh thư nhân dân của em gái cậu có không?”

Cảnh sát giao thông trẻ tuổi bên cạnh cũng nhìn thoáng qua, nhìn đến tên trên chứng minh thư của Jeon Jungkook, lại không khỏi tỉ mỉ quan sát Jeon Jungkook lại lần nữa, bỗng nhớ ra, vội đổi thành một khuôn mặt tươi cười kích động hỏi: “Anh thật sự là Jeon Jungkook sao? Minh tinh diễn bộ phim “Phố tài chính” sao? Người thật với trên điện ảnh khác biệt quá lớn, người thật còn đẹp hơn. Xin lỗi! Xin lỗi! Gần đây xảy ra quá nhiều vụ kiện, vì vậy chúng tôi mới  phải điều tra cẩn thận kỹ càng.”

Cuối cùng cũng có người nhận ra chính mình, mà không phải đem chính mình thành tội phạm, Jeon Jungkook thở nhẹ một hơi.

Anh lấy lại giấy tờ, cũng phối hợp biểu đạt: “Cảm ơn, đây là công việc và chức trách của các anh, tôi có thể đi chưa?”

“Có thể có thể!” Cảnh sát trẻ tuổi vội vàng cười nói: “Tôi có thể chụp ảnh chung với anh không? Tôi là fan phim điện ảnh của anh.”

Fan phim điện ảnh của mình không nhận ra mình…

Sợ không phải fan giả ha.

Jeon Jungkook vẫn rất lễ phép đáp ứng, chụp chung cùng vị cảnh sát trẻ tuổi, sau đó lái xe đi.

Đến dưới khách sạn, Jeon Jungkook dừng xe, chuẩn bị ôm tiểu yêu tinh lên tầng. Nhìn người con gái đang ngủ ngon lành, Jeon Jungkook có chút tức giận, tiểu gia hỏa trêu chọc người, vấy lửa, thế nhưng một chút cũng không tính toán đến việc phụ trách.

Hại mình lo lắng, chạy đến bệnh viện bị bác sĩ mắng một trận.

Trên đường trở về còn bị cảnh sát giao thông tưởng là người xấu…

Thật sự từ bé đến lớn đây là trải nghiệm đặc biệt nhất.

Anh đưa tay ra nhéo nhéo cái mũi của cô, nhìn thấy cô nhăn nhăn lông mày, lúc này mới vừa ý.

Yêu tinh không nghe lời nên chịu trừng phạt.

Jeon Jungkook chỉnh lại quần áo, lại lấy áo khoác đắp lên người cô, sau đó mới ôm cô lên tầng.

Không ngờ vừa lên tầng, gặp phải Han So-hee, đối phương đang mở cửa phòng, hình như vừa từ bên ngoài trở  về.

Ngửi thấy mùi rượu trên người Jeon Jungkook, Han So-hee tựa hồ mười phần kinh ngạc nói: “Jeon tiền bối, anh… uống rượu?”

Tầm mắt cô lại nhìn qua người Jeon Jungkook đang ôm.

Jeon Jungkook không trả lời câu hỏi của cô, chỉ là rất bình thản nói: “Thời gian không sớm nữa, sớm nghỉ ngơi, tôi về phòng trước.”

Han So-hee nhu thuận trả lời: “Vâng, Jeon tiền bối, anh cũng sớm nghỉ ngơi.”

Jeon Jungkook ôm Park Chaeyoung tiếp tục đi về phía trước, khuôn mặt ngoan ngoãn nhu thuận của Han So-hee liền biến mất sau đó một chút cũng không thấy đâu. Cô ta lấy điện thoại ra, mở máy ảnh, đang định nhấn nút chụp Jeon Jungkook.

Đúng lúc này, Jeon Jungkook quay đầu, dọa cô ta đến nỗi tay đang cầm điện thoại run lên suýt rơi.

Jeon Jungkook tóm được tia bối rối hoảng loạn trên mặt cô ta, bình thản nhìn qua, nói: “Đúng  rồi, quên cảm ơn kẹo sáng nay cô tặng tôi, chẳng qua tôi không thích ăn kẹo.”

Jeon Jungkook nói xong, mở cửa phòng ôm Park Chaeyoung vào.

Han So-hee nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng dâng lên một cỗ ghen tị.

Thượng đế thật sự quá không công bằng, dựa vào cái gì mà có người có thể dễ dàng lấy được tất cả, cô thế nhưng hao tổn tâm cơ cũng không lấy được?

Cô không xinh đẹp sao? Không đáng yêu sao?

Tại sao thất bại trước một tiểu ngốc tử không biết cái gì?

“So-hee, em sao vậy? Sao đứng phát ngốc ở trước cửa? Cẩn thận bị người khác chụp trộm.” Người đại diện nhìn qua tầm mắt của Han So-hee, nhíu mày kéo cô vào phòng.

“Ở ngoài chú ý hình tượng một chút,khắp nơi đều là chó săn, đừng để bị người khác bôi xấu.” Người đại diện vừa vào cửa đã nhắc nhở.

“Có người bị chụp trộm càng tốt sao? Có scandal mới có thể hot lên được.” Han So-hee lạnh lùng nói một câu, giọng điệu không có một chút nào đáng yêu, yêu kiều.

Người đại diện hiểu tính cách của cô, biết cô nhất định vừa gặp Jeon Jungkook, liền nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên thay đổi lại lộ trình một chút, vẫn nên cùng Hyunmin tạo tin đồn yêu đương! Jeon Jungkook người này nhìn như là ấm áp, kỳ thực rất khó gần. Anh ta ra mắt nhiều năm như vậy, cơ hồ không có chút scandal nào, em vẫn nên làm tốt thân phận fan đi, đừng nghĩ nhiều, cọ nhiệt với anh ta cũng không hot được.”

Ban đầu bọn họ vẫn luôn xem xét kỹ lưỡng, mới quyết định lựa chọn lấy mục tiêu là Jeon Jungkook – người nhìn như có vẻ thân thiện dễ gần, thế nhưng giờ xem ra, Jeon Jungkook chỉ nhìn như dễ gần mà thôi.

Cọ nhiệt với Jeon Jungkook rất khó, người này lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, biết làm thế nào để tránh hiềm nghi, căn bản không thể nào có thể tạo scandal với anh ta.

Giờ suy nghĩ cả nửa ngày, đoàn đội bên phía Han So-hee cũng chỉ có thể để Han So-hee cọ nhiệt với Jeon Jungkook vì là fan.

Chỉ có điều ở mùa một, Han So-hee không biết cụ thể tuổi của Jeon Jungkook, còn bị anti fan cười nhạo.

Gần đây Jeon Jungkook hot trở lại, danh tiếng cũng độ hot đều không tồi, còn cứu Mary – tổng biên tập của tạp chí “Beauty”, lấy được tiềm lực từ Mary, Han So-hee có chút đi vào bế tắc, cũng không biết làm thế nào mới tốt.

Nhưng, trong giới giải trí hỗn loạn, bạn vẫn cần nhận ra mình có bao nhiêu phân lượng.

Han So-hee nghe người đại diện khuyến khích, không lên tiếng.

Sau khi người đại diện đi, cô cười mỉm, chẳng qua nụ cười này có chút kỳ quái.

Sau đó, cô lấy điện thoại, mở Wechat của Jieun, gửi một tin nhắn: Jieun, Jeon tiền bối có quan hệ rất tốt với em gái, em gái lớn lên rất đáng yêu, cậu biết không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro